“Viêm Ngục Pháp Tướng!”
Nhận ra đánh trực diện không phải đối thủ của Lê Sa, Viêm Ngục Tộc Trưởng lập tức triệu hoán Pháp Tướng của bản thân.
Viêm Ngục Pháp Tướng như một nham thạch cự nhân khổng lồ, toàn thân chằn chịt bao phủ các đường Viêm Mạch cường đại, Địa Ngục Hỏa thiêu đốt quanh thân, cực kỳ mạnh mẽ.
“Cho bổn tôn chết!” Viêm Ngục Tộc Trưởng sắc mặt dữ tợn, điều động Viêm Ngục Pháp Tướng cầm lấy Viêm Ngục Lâu, Địa Ngục Hỏa phần thiên phệ địa, hướng xuống đầu Lê Sa trấn áp.
Nhưng mà ngay khi Viêm Ngục Lâu vừa mới trấn xuống, nó lập tức như đụng phải tường thành kiên cố.
Một…hai…ba…bốn…năm…sáu…bảy…tám.
Tám cánh tay cự đại lực lưỡng đen kịch như ẩn chứa sức mạnh của hoang cổ đại thần nâng lên, chống đỡ vào Viêm Ngục Lâu dùng sức bóp nát.
RĂNG RẮC…
Viêm Ngục Lâu xuất hiện vô số vết nứt, sau đó ầm ầm vỡ vụn trong ánh mắt không dám tin tưởng của Viêm Ngục Tộc Trưởng.
Phía sau lưng Lê Sa lúc này, một vị Pháp Tướng bề nghễ như chiến thần sừng sững hiện lên.
Chỉ thấy Pháp Tướng này sau lưng gánh vác cả một ngọn núi, nửa thân trên cởi trần với tám cánh tay như tám thanh cột chống trời màu đen kịch được đúc thành từ thứ cứng cáp nhất, phần đầu với hình xăm dữ tợn, cặp răng nanh bén nhọn, khí thế toàn thân mang đến cảm giác áp bách kinh khủng…không khác nào một giống cự nhân viễn cổ xuyên qua nguyên thủy tái hiện thế gian.
“Thì ra là nó…” Lạc Nam căn cứ vào tư liệu Trân Bảo Lâu cung cấp, lập tức nhận diện ra lai lịch của Pháp Tướng này.
Xếp hạng 32 trên Pháp Tướng Bảng với danh xưng Hoang Cổ Bát Thủ Tướng.
Hoang Cổ Bát Thủ Tướng là một Chí Tôn Pháp Tướng với sức mạnh thể tu thuần túy, sở hữu khả năng hủy hoại khủng khiếp đủ sức san bằng bát hoang, bình định thái cổ, cơ thể lại kiên cố như một pháo đài không thể xâm phạm.
Xếp ngay sát phía sau Ngọc Thủy Pháp Tướng và Vĩnh Cửu Băng Tuyết Tướng.
Không ngờ lần này Lê Sa đã đúc thành công loại Chí Tôn Pháp Tướng này, cực kỳ phù hợp với sự hoang dã, thô bạo của Đông Di Tộc như nàng.
Mà Hoang Cổ Bát Thủ Tướng không để nàng phải thất vọng, sau khi tám cánh tay bá đạo nghiền nát Viêm Ngục Lâu, chúng nó một lần nữa bạo phát sức mạnh, liên miên bất tuyệt đấm thẳng liên hồi, tung ra vô số quyền kình mang tính hủy diệt.
Tám cánh tay thỏa sức oanh tạc.
Đùng đùng đùng đùng đùng đùng…
Mỗi một lần đánh đều chấn đến không gian nát bấy, tám cánh tay đấm liên hồi không cho Viêm Ngục Pháp Tướng có cơ hội chống trả, mỗi một lần bị đấm là cơ thể nó lõm vào, nát bấy từng vị trí.
RĂNG RẮC…
Đạt đến giới hạn, Viêm Ngục Pháp Tướng ầm ầm sụp đổ.
PHỐC!
Viêm Ngục Tộc Trưởng miệng phun máu tươi, Chí Tôn Pháp Tướng vỡ vụn khiến hắn gánh chịu phản phệ không hề nhẹ.
Lê Sa mang theo Hơi Thở Nguyên Thủy, toàn bộ Nguyên Khí dồn nén lại thành một viên đạn pháo ở đầu nắm đấm của nàng, như tinh tinh vung quyền đấm ra.
Viêm Ngục Tộc Trưởng đè nén thương thế, cố gắng ngưng tụ Viêm Mạch ngạnh kháng.
PHỐC!
Cánh tay bị oanh tạc thành cặn bả, Viêm Ngục Tộc Trưởng như diều đứt dây bay ngược trở về.
Lê Sa thừa cơ tấn công, lại phát hiện một tên Chí Tôn khác là Phó Điện Chủ của Càn Chiến Điện – Chiến Pháp Chí Tôn nhắm đến Lạc Nam phát động công kích.
Chỉ thấy Chiến Pháp Chí Tôn huy động một vạn đại quân, bọn hắn mỗi người đều là Thánh Hoàng tinh nhuệ, toàn bộ bạo phát Quân Thế và Chiến Thế vang trời, lực lượng của vạn đại quân ngưng kết thành một thanh Chiến Mâu bắn xuyên không gian, hướng về đầu Lạc Nam oanh tạc.
“Cung chủ!”
Lê Sa cùng Hoang Cổ Bát Thủ Tướng ngăn chặn phía trước Lạc Nam, tám cánh tay cường đại gồng lên với vô vàn cơ bắp như những khối thiên thạch khổng lồ, dùng sức chụp lấy Chiến Mâu.
ROẸT…
Chiến Mâu đâm thẳng lại bị Hoang Cổ Bát Thủ Tướng cường ngạnh ngăn cản, tia lửa ma sát dữ dội bắn lên tung tóe, lực xung kích càn quét ra xung quanh.
“Móa, lão hổ không gầm các ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh.” Lạc Nam hùng hùng hổ hổ mắng một tiếng.
Hắn Dịch Chuyển Tức Thời lên đỉnh đầu hàng vạn đội quân của Chiến Pháp Chí Tôn, từ trong óng tay áo ném ra hàng nghìn chiếc Nhẫn Trữ Vật, hàng nghìn cái Lò Luyện Đan.
“Sự mỹ lệ của những vụ nổ!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Từ trong mỗi chiếc Nhẫn Trữ Vật, từ trong mỗi một cái Lò Luyện Đan vậy mà đều chứa đựng hàng chục đóa Hoa Tàn Thế Vẫn.
Lúc này toàn bộ được ném ra, như hàng vạn quả bom nguyên tử cùng lúc bạo tạc.
PHỐC…ĐÙNG…HỰ…AAAAAAAAAAAA
Tiếng nổ tung, tiếng máu bắn, tiếng da thịt nát bấy, tiếng rên ra thê thảm vang vọng khắp toàn trường như một địa ngục.
Toàn trường tê dại cả da đầu nhìn thấy đội quân vạn người bị Lạc Nam bất ngờ nổ chết, những đóa Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ nhưng đầy sự chết chóc còn nở rộ giữa không gian.
“Cái này…Hoa Tàn Thế Vẫn còn có thể chơi theo kiểu như thế?” Tuyết Mộng Thiên Nữ và Lê Sa choáng váng.
“Tiểu tử này thật độc a.” Bích Tiêu Nương Nương cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua.
“SÚC SINH…” Chiến Pháp Chí Tôn tức giận đến thổ huyết, đội quân tinh nhuệ của hắn phí công bồi dưỡng mấy chục vạn năm lại bị chôn thây trong vụ nổ.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo.
Lạc Nam cười lạnh, đang muốn thừa thế xông lên, lại phát hiện Tuyết Mộng Cung trở nên ảm đạm, kiến trúc xung quanh rạn nứt, toàn bộ không gian rung động có dấu hiệu sụp đổ.
Hiển nhiên dù Tuyết Mộng Cung là Chí Bảo, thì việc các vị Chí Tôn chiến đấu bên trong nó quá lâu vẫn khiến nó sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Nếu cứ tiếp tục, kiểu gì Tuyết Mộng Cung cũng hủy diệt.
Lạc Nam nhìn thấy trong mắt Tuyết Mộng Thiên Nữ vẻ đau lòng, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra tình huống, chẳng qua vì không muốn địch nhân có cơ hội đào tẩu nên cắn răng chịu đựng mà thôi.
Hắn hơi chút suy nghĩ, không muốn Tuyết Mộng Cung là tâm huyết cả tỷ năm của nàng phải hủy diệt chỉ vì một đám kẻ thù, liền hạ lệnh nói:
“Phóng xuất tất cả ra ngoài! Đây là mệnh lệnh!”
Tuyết Mộng Thiên Nữ âm thầm cảm động liếc nhìn nam nhân, cắn răng ra lệnh Tuyết Mộng Cung đem mọi người trục xuất.
“Mau chạy!”
Thấy được thả ra, một đám Chí Tôn còn sống sót ba chân bốn cẳng sinh ra ý niệm đào thoát.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy kẻ cầm đầu là Thiên Tượng Chí Tôn đang bị Bích Tiêu Nương Nương đè ra đánh không ngốc đầu lên được, ngay cả Dị Tượng Pháp Tướng cũng đã bị Ngọc Thủy Pháp Tướng cuốn vào vòng xoáy nước khổng lồ và nghiền nát thành cặn bả rồi.
Trong khi đó Tuyết Mộng Thiên Nữ cũng ỷ vào điều kiện môi trường ở Ngân Nga Tuyết Nguyên, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng càng đánh càng hăng, đem một đám Chí Tôn quay như quay dế.
“Các ngươi chờ đó cho bổn tôn!” Thiên Tượng Chí Tôn để lại một câu uy hiếp, thiêu đốt cả Tinh Huyết, vận chuyển Bí Pháp lao vọt đi.
Một đám Chí Tôn vừa đánh vừa lùi, điên cuồng đào thoát.
Lê Sa cùng Tuyết Mộng Thiên Nữ liếc nhau, ăn ý phát động thế công truy kích, hai tôn Pháp Tướng của các nàng đồng loạt bạo phát sức mạnh.
“Mau ngăn cản các nàng!” Viêm Ngục Tộc Trưởng đã sớm trọng thương, thấy cảnh này vội vàng la lên.
Nào ngờ Ngự Trận Chí Tôn cùng Hóa Trận Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, liền ăn ý phát động Đại Trận Dịch Chuyển.
Trong nháy mắt, Viêm Ngục Tộc Trưởng bị Đại Trận Dịch Chuyển cường thế bắn ngược trở về, trở thành tấm mộc ngăn cản công kích để bọn hắn thuận lợi rút lui.
“Ta xxx con mẹ các ngươi!” Viêm Ngục Tộc Trưởng tê dại cả da đầu, ngửa đầu gầm thét như lệ quỷ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn vạn phần không ngờ mình lại bị phản bội ở thời khắc quan trọng nhất.
Đáng tiếc Thiên Tượng Chí Tôn và đám thuộc hạ không thèm để ý đến hắn, liều lĩnh bỏ chạy bất chấp tất cả.
HỰ…HỰ…PHỐC…PHỐC…
Viêm Ngục Tộc Trưởng trở thành chướng ngại vật hứng trọn công kích của Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ, toàn thân hóa thành băng điêu…sau đó bị nghiền nát thành cặn bả, ngay cả Linh Hồn cũng không còn sót lại.
Một đời tộc trưởng của Thiên Địa Sủng Nhi, đường đường là Viêm Ngục Tộc Trưởng chính thức vẫn lạc.
Thiên Tượng Chí Tôn cầm đầu 13 vị Chí Tôn công kích Tuyết Mộng Cung, kết quả bản thân chật vật đào thoát như chó nhà có tang, mà Chí Tôn dưới trướng của hắn cũng ngã xuống bốn người, phân biệt là Sát Ảnh Chí Tôn, Viêm Ngục Tộc Trưởng, Lôi Hằng Chí Tôn và Cực Băng Chí Tôn, đám còn lại đều thân mang trọng thương.
Chuyện này một khi truyền ra, danh tiếng chắc chắn kinh động Đông Vực.
“Bích Tiêu sư thúc, vì sao không làm thịt Thiên Tượng Chí Tôn?” Lạc Nam bất mãn la lên.
Hắn phát hiện từ đầu đến cuối nàng đều đánh như nước chảy mây trôi, chưa từng phát động toàn lực, cảnh tượng y hệt lần trước ở Hải Long Cung.
Mặc dù như thế đã khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải thiêu đốt tinh huyết bỏ chạy.
Nếu như nàng đánh toàn lực, e rằng Thiên Tượng Chí Tôn đã chết.
“Nếu ta giết hắn, nhị tỷ lại thiếu ta một ân tình vì ta đã báo thù cho nàng.” Bích Tiêu thản nhiên đáp:
“Mà nàng chắc chắn không muốn điều đó xảy ra.”
Lạc Nam á khẩu không trả lời được.
Thôi được rồi, người sẽ đích thân báo thù cho sư phụ sẽ là hắn, Thiên Tượng Chí Tôn sẽ là kẻ mà hắn đích thân tiêu diệt.
“Bích Tiêu Nương Nương, đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ.” Tuyết Mộng Thiên Nữ trịnh trọng nói:
“Nhưng ta sẽ không để ngươi mang nàng đi!”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, triệu hoán ra Hắc Ma Vệ gia tăng chiến lực, đồng thời Lê Sa cũng phối hợp với hắn điều động Hoang Cổ Bát Thủ Tướng ngăn chặn trước mặt Ngọc Thủy Pháp Tướng.
“Như đã nói…” Bích Tiêu hờ hững lên tiếng:
“Các ngươi không ngăn được ta!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Thanh âm vừa dứt, bầu trời đầy tuyết thoáng cái tối sầm.
Áo choàng phần phật tung bay, Bích Tiêu hai tay kết ấn.
Trong khoảnh khắc, một đôi mắt khổng lồ hờ hững đen kịch như hai cái lỗ đen có thể thôn phệ thế gian vật vật sừng sững hiện lên.
Lạc Nam và mấy nữ toàn thân chấn động, nhất thời hít thở không thôi.
Chủ nhân của đôi mắt đó là một vị Chí Tôn Pháp Tướng khủng bố khác.
Toàn thân như được vô biên Chí Tôn Ma Lực hóa thành, toàn thân là vô vàn dòng nước đen kịch luân chuyển.
Vẫn là Thủy Thuộc Tính…nhưng khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ tuyệt mỹ trắng nõn như ngọc của Ngọc Thủy Pháp Tướng, thì vị Chí Tôn Pháp Tướng này như một tuyệt thế ma thần, nguồn sức mạnh điều động chính là Chí Tôn Thủy Ma Lực.
“Thôn Phệ Thủy Ma Tướng, xếp hạng 20 trên Pháp Tướng Bảng.”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc.
Hắn nhận ra lai lịch của Chí Tôn Pháp Tướng này, đồng thời nó cũng được xưng là Thủy Hệ Chí Tôn Pháp Tướng mạnh nhất.
Đồng thời Thôn Phệ Thủy Ma Tướng cũng là Chí Tôn Pháp Tướng đẳng cấp cao nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Không để tất cả phản ứng, Bích Tiêu phất lấy óng tay áo.
ÀO…
Từ trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Thôn Phệ Thủy Ma Tướng, vô vàn Thủy Ma Lực như đại hồng thủy quét ngang, bao phủ xung quanh Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng và cả Hoang Cổ Bát Thủ Tướng.
“Hự…”
Trong nháy mắt, Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ rên rỉ trong đau đớn, chỉ cảm thấy lực lượng bên trong hai tôn Pháp Tướng của mình bị hấp thụ cạn kiệt.
Các nàng muốn phản kháng nhưng lại suy yếu toàn thân.
“Đừng nằm mơ!” Lạc Nam không phục, ra lệnh Hắc Ma Vệ lao lên.
Đáng tiếc Ngọc Thủy Pháp Tướng đã đơn giản vung ra ngọc thủy, tầng tầng sóng nước đem Hắc Ma Vệ trấn sâu xuống lòng băng giá lạnh.
“Bích Tiêu sư thúc, ngươi đừng trách ta!”
Lạc Nam gầm lên, Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Long Thần Biến triển khai, Hóa Vũ Bá Thần Thể, các loại Tổ Phù, 17 vị Pháp Tướng cùng nhau mở mắt.
Hắn thậm chí mở ra Huyết Chiến Cuồng Quyết, sẳn sàng gia tăng chiến lực bằng cách nghênh đón vết thương.
Xích Tà Kích hiện ra trong tay phải, Lạc Hồng Kiếm hiện ra bên tay trái, Lạc Thần Cung tự kéo căng dây trên đỉnh đầu.
Hắn đã phát động toàn bộ sức mạnh của mình vào thời khắc này.
Công kích Bích Tiêu, không để nàng cướp đi sư phụ.
Bích Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, chậm rãi nâng lên cánh tay, duỗi ra khỏi lớp áo choàng.
Lạc Nam thoáng cái rùng mình, hắn chứng kiến trên ngón tay của nàng đeo một chiếc nhẫn.
Mà bên trong chiếc nhẫn đó, lần trước là phân thân của vị sư bá cao cao tại thượng kia.
Không ngoài dự kiến.
ẦM!
Một cổ khí tức khủng bố không cách nào hình dung từ bên trong nhẫn quét ra.
PHỐC!
Lạc Nam điên cuồng thổ huyết, toàn thân bay ngược như diều đứt dây.
“Đoạt!”
Hắn cố chấp vận chuyển Cổ Ngữ, muốn đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Bích Tiêu.
Đáng tiếc Cổ Ngữ lại chẳng mang đến một chút tác dụng gì.
“HỰ…”
Lạc Nam bất lực rên rỉ…
Vào thời khắc này, 17 vị Pháp Tướng bị cưỡng ép nhắm mắt lại, Long Thần Biến bị đẩy ngược trở về, 200 hành tinh không dám chuyển động, Bỉ Ngạn Hoa ảm đạm phai màu, thậm chí ngay cả Bá Lực cũng bị dồn nén vào Bá Đỉnh không thể tiến ra.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam bị một cổ áp bách vô hình tàn nhẫn trấn xuống vạn dặm băng tuyết, hai mắt như muốn lồi ra trừng trừng nhìn lên, ánh sáng cách mình càng ngày càng xa.
“Cung chủ!”
Bên trên, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét hãi hùng đầy lo lắng của mấy nữ nhân.
“Đây là sức mạnh tuyệt đối sao?”
Không cam lòng lẩm bẩm, ý thức chìm vào hắc ám…
…
Bích Tiêu không để tâm đến ánh mắt phẫn nộ của Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ.
Nàng tiếp tục nâng chiếc nhẫn về phía Tuyết Mộng Cung.
Một luồng uy nghiêm bao phủ càn khôn, toàn bộ vùng không gian nơi đóa Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ kia nở rộ đã bóc hơi như chưa từng tồn tại, chỉ còn sót lại nguyên một lỗ hổng không gian to lớn đen kịch.
“Bích Tiêu Nương Nương, hy vọng ngươi chăm sóc tốt nàng.”
Biết đã không thể vãn hồi, Tuyết Mộng Thiên Nữ thì thào cầu khẩn.
Mà một bên Lê Sa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nhị tỷ cùng ta lớn lên từ nhỏ, còn cần các ngươi bận tâm sao?” Bích Tiêu hừ một tiếng:
“Ngược lại là tên tiểu tử ưa gây họa kia, chăm sóc hắn cho tốt!”
Thoại âm vừa dứt, cả Ngọc Thủy Pháp Tướng và Thôn Phệ Thủy Ma Tướng đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Bích Tiêu như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khuất dạng trong tầm mắt của Tuyết Mộng Thiên Nữ và Lê Sa.
“Lê Sa…không ngờ ngươi cũng đột phá Chí Tôn rồi.” Tuyết Mộng Thiên Nữ cảm thán nói.
“Ngươi là ai?” Lê Sa ngờ vực nhìn chằm chằm.
Tuyết Mộng Thiên Nữ âm thầm buồn cười, trước đây khi còn ở Đông Hoa Cung thì nàng và Địa Trưởng Lão đều đeo mặt nạ, Lê Sa không nhận ra là lẽ đương nhiên.
Nàng lấy ra một tấm Lệnh Bài hình Hoa Bỉ Ngạn, bên trên có một chữ “Thiên.”
Lê Sa toàn thân chấn động, sau đó mừng rỡ như điên: “Thiên Trưởng Lão?”
Tuyết Mộng Thiên Nữ gật đầu, nhìn xuống lòng đất:
“Đem cung chủ kéo lên rồi nói!”
Nhận ra đánh trực diện không phải đối thủ của Lê Sa, Viêm Ngục Tộc Trưởng lập tức triệu hoán Pháp Tướng của bản thân.
Viêm Ngục Pháp Tướng như một nham thạch cự nhân khổng lồ, toàn thân chằn chịt bao phủ các đường Viêm Mạch cường đại, Địa Ngục Hỏa thiêu đốt quanh thân, cực kỳ mạnh mẽ.
“Cho bổn tôn chết!” Viêm Ngục Tộc Trưởng sắc mặt dữ tợn, điều động Viêm Ngục Pháp Tướng cầm lấy Viêm Ngục Lâu, Địa Ngục Hỏa phần thiên phệ địa, hướng xuống đầu Lê Sa trấn áp.
Nhưng mà ngay khi Viêm Ngục Lâu vừa mới trấn xuống, nó lập tức như đụng phải tường thành kiên cố.
Một…hai…ba…bốn…năm…sáu…bảy…tám.
Tám cánh tay cự đại lực lưỡng đen kịch như ẩn chứa sức mạnh của hoang cổ đại thần nâng lên, chống đỡ vào Viêm Ngục Lâu dùng sức bóp nát.
RĂNG RẮC…
Viêm Ngục Lâu xuất hiện vô số vết nứt, sau đó ầm ầm vỡ vụn trong ánh mắt không dám tin tưởng của Viêm Ngục Tộc Trưởng.
Phía sau lưng Lê Sa lúc này, một vị Pháp Tướng bề nghễ như chiến thần sừng sững hiện lên.
Chỉ thấy Pháp Tướng này sau lưng gánh vác cả một ngọn núi, nửa thân trên cởi trần với tám cánh tay như tám thanh cột chống trời màu đen kịch được đúc thành từ thứ cứng cáp nhất, phần đầu với hình xăm dữ tợn, cặp răng nanh bén nhọn, khí thế toàn thân mang đến cảm giác áp bách kinh khủng…không khác nào một giống cự nhân viễn cổ xuyên qua nguyên thủy tái hiện thế gian.
“Thì ra là nó…” Lạc Nam căn cứ vào tư liệu Trân Bảo Lâu cung cấp, lập tức nhận diện ra lai lịch của Pháp Tướng này.
Xếp hạng 32 trên Pháp Tướng Bảng với danh xưng Hoang Cổ Bát Thủ Tướng.
Hoang Cổ Bát Thủ Tướng là một Chí Tôn Pháp Tướng với sức mạnh thể tu thuần túy, sở hữu khả năng hủy hoại khủng khiếp đủ sức san bằng bát hoang, bình định thái cổ, cơ thể lại kiên cố như một pháo đài không thể xâm phạm.
Xếp ngay sát phía sau Ngọc Thủy Pháp Tướng và Vĩnh Cửu Băng Tuyết Tướng.
Không ngờ lần này Lê Sa đã đúc thành công loại Chí Tôn Pháp Tướng này, cực kỳ phù hợp với sự hoang dã, thô bạo của Đông Di Tộc như nàng.
Mà Hoang Cổ Bát Thủ Tướng không để nàng phải thất vọng, sau khi tám cánh tay bá đạo nghiền nát Viêm Ngục Lâu, chúng nó một lần nữa bạo phát sức mạnh, liên miên bất tuyệt đấm thẳng liên hồi, tung ra vô số quyền kình mang tính hủy diệt.
Tám cánh tay thỏa sức oanh tạc.
Đùng đùng đùng đùng đùng đùng…
Mỗi một lần đánh đều chấn đến không gian nát bấy, tám cánh tay đấm liên hồi không cho Viêm Ngục Pháp Tướng có cơ hội chống trả, mỗi một lần bị đấm là cơ thể nó lõm vào, nát bấy từng vị trí.
RĂNG RẮC…
Đạt đến giới hạn, Viêm Ngục Pháp Tướng ầm ầm sụp đổ.
PHỐC!
Viêm Ngục Tộc Trưởng miệng phun máu tươi, Chí Tôn Pháp Tướng vỡ vụn khiến hắn gánh chịu phản phệ không hề nhẹ.
Lê Sa mang theo Hơi Thở Nguyên Thủy, toàn bộ Nguyên Khí dồn nén lại thành một viên đạn pháo ở đầu nắm đấm của nàng, như tinh tinh vung quyền đấm ra.
Viêm Ngục Tộc Trưởng đè nén thương thế, cố gắng ngưng tụ Viêm Mạch ngạnh kháng.
PHỐC!
Cánh tay bị oanh tạc thành cặn bả, Viêm Ngục Tộc Trưởng như diều đứt dây bay ngược trở về.
Lê Sa thừa cơ tấn công, lại phát hiện một tên Chí Tôn khác là Phó Điện Chủ của Càn Chiến Điện – Chiến Pháp Chí Tôn nhắm đến Lạc Nam phát động công kích.
Chỉ thấy Chiến Pháp Chí Tôn huy động một vạn đại quân, bọn hắn mỗi người đều là Thánh Hoàng tinh nhuệ, toàn bộ bạo phát Quân Thế và Chiến Thế vang trời, lực lượng của vạn đại quân ngưng kết thành một thanh Chiến Mâu bắn xuyên không gian, hướng về đầu Lạc Nam oanh tạc.
“Cung chủ!”
Lê Sa cùng Hoang Cổ Bát Thủ Tướng ngăn chặn phía trước Lạc Nam, tám cánh tay cường đại gồng lên với vô vàn cơ bắp như những khối thiên thạch khổng lồ, dùng sức chụp lấy Chiến Mâu.
ROẸT…
Chiến Mâu đâm thẳng lại bị Hoang Cổ Bát Thủ Tướng cường ngạnh ngăn cản, tia lửa ma sát dữ dội bắn lên tung tóe, lực xung kích càn quét ra xung quanh.
“Móa, lão hổ không gầm các ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh.” Lạc Nam hùng hùng hổ hổ mắng một tiếng.
Hắn Dịch Chuyển Tức Thời lên đỉnh đầu hàng vạn đội quân của Chiến Pháp Chí Tôn, từ trong óng tay áo ném ra hàng nghìn chiếc Nhẫn Trữ Vật, hàng nghìn cái Lò Luyện Đan.
“Sự mỹ lệ của những vụ nổ!”
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Từ trong mỗi chiếc Nhẫn Trữ Vật, từ trong mỗi một cái Lò Luyện Đan vậy mà đều chứa đựng hàng chục đóa Hoa Tàn Thế Vẫn.
Lúc này toàn bộ được ném ra, như hàng vạn quả bom nguyên tử cùng lúc bạo tạc.
PHỐC…ĐÙNG…HỰ…AAAAAAAAAAAA
Tiếng nổ tung, tiếng máu bắn, tiếng da thịt nát bấy, tiếng rên ra thê thảm vang vọng khắp toàn trường như một địa ngục.
Toàn trường tê dại cả da đầu nhìn thấy đội quân vạn người bị Lạc Nam bất ngờ nổ chết, những đóa Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ nhưng đầy sự chết chóc còn nở rộ giữa không gian.
“Cái này…Hoa Tàn Thế Vẫn còn có thể chơi theo kiểu như thế?” Tuyết Mộng Thiên Nữ và Lê Sa choáng váng.
“Tiểu tử này thật độc a.” Bích Tiêu Nương Nương cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua.
“SÚC SINH…” Chiến Pháp Chí Tôn tức giận đến thổ huyết, đội quân tinh nhuệ của hắn phí công bồi dưỡng mấy chục vạn năm lại bị chôn thây trong vụ nổ.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo.
Lạc Nam cười lạnh, đang muốn thừa thế xông lên, lại phát hiện Tuyết Mộng Cung trở nên ảm đạm, kiến trúc xung quanh rạn nứt, toàn bộ không gian rung động có dấu hiệu sụp đổ.
Hiển nhiên dù Tuyết Mộng Cung là Chí Bảo, thì việc các vị Chí Tôn chiến đấu bên trong nó quá lâu vẫn khiến nó sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Nếu cứ tiếp tục, kiểu gì Tuyết Mộng Cung cũng hủy diệt.
Lạc Nam nhìn thấy trong mắt Tuyết Mộng Thiên Nữ vẻ đau lòng, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra tình huống, chẳng qua vì không muốn địch nhân có cơ hội đào tẩu nên cắn răng chịu đựng mà thôi.
Hắn hơi chút suy nghĩ, không muốn Tuyết Mộng Cung là tâm huyết cả tỷ năm của nàng phải hủy diệt chỉ vì một đám kẻ thù, liền hạ lệnh nói:
“Phóng xuất tất cả ra ngoài! Đây là mệnh lệnh!”
Tuyết Mộng Thiên Nữ âm thầm cảm động liếc nhìn nam nhân, cắn răng ra lệnh Tuyết Mộng Cung đem mọi người trục xuất.
“Mau chạy!”
Thấy được thả ra, một đám Chí Tôn còn sống sót ba chân bốn cẳng sinh ra ý niệm đào thoát.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy kẻ cầm đầu là Thiên Tượng Chí Tôn đang bị Bích Tiêu Nương Nương đè ra đánh không ngốc đầu lên được, ngay cả Dị Tượng Pháp Tướng cũng đã bị Ngọc Thủy Pháp Tướng cuốn vào vòng xoáy nước khổng lồ và nghiền nát thành cặn bả rồi.
Trong khi đó Tuyết Mộng Thiên Nữ cũng ỷ vào điều kiện môi trường ở Ngân Nga Tuyết Nguyên, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng càng đánh càng hăng, đem một đám Chí Tôn quay như quay dế.
“Các ngươi chờ đó cho bổn tôn!” Thiên Tượng Chí Tôn để lại một câu uy hiếp, thiêu đốt cả Tinh Huyết, vận chuyển Bí Pháp lao vọt đi.
Một đám Chí Tôn vừa đánh vừa lùi, điên cuồng đào thoát.
Lê Sa cùng Tuyết Mộng Thiên Nữ liếc nhau, ăn ý phát động thế công truy kích, hai tôn Pháp Tướng của các nàng đồng loạt bạo phát sức mạnh.
“Mau ngăn cản các nàng!” Viêm Ngục Tộc Trưởng đã sớm trọng thương, thấy cảnh này vội vàng la lên.
Nào ngờ Ngự Trận Chí Tôn cùng Hóa Trận Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, liền ăn ý phát động Đại Trận Dịch Chuyển.
Trong nháy mắt, Viêm Ngục Tộc Trưởng bị Đại Trận Dịch Chuyển cường thế bắn ngược trở về, trở thành tấm mộc ngăn cản công kích để bọn hắn thuận lợi rút lui.
“Ta xxx con mẹ các ngươi!” Viêm Ngục Tộc Trưởng tê dại cả da đầu, ngửa đầu gầm thét như lệ quỷ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn vạn phần không ngờ mình lại bị phản bội ở thời khắc quan trọng nhất.
Đáng tiếc Thiên Tượng Chí Tôn và đám thuộc hạ không thèm để ý đến hắn, liều lĩnh bỏ chạy bất chấp tất cả.
HỰ…HỰ…PHỐC…PHỐC…
Viêm Ngục Tộc Trưởng trở thành chướng ngại vật hứng trọn công kích của Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ, toàn thân hóa thành băng điêu…sau đó bị nghiền nát thành cặn bả, ngay cả Linh Hồn cũng không còn sót lại.
Một đời tộc trưởng của Thiên Địa Sủng Nhi, đường đường là Viêm Ngục Tộc Trưởng chính thức vẫn lạc.
Thiên Tượng Chí Tôn cầm đầu 13 vị Chí Tôn công kích Tuyết Mộng Cung, kết quả bản thân chật vật đào thoát như chó nhà có tang, mà Chí Tôn dưới trướng của hắn cũng ngã xuống bốn người, phân biệt là Sát Ảnh Chí Tôn, Viêm Ngục Tộc Trưởng, Lôi Hằng Chí Tôn và Cực Băng Chí Tôn, đám còn lại đều thân mang trọng thương.
Chuyện này một khi truyền ra, danh tiếng chắc chắn kinh động Đông Vực.
“Bích Tiêu sư thúc, vì sao không làm thịt Thiên Tượng Chí Tôn?” Lạc Nam bất mãn la lên.
Hắn phát hiện từ đầu đến cuối nàng đều đánh như nước chảy mây trôi, chưa từng phát động toàn lực, cảnh tượng y hệt lần trước ở Hải Long Cung.
Mặc dù như thế đã khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải thiêu đốt tinh huyết bỏ chạy.
Nếu như nàng đánh toàn lực, e rằng Thiên Tượng Chí Tôn đã chết.
“Nếu ta giết hắn, nhị tỷ lại thiếu ta một ân tình vì ta đã báo thù cho nàng.” Bích Tiêu thản nhiên đáp:
“Mà nàng chắc chắn không muốn điều đó xảy ra.”
Lạc Nam á khẩu không trả lời được.
Thôi được rồi, người sẽ đích thân báo thù cho sư phụ sẽ là hắn, Thiên Tượng Chí Tôn sẽ là kẻ mà hắn đích thân tiêu diệt.
“Bích Tiêu Nương Nương, đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ.” Tuyết Mộng Thiên Nữ trịnh trọng nói:
“Nhưng ta sẽ không để ngươi mang nàng đi!”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, triệu hoán ra Hắc Ma Vệ gia tăng chiến lực, đồng thời Lê Sa cũng phối hợp với hắn điều động Hoang Cổ Bát Thủ Tướng ngăn chặn trước mặt Ngọc Thủy Pháp Tướng.
“Như đã nói…” Bích Tiêu hờ hững lên tiếng:
“Các ngươi không ngăn được ta!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Thanh âm vừa dứt, bầu trời đầy tuyết thoáng cái tối sầm.
Áo choàng phần phật tung bay, Bích Tiêu hai tay kết ấn.
Trong khoảnh khắc, một đôi mắt khổng lồ hờ hững đen kịch như hai cái lỗ đen có thể thôn phệ thế gian vật vật sừng sững hiện lên.
Lạc Nam và mấy nữ toàn thân chấn động, nhất thời hít thở không thôi.
Chủ nhân của đôi mắt đó là một vị Chí Tôn Pháp Tướng khủng bố khác.
Toàn thân như được vô biên Chí Tôn Ma Lực hóa thành, toàn thân là vô vàn dòng nước đen kịch luân chuyển.
Vẫn là Thủy Thuộc Tính…nhưng khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ tuyệt mỹ trắng nõn như ngọc của Ngọc Thủy Pháp Tướng, thì vị Chí Tôn Pháp Tướng này như một tuyệt thế ma thần, nguồn sức mạnh điều động chính là Chí Tôn Thủy Ma Lực.
“Thôn Phệ Thủy Ma Tướng, xếp hạng 20 trên Pháp Tướng Bảng.”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc.
Hắn nhận ra lai lịch của Chí Tôn Pháp Tướng này, đồng thời nó cũng được xưng là Thủy Hệ Chí Tôn Pháp Tướng mạnh nhất.
Đồng thời Thôn Phệ Thủy Ma Tướng cũng là Chí Tôn Pháp Tướng đẳng cấp cao nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Không để tất cả phản ứng, Bích Tiêu phất lấy óng tay áo.
ÀO…
Từ trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Thôn Phệ Thủy Ma Tướng, vô vàn Thủy Ma Lực như đại hồng thủy quét ngang, bao phủ xung quanh Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng và cả Hoang Cổ Bát Thủ Tướng.
“Hự…”
Trong nháy mắt, Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ rên rỉ trong đau đớn, chỉ cảm thấy lực lượng bên trong hai tôn Pháp Tướng của mình bị hấp thụ cạn kiệt.
Các nàng muốn phản kháng nhưng lại suy yếu toàn thân.
“Đừng nằm mơ!” Lạc Nam không phục, ra lệnh Hắc Ma Vệ lao lên.
Đáng tiếc Ngọc Thủy Pháp Tướng đã đơn giản vung ra ngọc thủy, tầng tầng sóng nước đem Hắc Ma Vệ trấn sâu xuống lòng băng giá lạnh.
“Bích Tiêu sư thúc, ngươi đừng trách ta!”
Lạc Nam gầm lên, Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Long Thần Biến triển khai, Hóa Vũ Bá Thần Thể, các loại Tổ Phù, 17 vị Pháp Tướng cùng nhau mở mắt.
Hắn thậm chí mở ra Huyết Chiến Cuồng Quyết, sẳn sàng gia tăng chiến lực bằng cách nghênh đón vết thương.
Xích Tà Kích hiện ra trong tay phải, Lạc Hồng Kiếm hiện ra bên tay trái, Lạc Thần Cung tự kéo căng dây trên đỉnh đầu.
Hắn đã phát động toàn bộ sức mạnh của mình vào thời khắc này.
Công kích Bích Tiêu, không để nàng cướp đi sư phụ.
Bích Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, chậm rãi nâng lên cánh tay, duỗi ra khỏi lớp áo choàng.
Lạc Nam thoáng cái rùng mình, hắn chứng kiến trên ngón tay của nàng đeo một chiếc nhẫn.
Mà bên trong chiếc nhẫn đó, lần trước là phân thân của vị sư bá cao cao tại thượng kia.
Không ngoài dự kiến.
ẦM!
Một cổ khí tức khủng bố không cách nào hình dung từ bên trong nhẫn quét ra.
PHỐC!
Lạc Nam điên cuồng thổ huyết, toàn thân bay ngược như diều đứt dây.
“Đoạt!”
Hắn cố chấp vận chuyển Cổ Ngữ, muốn đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Bích Tiêu.
Đáng tiếc Cổ Ngữ lại chẳng mang đến một chút tác dụng gì.
“HỰ…”
Lạc Nam bất lực rên rỉ…
Vào thời khắc này, 17 vị Pháp Tướng bị cưỡng ép nhắm mắt lại, Long Thần Biến bị đẩy ngược trở về, 200 hành tinh không dám chuyển động, Bỉ Ngạn Hoa ảm đạm phai màu, thậm chí ngay cả Bá Lực cũng bị dồn nén vào Bá Đỉnh không thể tiến ra.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam bị một cổ áp bách vô hình tàn nhẫn trấn xuống vạn dặm băng tuyết, hai mắt như muốn lồi ra trừng trừng nhìn lên, ánh sáng cách mình càng ngày càng xa.
“Cung chủ!”
Bên trên, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét hãi hùng đầy lo lắng của mấy nữ nhân.
“Đây là sức mạnh tuyệt đối sao?”
Không cam lòng lẩm bẩm, ý thức chìm vào hắc ám…
…
Bích Tiêu không để tâm đến ánh mắt phẫn nộ của Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ.
Nàng tiếp tục nâng chiếc nhẫn về phía Tuyết Mộng Cung.
Một luồng uy nghiêm bao phủ càn khôn, toàn bộ vùng không gian nơi đóa Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ kia nở rộ đã bóc hơi như chưa từng tồn tại, chỉ còn sót lại nguyên một lỗ hổng không gian to lớn đen kịch.
“Bích Tiêu Nương Nương, hy vọng ngươi chăm sóc tốt nàng.”
Biết đã không thể vãn hồi, Tuyết Mộng Thiên Nữ thì thào cầu khẩn.
Mà một bên Lê Sa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nhị tỷ cùng ta lớn lên từ nhỏ, còn cần các ngươi bận tâm sao?” Bích Tiêu hừ một tiếng:
“Ngược lại là tên tiểu tử ưa gây họa kia, chăm sóc hắn cho tốt!”
Thoại âm vừa dứt, cả Ngọc Thủy Pháp Tướng và Thôn Phệ Thủy Ma Tướng đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Bích Tiêu như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khuất dạng trong tầm mắt của Tuyết Mộng Thiên Nữ và Lê Sa.
“Lê Sa…không ngờ ngươi cũng đột phá Chí Tôn rồi.” Tuyết Mộng Thiên Nữ cảm thán nói.
“Ngươi là ai?” Lê Sa ngờ vực nhìn chằm chằm.
Tuyết Mộng Thiên Nữ âm thầm buồn cười, trước đây khi còn ở Đông Hoa Cung thì nàng và Địa Trưởng Lão đều đeo mặt nạ, Lê Sa không nhận ra là lẽ đương nhiên.
Nàng lấy ra một tấm Lệnh Bài hình Hoa Bỉ Ngạn, bên trên có một chữ “Thiên.”
Lê Sa toàn thân chấn động, sau đó mừng rỡ như điên: “Thiên Trưởng Lão?”
Tuyết Mộng Thiên Nữ gật đầu, nhìn xuống lòng đất:
“Đem cung chủ kéo lên rồi nói!”