Lạc Nam đứng trên miệng thung lũng nhìn xuống, phát hiện ba cổ thi thể một lần nữa la liệt trở về quan tài, khóe miệng giật giật.
Mặc dù ba vị nội môn đệ tử này một thân cứng cáp đạt đến Bát Chuyển, nhưng dù sao cũng đã là người chết, động tác chiến đấu cũng chỉ theo bản năng khi còn sống, ngay cả Thể Kỹ cũng không thể sử dụng một cách hoàn chỉnh, chiến lực hạ xuống trên diện rộng, hoàn toàn không phải đối thủ của Lạc Nam ở thời điểm hiện tại.
Điều này khiến hắn thơi thất vọng, vốn tưởng rằng được chiến toàn lực với ba vị đệ tử nội môn mạnh nhất của Man Hoang Thánh Địa, ai ngờ cuối cùng chỉ là chiến với thi thể vô cảm.
Từ đó Lạc Nam cũng mất đi hứng thú giao chiến, không xuất sử toàn lực đem bọn hắn tiêu diệt, dựa vào Bát Hoang Hoành Thiên Viêm và Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ vừa đánh vừa lùi, sau khi thoát khỏi thung lũng, trận đấu cũng kết thúc, tiết kiệm không ít thời gian vô nghĩa.
Ba cổ thi thể chỉ tấn công những kẻ xâm nhập nghĩa trang mà thôi…
“Nếu không tìm được Thánh Nữ, ta quay về lấy xương cốt của vị nữ đệ tử kia cho nàng!” Lạc Nam thong dong nói chuyện.
Ba cổ thi thể này bên trong gồm hai nam một nữ, xương cốt người nữ miễn cưỡng đủ đúc lại cơ thể cho một Độ Kiếp Kỳ, bất quá có Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa tồn tại, Lạc Nam tạm thời vẫn mong muốn một cái gì đó tốt nhất cho sư phụ Tiêu Thanh Tuyền.
Đan Mộng Cơ đã chịu khổ quá lâu, hắn muốn bù đắp cho nàng.
“Cần gì phí công như vậy, xương cốt của vị nữ đệ tử kia cũng đã đủ cho ta rồi, ngươi nên tập trung tìm kiếm truyền thừa của Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa gia tăng thực lực là hơn!” Đan Mộng Cơ trong lòng có chút cảm động, lời nói cũng bắt đầu vì hắn mà suy nghĩ.
Theo nàng phán đoán, Man Hoang Thánh Địa khủng bố như vậy, Thánh Chủ của nó nhất định là cường giả phách tuyệt đương thời, nói không chừng từng đạt đến một cấp độ không thể tưởng tượng, nhận được truyền thừa của hắn chẳng khác nào cá vượt long môn.
Lạc Nam cười cười không nói, người khác có lẽ sẽ vì truyền thừa của Thánh Chủ trở nên điên cuồng, nhưng hắn lại hoàn toàn khác, có thì tốt…không thì thôi.
VÙN VỤT…
Toàn bộ không gian đột ngột chấn động, một cỗ khí thế phách tuyệt thiên hạ quân lâm mà xuống, trên không trung truyền ra tiếng trống trận ầm vang, như có thiên quân vạn mã đang hành tẩu.
Sắc mặt Lạc Nam nhất thời tái đi, cổ khí thế quân lâm thiên hạ kia như trấn vào linh hồn hắn, toàn thân căng cứng như dây đàn, lổ chân lông muốn rỉ máu.
ẦM ẦM ẦM…
Không gian chấn động ngày một dữ dội, trước ánh mắt co rụt của Lạc Nam, từng tiếng rống vang trời truyền đến.
RỐNG RỐNG…
Trong tầm mắt của hắn, trên thiên không đại điện, một kiện Chiến Xa cổ xưa dưới sự lôi kéo của năm con Cốt Long hoành hành ngang dọc mà đi, bên trên Chiến Xa có một tòa bảo tọa ngồi lấy một khung xương cốt Hoàng Kim oai phong lẫm liệt, thân khoác Long Bào, đầu đội Kim Quang, một bên hông là một thanh Cốt Bảng như cột trống trời tràn đầy sát phạt chi khí, như đế vương đi tuần, ngự giá thân chinh.
Cổ Chiến Xa này, điêu khắc trạm trỗ những hoa văn cổ xưa hùng vĩ nhất, so với Mộng Tiên Chu lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ngũ đại Long Cốt khí thế hừng thực, chiều dài thân thể không kém Cự Nhân Tộc, từng thanh xương cốt như đến từ thời thượng cổ, lại như có được sinh mệnh nhất định.
Nổi bậc nhất chính là nhân vật bễ nghễ ngồi trên Chiến Xa dù chỉ còn là một bộ xương cốt không hoàn chỉnh, đầu lâu nứt vỡ, vô số nhánh xương gãy rụn, nhưng toàn thân lại lấp lánh Hoàng Kim cao quý, khí thế bất phàm, chỉ hơi chấn động đã khiến Lạc Nam rợn cả tóc gáy.
“Thiên Hạ Vô Song!” Trước cổ khí thế quá mức mãnh liệt từ Chiến Xa, Lạc Nam buộc phải thi triển Thiên Đế Biến để chống lại, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mà trong một khắc Lạc Nam sử dụng Thiên Đế Biến, khung xương bên trên Chiến Xa bất chợt quay cái đầu lâu vàng rực về phía hắn, ngay cả Ngũ đại Cốt Long đang kéo xe cũng dừng lại một nhịp.
Lạc Nam lập tức làm ra tư thái chiến đấu, nhịp tim đập lên thình thịch.
Khí thế của năm con Cốt Long đạt đến Bát Chuyển Thể Tu, mà nhân vật ngồi trên Chiến Xa lại tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm hết sức cường liệt, loại cảm giác này chỉ kém hơn thời điểm Đại Thủ Tiên Vương ra tay với Việt Long Tinh Cầu mà thôi.
Bất quá rất nhanh, Chiến Xa lại không để ý đến hắn, tiếp tục vùn vụt lao đi, mỗi một bước chân của đám Cốt Long đều khiến vùng không gian kịch chấn, quá mức kích thích.
“Hít, nhân vật này…khó nói là Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa? dù chết đi nhưng dư uy không giảm, như đế vương ngự giá thân chinh, dạo quanh mộ địa, những nơi đi qua vạn linh quỳ bái!” Đan Mộng Cơ giọng nói rung rẩy nói.
Ở thời khắc vừa rồi, ngay cả bản thân nàng cũng phải sợ hãi, khí thế của khung xương màu Hoàng Kim kia quá mức bá đạo, tin chắc Độ Kiếp Kỳ ở trước mặt hắn cũng không có sức phản kháng.
“Đám Cốt Long cũng rất khủng bố, rõ ràng đều đã chết đi nhưng lại giữ được linh tính, toàn bộ đều là Cốt Tu!” Lạc Nam đưa ra kết luận.
“Dựa theo xương cốt của bọn chúng, ta đoán khi còn sống chính là năm con Địa Long, tu vi Cốt Tu của ngũ đại Địa Long đã đạt đến Bát Chuyển, mặc dù qua đại chiến máu thịt toàn bộ không còn sót lại, nhưng khung xương không bị tiêu diệt, chúng vẫn là những cổ máy chiến đấu hùng mạnh!” Đan Mộng Cơ thở dài cảm thán nói.
Địa Long, mặc dù không thể sánh bằng Chân Long hay Thanh Long các loại thần thú, nhưng chúng nó cũng có một chút huyết thống của Long Tộc, có thể dùng năm con Địa Long kéo xe, nhân vật như vậy ngoài Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa ra còn ai khác sao?
Thật khó tin Thánh Chủ không chôn cất bình như những người khác, trái lại lấy một phương thức như vậy rong ruổi sau khi chết đi.
“Người này nếu còn sống tu vi Thể Tu đã đủ điều kiện phi thăng tiên giới tại Man Hoang Tinh, đáng tiếc chết trận…” Kim Nhi hiếm thấy cảm thán một tiếng.
Lạc Nam gật đầu, Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa, thực lực khi còn sống ít nhất phải vượt qua Tộc Trưởng hai tộc Cự Nhân và Cự Hán ở thời điểm hiện tại.
Mà Võ Tam Nương từng nói, hai tên tộc trưởng này chính là Thập Chuyển Thể Tu trở lên, chẳng lẽ đạt đến cái gọi là Thập Nhất chuyển sẽ phi thăng sao?
Lạc Nam chỉ có thể âm thầm suy đoán đẳng cấp phía trên Thập Chuyển, hắn không hỏi ra miệng vì biết Kim Nhi cũng sẽ không trả lời.
“Khi nãy hắn có nhìn ngươi một chút!” Đan Mộng Cơ nhớ lại tình cảnh vừa rồi nói, mặc dù đó là một chi tiết rất nhỏ, nhưng khung xương kia rõ ràng từng quay cái đầu lâu sứt mẻ của mình quan sát Lạc Nam.
“Ai mà biết chuyện gì chứ?”
Lạc Nam nhún vai, nói thật hắn đối với Cốt Long Kéo Xe thật sự thèm nhỏ dãi, nếu mình sở hữu phương tiện như vậy, lại mang theo một đám mỹ nữ ra đường chạy vòng vòng, Điểm Danh Vọng chẳng phải điên cuồng tăng lên sao?
Bất quá đó cũng chỉ là ảo tưởng một chút, những chuyện như thế nào phải dựa vào cái gọi là số phận, không thể cưỡng cầu.
…
Việt Long Tinh.
Ma xung phong ra trận, khí thế hợp thể Viên Mãn dần dần lan rộng mà ra, khiến không ít tu sĩ Việt Long Tinh cảm thấy an lòng.
Ma hành tung cực kỳ bí ẩn, các trận chiến của hắn cũng ít đến đáng thương, nhưng mỗi một trận đều là vượt cấp chiến đấu và dành thắng lợi tuyệt đối, thời gian xuất đạo cũng không lâu, Đa Bảo Các phải dựa vào rất nhiều căn cứ và suy luận mới dám phán đoán tuổi tác của Ma không vượt quá 500 để bổ sung hắn vào Hoàng Kim Bảng.
Không ai biết tên thật của hắn là gì, không ai biết gốc gác của hắn ở đâu, chỉ biết ngày Ma đột ngột xuất hiện đã tại Hắc Ma Sơn mà thôi.
Các trận chiến của Ma hầu hết cũng chỉ diễn ra tại Hắc Ma Sơn, khi lần lượt triệt hạ những ma đầu khét tiếng, những tà tu lâu năm nổi danh.
Cái tên Ma cũng không phải do hắn làm nhiều chuyện ác độc của một Ma đầu như nhiều người phán đoán…chỉ vì lực lượng của Ma sử dụng hết sức kỳ bí, rất nhiều cường giả âm thầm nghiên cứu nhưng đều tốn công vô ít, có kẻ thù từng dốc hết can đảm hỏi Ma rằng:
“Lực lượng ngươi dùng rốt cuộc là gì? bằng không ta dù chết cũng không nhắm mắt!”
Ma sau khi trầm mặc đôi chút, chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Ma!”
Cái danh xưng “Ma” cũng từ đó mà ra…
“Hừ, Hợp Thể Viên Mãn, ta cũng có vậy!” Tứ Tâm Huyết Sứ cười gằn, vỗ vỗ hai tay.
Sáu tên Huyết Hoàng Tử thong dong mà ra, lần lượt lột xuống từng tấm mặt nạ, lộ ra dung nhan tái nhợt nhưng vẫn điềm tĩnh lạ thường.
“Huyết Tam – Hợp Thể Hậu Kỳ”
“Huyết Nhị - Hợp Thể Hậu Kỳ”
“Huyết Nhất – Hợp Thể Viên Mãn”
“Huyết U – Hợp Thể Viên Mãn”
“Huyết Huyền – Nửa bước Độ Kiếp”
“Huyết Thiên – Nửa bước Độ Kiếp”
Nhìn thấy khí thế Huyết Huyền và Huyết U tỏa ra, Thiên Vạn Bảo sắc mặt có chút ngưng trọng.
Cái gọi là nửa bước Độ Kiếp, đơn giản chính là thực lực của kẻ đó đã đủ dẫn động Thiên Kiếp nhưng lại cố gắng áp chế, không muốn Độ Kiếp hoặc chưa đủ tự tin bản thân có thể vượt qua Thiên Kiếp.
Dù sao không phải ai cũng Độ Kiếp dễ dàng như Nguyệt Kỳ và Thanh Trúc, sơ suất một chút chính là mất mạng.
“Khà khà, nếu đại thắng trận này sẽ là động lực rất lớn để hai huynh đệ chúng ta Độ Kiếp thành công!” Huyết Huyền liếm liếm môi nhìn Huyết Thiên cười nói.
Huyết Thiên cười tà gật đầu, hai người bọn hắn là đồ đệ của hai vị Tứ Tâm Huyết Sứ, vừa mới tích lũy đủ tiềm năng dẫn động Thiên Kiếp nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẳn sàng.
“Hừ, có gì lợi hại? Hậu Cung đã có một vị Độ Kiếp trong Hoàng Kim Bảng rồi!” Thái Linh Lão Nhân hừ lạnh khinh thường nói.
Đám Huyết Sứ Giả nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, bất quá bọn hắn biết rõ điều đó nên không tiện phản bác.
Thời điểm Diễm Nguyệt Kỳ và Hoa Thanh Trúc độ kiếp bọn hắn có chứng kiến, nhưng từ cổ chí kim…bất kỳ ai cũng không thể tác động lên quá trình Độ Kiếp của người khác, bằng không sẽ bị cuốn vào chung, thiên nộ hàng thế trừng phạt.
Đó chính là lý do vì sao rất nhiều kẻ không muốn nhìn Độ Kiếp Kỳ sinh ra nhưng lại chẳng dám xen vào hay đánh lén người khác trong quá trình Độ Kiếp.
“Độ Kiếp thì sao? trong trận này nàng không thể tham dự, các ngươi giỏi thì đào ra Nửa bước Độ Kiếp như chúng ta đi, khà khà!” Một tên Tam Tâm Huyết Sứ cười gian nói.
Bằng cấp chiến đấu, Diễm Nguyệt Kỳ đột phá Độ Kiếp, không thể tham gia vào trận này.
Như vậy dựa vào tu vi, bên Huyết Hoàng Địa đã có lời hai tên Huyết Hoàng Tử Nửa Bước Độ Kiếp, mà Tu Chân Giới Hoàng Kim Bảng chẳng ai đạt đến tu vi đó, đây cũng là một bước tính toán của bọn hắn.
“Nửa bước Độ Kiếp? Hậu Cung không nhìn vào trong mắt!” Liễu Ngọc Thanh chế giễu cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn sang chúng nữ.
“Một trận này, không cần đến mẫu thân đích thân ra mặt!” Tần Mộng Ảnh tự tin mà cao quý, nhẹ bước lên một bậc.
Cơ Băng và Cơ Nhã liếc nhau, sau cùng Cơ Nhã bước lên, tính cách của Cơ Băng so với Cơ Nhã còn lạnh lùng hơn, nàng không quá ưa thích phô trương.
“Muội cũng muốn chiến!” Yên Nhược Tuyết khí khái có một tia anh thư hào hùng, hiển nhiên Thủy Hoang Huyết Mạch cũng có ảnh hưởng nhất định đến khí chất của nàng.
“Ta chưa từng đường đường chính chính vì Hậu Cung ra trận, hôm nay cũng nên!” Thủy Nương Khanh ung dung cười nói, uyển chuyển đặt chân.
Mà trong lúc Bạch Tố Mai cũng muốn xuất chiến, trong đám cường giả Ngự Thú Chiến Tông, thiếu chủ Ngự Lâm rốt cuộc không nhịn được bước lên, cất cao giọng nói:
“Bổn thiếu mặt dù không có tu vi mạnh mẽ, nhưng ta tinh thông Ngự Thú chi thuật, tuổi tác lại không đến 500, có thể bằng vào yêu thú của mình lên đài hay không?”
“Hồ đồ!” Ngự Yêu Hoàng nhất thời biến sắc kéo Ngự Lâm trở lại, trong lòng thầm mắng thằng con trai muốn quấy nước đục.
Một đám cường giả Việt Long Tinh sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn hắn vốn đang vui mừng vì thấy Bạch Tố Mai sắp ra mặt.
Thân phận của Bạch Tố Mai từ lâu đã sớm công bố, hậu duệ Thần Thú chính tông từ thời thượng cổ còn sót lại, vượt cấp chiến đấu như ăn cơm uống nước, đơn giản cùng cực.
Có Bạch Tố Mai đăng tràn, không thể nghi ngờ là nắm chắc một trận thắng.
Vậy mà thằng ngốc Ngự Lâm này muốn làm gì?
“Không được, ngươi không có tên trên Hoàng Kim Bảng, không thể tham chiến!” Ngưu Ngũ Bá vốn có thành kiến với Ngự Thú Chiến Tông, là người đầu tiên lên tiếng phản bác.
“Haha, thế nữ nhân kia có trên Hoàng Kim Bảng không?” Ngự Lâm cười lạnh chỉ Tô Mị nói.
“Ngươi…” Ngưu Ngũ Bá nghẹn họng, quả thật Tô Mị trước đó không có tên trên Hoàng Kim Bảng.
“Ngự Lâm, ta biết ngươi tuổi trẻ háo thắng, nhưng thực lực mạnh mẽ là yêu thú của ngươi mà không phải bản thân ngươi, không hợp lệ!” Huyền Sa Lão Nhân nhẹ giọng khuyên nhũ.
“Haha, cổ nhân có câu Đại Đạo 3000, ta Ngự Thú chi đạo, chính là chính đạo…tại sao không được công nhận?” Ngự Lâm cười to nói, âm thanh lẽ thẳng khí hùng.
Ngự Yêu Hoàng ánh mắt xúc động, hắn không nghĩ đến nhi tử mình hôm nay có vẻ trưởng thành như thế.
Đáng thương cho Ngự Yêu Hoàng không biết, Ngự Lâm thấy chúng nữ lần lượt đứng ra nên muốn thể hiện trước mỹ nhân một phen, nhân tiện biểu hiện bản thân mạnh mẽ cho mấy nữ yêu thú như Tiểu Sư, Bạch Tố Mai, Hồ Khinh Vũ, Côn Minh Nguyệt chứng kiến mà thôi, nào có tốt đẹp như hắn suy nghĩa?
“Nói rất hay!” Một tên Tứ Tâm Huyết Sứ vỗ tay, dùng ánh mắt tán thưởng pha lẫn vui mừng nhìn Ngự Lâm.
“Chúng ta đồng ý cho kẻ này ra trận, Việt Long Tinh các ngươi ánh mắt thiển cận, khống thú cũng là một loại thực lực, chỉ cần Ngự Lâm không quá 500 tuổi là được!” Đám Huyết Sứ Giả nhất thời đồng thanh nói.
Bọn hắn đang hận không thể hôn Ngự Lâm một trận, Bạch Tố Mai cường đại bọn hắn cũng có điều tra qua, đang lo lắng không biết Huyết Hoàng Tử của mình đủ sức hạ nàng hay không, chẳng ngờ Ngự Lâm thẳng ngu này thay bọn hắn giải quyết một đối thủ mạnh.
Trong lúc này, dù Ngự Lâm nói nhăng nói cụi bọn hắn cũng sẽ đồng ý.
“Mai nhi, để hắn lên đi, chẳng ảnh hướng đến đại cục!” Liễu Ngọc Thanh ung dung cười, theo nàng thấy…chỉ cần Cơ Nhã, Mộng Ảnh, Nhược Tuyết và Nương Khanh chiến thắng là được.
Kết quả của Ma và Ngự Lâm hoàn toàn không cần quan tâm.
Bạch Tố Mai đối với mẹ chồng rất ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn Ngự Lâm một chút.
“Được rồi…Ngự Lâm lên đi!” Thiên Vạn Bảo cũng có suy nghĩa giống Liễu Ngọc Thanh, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Ngự Lâm đắc ý quá đỗi, trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, ung dung lên sàn.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt của hắn cứng lại.
Vì đối thủ đang đứng trước mặt hắn, là nửa bước Độ Kiếp Huyết Thiên…