Lạc Nam không biết lão đầu lôi thôi lếch thếch có ân với mình là Hội Trưởng của Dị Nguyên Hội, càng không biết vì chuyện của hắn mà lão đầu này bị kẻ nào đó dọa cho một phen hú hồn hú vía.
Lúc này hắn đã thay đổi ý định ban đầu.
Vốn dĩ Lạc Nam có kế hoạch sẽ đột phá tu vi Nguyên Tu lên Thánh Vương trước khi đặt chân đến Đông Vực…nhưng hiện tại hắn nhận thức được Tử Hải nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của mình, vừa rồi may mắn được lão đầu bí ẩn cứu giúp nên mới giữ được một mạng, có trời mới biết loại nguy cơ kia sẽ kéo đến nữa hay không.
Bên trong thông tin mà Trân Bảo Lâu cung cấp cũng không hề nhắc đến hiện tượng quỷ dị vừa rồi, Tử Hải quá mức bí ẩn, hơn nữa còn là bí ẩn có thể giết người trong vô thanh vô tức, lần sau gặp lại vị Trương tiểu thư kia…hắn phải hỏi cho ra lẽ.
Vì vậy Lạc Nam lựa chọn rời khỏi Tử Hải càng nhanh càng tốt, việc trở thành Thánh Vương tính sao, trước mắt cũng không có cách để lập tức đột phá được.
Bởi vì thời gian trước mấy nữ Mộc Linh Tộc và Tinh Linh Tộc cũng vào Vạn Vũ Môn lịch luyện, sau khi trở về các nàng đã được giao nhiệm vụ quản lý Dược Viên của Thanh Long Thánh Địa nên không có thời gian chăm sóc Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, dẫn đến loại Thiên Mệnh Nguyên Chủng này còn chưa đủ điều kiện đơm hoa kết quả kế tiếp.
Thời gian để Tiên Thiên Hồ Lô Đằng tự thân phát triển so với được các chủng tộc đặc thù như Tinh Linh chăm sóc lâu hơn nhiều lắm…
Để đảm bảo an toàn, Lạc Nam quyết định để tất cả nữ nhân vào Linh Giới Châu, hắn và Tiểu Tinh một người một ngựa, sử dụng hết tốc lực băng qua hư không, lao đến Đông Vực.
Nếu xét về tốc độ ở bầu trời, Tiểu Sư có ưu thế hơn Tiểu Tinh rất nhiều vì là Thiên Phạt Điểu Sư, nhưng muốn băng qua hư không, Tiểu Tinh mới là lựa chọn tốt nhất.
…
“Haha, mặc dù hành tẩu trong hư không cũng rất nguy hiểm, nhưng ta cảm thấy còn an toàn hơn bên ngoài Tử Hải.”
Vuốt vuốt lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam cười nói.
“Ngao?!” Tiểu Tinh hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nó không hiểu chủ nhân của mình đã trải qua cái gì mà trở nên kiêng kỵ Tử Hải đến như thế.
Lạc Nam cũng không có ý định giải thích, hắn mở ra Nhân Đạo, sử dụng thân pháp nổi danh là Hóa Không Bộ của Thời Không Hoàng Tộc học được từ Tuế Nguyệt, cùng Tiểu Tinh như hòa hợp cùng hư không, liên tục na di trên khoảng cách lớn.
Thậm chí vài lần mở ra Thời Không Môn.
Chỉ bất quá không gian mênh mông quá đỗi, ngay cả Thời Không Môn cũng không thể giúp một người một thú lập tức băng qua Tử Hải, chỉ rút ngắn chặn đường xuống mà thôi.
Trong hư không cũng thuần một màu đen kịch, nơi ánh sáng không thể chiếu vào, nơi xung quanh chỉ toàn hắc ám và những vòng xoáy thời không hỗn loạn.
Đột nhiên có một tia chớp vụt ngang tầm mắt…
“Cái gì kia?” Lạc Nam ánh mắt co rút lại.
Trong không gian đen kịch, bất cứ một điểm sáng nhỏ nào cũng đủ thu hút sự chú ý, huống hồ là một tia chớp đang xẹt qua với tốc độ chóng mặt?
“Tiểu Tinh, ngươi nhìn thấy không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Ngao!” Tiểu Tinh gật gật đầu, nó quả thật đã nhìn thấy tia chớp kia.
Chỉ mới nói chuyện vài câu, tia chớp đã dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.
Lạc Nam nhíu mày, hắn không muốn mạo hiểm truy đuổi theo, bởi vì chiến đấu ở trong hư không chẳng phải là sở trường, trong khi tia chớp kia có thể lao đi với tốc độ khủng bố như thế, rõ ràng hư không là sân nhà của nó.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lập tức mở ra, vận dụng tất cả Hồn Lực bắt đầu quan sát.
Rốt cuộc Lạc Nam cũng nhìn rõ bản thể của tia chớp kia là gì.
“Một con chó?”
Không sai, đó là một con chó toàn thân màu trắng, quanh thân quấn quanh Không Gian Chi Lực, bởi vì tốc độ di động của nó trong hư không quá nhanh khiến người khác nhìn vào tưởng như tia chớp đang xẹt ngang bầu trời đêm.
Hơn nữa kích thước của nó không hề lớn, chỉ như một con cún nhỏ mà người trưởng thành dễ dàng ôm vào trong lòng.
Mà lúc này bóng dáng con chó cũng triệt để biến mất, ngay cả Thấu Thị Vạn Lý cũng không thể bao quát được nữa.
“Chẳng lẽ nó cũng là đồng loại của ngươi?” Lạc Nam nhìn Tiểu Tinh hỏi.
Hắn cho rằng con chó đó cũng là Tinh Không Thú biến dị giống như Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh mãnh liệt lắc đầu phủ nhận, nếu là đồng loại thì nó đã cảm giác được nha, thứ kia không phải đồng loại của nó.
Mặc dù trong lòng tò mò, Lạc Nam vẫn lựa chọn tiết kiệm Điểm Danh Vọng, không cố chấp tìm hiểu.
…
Trên một phi chu hoa lệ lấp lánh tinh quang, lơ lửng và tỏa sáng giữa hư không tăm tối…
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa vang vọng, một tia chớp lao đến phi chu, thình lình chính là con chó vừa rồi Lạc Nam nhìn thấy.
“Tiểu Bạch, ngươi vừa chạy lung tung đi đâu đấy?”
Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên.
Bên trong phi chu đi ra một nhóm năm người trẻ tuổi gồm ba thanh niên và hai thiếu nữ.
Bọn hắn toàn thân mặc y phục đặc biệt, trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu vào da thịt nhưng lại lấp lánh ánh sáng như vô số vì sao đang chiếu rọi, che đậy mọi quan sát.
Bất kể là nam hay nữ, mỗi người đều có diện mạo như được tạo hóa lọt mắt xanh, nam tuấn lãng như ngọc, nữ rạng rỡ như hoa, khí chất cao quý, cử chỉ ung dung…khiến người khác vô thức sinh ra tự ti mặc cảm.
“Gâu gâu gâu…”
Con chó được xưng là Tiểu Bạch lè lưỡi, hưng phấn vây quanh năm thiếu niên nam nữ.
Đột ngột đôi mắt của nó chiếu ra hai luồng sáng, bên trên hai luồng sáng chiếu thành một thước phim ảnh, thình lình chính là cảnh tượng Lạc Nam cưỡi trên Tinh Không Long Mã.
Hiển nhiên khi Lạc Nam quan sát thấy con chó, nó cũng đã nhìn thấy Lạc Nam và Tiểu Tinh, thậm chí bằng vào khả năng đặc biệt đem cảnh tượng ghi chép lại.
“Ồ, đó là một con Tinh Không Thú biến dị hình dạng Long Mã, vô cùng thần tuấn.” Ba thanh niên ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú nồng đậm.
“Tiểu Bạch, ngươi nhìn thấy ở đâu đấy?” Hai thiếu nữ khẽ hỏi.
“Gâu gâu…” Con chó đưa chân chỉ về khoảng không bên ngoài.
“Chúng ta đi! Nếu có được tọa kỵ như thế thì còn gì bằng?” Ba tên thanh niên liếm liếm môi, hiển nhiên cực kỳ động tâm.
“Các ngươi định cướp à?” Hai thiếu nữ nhíu mày.
“Cướp cái gì? Chúng ta chỉ hỏi mua mà thôi.” Một tên thanh niên cười nói:
“Với cái giá đưa ra, tin chắc sẽ không khiến tiểu tử kia thiệt thòi.”
“Đúng vậy, Tinh Không Thú biến dị quý hiếm như thế tìm kiếm không dễ đâu.” Hai tên còn lại vô cùng tán thành.
“Nhưng mà hư không vô tận, biết tìm hắn ở đâu?” Một thiếu nữ vẫn cảm thấy không thích hợp.
“Có cái mũi của Tiểu Bạch và Phi Không Chu còn sợ cái gì?” Đám thanh niên cười haha:
“Quyết định như thế đi!”
“Gâu gâu…” Con chó gật gật đầu, nó có khả năng đánh hơi trong hư không, cũng đã đem khí tức của một người một thú kia ghi nhớ.
“Ta đi điều khiển Phi Không Chu!” Một tên thanh niên chạy đến trận pháp giữa Phi Chu, lấy ra vài chục mỏ Nguyên Thạch ném vào.
ẦM ẦM.
Toàn bộ Phi Chu chấn động, sau đó thực hiện bước nhảy không gian biến mất tại chỗ.
…
“NGAO!”
Rất nhanh, Tiểu Tinh cảm ứng được có thứ gì to lớn đến gần, gầm lên một tiếng đầy cảnh giác.
Lạc Nam nhíu mày, lập tức mở ra Cấm Kỵ Chi Nhãn thi triển Dịch Chuyển Tức Thời biến mất tại chỗ.
Chỉ là khiến hắn không ngờ đến, khi thân ảnh của mình vừa xuất hiện, một tòa Phi Chu hoa lệ tinh xảo đến cực điểm cũng vừa dịch chuyển và hiện ra trước mặt.
“Chí Bảo dịch chuyển trong hư không?” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng chính thứ này cố tình bám theo hắn.
“Haha, vị tiểu hữu này kiến thức không tệ…” Có tiếng cười vang lên, nhóm năm người ba nam, hai nữ đã từ trong Phi Chu bước ra.
Lạc Nam ánh mắt co rút lại, chậm rãi thốt ra ba chữ: “Thời Không Tộc?!”
“Ồ, ngươi ngay cả chuyện này cũng biết?” Năm người lần này thật sự kinh ngạc.
Thời Không Tộc của bọn hắn cực kỳ bí ẩn, sinh tồn trong hư không, rất ít tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài, số lượng người đời biết đến sự tồn tại của bọn hắn là cực ít.
Tiểu tử trước mặt tu vi không cao, tuổi tác cũng còn rất trẻ…không ngờ có được kiến thức như thế.
Lạc Nam im lặng, hắn cũng không ngờ mình sẽ đụng mặt Thời Không Tộc ở nơi này.
Đối với chủng tộc này, Lạc Nam quen thuộc quá mức.
Bởi lẽ Tuế Nguyệt chính là Thời Không Hoàng Tộc, huyết mạch của nàng là bậc Hoàng Gia của Thời Không Tộc.
Lạc Nam gần gũi với Tuế Nguyệt, lại còn học được không ít thủ đoạn của nàng, đối với Thời Không Tộc làm sao có thể xa lạ?
Vừa mới ngửi được hơi thở nồng đậm lực lượng Không Gian và Thời Gian trên thân năm người này, hắn liền kết luận đối phương là Thời Không Tộc.
GÂU GÂU GÂU…
Nghe tiếng chó sủa, Lạc Nam phát hiện một thiếu nữ đang ôm con chó vừa rồi mà mình nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Thì ra đây là sủng vật của Thời Không Tộc, mà chắc chắn cũng tại nó nên đám người này mới tìm đến tận cửa.
“Các vị chặn đường tại hạ có chuyện gì?” Lạc Nam kiên nhẫn hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Một thanh niên Thời Không Tộc dùng ánh mắt kiêu ngạo đứng trên Phi Chu nhìn xuống, điềm nhiên nói:
“Chúng ta cảm thấy rất ưa thích tọa kỵ của tiểu hữu, muốn bỏ ra cái giá cao thu mua lại.”
“NGAO!” Tiểu Tinh nghe vậy lập tức rống giận, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người.
“Haha, có khí phách, chúng ta thích.” Ba tên thanh niên càng thêm khoái chí trước biểu hiện của Tiểu Tinh.
“Các ngươi có thể trả bao nhiêu?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Dễ nói, một nghìn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Có tên hồi đáp.
“Ta không thiếu Nguyên Thạch.” Lạc Nam lắc đầu.
“Năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo.” Một tên khác ra giá.
“Chẳng có hứng thú.” Lạc Nam nhún vai.
Sắc mặt ba tên thanh niên nhất thời trở nên khó coi, phải biết rằng bọn hắn rất có thành ý, tiểu tử trước mặt này là đang đùa nghịch sao?
“Giao dịch thất bại, tránh đường đi!” Lạc Nam bình tĩnh nói.
“Ngươi rượu mời không uống, thích uống rượu phạt phải không?” Ba tên thanh niên quát lớn.
Lạc Nam trong mắt xuất hiện sát cơ.
“Được rồi, tọa kỵ của người ta, người ta không muốn bán thì thôi.” Hai thiếu nữ lên tiếng khuyên bảo:
“Chúng ta cũng không nhất thiết phải có Tinh Không Thú biến dị.”
“Hừ, nhưng nhìn thái độ của hắn rõ ràng không xem Thời Không Tộc chúng ta ra gì.” Ba tên thanh niên sắc mặt oán giận.
“Các ngươi là thứ gì? Người nể ta một tấc, ta kính lại một trượng, các ngươi chưa từng nể ta, xứng để ta xem trọng sao?” Lạc Nam cười lạnh.
“Muốn chết!” Một tên thanh niên gầm lên giận dữ, tu vi Thánh Hoàng Hậu Kỳ bạo phát.
Hắn biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã ở sau lưng Lạc Nam, trên thân thậm chí có Thời Gian Chi Lực quấn quanh đem tốc độ gia tăng gấp hàng trăm lần, hung hăng tung ra nhất quyền mang tính hủy diệt vào sau ót.
“Chết chắc rồi!” Hai gã thanh niên còn lại thấy vậy mỉm cười, tu vi chênh lệch, lại thêm ưu thế về Thời Gian và Không Gian, tiểu tử kia làm sao kháng cự?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo liền khiến bọn hắn hiểu ra mình đã lầm.
Như nhìn thấy trước cả tương lai, khi một quyền của thanh niên giáng xuống cơ thể Lạc Nam, mọi thứ chỉ còn lại tàn ảnh.
Theo sau đó…
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, cũng là một quyền từ phía sau lưng…nhưng là Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã bất thình lình xuất thủ.
“Hự…”
Như diều đứt dây bay ngược giữa không gian, đầu lâu của thanh niên đã vụn vỡ.
“Ngũ Đệ!” Bốn kẻ còn lại kinh hô thành tiếng.
Hai thiếu nữ vội vàng phất tay, Không Gian Dịch Chuyển đem tên thanh niên kéo trở về.
“Ra tay thật ác độc.” Một tên khác rống giận gầm thét, tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ cuồn cuộn vận chuyển.
Hai tay gồng mạnh tác động vào Hư Không, chỉ thoáng chốc đã tạo ra năm cái Hư Không Loạn Lưu nghiền ép về phía Lạc Nam.
Lạc Nam cười lạnh, Bá Vực cùng Đa Hệ Chi Không lấy hắn làm trung tâm bá đạo quét ngang, gia cố Bá Vực còn có Bất Hủ Kinh Văn bất khả xâm phạm.
RĂNG RẮC…
Hư Không Loạn Lưu chính thức sụp đổ khi đụng phải Bá Vực ở trạng thái khủng bố.
Chẳng cần dây dưa dài dòng, Lạc Nam triệt để kích hoạt Nghịch Long Lực và Yêu Đạo - Tinh Không Chi Long.
NGAO!
Tiếng long ngâm chấn động hoàng vũ, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ giữa long trảo, một thức Đồ Long Chưởng mang tính sát phạt được đẩy ra.
RỐNG!
Nghịch Long với đôi mắt đỏ ngầu, Sát Thế kinh thiên động địa cùng sức mạnh hủy diệt của Bỉ Ngạn Hoa như muốn hủy diệt tất cả.
“Không thể, là yêu nghiệt Long Tộc!”
Thanh niên Thánh Đế Sơ Kỳ biến sắc, lập tức kết ấn tạo thành một Thông Đạo Không Gian trước mặt mình, muốn nuốt chửng Đồ Long Chưởng.
Nhưng thủ đoạn của hắn đã bị Dò Thám Tương Lai xem thấu tất cả.
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Lạc Nam thi triển thần thông, ngay cả Thông Đạo Không Gian của thanh niên cũng bị dịch chuyển sang một nơi khác.
“Làm sao có thể?” Hắn hãi hùng gầm lên, trơ mắt nhìn lấy Đồ Long Chưởng đánh vào cơ thể mình.
BÙM!
Máu huyết nổ tung, xương cốt tan vỡ, thanh niên trọng thương cực nặng, cơ thể bắn ngược trở về Phi Chu.
Hành tẩu ở Tử Hải trong khoảng thời gian qua, chiến lực của Lạc Nam đã có những biến hóa khác xa thời điểm ở Kiếm Châu.
Chỉ riêng việc Hồn Tu và Thể Tu đột phá Thánh Vương cấp cao để khiến hắn có thể thi triển rất nhiều thủ đoạn mà trước đó bị hạn chế không thể làm được.
Ngay cả Thánh Tử tu vi Thánh Đế Viên Mãn của Thiên Lệnh Giáo mà hắn còn chống đỡ được một khoảng thời gian, huống hồ một thiên tài Thánh Đế Sơ Kỳ của Thời Không Tộc?
“Đủ rồi, các hạ đừng đánh!” Hai thiếu nữ vội vàng quát lên.
“Haha, nếu ta không có đủ thực lực, e rằng đã sớm bị giết người đoạt mất tọa kỵ.” Lạc Nam cười gằn.
RỐNG!
Tiểu Tinh cảm nhận được sự phẫn nộ của Lạc Nam, nó há mồm ngưng tụ lực lượng, oanh tạc thẳng đến Phi Chu.
Một thiếu nữ bước lên, óng tay áo nhẹ lật, liền dễ dàng đem công kích của Tiểu Tinh hút vào, hướng Lạc Nam lễ độ nói:
“Các hạ dừng lại được rồi, bọn hắn sai đã bị ngươi trọng thương, nên dĩ hòa vi quý.”
Lạc Nam gật đầu: “Tốt lắm, bọn chúng muốn đoạt Tiểu Tinh của ta, vậy giao ra con chó của các ngươi, mọi chuyện xem như bỏ qua.”
“Gâu gâu gâu…” Con chó giận dữ sủa dữ dội.
Thiếu nữ biến sắc, hít sâu một hơi, ánh mắt liền trở nên lăng lệ:
“Đã các hạ chấp mê bất ngộ, vậy thì đánh đi!”
Nói xong, tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ bùng phát…
Lạc Nam híp mắt, không ngờ thiếu nữ này còn mạnh hơn mấy tên thanh niên kia.
Nhưng thì đã sao?
Hắn giữ vững lập trường, đối phương đã trêu lên đầu hắn, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy?
Thời Không Tộc lợi hại đấy, nhưng hắn đã từng đối mặt và giết qua Chí Tôn.
Ân oán phân minh, đã cho các ngươi cơ hội giao ra con chó để hòa giải nhưng không chấp nhận.
Vậy chỉ còn cách chiến!
…
Đầu tuần nhiều việc e đuối quá, chúc cả nhà ngủ ngon
Lúc này hắn đã thay đổi ý định ban đầu.
Vốn dĩ Lạc Nam có kế hoạch sẽ đột phá tu vi Nguyên Tu lên Thánh Vương trước khi đặt chân đến Đông Vực…nhưng hiện tại hắn nhận thức được Tử Hải nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của mình, vừa rồi may mắn được lão đầu bí ẩn cứu giúp nên mới giữ được một mạng, có trời mới biết loại nguy cơ kia sẽ kéo đến nữa hay không.
Bên trong thông tin mà Trân Bảo Lâu cung cấp cũng không hề nhắc đến hiện tượng quỷ dị vừa rồi, Tử Hải quá mức bí ẩn, hơn nữa còn là bí ẩn có thể giết người trong vô thanh vô tức, lần sau gặp lại vị Trương tiểu thư kia…hắn phải hỏi cho ra lẽ.
Vì vậy Lạc Nam lựa chọn rời khỏi Tử Hải càng nhanh càng tốt, việc trở thành Thánh Vương tính sao, trước mắt cũng không có cách để lập tức đột phá được.
Bởi vì thời gian trước mấy nữ Mộc Linh Tộc và Tinh Linh Tộc cũng vào Vạn Vũ Môn lịch luyện, sau khi trở về các nàng đã được giao nhiệm vụ quản lý Dược Viên của Thanh Long Thánh Địa nên không có thời gian chăm sóc Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, dẫn đến loại Thiên Mệnh Nguyên Chủng này còn chưa đủ điều kiện đơm hoa kết quả kế tiếp.
Thời gian để Tiên Thiên Hồ Lô Đằng tự thân phát triển so với được các chủng tộc đặc thù như Tinh Linh chăm sóc lâu hơn nhiều lắm…
Để đảm bảo an toàn, Lạc Nam quyết định để tất cả nữ nhân vào Linh Giới Châu, hắn và Tiểu Tinh một người một ngựa, sử dụng hết tốc lực băng qua hư không, lao đến Đông Vực.
Nếu xét về tốc độ ở bầu trời, Tiểu Sư có ưu thế hơn Tiểu Tinh rất nhiều vì là Thiên Phạt Điểu Sư, nhưng muốn băng qua hư không, Tiểu Tinh mới là lựa chọn tốt nhất.
…
“Haha, mặc dù hành tẩu trong hư không cũng rất nguy hiểm, nhưng ta cảm thấy còn an toàn hơn bên ngoài Tử Hải.”
Vuốt vuốt lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam cười nói.
“Ngao?!” Tiểu Tinh hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nó không hiểu chủ nhân của mình đã trải qua cái gì mà trở nên kiêng kỵ Tử Hải đến như thế.
Lạc Nam cũng không có ý định giải thích, hắn mở ra Nhân Đạo, sử dụng thân pháp nổi danh là Hóa Không Bộ của Thời Không Hoàng Tộc học được từ Tuế Nguyệt, cùng Tiểu Tinh như hòa hợp cùng hư không, liên tục na di trên khoảng cách lớn.
Thậm chí vài lần mở ra Thời Không Môn.
Chỉ bất quá không gian mênh mông quá đỗi, ngay cả Thời Không Môn cũng không thể giúp một người một thú lập tức băng qua Tử Hải, chỉ rút ngắn chặn đường xuống mà thôi.
Trong hư không cũng thuần một màu đen kịch, nơi ánh sáng không thể chiếu vào, nơi xung quanh chỉ toàn hắc ám và những vòng xoáy thời không hỗn loạn.
Đột nhiên có một tia chớp vụt ngang tầm mắt…
“Cái gì kia?” Lạc Nam ánh mắt co rút lại.
Trong không gian đen kịch, bất cứ một điểm sáng nhỏ nào cũng đủ thu hút sự chú ý, huống hồ là một tia chớp đang xẹt qua với tốc độ chóng mặt?
“Tiểu Tinh, ngươi nhìn thấy không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Ngao!” Tiểu Tinh gật gật đầu, nó quả thật đã nhìn thấy tia chớp kia.
Chỉ mới nói chuyện vài câu, tia chớp đã dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.
Lạc Nam nhíu mày, hắn không muốn mạo hiểm truy đuổi theo, bởi vì chiến đấu ở trong hư không chẳng phải là sở trường, trong khi tia chớp kia có thể lao đi với tốc độ khủng bố như thế, rõ ràng hư không là sân nhà của nó.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lập tức mở ra, vận dụng tất cả Hồn Lực bắt đầu quan sát.
Rốt cuộc Lạc Nam cũng nhìn rõ bản thể của tia chớp kia là gì.
“Một con chó?”
Không sai, đó là một con chó toàn thân màu trắng, quanh thân quấn quanh Không Gian Chi Lực, bởi vì tốc độ di động của nó trong hư không quá nhanh khiến người khác nhìn vào tưởng như tia chớp đang xẹt ngang bầu trời đêm.
Hơn nữa kích thước của nó không hề lớn, chỉ như một con cún nhỏ mà người trưởng thành dễ dàng ôm vào trong lòng.
Mà lúc này bóng dáng con chó cũng triệt để biến mất, ngay cả Thấu Thị Vạn Lý cũng không thể bao quát được nữa.
“Chẳng lẽ nó cũng là đồng loại của ngươi?” Lạc Nam nhìn Tiểu Tinh hỏi.
Hắn cho rằng con chó đó cũng là Tinh Không Thú biến dị giống như Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh mãnh liệt lắc đầu phủ nhận, nếu là đồng loại thì nó đã cảm giác được nha, thứ kia không phải đồng loại của nó.
Mặc dù trong lòng tò mò, Lạc Nam vẫn lựa chọn tiết kiệm Điểm Danh Vọng, không cố chấp tìm hiểu.
…
Trên một phi chu hoa lệ lấp lánh tinh quang, lơ lửng và tỏa sáng giữa hư không tăm tối…
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa vang vọng, một tia chớp lao đến phi chu, thình lình chính là con chó vừa rồi Lạc Nam nhìn thấy.
“Tiểu Bạch, ngươi vừa chạy lung tung đi đâu đấy?”
Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên.
Bên trong phi chu đi ra một nhóm năm người trẻ tuổi gồm ba thanh niên và hai thiếu nữ.
Bọn hắn toàn thân mặc y phục đặc biệt, trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu vào da thịt nhưng lại lấp lánh ánh sáng như vô số vì sao đang chiếu rọi, che đậy mọi quan sát.
Bất kể là nam hay nữ, mỗi người đều có diện mạo như được tạo hóa lọt mắt xanh, nam tuấn lãng như ngọc, nữ rạng rỡ như hoa, khí chất cao quý, cử chỉ ung dung…khiến người khác vô thức sinh ra tự ti mặc cảm.
“Gâu gâu gâu…”
Con chó được xưng là Tiểu Bạch lè lưỡi, hưng phấn vây quanh năm thiếu niên nam nữ.
Đột ngột đôi mắt của nó chiếu ra hai luồng sáng, bên trên hai luồng sáng chiếu thành một thước phim ảnh, thình lình chính là cảnh tượng Lạc Nam cưỡi trên Tinh Không Long Mã.
Hiển nhiên khi Lạc Nam quan sát thấy con chó, nó cũng đã nhìn thấy Lạc Nam và Tiểu Tinh, thậm chí bằng vào khả năng đặc biệt đem cảnh tượng ghi chép lại.
“Ồ, đó là một con Tinh Không Thú biến dị hình dạng Long Mã, vô cùng thần tuấn.” Ba thanh niên ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú nồng đậm.
“Tiểu Bạch, ngươi nhìn thấy ở đâu đấy?” Hai thiếu nữ khẽ hỏi.
“Gâu gâu…” Con chó đưa chân chỉ về khoảng không bên ngoài.
“Chúng ta đi! Nếu có được tọa kỵ như thế thì còn gì bằng?” Ba tên thanh niên liếm liếm môi, hiển nhiên cực kỳ động tâm.
“Các ngươi định cướp à?” Hai thiếu nữ nhíu mày.
“Cướp cái gì? Chúng ta chỉ hỏi mua mà thôi.” Một tên thanh niên cười nói:
“Với cái giá đưa ra, tin chắc sẽ không khiến tiểu tử kia thiệt thòi.”
“Đúng vậy, Tinh Không Thú biến dị quý hiếm như thế tìm kiếm không dễ đâu.” Hai tên còn lại vô cùng tán thành.
“Nhưng mà hư không vô tận, biết tìm hắn ở đâu?” Một thiếu nữ vẫn cảm thấy không thích hợp.
“Có cái mũi của Tiểu Bạch và Phi Không Chu còn sợ cái gì?” Đám thanh niên cười haha:
“Quyết định như thế đi!”
“Gâu gâu…” Con chó gật gật đầu, nó có khả năng đánh hơi trong hư không, cũng đã đem khí tức của một người một thú kia ghi nhớ.
“Ta đi điều khiển Phi Không Chu!” Một tên thanh niên chạy đến trận pháp giữa Phi Chu, lấy ra vài chục mỏ Nguyên Thạch ném vào.
ẦM ẦM.
Toàn bộ Phi Chu chấn động, sau đó thực hiện bước nhảy không gian biến mất tại chỗ.
…
“NGAO!”
Rất nhanh, Tiểu Tinh cảm ứng được có thứ gì to lớn đến gần, gầm lên một tiếng đầy cảnh giác.
Lạc Nam nhíu mày, lập tức mở ra Cấm Kỵ Chi Nhãn thi triển Dịch Chuyển Tức Thời biến mất tại chỗ.
Chỉ là khiến hắn không ngờ đến, khi thân ảnh của mình vừa xuất hiện, một tòa Phi Chu hoa lệ tinh xảo đến cực điểm cũng vừa dịch chuyển và hiện ra trước mặt.
“Chí Bảo dịch chuyển trong hư không?” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng chính thứ này cố tình bám theo hắn.
“Haha, vị tiểu hữu này kiến thức không tệ…” Có tiếng cười vang lên, nhóm năm người ba nam, hai nữ đã từ trong Phi Chu bước ra.
Lạc Nam ánh mắt co rút lại, chậm rãi thốt ra ba chữ: “Thời Không Tộc?!”
“Ồ, ngươi ngay cả chuyện này cũng biết?” Năm người lần này thật sự kinh ngạc.
Thời Không Tộc của bọn hắn cực kỳ bí ẩn, sinh tồn trong hư không, rất ít tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài, số lượng người đời biết đến sự tồn tại của bọn hắn là cực ít.
Tiểu tử trước mặt tu vi không cao, tuổi tác cũng còn rất trẻ…không ngờ có được kiến thức như thế.
Lạc Nam im lặng, hắn cũng không ngờ mình sẽ đụng mặt Thời Không Tộc ở nơi này.
Đối với chủng tộc này, Lạc Nam quen thuộc quá mức.
Bởi lẽ Tuế Nguyệt chính là Thời Không Hoàng Tộc, huyết mạch của nàng là bậc Hoàng Gia của Thời Không Tộc.
Lạc Nam gần gũi với Tuế Nguyệt, lại còn học được không ít thủ đoạn của nàng, đối với Thời Không Tộc làm sao có thể xa lạ?
Vừa mới ngửi được hơi thở nồng đậm lực lượng Không Gian và Thời Gian trên thân năm người này, hắn liền kết luận đối phương là Thời Không Tộc.
GÂU GÂU GÂU…
Nghe tiếng chó sủa, Lạc Nam phát hiện một thiếu nữ đang ôm con chó vừa rồi mà mình nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Thì ra đây là sủng vật của Thời Không Tộc, mà chắc chắn cũng tại nó nên đám người này mới tìm đến tận cửa.
“Các vị chặn đường tại hạ có chuyện gì?” Lạc Nam kiên nhẫn hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Một thanh niên Thời Không Tộc dùng ánh mắt kiêu ngạo đứng trên Phi Chu nhìn xuống, điềm nhiên nói:
“Chúng ta cảm thấy rất ưa thích tọa kỵ của tiểu hữu, muốn bỏ ra cái giá cao thu mua lại.”
“NGAO!” Tiểu Tinh nghe vậy lập tức rống giận, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người.
“Haha, có khí phách, chúng ta thích.” Ba tên thanh niên càng thêm khoái chí trước biểu hiện của Tiểu Tinh.
“Các ngươi có thể trả bao nhiêu?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Dễ nói, một nghìn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Có tên hồi đáp.
“Ta không thiếu Nguyên Thạch.” Lạc Nam lắc đầu.
“Năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo.” Một tên khác ra giá.
“Chẳng có hứng thú.” Lạc Nam nhún vai.
Sắc mặt ba tên thanh niên nhất thời trở nên khó coi, phải biết rằng bọn hắn rất có thành ý, tiểu tử trước mặt này là đang đùa nghịch sao?
“Giao dịch thất bại, tránh đường đi!” Lạc Nam bình tĩnh nói.
“Ngươi rượu mời không uống, thích uống rượu phạt phải không?” Ba tên thanh niên quát lớn.
Lạc Nam trong mắt xuất hiện sát cơ.
“Được rồi, tọa kỵ của người ta, người ta không muốn bán thì thôi.” Hai thiếu nữ lên tiếng khuyên bảo:
“Chúng ta cũng không nhất thiết phải có Tinh Không Thú biến dị.”
“Hừ, nhưng nhìn thái độ của hắn rõ ràng không xem Thời Không Tộc chúng ta ra gì.” Ba tên thanh niên sắc mặt oán giận.
“Các ngươi là thứ gì? Người nể ta một tấc, ta kính lại một trượng, các ngươi chưa từng nể ta, xứng để ta xem trọng sao?” Lạc Nam cười lạnh.
“Muốn chết!” Một tên thanh niên gầm lên giận dữ, tu vi Thánh Hoàng Hậu Kỳ bạo phát.
Hắn biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã ở sau lưng Lạc Nam, trên thân thậm chí có Thời Gian Chi Lực quấn quanh đem tốc độ gia tăng gấp hàng trăm lần, hung hăng tung ra nhất quyền mang tính hủy diệt vào sau ót.
“Chết chắc rồi!” Hai gã thanh niên còn lại thấy vậy mỉm cười, tu vi chênh lệch, lại thêm ưu thế về Thời Gian và Không Gian, tiểu tử kia làm sao kháng cự?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo liền khiến bọn hắn hiểu ra mình đã lầm.
Như nhìn thấy trước cả tương lai, khi một quyền của thanh niên giáng xuống cơ thể Lạc Nam, mọi thứ chỉ còn lại tàn ảnh.
Theo sau đó…
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, cũng là một quyền từ phía sau lưng…nhưng là Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã bất thình lình xuất thủ.
“Hự…”
Như diều đứt dây bay ngược giữa không gian, đầu lâu của thanh niên đã vụn vỡ.
“Ngũ Đệ!” Bốn kẻ còn lại kinh hô thành tiếng.
Hai thiếu nữ vội vàng phất tay, Không Gian Dịch Chuyển đem tên thanh niên kéo trở về.
“Ra tay thật ác độc.” Một tên khác rống giận gầm thét, tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ cuồn cuộn vận chuyển.
Hai tay gồng mạnh tác động vào Hư Không, chỉ thoáng chốc đã tạo ra năm cái Hư Không Loạn Lưu nghiền ép về phía Lạc Nam.
Lạc Nam cười lạnh, Bá Vực cùng Đa Hệ Chi Không lấy hắn làm trung tâm bá đạo quét ngang, gia cố Bá Vực còn có Bất Hủ Kinh Văn bất khả xâm phạm.
RĂNG RẮC…
Hư Không Loạn Lưu chính thức sụp đổ khi đụng phải Bá Vực ở trạng thái khủng bố.
Chẳng cần dây dưa dài dòng, Lạc Nam triệt để kích hoạt Nghịch Long Lực và Yêu Đạo - Tinh Không Chi Long.
NGAO!
Tiếng long ngâm chấn động hoàng vũ, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ giữa long trảo, một thức Đồ Long Chưởng mang tính sát phạt được đẩy ra.
RỐNG!
Nghịch Long với đôi mắt đỏ ngầu, Sát Thế kinh thiên động địa cùng sức mạnh hủy diệt của Bỉ Ngạn Hoa như muốn hủy diệt tất cả.
“Không thể, là yêu nghiệt Long Tộc!”
Thanh niên Thánh Đế Sơ Kỳ biến sắc, lập tức kết ấn tạo thành một Thông Đạo Không Gian trước mặt mình, muốn nuốt chửng Đồ Long Chưởng.
Nhưng thủ đoạn của hắn đã bị Dò Thám Tương Lai xem thấu tất cả.
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Lạc Nam thi triển thần thông, ngay cả Thông Đạo Không Gian của thanh niên cũng bị dịch chuyển sang một nơi khác.
“Làm sao có thể?” Hắn hãi hùng gầm lên, trơ mắt nhìn lấy Đồ Long Chưởng đánh vào cơ thể mình.
BÙM!
Máu huyết nổ tung, xương cốt tan vỡ, thanh niên trọng thương cực nặng, cơ thể bắn ngược trở về Phi Chu.
Hành tẩu ở Tử Hải trong khoảng thời gian qua, chiến lực của Lạc Nam đã có những biến hóa khác xa thời điểm ở Kiếm Châu.
Chỉ riêng việc Hồn Tu và Thể Tu đột phá Thánh Vương cấp cao để khiến hắn có thể thi triển rất nhiều thủ đoạn mà trước đó bị hạn chế không thể làm được.
Ngay cả Thánh Tử tu vi Thánh Đế Viên Mãn của Thiên Lệnh Giáo mà hắn còn chống đỡ được một khoảng thời gian, huống hồ một thiên tài Thánh Đế Sơ Kỳ của Thời Không Tộc?
“Đủ rồi, các hạ đừng đánh!” Hai thiếu nữ vội vàng quát lên.
“Haha, nếu ta không có đủ thực lực, e rằng đã sớm bị giết người đoạt mất tọa kỵ.” Lạc Nam cười gằn.
RỐNG!
Tiểu Tinh cảm nhận được sự phẫn nộ của Lạc Nam, nó há mồm ngưng tụ lực lượng, oanh tạc thẳng đến Phi Chu.
Một thiếu nữ bước lên, óng tay áo nhẹ lật, liền dễ dàng đem công kích của Tiểu Tinh hút vào, hướng Lạc Nam lễ độ nói:
“Các hạ dừng lại được rồi, bọn hắn sai đã bị ngươi trọng thương, nên dĩ hòa vi quý.”
Lạc Nam gật đầu: “Tốt lắm, bọn chúng muốn đoạt Tiểu Tinh của ta, vậy giao ra con chó của các ngươi, mọi chuyện xem như bỏ qua.”
“Gâu gâu gâu…” Con chó giận dữ sủa dữ dội.
Thiếu nữ biến sắc, hít sâu một hơi, ánh mắt liền trở nên lăng lệ:
“Đã các hạ chấp mê bất ngộ, vậy thì đánh đi!”
Nói xong, tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ bùng phát…
Lạc Nam híp mắt, không ngờ thiếu nữ này còn mạnh hơn mấy tên thanh niên kia.
Nhưng thì đã sao?
Hắn giữ vững lập trường, đối phương đã trêu lên đầu hắn, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy?
Thời Không Tộc lợi hại đấy, nhưng hắn đã từng đối mặt và giết qua Chí Tôn.
Ân oán phân minh, đã cho các ngươi cơ hội giao ra con chó để hòa giải nhưng không chấp nhận.
Vậy chỉ còn cách chiến!
…
Đầu tuần nhiều việc e đuối quá, chúc cả nhà ngủ ngon