“Kỳ Nam, Thiên Ý…”
Lạc Nam kinh hoàng tột độ, hắn nhìn thấy hai nữ nhi bảo bối của hắn bị một nữ nhân có diện mạo cực kỳ kinh khủng, dáng vẻ hung ác, xấu xí như ác ma bắt giữ làm nô lệ, hàng ngày tra tấn đủ kiểu.
“Buông tha các nàng!”
Trong cơn phẫn nộ, hắn triển khai Yêu Đạo và Long Thần Biến, kích hoạt tất cả chiến lực của mình, một tay cầm Lạc Hồng Kiếm, một tay cầm Xích Tà Kích, đỉnh đầu là Lạc Thần Cung đang kéo căng lao đến liều mạng.
Nào ngờ ác ma chỉ liếc nhìn về phía hắn, đôi mắt bên trong ẩn chứa biển máu vô tận, thây cốt thành đồng chấn thẳng vào nội tâm của Lạc Nam.
“PHỐC!”
Lạc Nam thổ huyết kịch liệt, toàn thân như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
“Không thể!”
Hắn gào thét trong cơn tuyệt vọng, thanh âm chấn động khắp bốn phương.
QUÁT QUÁT QUÁT QUÁT…
Có thanh âm chói tai vang lên, một bầy kền kền trắng vừa mới đáp xuống thấy xác chết bất ngờ gầm thét liền bay loạn xạ, không quên để lại vài bãi phân lên khuôn mặt thảm hại của hắn.
Từng tia sáng loe lói chiếu vào ánh mắt, ý thức trở về, Lạc Nam sắc mặt vặn vẹo, chậm rãi mở mắt ra.
Một đợt sóng biển ập vào mặt, nước biển tràn vào trong miệng mặn chát nhưng cũng giúp hắn xua tan đám phân thối, cơ thể đau nhứt kịch liệt, cả người trần trụi đẫm máu.
“Phu quân, ngươi đừng động đậy!”
Chúng nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi, Hồn Nguyệt Ánh lớn tiếng quan tâm, các nàng vẫn đang điều động lực lượng trị thương cho hắn.
“Một chút thương thế có đáng là gì?” Lạc Nam không thèm để tâm.
Điều đầu tiên hắn làm là dùng ý niệm kiểm tra Linh Giới Châu, tâm trạng liền rơi xuống đáy vực.
Vừa rồi không phải một cơn ác mộng, chúng nữ trong Linh Giới Châu cũng đang vừa giận vừa tuyệt vọng không thể làm gì, chỉ đang cố gắng an ủi hai nữ nhân vừa mất con là Cửu Huân Dao và Diễm Nguyệt Kỳ.
Tìm khắp mọi ngõ ngách, hai tiểu công chúa của hắn đã thật sự vô tung vô ảnh.
À không, không chỉ có Kỳ Nam và Thiên Ý, mà ngay cả Loan Loan, Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu cũng đã bị hốt đi.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA”
Lạc Nam ngửa đầu lên trời thét dài như muốn phát điên, toàn thân run lẩy bẩy, bàn tay siết chặt đến rướm máu.
Đã từng xa cách Tiểu Kỳ Nam ngần ấy thời gian vì bất đắc dĩ không thể làm khác, Lạc Nam từng tự thề với lòng sẽ không bao giờ để nữ nhi phải rời xa chính mình thêm một lần nào nữa.
Kết quả hiện tại hắn vô lực nhìn thấy cường giả bá đạo đem các nàng bắt đi, bản thân nhỏ yếu như một con kiến không thể thay đổi kết cục.
Nguyên giới rộng lớn hơn tiểu vũ trụ bao nhiêu lần? đến ngày tháng năm nào phụ thân và nữ nhi có thể đoàn tụ?
Nghĩ đến mấy nữ còn quá non nớt kinh nghiệm sinh tồn ở Nguyên giới, nghĩ đến các nàng rơi vào tay một vị cường giả bản tính bá đạo dị thường, hành động vô pháp vô thiên không kiêng nể gì, làm sao hắn có thể an lòng?
Cái cảm giác đó, thật sự đau thấu tâm can.
Nếu không phải đã từng kinh qua vạn kiếp luân hồi, có được tâm cảnh tương đối ổn, Lạc Nam nghĩ hiện tại mình đã phát điên, phát điên thật sự.
Phong ấn ba loại Cấm Kỵ của nữ nhân kia đã sớm biến mất, Lạc Nam chẳng mất đi thứ gì cả ngoài hai cô công chúa và 10 cái hành tinh bị đánh vỡ.
Quan trọng nhất, một thứ khác mà hắn mất đi đến mức phải ám ảnh, chính là đánh mất tôn nghiêm của một người phụ thân, một người nam nhân không thể bảo hộ gia đình mình, một kẻ không thể giữ lời hứa sẽ không bao giờ cùng các nàng xa cách nữa.
Thật con mẹ nó khó chịu.
Nhưng hơn ai hết hắn hiểu rằng còn nước còn tát, bằng mọi giá hắn sẽ tìm các nữ nhi trở về, bằng mọi biện pháp hắn cũng sẽ khiến nữ nhân tự cho là đúng kia phải trả giá.
Còn hiện tại, Lạc Nam hiểu rằng mình là chỗ dựa tinh thần của các thê tử, đặc biệt là Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao, không thể suy sụp được.
Cưỡng ép cắn lấy đầu lưỡi giữ cho bản thân mình tỉnh táo, Lạc Nam lấy ra Bất Tử Dịch Thủy nuốt vào.
Thương thế toàn thân cấp tốc hồi phục, Lạc Nam đứng lên chỉnh lý lại tóc tai, Bá Y một lần nữa bao trùm, phong thần tuấn lãng.
Tìm một nơi vắng vẻ, hắn tiến vào bên trong Bá Vũ Điện ở trạng thái thu nhỏ.
Ý niệm vừa động, tất cả nữ nhân trong Linh Giới Châu đã xuất hiện trước mặt.
“Phu quân…”
Nhìn thấy nam nhân hoàn hảo vô hại đứng trước mặt, các nàng đều rưng rưng ánh mắt gọi lên một tiếng.
Mọi ủy khuất và bất lực dồn nén như bạo phát mà ra, khiến cả những nữ nhân có tâm cảnh tốt nhất, kiên cường nhất như Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan cũng phải ứa lệ.
Thời khắc hai nữ nhi bị bắt đi, các nàng không thể giúp được gì, đó là sỉ nhục to lớn.
Lạc Nam bước lại gần chúng nữ, kéo lấy Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao đang ngồi bệch dưới đất ôm vào trong lòng, hôn vào trán hai nàng, cố gắng nở nụ cười điềm tĩnh nhất có thể trầm ổn nói:
“Đừng quá lo lắng, ta thề sẽ mang Thiên Ý và Kỳ Nam trở về.”
Hai nữ đưa mắt nhìn lấy hắn, vòng tay ôm chặt cơ thể nam nhân như tìm kiếm cảm giác ấm áp, như cố gắng xóa đi sự bất an, cô đơn và mất mát.
Không có lời oán trách, không có giận dỗi, càng không có sự thất vọng.
Thứ tồn tại duy nhất là sự cảm thông và khích lệ, phu thê sẳn sàng đồng cam cộng khổ.
Bởi vì tất cả các nàng đều hiểu rằng áp lực mà phu quân đang gánh vác nặng nề và lớn lao đến mức nào.
Thử tưởng tượng mà xem, các nàng chỉ bị uy thế từ bàn tay của kẻ thù đã chấn đến mức thở cũng thở không nổi, bất lực nằm rạp xuống đất, vậy nam nhân của các nàng phải đích thân đối mặt nhân vật như vậy còn trải qua những thứ kinh khủng như thế nào?
10 cái hành tinh nổ tung không qua được cảm nhận của các nàng, trạng thái phẫn nộ tột cùng khi đó của hắn cũng thông qua Long Tiên Vĩnh Cửu truyền vào linh hồn của các nàng.
Trước đó khi hắn hôn mê, các nàng bàng hoàng vì không liên lạc được với hắn, cũng may có mấy nữ Hồn Nguyệt Ánh báo tin bình an, phu quân chỉ đang hôn mê giữa biển mà thôi, tính mạng vẫn đảm bảo.
Hiện tại hắn đã lấy hình tượng trầm ổn và đáng tin cậy xuất hiện bên cạnh, các nàng đều cực kỳ an lòng, nội tâm cũng dần dần bình ổn xuống.
Đình Manh Manh hay nhốn nháo, nghịch ngợm cũng sắc mặt nghiêm nghị, đầy quyết tâm.
Mấy nữ vừa gia nhập chưa lâu như Tây Thi, Quân Tư Tình, Giao Linh cũng là vô cùng đồng cảm với phu quân và các tỷ muội, trong lòng phẫn nộ đối với địch nhân khi mọi người phải trải qua mất mát như vậy.
Vào thời khắc này, Lạc Nam và tất cả thê tử vô thanh thắng hữu thanh, không cần nói nhiều lời vẫn cảm nhận được tâm trí của nhau.
Tất cả đều có một mục tiêu chung trong thời gian tới.
Đó là cường đại bằng mọi giá, mang nữ nhi trở về nhà, một lần nữa đoàn tụ.
“Phu quân, kẻ đó rốt cuộc là ai?” Yên Nhược Tuyết lên tiếng phá tan tĩnh lặng.
Có những điều không thể không hỏi, thân là bà cả, Yên Nhược Tuyết phải đảm nhiệm.
Vì khi biết thân phận của đối phương, các nàng có thể từ đó suy ra mức độ an toàn của hai nữ nhi bị bắt cóc.
Chúng nữ cũng nhìn chăm chú Lạc Nam, hiển nhiên chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Là sư bá của ta.” Lạc Nam giọng điệu lạnh lẽo không mang theo chút cảm tình nào khi nhắc đến nữ nhân đó.
Hắn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần, chẳng giấu gì các vị thê tử, ngay cả việc nữ nhân kia sử dụng đến Cấm Kỵ để phong tỏa hắn cũng được nói ra.
“Hít…” Chúng nữ nghe xong đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Lần trước đã nghe Lạc Nam nhắc đến Bích Tiêu Nương Nương, biết đại tỷ của các nàng nhìn trúng Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý, cứ tưởng đó là cơ duyên vô cùng, không ngờ cuối cùng lại hóa thành đại họa.
“Nguyên Giới thật sự đáng sợ, nữ cường nhân như vậy có thể dễ dàng đồ sát tất cả chúng ta.” Phượng Nghi ngưng trọng nói.
“Nhưng nàng ta không giết.” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt lóe lên, môi đen tuyền hé mở:
“Thậm chí nàng ta không hề để mắt bất cứ tài sản giá trị nào, Bất Tử Thụ, Bàn Đào Thụ, Tre Cổ Việt, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng đều chưa từng động tới.”
“Như vậy có thể chứng minh hai điều.” Hồ Khinh Vũ ứng tiếng:
“Một là tầm mắt của nàng ta quá cao, cao đến mức tài sản trong Linh Giới Châu này không đáng để nàng ta cướp đoạt.”
“Hai là nàng ta không muốn đoạn tuyệt đường lui của phu quân và chúng ta, chỉ muốn giữ lấy Tiểu Thiên Ý và Tiểu Kỳ Nam mà thôi.”
Tuế Nguyệt nghe phu quân kể lại và các tỷ muội phân tích, Đại Trí Tổ Phù hoạt động hết công sức, bờ môi rốt cuộc nở một nụ cười yên lòng:
“Dường như ta có chút đoán ra động cơ của nàng khi ra tay quyết liệt như vậy.”
“Nàng nói đi!” Lạc Nam chăm chú vểnh tai.
“Có lẽ nàng ta cố gắng tạo nên hận thù khiến phu quân hận nàng, khiến Tiểu Thiên Ý và Tiểu Kỳ Nam hận nàng, khiến tất cả tỷ muội bọn thiếp hận nàng.” Tuế Nguyệt nghiêm chỉnh nói:
“Hận thù có thể hóa thành động lực thúc đẩy chúng ta nỗ lực phát triển, vị sư bá này của chàng không có ý xấu, chẳng qua phương thức hành động quá mức bá đạo và cực đoan.”
Lạc Nam và chúng nữ cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy lời của Tuế Nguyệt có lý, bằng không sau một loạt hành vi bá đạo gây thù như vậy, không có lý do gì mà nữ nhân kia không giết người diệt khẩu cả.
Đạo lý nhổ cỏ tận gốc bất kỳ cường giả nào cũng hiểu, nhất là một kẻ có tiềm lực khủng bố như Lạc Nam, để hắn kết thù chắc chắn không phải chuyện dễ chịu.
“Hừ, nữ nhân kia phí công như vậy không ngờ ý đồ đã bị Tuế Nguyệt tỷ nhìn thấu rồi.” Diễm Hồng Liên yêu kiều nói:
“Như vậy chẳng phải nàng ta đã tốn công vô ích?”
“Không, nàng ta thừa biết chúng ta sẽ đoán ra ý đồ của nàng, nhưng vẫn quyết định làm như vậy.” Lạc Nam nở nụ cười lạnh:
“Bởi vì mặc kệ động cơ tốt xấu ra sao, hành động của nàng cũng là vô pháp tha thứ.”
“Chia cách chúng ta và nữ nhi bảo bối là thật, chà đạp lên tôn nghiêm của ta là thật, khiến các nàng cảm thấy tuyệt vọng và bất lực là thật!”
“Chứng minh được sự bá đạo và thực lực tuyệt đối của mình, cho chúng ta thấy rằng chúng ta vẫn chỉ là những con kiến hôi cũng là thật.”
“Trước những việc như vậy, dù chúng ta biết được động cơ thật sự của nàng thì kết quả vẫn không thay đổi, cảm giác căm giận, phẫn hận vẫn cuộn trào, cả ta và các nàng sẽ có động lực để tiếp tục mạnh lên.”
“Phu quân nói không sai!” Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm nghị quát lớn:
“Mặc kệ vì lý do gì, người phụ nữ đó không đủ tư cách để chia cách thiếp và nữ nhi, càng không có quyền tự ý quyết định tương lai của chúng ta như vậy.”
“Ỷ vào thực lực liền bá đạo định đoạt tất cả, không thể tha thứ.”
“Một ngày nào đó, thiếp sẽ khiến nàng phải trả giá đắt.” Cửu Huân Dao hai mắt hừng hực chiến ý như liệt diễm.
“Đúng vậy, tất cả bọn thiếp sẽ đem nàng ta lột trần trụi, bắt làm nô lệ tình dục, một ngày phải triển lộ 80 tư thế hầu hạ trên giường cho phu quân mới thỏa mãn…” Lý Trúc Loan hùng hùng hổ hổ nói.
“Phốc!” Chúng nữ xém chút phun ra một ngụm, thầm nghĩ đó là trừng phạt hay ban thưởng nha?
Lạc Nam ho khan một tiếng, trong lòng hồi tưởng đến loại khí chất đến mức vô thực của nữ nhân kia.
Hắn cũng không dùng đến Thiên Cơ Lâu để xác minh sự thật lời nói của Tuế Nguyệt, bởi vì thừa hiểu rằng với một cường giả khủng bố lại còn mang Cấm Kỵ như nữ nhân kia, số Điểm Danh Vọng ít ỏi hiện tại chẳng đáng là gì cả, không thể dò xét bất cứ thông tin nào về nàng.
Nàng bá đạo, một ngày nào đó hắn sẽ cho nàng thấy thế nào mới là bá đạo.
“Phu quân, thiếp cảm thấy Càn Quân Đế Quốc nên hạ màn…” Lúc này Tần Mộng Ảnh trầm giọng nói:
“Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa, lăn lộn khắp Nguyên Giới bao la vô tận mới là phương hướng để có thể nhanh chóng mạnh lên.”
“Nói rất hay.” Võ Tam Nương hoàn toàn đồng ý:
“Đã có Mê Linh Sâm Lâm chống lưng, hoàn toàn có thể chơi lớn một trận với Càn Quân Thánh Đế.”
Sau khi xác định tạm thời không cần lo lắng về vấn đề an nguy của các nữ nhi, chúng nữ liền thể hiện dã tâm bừng bừng.
Là nữ nhân của Lạc Nam, tầm mắt của các nàng chắc chắn không thể bị một cái Càn Quân Đế Quốc giới hạn.
Ai cũng muốn cùng hắn phiêu bạt Nguyên Giới, tìm kiếm những cơ duyên, hoàn cảnh khiến bản thân được mạnh hơn.
Lạc Nam nở nụ cười tà…bởi vì suy nghĩ của các nàng hoàn toàn trùng khớp với hắn vào lúc này.
Gần đây hắn có chút bành trướng, đầu tiên là đại triển sức mạnh tiêu diệt Thiên Dận báo thù cho đại ca khiến Càn Quân Thánh Đế mất mặt, sau đó liên thủ giết chết được hai tên Sát Long Vệ tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ và Viên Mãn, cuối cùng còn kết minh được với Mê Linh Sâm Lâm hùng mạnh.
Tất cả đều diễn ra có phần quá thuận lợi…
Nhưng sự xuất hiện của vị sư bá kia, sự chia cách với mấy nữ nhi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn, khiến toàn thân hắn rùng minh, linh hồn được cảnh tỉnh triệt để.
Hắn nhận ra rằng bản thân mình vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ ở Nguyên Giới này bất chấp trong tay nắm giữ Thiên Cơ Lâu, những kẻ thù mà hắn từng ra tay đánh bại và giết chết đều là tiểu nhân vật không đáng để chú ý mà thôi, chẳng có gì đáng giá để kiêu ngạo khi chiến thắng những kẻ như thế cả.
Đè nặng trên đầu vẫn còn đâu đó Hải Long Cung, Bất Tử Tộc, vị sư bá và nhân vật Cấm Kỵ đã ép hắn phải dùng đến Thủy Trung Lao Nguyệt để thoát kiếp…
Nghĩ đến đây Lạc Nam xoay người đứng lên, rời khỏi Bá Vũ Điện đưa mắt nhìn về phía Càn Quân Đế Quốc.
Hắn hướng vào Thất Tinh Nhẫn truyền âm:
“Mẫu thân, là thời điểm nên vạch mặt rồi…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon
Lạc Nam kinh hoàng tột độ, hắn nhìn thấy hai nữ nhi bảo bối của hắn bị một nữ nhân có diện mạo cực kỳ kinh khủng, dáng vẻ hung ác, xấu xí như ác ma bắt giữ làm nô lệ, hàng ngày tra tấn đủ kiểu.
“Buông tha các nàng!”
Trong cơn phẫn nộ, hắn triển khai Yêu Đạo và Long Thần Biến, kích hoạt tất cả chiến lực của mình, một tay cầm Lạc Hồng Kiếm, một tay cầm Xích Tà Kích, đỉnh đầu là Lạc Thần Cung đang kéo căng lao đến liều mạng.
Nào ngờ ác ma chỉ liếc nhìn về phía hắn, đôi mắt bên trong ẩn chứa biển máu vô tận, thây cốt thành đồng chấn thẳng vào nội tâm của Lạc Nam.
“PHỐC!”
Lạc Nam thổ huyết kịch liệt, toàn thân như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
“Không thể!”
Hắn gào thét trong cơn tuyệt vọng, thanh âm chấn động khắp bốn phương.
QUÁT QUÁT QUÁT QUÁT…
Có thanh âm chói tai vang lên, một bầy kền kền trắng vừa mới đáp xuống thấy xác chết bất ngờ gầm thét liền bay loạn xạ, không quên để lại vài bãi phân lên khuôn mặt thảm hại của hắn.
Từng tia sáng loe lói chiếu vào ánh mắt, ý thức trở về, Lạc Nam sắc mặt vặn vẹo, chậm rãi mở mắt ra.
Một đợt sóng biển ập vào mặt, nước biển tràn vào trong miệng mặn chát nhưng cũng giúp hắn xua tan đám phân thối, cơ thể đau nhứt kịch liệt, cả người trần trụi đẫm máu.
“Phu quân, ngươi đừng động đậy!”
Chúng nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi, Hồn Nguyệt Ánh lớn tiếng quan tâm, các nàng vẫn đang điều động lực lượng trị thương cho hắn.
“Một chút thương thế có đáng là gì?” Lạc Nam không thèm để tâm.
Điều đầu tiên hắn làm là dùng ý niệm kiểm tra Linh Giới Châu, tâm trạng liền rơi xuống đáy vực.
Vừa rồi không phải một cơn ác mộng, chúng nữ trong Linh Giới Châu cũng đang vừa giận vừa tuyệt vọng không thể làm gì, chỉ đang cố gắng an ủi hai nữ nhân vừa mất con là Cửu Huân Dao và Diễm Nguyệt Kỳ.
Tìm khắp mọi ngõ ngách, hai tiểu công chúa của hắn đã thật sự vô tung vô ảnh.
À không, không chỉ có Kỳ Nam và Thiên Ý, mà ngay cả Loan Loan, Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu cũng đã bị hốt đi.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA”
Lạc Nam ngửa đầu lên trời thét dài như muốn phát điên, toàn thân run lẩy bẩy, bàn tay siết chặt đến rướm máu.
Đã từng xa cách Tiểu Kỳ Nam ngần ấy thời gian vì bất đắc dĩ không thể làm khác, Lạc Nam từng tự thề với lòng sẽ không bao giờ để nữ nhi phải rời xa chính mình thêm một lần nào nữa.
Kết quả hiện tại hắn vô lực nhìn thấy cường giả bá đạo đem các nàng bắt đi, bản thân nhỏ yếu như một con kiến không thể thay đổi kết cục.
Nguyên giới rộng lớn hơn tiểu vũ trụ bao nhiêu lần? đến ngày tháng năm nào phụ thân và nữ nhi có thể đoàn tụ?
Nghĩ đến mấy nữ còn quá non nớt kinh nghiệm sinh tồn ở Nguyên giới, nghĩ đến các nàng rơi vào tay một vị cường giả bản tính bá đạo dị thường, hành động vô pháp vô thiên không kiêng nể gì, làm sao hắn có thể an lòng?
Cái cảm giác đó, thật sự đau thấu tâm can.
Nếu không phải đã từng kinh qua vạn kiếp luân hồi, có được tâm cảnh tương đối ổn, Lạc Nam nghĩ hiện tại mình đã phát điên, phát điên thật sự.
Phong ấn ba loại Cấm Kỵ của nữ nhân kia đã sớm biến mất, Lạc Nam chẳng mất đi thứ gì cả ngoài hai cô công chúa và 10 cái hành tinh bị đánh vỡ.
Quan trọng nhất, một thứ khác mà hắn mất đi đến mức phải ám ảnh, chính là đánh mất tôn nghiêm của một người phụ thân, một người nam nhân không thể bảo hộ gia đình mình, một kẻ không thể giữ lời hứa sẽ không bao giờ cùng các nàng xa cách nữa.
Thật con mẹ nó khó chịu.
Nhưng hơn ai hết hắn hiểu rằng còn nước còn tát, bằng mọi giá hắn sẽ tìm các nữ nhi trở về, bằng mọi biện pháp hắn cũng sẽ khiến nữ nhân tự cho là đúng kia phải trả giá.
Còn hiện tại, Lạc Nam hiểu rằng mình là chỗ dựa tinh thần của các thê tử, đặc biệt là Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao, không thể suy sụp được.
Cưỡng ép cắn lấy đầu lưỡi giữ cho bản thân mình tỉnh táo, Lạc Nam lấy ra Bất Tử Dịch Thủy nuốt vào.
Thương thế toàn thân cấp tốc hồi phục, Lạc Nam đứng lên chỉnh lý lại tóc tai, Bá Y một lần nữa bao trùm, phong thần tuấn lãng.
Tìm một nơi vắng vẻ, hắn tiến vào bên trong Bá Vũ Điện ở trạng thái thu nhỏ.
Ý niệm vừa động, tất cả nữ nhân trong Linh Giới Châu đã xuất hiện trước mặt.
“Phu quân…”
Nhìn thấy nam nhân hoàn hảo vô hại đứng trước mặt, các nàng đều rưng rưng ánh mắt gọi lên một tiếng.
Mọi ủy khuất và bất lực dồn nén như bạo phát mà ra, khiến cả những nữ nhân có tâm cảnh tốt nhất, kiên cường nhất như Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan cũng phải ứa lệ.
Thời khắc hai nữ nhi bị bắt đi, các nàng không thể giúp được gì, đó là sỉ nhục to lớn.
Lạc Nam bước lại gần chúng nữ, kéo lấy Diễm Nguyệt Kỳ và Cửu Huân Dao đang ngồi bệch dưới đất ôm vào trong lòng, hôn vào trán hai nàng, cố gắng nở nụ cười điềm tĩnh nhất có thể trầm ổn nói:
“Đừng quá lo lắng, ta thề sẽ mang Thiên Ý và Kỳ Nam trở về.”
Hai nữ đưa mắt nhìn lấy hắn, vòng tay ôm chặt cơ thể nam nhân như tìm kiếm cảm giác ấm áp, như cố gắng xóa đi sự bất an, cô đơn và mất mát.
Không có lời oán trách, không có giận dỗi, càng không có sự thất vọng.
Thứ tồn tại duy nhất là sự cảm thông và khích lệ, phu thê sẳn sàng đồng cam cộng khổ.
Bởi vì tất cả các nàng đều hiểu rằng áp lực mà phu quân đang gánh vác nặng nề và lớn lao đến mức nào.
Thử tưởng tượng mà xem, các nàng chỉ bị uy thế từ bàn tay của kẻ thù đã chấn đến mức thở cũng thở không nổi, bất lực nằm rạp xuống đất, vậy nam nhân của các nàng phải đích thân đối mặt nhân vật như vậy còn trải qua những thứ kinh khủng như thế nào?
10 cái hành tinh nổ tung không qua được cảm nhận của các nàng, trạng thái phẫn nộ tột cùng khi đó của hắn cũng thông qua Long Tiên Vĩnh Cửu truyền vào linh hồn của các nàng.
Trước đó khi hắn hôn mê, các nàng bàng hoàng vì không liên lạc được với hắn, cũng may có mấy nữ Hồn Nguyệt Ánh báo tin bình an, phu quân chỉ đang hôn mê giữa biển mà thôi, tính mạng vẫn đảm bảo.
Hiện tại hắn đã lấy hình tượng trầm ổn và đáng tin cậy xuất hiện bên cạnh, các nàng đều cực kỳ an lòng, nội tâm cũng dần dần bình ổn xuống.
Đình Manh Manh hay nhốn nháo, nghịch ngợm cũng sắc mặt nghiêm nghị, đầy quyết tâm.
Mấy nữ vừa gia nhập chưa lâu như Tây Thi, Quân Tư Tình, Giao Linh cũng là vô cùng đồng cảm với phu quân và các tỷ muội, trong lòng phẫn nộ đối với địch nhân khi mọi người phải trải qua mất mát như vậy.
Vào thời khắc này, Lạc Nam và tất cả thê tử vô thanh thắng hữu thanh, không cần nói nhiều lời vẫn cảm nhận được tâm trí của nhau.
Tất cả đều có một mục tiêu chung trong thời gian tới.
Đó là cường đại bằng mọi giá, mang nữ nhi trở về nhà, một lần nữa đoàn tụ.
“Phu quân, kẻ đó rốt cuộc là ai?” Yên Nhược Tuyết lên tiếng phá tan tĩnh lặng.
Có những điều không thể không hỏi, thân là bà cả, Yên Nhược Tuyết phải đảm nhiệm.
Vì khi biết thân phận của đối phương, các nàng có thể từ đó suy ra mức độ an toàn của hai nữ nhi bị bắt cóc.
Chúng nữ cũng nhìn chăm chú Lạc Nam, hiển nhiên chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Là sư bá của ta.” Lạc Nam giọng điệu lạnh lẽo không mang theo chút cảm tình nào khi nhắc đến nữ nhân đó.
Hắn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần, chẳng giấu gì các vị thê tử, ngay cả việc nữ nhân kia sử dụng đến Cấm Kỵ để phong tỏa hắn cũng được nói ra.
“Hít…” Chúng nữ nghe xong đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Lần trước đã nghe Lạc Nam nhắc đến Bích Tiêu Nương Nương, biết đại tỷ của các nàng nhìn trúng Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý, cứ tưởng đó là cơ duyên vô cùng, không ngờ cuối cùng lại hóa thành đại họa.
“Nguyên Giới thật sự đáng sợ, nữ cường nhân như vậy có thể dễ dàng đồ sát tất cả chúng ta.” Phượng Nghi ngưng trọng nói.
“Nhưng nàng ta không giết.” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt lóe lên, môi đen tuyền hé mở:
“Thậm chí nàng ta không hề để mắt bất cứ tài sản giá trị nào, Bất Tử Thụ, Bàn Đào Thụ, Tre Cổ Việt, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng đều chưa từng động tới.”
“Như vậy có thể chứng minh hai điều.” Hồ Khinh Vũ ứng tiếng:
“Một là tầm mắt của nàng ta quá cao, cao đến mức tài sản trong Linh Giới Châu này không đáng để nàng ta cướp đoạt.”
“Hai là nàng ta không muốn đoạn tuyệt đường lui của phu quân và chúng ta, chỉ muốn giữ lấy Tiểu Thiên Ý và Tiểu Kỳ Nam mà thôi.”
Tuế Nguyệt nghe phu quân kể lại và các tỷ muội phân tích, Đại Trí Tổ Phù hoạt động hết công sức, bờ môi rốt cuộc nở một nụ cười yên lòng:
“Dường như ta có chút đoán ra động cơ của nàng khi ra tay quyết liệt như vậy.”
“Nàng nói đi!” Lạc Nam chăm chú vểnh tai.
“Có lẽ nàng ta cố gắng tạo nên hận thù khiến phu quân hận nàng, khiến Tiểu Thiên Ý và Tiểu Kỳ Nam hận nàng, khiến tất cả tỷ muội bọn thiếp hận nàng.” Tuế Nguyệt nghiêm chỉnh nói:
“Hận thù có thể hóa thành động lực thúc đẩy chúng ta nỗ lực phát triển, vị sư bá này của chàng không có ý xấu, chẳng qua phương thức hành động quá mức bá đạo và cực đoan.”
Lạc Nam và chúng nữ cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy lời của Tuế Nguyệt có lý, bằng không sau một loạt hành vi bá đạo gây thù như vậy, không có lý do gì mà nữ nhân kia không giết người diệt khẩu cả.
Đạo lý nhổ cỏ tận gốc bất kỳ cường giả nào cũng hiểu, nhất là một kẻ có tiềm lực khủng bố như Lạc Nam, để hắn kết thù chắc chắn không phải chuyện dễ chịu.
“Hừ, nữ nhân kia phí công như vậy không ngờ ý đồ đã bị Tuế Nguyệt tỷ nhìn thấu rồi.” Diễm Hồng Liên yêu kiều nói:
“Như vậy chẳng phải nàng ta đã tốn công vô ích?”
“Không, nàng ta thừa biết chúng ta sẽ đoán ra ý đồ của nàng, nhưng vẫn quyết định làm như vậy.” Lạc Nam nở nụ cười lạnh:
“Bởi vì mặc kệ động cơ tốt xấu ra sao, hành động của nàng cũng là vô pháp tha thứ.”
“Chia cách chúng ta và nữ nhi bảo bối là thật, chà đạp lên tôn nghiêm của ta là thật, khiến các nàng cảm thấy tuyệt vọng và bất lực là thật!”
“Chứng minh được sự bá đạo và thực lực tuyệt đối của mình, cho chúng ta thấy rằng chúng ta vẫn chỉ là những con kiến hôi cũng là thật.”
“Trước những việc như vậy, dù chúng ta biết được động cơ thật sự của nàng thì kết quả vẫn không thay đổi, cảm giác căm giận, phẫn hận vẫn cuộn trào, cả ta và các nàng sẽ có động lực để tiếp tục mạnh lên.”
“Phu quân nói không sai!” Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm nghị quát lớn:
“Mặc kệ vì lý do gì, người phụ nữ đó không đủ tư cách để chia cách thiếp và nữ nhi, càng không có quyền tự ý quyết định tương lai của chúng ta như vậy.”
“Ỷ vào thực lực liền bá đạo định đoạt tất cả, không thể tha thứ.”
“Một ngày nào đó, thiếp sẽ khiến nàng phải trả giá đắt.” Cửu Huân Dao hai mắt hừng hực chiến ý như liệt diễm.
“Đúng vậy, tất cả bọn thiếp sẽ đem nàng ta lột trần trụi, bắt làm nô lệ tình dục, một ngày phải triển lộ 80 tư thế hầu hạ trên giường cho phu quân mới thỏa mãn…” Lý Trúc Loan hùng hùng hổ hổ nói.
“Phốc!” Chúng nữ xém chút phun ra một ngụm, thầm nghĩ đó là trừng phạt hay ban thưởng nha?
Lạc Nam ho khan một tiếng, trong lòng hồi tưởng đến loại khí chất đến mức vô thực của nữ nhân kia.
Hắn cũng không dùng đến Thiên Cơ Lâu để xác minh sự thật lời nói của Tuế Nguyệt, bởi vì thừa hiểu rằng với một cường giả khủng bố lại còn mang Cấm Kỵ như nữ nhân kia, số Điểm Danh Vọng ít ỏi hiện tại chẳng đáng là gì cả, không thể dò xét bất cứ thông tin nào về nàng.
Nàng bá đạo, một ngày nào đó hắn sẽ cho nàng thấy thế nào mới là bá đạo.
“Phu quân, thiếp cảm thấy Càn Quân Đế Quốc nên hạ màn…” Lúc này Tần Mộng Ảnh trầm giọng nói:
“Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa, lăn lộn khắp Nguyên Giới bao la vô tận mới là phương hướng để có thể nhanh chóng mạnh lên.”
“Nói rất hay.” Võ Tam Nương hoàn toàn đồng ý:
“Đã có Mê Linh Sâm Lâm chống lưng, hoàn toàn có thể chơi lớn một trận với Càn Quân Thánh Đế.”
Sau khi xác định tạm thời không cần lo lắng về vấn đề an nguy của các nữ nhi, chúng nữ liền thể hiện dã tâm bừng bừng.
Là nữ nhân của Lạc Nam, tầm mắt của các nàng chắc chắn không thể bị một cái Càn Quân Đế Quốc giới hạn.
Ai cũng muốn cùng hắn phiêu bạt Nguyên Giới, tìm kiếm những cơ duyên, hoàn cảnh khiến bản thân được mạnh hơn.
Lạc Nam nở nụ cười tà…bởi vì suy nghĩ của các nàng hoàn toàn trùng khớp với hắn vào lúc này.
Gần đây hắn có chút bành trướng, đầu tiên là đại triển sức mạnh tiêu diệt Thiên Dận báo thù cho đại ca khiến Càn Quân Thánh Đế mất mặt, sau đó liên thủ giết chết được hai tên Sát Long Vệ tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ và Viên Mãn, cuối cùng còn kết minh được với Mê Linh Sâm Lâm hùng mạnh.
Tất cả đều diễn ra có phần quá thuận lợi…
Nhưng sự xuất hiện của vị sư bá kia, sự chia cách với mấy nữ nhi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn, khiến toàn thân hắn rùng minh, linh hồn được cảnh tỉnh triệt để.
Hắn nhận ra rằng bản thân mình vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ ở Nguyên Giới này bất chấp trong tay nắm giữ Thiên Cơ Lâu, những kẻ thù mà hắn từng ra tay đánh bại và giết chết đều là tiểu nhân vật không đáng để chú ý mà thôi, chẳng có gì đáng giá để kiêu ngạo khi chiến thắng những kẻ như thế cả.
Đè nặng trên đầu vẫn còn đâu đó Hải Long Cung, Bất Tử Tộc, vị sư bá và nhân vật Cấm Kỵ đã ép hắn phải dùng đến Thủy Trung Lao Nguyệt để thoát kiếp…
Nghĩ đến đây Lạc Nam xoay người đứng lên, rời khỏi Bá Vũ Điện đưa mắt nhìn về phía Càn Quân Đế Quốc.
Hắn hướng vào Thất Tinh Nhẫn truyền âm:
“Mẫu thân, là thời điểm nên vạch mặt rồi…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon