“Là Á Nhi và hắn!” Á Hy Thần có chút hoảng hốt, một màn trước khi bị phế đi đan điền lại vô thức hiện hữu lên trong đầu nàng, trong lúc nhất thời có chút si ngốc, tưởng bản thân mình đang nằm mơ.
Ở khoảng cách gần, Lạc Nam có thể ngửi thấy hương thơm mê người đến từ Thiên Hương Ngọc Thể của Á Hy Thần, lại bị bộ dạng lộng lẫy cao quý của nàng khiến cho ngơ ngẩn…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Á Nhi cười tủm tỉm nhìn một màn này, bất chợt tinh nghịch nâng lên đôi tay nhỏ ấn đầu Lạc Nam một cái về phía trước, muốn hắn và mẫu thân hôn môi…
Đáng tiếc hành động của nàng lập tức khiến hai người bừng tĩnh, nhất thời có chút xấu hổ cười gượng, Lạc Nam cố gắng đè nén cảm giác động tâm trong lòng, đôi môi nàng đỏ như anh đào, hương thơm bát ngát, hắn phải rất khó khăn mới nhịn được cảm giác hôn một ngụm…
Dù sao bên cạnh mình còn mấy thê tử bảo bối chưa sủng ái đấy, vừa trở về đã hôn nữ nhân khác ở trước mặt các nàng chẳng khác nào không xem trọng chúng nữ…Lạc Nam dù thèm muốn cũng sẽ không đến mức như vậy…
“Nữ Vương, cảm thấy tình huống thân thể thế nào rồi?” Lấy lại bình tĩnh, Lạc Nam mỉm cười hỏi.
Á Hy Thần nghe vậy giật mình, lúc này mới để tâm đến thương thế trong người, nhất thời toàn thân chấn động như đang nằm mơ, ngơ ngác nhìn lấy hắn:
“Chuyện gì xảy ra? Đan điền của ta không phải bị đánh nát sao? ta không phải chỉ còn một tia hơi thở chèo chống tùy thời có thể vẫn lạc sao?”
Với lịch duyệt của một Nữ Vương Cửu Cấp Thế Lực, Á Hy Thần cũng cảm giác khó tin với trạng thái hiện tại của mình…ngoài một chút mỏi mệt ra, nàng rõ ràng không bị ảnh hưởng chút nào cả.
“Mẫu thân, là Tiểu Nam thúc thúc dùng bảo vật hết sức trân quý trị thương cho ngươi, phải hảo hảo cảm tạ hắn, tốt nhất là lấy ân báo đáp!” Á Nhi ngồi một bên lập tức nắm chặt tay Á Hy Thần, bộ dạng hết sức nghiêm túc nói.
“Phốc!” Lạc Nam triệt để phun ra một ngụm, nha đầu ngốc này không phải luôn miệng gọi hắn là ca ca sao? hiện tại lên đến thúc thúc rồi?
Tinh Linh Nữ Vương làm sao không hiểu ý đồ trong lời nói của Á Nhi, nàng có chút đỏ mặt khiến dung nhan càng thêm kiều diễm, hướng Lạc Nam ra vẻ bình tĩnh nói:
“Đa tạ Lạc công tử, ân tình này Hy Thần cả đời không dám quên!”
“Nàng đừng khách sáo, ta và Tinh Linh Đảo vốn là một nhà không phải sao?” Lạc Nam ôn hòa mỉm cười nói.
“Cũng đúng…!” Á Hy Thần thủ thỉ một tiếng, không nói những cái khác…chỉ riêng hắn và Á Liên Nga có quan hệ, như vậy Tinh Linh Đảo đích xác là nhà hắn.
“Nơi này là không gian riêng của ta, nàng có thể thoải mái tham quan một phen! Ta còn phải trị liệu cho các nàng ấy!” Lạc Nam tránh đường cho Á Hy Thần, hy vọng nàng tự nhiên như ở nhà.
Á Hy Thần lúc này mới để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, sau khi nhận ra tràng diện khủng bố của Linh Giới Châu, dù lấy tâm cảnh và kiến thức của một Nữ Vương chân chính vẫn không nhịn được trợn mắt há hốc mồm…
“Nơi này đã vượt quá phạm trù hiểu biết của ta, đặc biệt là lượng Mộc hệ linh lực quá mức khủng khiếp!” Á Hy Thần trong lòng hít sâu một hơi, không thể nào bình tĩnh.
Chẳng trách Hậu Cung phát triển nghịch thiên như vậy, chỉ riêng một nơi tu luyện lý tưởng như thế này đã vượt xa người khác không biết bao nhiêu lần rồi.
“Hì hì, vẫn còn nhiều thứ thú vị đấy, ta mang mẫu thân đi xem!”
Á Nhi cũng biết đây là thời điểm dụ dỗ mẫu thân tốt nhất, vội vàng đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên, mang theo Á Hy Thần ở trong Linh Giới Châu bắt đầu khám phá…
Kế đến Á Hy Thần, không ai khác chính là Thiên Diệp Dao, Thủy Tích Quân cùng Vương Y Vận cũng đang hôn mê bất tỉnh…
Bất Tử Thụ một lần lại một lần mang đến kỳ tích, đem ba nữ khôi phục đan điền và tu vi, trạng thái thân thể từ trọng thương hấp hối trở thành không còn đáng ngại.
Đương nhiên mấy nữ cũng bị Linh Giới Châu làm cho trợn mắt che miệng một phen, dù các nàng đều là nữ nhân có kiến thức, nhưng khi chứng kiến độ xa hoa tại trong này, các nàng lại sinh ra cảm giác mình là tiểu nha đầu nông thôn bước ra thành thị.
Lạc Nam đối với chuyện này chỉ cười cười để mấy nữ tự nhiên mà thoải mái tham quan, nếu đã chấp nhận điều trị cho các nàng và thu các nàng vào tổng bộ Hậu Cung, như vậy hắn đã không có ý buông tha cho bất kỳ nữ nhân nào.
Dù không nói ra, nhưng bản tính đến từ huyết mạch Nghịch Long không cho phép Lạc Nam trơ mắt nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt mình đi theo nam nhân khác…
Chinh phục các nàng, dù sớm hay muộn…
Thành công điều trị cho bốn vị mỹ nhân bị phế mất đan điền, Lạc Nam và chúng nữ Hậu Cung càng thêm kinh dị trước công dụng bất phàm của Bất Tử Thụ, cảm giác lo lắng và bất an cho tình huống của chúng nữ bị thương trước đó quét sạch sành sanh.
Có thần vật như Bất Tử Thụ, còn sợ cái rắm a!
Cứu bốn người Tinh Linh Nữ Vương tiêu hao tổng cộng 12 cái lá, Bất Tử Thụ khó khăn lắm mới trưởng thành một chút nay đã có phần trơ trọi, tuy nhiên Lạc Nam và chúng nữ không có ý buông tha.
“Công tử sử dụng tiết kiệm một chút, mỗi một chiếc lá Bất Tử Thụ đều là vạn kim khó cầu, số lượng lá cũng góp phần tăng tốc độ trưởng thành của Bất Tử Thụ, nhờ hấp thụ năng lượng từ Hỗn Độn Mộc Khí nên nó mới phát triển nhanh như vậy, số lá này không biết bao lâu mới lại một lần nữa sinh ra đấy!” Kim Nhi trịnh trọng nhắc nhở nói.
Lạc Nam nghe vậy giật mình, quả thật một cái cây bình thường trong quá trình sinh trưởng, ngươi cắt bỏ hết lá của nó cũng là việc sai trái, càng đừng nói Bất Tử Thụ hiện tại còn chưa đủ trăm lá, mình sử dụng tựa hồ có chút lãng phí?
“Hơn nữa Bất Tử Thụ không phải vạn năng, sẽ có những thương thế mà nó không trị được như Linh Hồn trọng thương, Linh Hồn thiếu khuyết, Linh Hồn vỡ vụn các loại…công tử nên cẩn thận, đừng quá mức ỷ lại!” Kim Nhi tiếp tục nói.
Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu, xem ra thương thế Linh Hồn vẫn là vấn đề nghiêm trọng của mỗi tu sĩ, dù là Bất Tử Thụ cũng bó tay.
Bất quá mặc dù nên tiết kiệm lá cây, nhưng khi cần dùng là vẫn phải dùng, Lạc Nam lại hái thêm một nắm trị liệu cho nữ nhân của mình.
Chúng nữ Hậu Cung bị thương ít thì ăn một lá, nặng một chút thì hai lá…không ai nghiêm trọng đến mức ăn ba lá như Á Hy Thần mấy nữ…tuy nhiên vẫn làm Bất Tử Thụ trở nên trơ trọi với số ít lá cây còn sót lại, có chút đáng thương…
Nhưng hiệu quả đạt được cũng vô cùng tuyệt hảo, chỉ trong thoáng chốc, một đám thê tử như hoa như ngọc lại khôi phục phong thái như xưa, các nàng dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn xem Lạc Nam khiến hắn trong lòng rạo rực như chưa từng có…
Thật ra có một vài nữ thương thế có thể song tu để trị liệu, nhưng Lạc Nam đã đau lòng chết rồi, không muốn kéo dài thương thế của các nàng thêm bất kỳ giây phút nào nữa nên dùng luôn lá Đa.
Không tiếp tục giả vờ nghiêm chỉnh, hắn như một đứa trẻ lao vụt đến sa vào lòng các nàng, ôm lấy từng cổ thân thể yêu kiều quen thuộc, hít thở mùi hương thơm ngát đặc trưng trên cơ thể các nàng, hận không thể dung hợp vào nhau, liên tục nói ra tâm sự đường mật:
“Phu quân nhớ các nàng sắp điên rồi…thời gian qua ta trong lòng chỉ nghĩ các nàng, lại vừa lo lắng cho Tam Nương, Man Kiều, Mộng Cơ, Mỹ Anh truyền tống xảy ra sự cố…nên ngay cả một chút tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không có!”
“Khổ cho chàng…!” Một đám thê tử nghe vậy vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc nhưng cũng có phần thương tiếc hắn.
Phu quân của các nàng nhu cầu chuyện đó mạnh mẽ vô cùng, thời gian dài xa cách các nàng hắn không chạm nữ sắc, có thể thấy bức bối và khó chịu đến mức nào…
“Chàng muốn gì bọn thiếp cũng chiều!” Chúng nữ đã sớm cùng Lạc Nam trải qua nhân sự cũng động tình lên, hắn thèm các nàng…các nàng làm sao không muốn cùng hắn?
Huống hồ Lạc Nam xa các nàng chỉ hơn một năm, mà các nàng xa hắn là rất nhiều năm, thậm chí là gần gấp 10 lần…nguyên nhân rất đơn giản, phần lớn thời gian qua chúng nữ tu luyện trong Gia Tốc Trận, thời gian vượt xa bình thường…
Nhìn Diễm Điệp Tình, Lạc Huyên và Lạc Ly từ thiếu nữ thanh thuần ngây thơ nay đã trở thành đại cô nương như hoa như ngọc là đủ hiểu…
Trông thấy Lạc Nam và mấy tỷ muội thân thiết bộ dạng, Cự Mỹ Anh, Hồ Khinh Vũ, Băng Phỉ Phỉ, Á Liên Nga, Đan Mộng Cơ mấy nữ có chút chưa được quen, bởi vì các nàng vẫn chưa hoàn toàn xác lập quan hệ cùng hắn…
Nhất là Đan Mộng Cơ, nàng đúc lại thân thể hoàn mỹ để chờ hắn về, nhưng hai người gặp nhau khi nàng thân mang trọng thương, bộ dạng chật vật bị Lưu Chi dùng Dị Mộc nhốt lại chật vật không thôi, vì thế có chút xấu hổ không dám đối diện ánh mắt nhìn ngắm của hắn.
Liễu Ngọc Thanh đứng ở một bên trông thấy tình cảnh này, khóe môi đen tuyền trơn bóng nhẹ nhàng cong lên, không biết lại đánh chủ ý quái quỷ gì…
Một điều khiến Lạc Nam tiếc nuối nhất chính là, Bất Tử Thụ không thể khôi phục lại số mạng đã mất của Hồ Khinh Vũ, vốn nàng là một Cửu Vĩ Thiên Hồ, nay lại trở thành Nhất Vĩ, mất hết tám cái mạng trong lúc chiến đấu, có thể thấy tàn khốc đến mức nào…
Lạc Nam trong lòng vẫn luôn mang áy náy với tiểu hồ ly trước kia, nay lại càng thêm hổ thẹn với Hồ Khinh Vũ, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập nhu hòa như có thể hóa thành nước…
Hồ Khinh Vũ bị hắn nhìn mà nhịp tim có chút gia tốc, nghĩ đến cảnh tượng tên ngốc này lao vào Hồ Tộc nhìn mình sạch sẽ, nhất thời gò má ửng hồng…bất quá cũng hiểu đây không phải thời cơ nói chuyện yêu đương thích hợp, bèn mở miệng nói chính sự:
“Ngươi đừng áy náy, theo thời gian…tám cái đuôi kia có thể tu luyện lại được, ta vẫn là Cửu Vĩ Thiên Hồ, chẳng qua hiện ở trạng thái không hoàn thiện mà thôi!”
Lạc Nam cười khổ gật đầu, hắn làm sao không hiểu điều đó…chẳng qua để luyện lại tám cái đuôi đối với nàng không phải chuyện dễ, chỉ sợ tiêu tốn vô số năm tháng, xem ra sắp tới hắn cần phải nghĩ cách đẩy nhanh tốc độ tu luyện giúp nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, Hồ Khinh Vũ hiện tại bộc lộ diện mạo hoàn mỹ không một khuyết điểm, ánh mắt mị ý xuân tình, mũi quỳnh nhỏ xinh cao thẳng, lông mi thật dài cong vút kiêu sa, đôi môi không son vẫn đỏ được tô điểm một nốt ruồi đen tuyền nơi khóe miệng hết sức khiêu gợi, thân thể uyển chuyển mê người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa vô hạn mị thái, Thiên Sinh Mị Cốt khiến tất cả như một tổ hợp mị hoặc quá mức hoàn mỹ, dù nàng không thi triển Mị Thuật nhưng Lạc Nam thân mang huyết mạch Nghịch Long vẫn không dám nhìn thẳng, sợ nhịn không được lên cơn động tình đè nàng ra thì mất hay…
“Tô Nhan…”
Cùng Diễm Nguyệt Kỳ, Hoa Thanh Trúc mấy nữ ôm ấp nhau một lúc, Lạc Nam bất chợt ôn nhu lên tiếng…
“Thiếp đây!” Tô Nhan trong trẻo mỉm cười, giọng điệu diệu dàng vô hạn.
Lạc Nam đem thân thể mềm mại không xương của nàng ôm vào trong ngực, giọng điệu trầm ấm chân thành: “Chúng ta vừa đính hôn chưa được bao lâu, ta lại rời xa nàng thời gian dài như vậy, thật lòng xin lỗi!”
Tô Nhan trái tim như bị hòa tan, một câu nói này của hắn khiến nàng cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng giá, vươn đôi tay trắng như phấn ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, tựa đầu vào lòng ngực rộng rãi nghe tiếng tim đập, nàng ôn nhu hé môi:
“Thời gian của phu thê chúng ta còn rất dài, chàng không cần tiếc nuối hay cảm thấy có lỗi! nếu trách thì trách bọn thiếp vô dụng không thể theo chân chàng!”
Lạc Nam mỉm cười, bất chợt vươn tay đem Tô Mị đang cảm động ở một bên cũng ôm lấy, cúi đầu hôn lên trán đôi sư đồ tuyệt sắc trong lòng, đánh giá diện mạo do Cửu Âm Thiên Thể mang lại cho Tô Mị, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng nói:
“Mị Nhi bế quan thời gian dài như vậy, ta lại rời đi quá lâu…phu thê chúng ta mới là gần ít xa nhiều, cho ta xin lỗi các nàng!”
Tô Mị nhìn hắn lắc đầu, nàng hiện tại đã thu liễm Mị ý vốn có, thay vào đó là phong thái quyến rũ tà dị với đôi môi đen tuyền cùng khí chất âm lãnh…nhưng trái tim thuộc về nam nhân này vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
“Sau khi thiếp xuất quan, điều mừng rỡ nhất chính là biết tin sư phụ cũng trở thành tỷ muội của mình!” Tô Mị thản nhiên cười, ánh mắt có chút trêu chọc nhìn sang Tô Nhan.
Tô Nhan nghe vậy trừng nàng một cái, cũng nhoẻn miệng cười theo…sư đồ hầu chung một chồng ở nơi khác là chuyện hiếm lạ, nhưng tại Hậu Cung lại có không ít…
“Tương lai gần chắc chắn có thêm một đôi sư đồ Hồ tộc, khanh khách!” Chúng nữ nhìn Hồ Khinh Vũ đứng một bên cười trêu ghẹo.
Hồ Khinh Vũ bị trêu vừa thẹn vừa giận, bất quá nghĩ đến sư đồ hai người đã bước lên thuyền giặc, chỉ có thể đứng im chịu trận không nói nên lời…
So với chúng nữ có phần vui vẻ hạnh phúc, một mỹ nữ thành thục lại hơi cô lạnh đứng ở một góc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Lạc Nam, bên trong ẩn chứa các loại cảm xúc ngỗn ngang, không biết đang suy nghĩ gì.
Lạc Nam bắt gặp ánh mắt của nàng mà trong lòng rung lên, Tô Nhan cùng Tô Mị hiểu ý rời khỏi lòng hắn…
Lạc Nam tiến đến một bước đối diện với mỹ nữ thành thục, bàn tay diệu dàng vuốt lấy mái tóc xanh thẳm như đại dương của nàng…
Côn Minh Nguyệt trong lòng rung lên, lạnh lùng nói: “Ta đã không phải Tiểu Nguyệt Nguyệt của ngươi!”
Lạc Nam nhìn thẳng ánh mắt nàng, hỏi ngược lại: “Thật không phải?”
Côn Minh Nguyệt trừng mắt lại nhìn hắn, nhìn thấy tình ý trong mắt hắn, nàng không dám tiếp tục nhìn, nghiêng đầu sang một bên.
Đôi tay rắn chắc kia lại bất chợt ôm lấy nàng, Côn Minh Nguyệt thân thể nhanh chóng cứng ngắc…bất quá khi cảm nhận được hơi thở và độ ấm quen thuộc, thân thể mê người của nàng lại vô thức mềm xuống tới.
“Nàng vĩnh viễn là Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta, chỉ là trưởng thành hơn, vẹn toàn hơn mà thôi…quan trọng hơn hết, hiện tại mới là chính nàng!” Lạc Nam nhu hòa nói, bất chợt bí mật truyền âm cho nàng chỉ để hai người nghe thấy:
“Phu thê chúng ta vẫn có thể chọt chọt, ta giúp nàng tìm về cảm giác làm Tiểu Nguyệt Nguyệt!”
“Lưu manh!” Côn Minh Nguyệt trong lòng gắt một tiếng, bàn tay trắng như phấn nện vào lòng ngực hắn…
Bị nam nhân trêu chọc như vậy khiến một chút thấp thởm trong lòng nàng rốt cuộc biến mất…nàng vẫn luôn lo lắng hắn chỉ yêu Tiểu Nguyệt Nguyệt kia mà không phải yêu một Côn Minh Nguyệt hoàn chỉnh.
Hiện tại xem ra là nàng lo xa, dù là Tiểu Nguyệt Nguyệt hay Côn Minh Nguyệt, trong mắt nam nhân của nàng vẫn chỉ là một người mà thôi.
“Ta thật vô dụng…thời gian qua vẫn không đạt đến Bát giai, để các tỷ muội hy sinh nhiều như vậy!” Côn Minh Nguyệt thở dài một hơi, tràn ngập tự trách.
Xét về bối phận và tuổi tác, nàng lớn hơn đa số chúng nữ ở đây, nhưng trong đại chiến lần này không giúp đỡ được gì, làm sao có thể cam lòng?
Lạc Nam nghe vậy nâng gương mặt ngạo kiều của nàng lên hôn một ngụm, thản nhiên cười nói:
“Lần này không thể đánh thì lần sau đánh, phu quân giúp các nàng hung hăng đem lũ khốn đó giẫm tại dưới chân!”
Nói xong không được Côn Minh Nguyệt phản ứng, cấp tốc nhét vào tay nàng một khối ngọc bội và một bình ngọc ẩn chứa giọt máu huyết xanh thẳm…
Hai thứ này chính là phần thưởng Lạc Nam đạt được từ nhiệm vụ cấp sử thi “Chữa Trị Tâm Trí” sau khi Côn Minh Nguyệt thành công khôi phục…
Côn Minh Nguyệt thân thể rung lên bần bật, kích động nhìn lấy hắn: “Đây là?”
Lạc Nam nhìn nàng ôn nhu nói:
“Công Pháp Đế Cấp - Bắc Minh Thần Công, huyết mạch Côn Bằng Thần Thú!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
.E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: [email protected] Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn