Một ít người tiếc nuối thở dài, chẳng lẽ Hoàng Sa Đại Lục có điềm báo gì hay sao? không lâu trước đó đã chết đi một Hợp Thể Hậu Kỳ là Thái Thượng Hoàng của Bạch Sa Hoàng Triều, hiện tại lại thêm Đại Trưởng Lão Minh Hỏa Giáo nói gót sao?
Bất quá mọi chuyện không như suy tính của bọn hắn, hết sức đột ngột, một âm thanh trong trẻo tươi vui vang lên:
“Hì hì, Thủy Phong Thôn Thiên Địa…”
Côn Minh Nguyệt một thân áo da xanh nước biển ôm sát lấy cơ thể đầy đặn múp máp, cười tươi rói hé mở đôi môi đỏ thắm, vô biên vô tận Phong và Thủy linh lực nhanh chóng tụ tập về môi nàng, vậy mà cấp tốc dung hợp lên…
Sau đó ở trước đôi môi tưởng chừng nhỏ nhắn ấy lại hình thành một quả cầu to lớn hết sức khủng bố có bán kính hàng trăm dặm…
Thân thể Côn Minh Nguyệt ở trước quả cầu trông như hạt bụi vậy…
Trong ánh mắt muốn lồi ra của đám người, nàng phồng má thổi một hơi, quả cầu Thủy Phong như một tiểu hành tinh cấp tốc bay ra, hướng về quả cầu lửa khổng lồ của Hỏa Vô Nhai lao đến…
Quả cầu Thủy Phong không mang theo bất kỳ sức tàn phá mạnh mẽ nào, trái lại nó giống như một lỗ đen vũ trụ, ẩn chứa hấp lực hết sức mạnh mẽ, như muốn hút toàn bộ thế giới vào bên trong…
Minh Hỏa Diệt Giang Sơn của Hỏa Vô Nhai đánh ra lập tức bị hút lấy, không tiếp tục lao đến Hỏa Sơn…
“Chuyện gì xảy ra?” Hỏa Vô Nhai giật nảy mình.
Trên không trung, quả cầu Thủy Phong như một cái động không đáy, không ngừng hút lấy quả cầu Lôi Hỏa, như mặt trăng ăn mặt trời, không ngừng thôn phệ…
Quả cầu hút lấy quả cầu, cảnh tượng có phần cổ quái…
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ quả cầu khủng bố được ngưng tụ từ Nộ Lôi Cương Hỏa của Hỏa Vô Nhan hoàn toàn biến mất, mà quả cầu Thủy Phong lúc này cũng tan rả như chưa từng xảy ra…
Nhân lúc tất cả mọi người còn ngơ ngác, Côn Minh Nguyệt phi thân mà xuống, một tay chọp lấy Hỏa Sơn đang nằm hấp hối, thoát một cái đã trở về Mộng Tiên Chu…
Đây là Lạc Nam căn dặn nàng…
Tĩnh, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh…
Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ hai mặt nhìn nhau, cùng lúc trợn mắt há hốc mồm…
Vũ kỹ mà Côn Minh Nguyệt vừa thi triển hai người đã gặp qua, hơn nữa còn do đích thân Diễm Nguyệt Kỳ đối kháng…
Hơn một năm trước, khi Lạc Nam đến U Nguyên đại lục cứu Cơ Nhã bị đám yêu thú vây công, chính Diễm Nguyệt Kỳ đã xuất hiện cứu hắn…
Sau đó vì Diễm Nguyệt Kỳ sử dụng Lôi Hỏa Huyền Công, dẫn xuất một cường giả thuộc Côn Tộc tự xưng là Côn Hoàng xuất hiện, vì Côn Hoàng có ân oán củ với Tà Hoàng nên tỷ thí cùng Diễm Nguyệt Kỳ…
Vũ kỹ Côn Minh Nguyệt vừa thi triển chính là Thủy Phong Thôn Thiên Địa do Côn Hoàng sáng tạo…
Côn Minh Nguyệt và Côn Hoàng đều là thành viên Côn tộc, nói không chừng quan hệ giữa hai người không đơn giản…
“Minh Nguyệt, vũ kỹ nàng vừa thi triển là của ai?” Lạc Nam lập tức hướng Côn Minh Nguyệt hỏi thăm.
Côn Minh Nguyệt nghe vậy hơi chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy cánh môi tươi rói, cười hì hì nói: “Không nhớ…”
Khóe miệng Lạc Nam giật giật, xem ra nàng vừa ra tay là hành động theo bản năng…
“Vậy biết Côn Hoàng là ai không?” Diễm Nguyệt Kỳ tiếp tục nói.
“Côn Hoàng…” Côn Minh Nguyệt nhíu chặt lông mày, không biết vì sao khi nghe cái tên này, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ quái, dường như từng nghe qua rồi một dạng…
Chỉ là một tiếng quát cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng:
“Hậu Cung, các ngươi vì sao xen vào chuyện của Hỏa Minh Giáo!”
Hỏa Vô Nhai cùng Hỏa Địa lấy lại tinh thần, nhất thời giận tím mắt quát, thân thể phi đến trước mặt Mộng Tiên Chu, lên tiếng chất vấn.
Bọn hắn đã sớm chú ý đến Hậu Cung đứng xem cuộc vui, đối với việc Đại Lực Địa Viêm cùng Minh Hỏa Diệt Giang Sơn nằm trong tay Lạc Nam, Hỏa Vô Nhai giả vờ không thấy…
Dù sao đó là đích thân Lạc Nam thắng được, có tận bốn vị Độ Kiếp Kỳ và vô số tu sĩ làm chứng, hắn cũng không dám đòi lại…
Nhưng điều khiến Hỏa Vô Nhai không ngờ đến là, Hậu Cung vậy mà đột nhiên xen vào chuyện riêng của Minh Hỏa Giáo, cứu lấy Hỏa Sơn.
Nhất thời khiến Hỏa Vô Nhai phẫn nộ, ta không chọc ngươi thì thôi, ngươi lại gây sự với ta?
Phải biết đây là Hoàng Sa Đại Lục, hắn có Đan gia chống lưng, lại có Huyền Hoàng Học Phủ tồn tại, Hỏa Minh giáo sẽ không sợ Lạc Nam, vì Hậu Cung chủ động gây sự trước…
“Giáo chủ đừng nóng giận, tại hạ đối với Hỏa Linh Thảo trong tay Hỏa Sơn cảm thấy hứng thú, chỉ cần ta lấy xong, sẽ giao ra Hỏa Sơn…” Lạc Nam thản nhiên nói.
Nhiệm vụ chỉ yêu cầu hắn lấy Hỏa Linh Thảo, cũng không kêu hắn phải cứu mạng Hỏa Sơn, lấy nguyên liệu xong giao ra Hỏa Sơn cũng được…
Nghe xong lời của Lạc Nam, Hỏa Vô Nhai và Hỏa Địa tức muốn nổ phổi, nào có ăn cướp nói chuyện đường hoàng như thế?
Nếu để Lạc Nam toại nguyện, mặt mũi Hỏa Minh Giáo phải để ở đâu?
Đây không phải vấn đề Hỏa Linh Thảo có quý giá hay không, mà là vấn đề tôn nghiêm của Hỏa Minh Giáo, Hỏa Vô Nhai thà chiến một trận, chứ không để Lạc Nam muốn làm gì thì làm…
Mà vốn nằm hấp hối ở một bên, Hỏa Sơn vốn ngỡ mình đã chết trong mắt lóe lên tia hy vọng, hắn nhìn chằm chằm Lạc Nam khàn khàn nói:
“Lạc công tử, chỉ cần ngươi cứu lão già này, ông cháu chúng ta sẽ phụng ngươi làm chủ, đời đời không thay đổi!”
Hỏa Sơn tuổi tác đã rất cao, hắn không tham sống sợ chết, hắn có thể để mình chết đi nhưng không muốn thằng cháu ngu ngốc bồi táng cùng…phải biết Hỏa Lực trước đó đã trọng thương, hiện tại đang nằm trong một kiện pháp bảo của Hỏa Sơn…nếu Hỏa Sơn hắn bị Hỏa Vô Nhai giết chết, chính là hai ông cháu cùng chết.
“Thật sao?” Lạc Nam nghe vậy lập tức động tâm…
Phải biết Hợp Thể Hậu Kỳ chính là tồn tại tương đương một cái chủ nhân của Cửu Cấp Thế Lực, nếu có thể để hắn hiệu trung với mình, quả thật là đạt vô vàn lợi ít…
Chưa kể còn có Hỏa Lực tặng kèm, có mấy tên Hợp Thể làm thuộc hạ, nói ra chỉ sợ hù chết vô số người…
Nếu đem hai vị Hợp Thể Kỳ làm sính lễ cầu hôn Băng Lam Tịch, đồng thời hỗ trợ Băng Dũng tranh quyền đoạt vị, mọi chuyện sẽ rất dễ làm…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng Hỏa Sơn gật đầu: “Thành giao!”
“Vô liêm sĩ!” Hỏa Vô Nhai rống to, hắn không ngờ Hỏa Sơn lại đưa ra quyết định như vậy, hơn nửa Lạc Nam nhanh chóng đáp ứng, hoàn toàn không xem hắn ra gì.
“Giáo chủ, Hỏa Sơn đã trọng thương, sống không được bao lâu, không bằng mặc kệ bọn hắn!” Hỏa Địa hướng Hỏa Vô Nhai trầm giọng truyền âm…
Trong lòng Hỏa Địa có một suy nghĩ khác, Hỏa Sơn hiện tại nếu đã quyết định theo Lạc Nam trở thành người hầu, đồng nghĩa đã rời khỏi Minh Hỏa Giáo, ngôi vị Đại Trưởng Lão đã hoàn toàn thuộc về hắn, chẳng cần thiết liều mạng chiến đấu làm gì…
“Không được, nếu đơn giản bỏ qua như vậy, mặt mũi Minh Hỏa Giáo bỏ ở đâu? Mặt mũi ta bỏ ở đâu?” Hỏa Vô Nhai âm trầm nói, trước sự chứng kiến của vô số người, hắn không thể làm ra bất kỳ hành động nhân nhượng nào…
Mặc dù Linh Lực trong người không còn nhiều, nhưng phải chiến cho hoành tráng, sau đó từ bỏ cũng được…
Côn Minh Nguyệt thấy Hỏa Vô Nhai không nhượng bộ, một lần nữa phi thân mà lên, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy vui thích, vô tận lực lượng ngưng tụ vào nấm đấm, hướng về đối thủ tung ra một quyền:
“Hì Hì, Kình Ngư Quyền! ra đi tiểu ngư”
Cuồn cuộn thủy thuộc tính ngưng tụ thành một con Kình Ngư to lớn phá không mà ra, lao thẳng đến Hỏa Vô Nhai…
“Hỏa Nộ Lôi Chưởng!” Hỏa Vô Nhai sắc mặt nghiêm nghị, hắn không hiểu rõ từ đâu Hậu Cung lại xuất hiện một nữ tử mạnh mẽ như vậy, phải biết rằng trận chiến ở Bạch Sa hoàn toàn không có sự tham dự của nàng này…
“Giáo chủ, ta giúp ngươi!” Hỏa Địa đang muốn lao đến, đã thấy Bạch Tố Mai cùng Yên Nhược Tuyết khoay tay trước mặt hắn…
“Ngoan ngoãn xem đi!” Bạch Tố Mai nhàn nhạt nói ra, xà nhãn không chứa một chút cảm tình.
Hỏa Địa lập tức rùng mình, gật gật đầu…
Hắn sẽ không quên nàng này chính là tồn tại khủng bố có thể đánh với Hợp Thể Hậu Kỳ…huống hồ còn có Thủy Hoang tiên tử Yên Nhược Tuyết bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, Hỏa Địa cũng trở thành khán giả…
ĐÙNG…
Kình Ngư Quyền cùng Hỏa Nộ Lôi Chưởng va đập vào nhau, chấn động đến khói bụi mịt mù…
Dị Hỏa xác thực lợi hại, có thể bỏ ra nguyên lý Thủy khắc Hỏa mà thậm chí có xu thế đàn áp ngược lại công kích của Côn Minh Nguyệt…
Mắt thấy công kích sắp đánh trúng người nàng, Côn Minh Nguyệt há miệng phun ra vô số Thổ Linh Lực…
Sau đó cấp tốc kết thành một bức tường kiêng cố trước mặt nàng, cản trở công kích đến từ Hỏa Nộ Lôi Chưởng…
“Ồ, nàng vậy mà sở hữu cả Thổ Linh Căn?” Chúng nữ hai mắt tỏa sáng.
Côn Minh Nguyệt sở hữu Thủy, Phong và Thổ ba loại Linh Căn, vượt qua dự tính ban đầu của chúng nữ…
“Hừ, cho ngươi xem Minh Nguyệt lợi hại!”
Côn Minh Nguyệt thấy công kích của mình bị áp chế, nhất thời không vui phình to má, nàng đã hứa với Lạc Nam sẽ thể hiện thật tốt đấy…
Trong ánh mắt trợn tròn của vô số người, thân hình tuyệt mỹ đột ngột phát sáng…
Theo sau đó, một thân ảnh khổng lồ to như chiến hạm xuất hiện, so với Mộng Tiên Chu còn lớn hơn gấp mấy lần, đem mặt trời đều che phủ…bên dưới đất tạo thành bóng râm khủng bố…
“Ông trời của ta, thật lớn!” Có người khiếp sợ hét ầm lên…
“Lại thêm một yêu thú…”
“Cá…cá Voi…Côn tộc?”
“Hậu Cung vẫn còn tồn tại này sao? Thất giai Hậu Kỳ Yêu Thú, xem ra trận chiến cùng Bạch Sa Hoàng Triều vẫn chưa dùng toàn lực!”
Đám đông khiếp sợ xì xào bàn tán, không ít người đã âm thầm dùng Lưu Ảnh Ngọc thu hình lại…
Tích xúc của Hậu Cung xem ra vượt xa so với tưởng tượng của bọn hắn, càng khó tin chính là chủ nhân của thế lực là một thanh niên trẻ tuổi top 10 Hoàng Kim Bảng…
Mà Hỏa Vô Nhai sau khi chứng kiến Côn Minh Nguyệt lộ ra bản thể trên không trung, sắt mặt nhất thời tái mét…
Trong cùng cấp, yêu thú thường mạnh hơn nhân loại một bậc, huống hồ đây lại là Côn tộc, một trong tam đại chủng tộc Cửu Cấp ở U Nguyên, địa vị không kém so với Minh Hỏa Giáo bọn hắn…
RỐNG…
Côn Minh Nguyệt không quan tâm Hỏa Vô Nhai nghĩ gì, thân hình khổng lồ như một chiến hạm cỡ lớn được bao phủ bởi cuồng phong, húc mạnh về phía hắn…
ĐÙNG…
Cơ thể Côn Minh Nguyệt được vô số Phong hệ Linh Lực gia trì, tốc độ nhanh khiến Hoa Vô Nhai không kịp phản ứng, bị húc bay trên không trung, hóa thành một điểm sáng nhỏ…
Nơi va chạm giữa hai người, không gian bị hút nát bấy như một tấm gương vỡ vụn…
Xoẹt…
Bất quá rất nhanh, bên cạnh thân thể khổng lồ của Côn Minh Nguyệt, không gian xuất hiện khe nứt, Hỏa Vô Nhai khóe môi rỉ máu từ bên trong xuất hiện, sắc mặt hắn âm trầm…Nộ Lôi Cương Hỏa bao trùm vào bàn tay, hình thành một móng vuốt lôi hỏa dữ tợn, phẫn nộ nói:
“Liệt Hỏa Lôi Cương Trảo!”
Một trảo này hết sức đột ngột, đem làn da của Côn Minh Nguyệt để lại năm vết móng vuốt nhỏ bé…
“Lấy thịt đề chết ngươi, dám chọc giận Minh Nguyệt!” Côn Minh Nguyệt không đau đớn chút nào, trái lại tức giận thở hổn hển, thân thể cá voi khổng lồ đột ngột hướng về vị trí Hỏa Vô Nhai lật xuống…
“Cái quỷ gì?” Hỏa Vô Nhai hoàn toàn không nghĩ đến một màn như vậy, chỉ cảm thấy cả trời đất quay cuồng, thân thể hắn như bị cả vũ trụ trấn áp…
Côn Minh Nguyệt để cơ thể rơi tự do, đè Hỏa Vô Nhai phía dưới hông, không ngừng lao xuống mặt đất…
Hỏa Vô Nhai ở bên cạnh nàng, như con kiến vào con voi vậy, dù muốn tránh cũng không có chỗ tránh…
Đám người khóe miệng co giật, nếu bị thân thể to như chiến hạm kia nện xuống đất, không biết sẽ là cảm tưởng gì…
Sắc mặt Hỏa Vô Nhai tái mét, vội vàng xé rách không gian muốn trốn vào bên trong…
Đáng tiếc lần này Côn Minh Nguyệt có kinh nghiệm, chỉ thấy nàng quất lấy cái đuôi dữ tợn bằng lực đạo khủng bố, đem không gian xung quanh thân thể khổng lồ toàn diện đập nát, để Hỏa Vô Nhai không có chỗ chui vào…
“Là ngươi ép ta!” Hỏa Vô Nhai phẫn nộ, sau đó trong tay xuất hiện một kiện pháp bảo hình thù kỳ quái…
Đó là một cái Lư Hương bằng đồng, bên trên điêu khắc hoa văn cổ kính, bốn chân kiên cố, miệng rộng hình vuông…
“Phần Thiên Lư Hương? Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo của Hỏa Minh Giáo!” Có người nhận ra thân phận pháp bảo, giật mình nói ra.
Hỏa Vô Nhai đã sử dụng đến pháp bảo trấn giáo rồi.
Trong ánh mắt nghiêm nghị của đám người, Phần Thiên Lư Hương trong tay Hỏa Vô Nhai bá đạo hấp thu Dị Hỏa trong người hắn, cùng lúc đó sắc mặt Hỏa Vô Nhai tái nhợt thêm một chút, hiển nhiên linh lực hao tổn rất nhiều…
Phần Thiên Lư Hương như nhận đủ lực lượng, nó phá không mà bay, chỉ cấp tốc đã biến lớn đến hàng trăm trượng, lơ lửng trên đỉnh đầu Côn Minh Nguyệt…
“Phần Thiên!”
Hỏa Vô Nhai gào thét, Phần Thiên Lư Hương rung lên dữ dội, đột ngột miệng lư hương úp xuống, từ bên trong rơi ra vô số khối Lôi Hỏa được ngưng tụ như nham thạch rơi xuống, đem cả vùng trời đốt cháy dữ dội…
“Nóng, Minh Nguyệt không chơi với ngươi!” Thân thể Côn Minh quá khổng lồ, không tiện né tránh công kích từ Phần Thiên Lư Hương, đành phải buông bỏ ý định đè chết Hỏa Vô Nhai, xoay người bơi lên không trung…
Vài khối Lôi Hỏa rơi trúng lớp da, chỉ để lại vài dầu vết ửng đỏ không đáng kể…
Hỏa Vô Nhai thấy Côn Minh Nguyệt né tránh, điều khiển Phần Thiên Lư Hương nhanh chóng đuổi theo, không hổ danh là Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo.
“Xem ra vấn đề tâm trí ảnh hưởng đến tư duy chiến đấu của Côn Minh Nguyệt, nàng chỉ làm theo bản năng mà không có sự suy tính tỷ mỉ…” Đan Mộng Cơ nhẹ giọng nói.
“Dù là như vậy, Minh Nguyệt vẫn rất lợi hại nha, Hỏa Vô Nhai đã dùng rất nhiều thủ đoạn vẫn không thể làm gì được nàng!” Nam Cung Uyển Dung diệu dàng nói.
Chúng nữ gật đầu, sức phòng ngự của Côn Minh Nguyệt kinh khủng vượt xa tưởng tượng, hoàn toàn không kém Thể Tu chân chính, phải biết đối thủ của nàng sở hữu Dị Hỏa, lực công kích vốn rất mạnh đấy.
Hậu Cung vừa vặn thiếu một vị phòng thủ mang tính chủ lực…xem ra không ai thích hợp hơn Minh Nguyệt.
Chiến đấu hồi lâu, Hỏa Vô Nhai vẫn không làm gì được nàng, trái lại Linh Lực sắp cạn kiệt, trong lòng ủy khuất đến cực điểm…
Hắn chưa từng nhìn thấy yêu thú nào da dày thịt béo như vậy, trúng phải Dị Hỏa công kích mà chỉ bị vết thương ngoài da, quá mức khó tin…
Cuối cùng, biết không thể làm gì Lạc Nam và đồng bọn, dù kêu gọi toàn bộ Hỏa Minh Giáo đến cũng vậy…
Chuyện này không lớn, hắn cũng ngại mở miệng nhờ Đan gia hỗ trợ, huống hồ Hỏa Sơn đã rời khỏi Minh Hỏa Giáo, hắn cũng xem như thành công một nửa…
“Hậu Cung, bút trướng hôm nay bổn giáo chủ nhớ kỹ!”
Hỏa Vô Nhai buông xuống một câu uy hiếp, thu hồi Phần Thiên Lư Hương, tiếp tục xé rách không gian chạy trốn.
Hỏa Địa thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Nam và chúng nữ đều không ra tay ngăn cản, ai cũng biết mục đích lần này đã thành công ngoài ý muốn, tiếp tục đánh đã không còn ý nghĩa…
Không may khiến Đan gia hoặc Huyền Hoàng Học Phủ xuất hiện, lại mang đến phiền phức cho Võ Tam Nương…
Có thể nói đôi bên cùng nhượng bộ.
Thân thể khổng lồ của Côn Minh Nguyệt trở về hình dạng mỹ nhân xinh đẹp, nàng rơi xuống bên cạnh Lạc Nam, bộ mặt phụng phịu không vui nói:
“Minh Nguyệt cảm giác mình còn thủ đoạn lợi hại có thể nghiền nát hắn, nhưng lại không thể nào nghĩ ra!”