Nhìn thấy Lạc Nam vừa cướp đoạt linh hồn của hai vị cường giả, vừa ung dung thu lấy Nhẫn Trữ Vật của bọn chúng, Quân Tư Tình môi đỏ há hốc, hồi lâu sau mới có thể thốt lên một tiếng:
“Ngươi là người hay quỷ?”
Nàng không cho rằng người bình thường có thể lấy tu vi Tiểu Thánh chiến với Thánh Tôn, sau đó còn hóa thân thành Phượng Hoàng dùng Thần Thông chữa lành thương thế.
Trong khi nàng vô cùng rõ ràng hắn chẳng có chút liên quan nào đến huyết mạch Phượng Hoàng cả.
Tên này chẳng lẽ là ma quỷ sao?
“Nàng mới là quỷ, là sắc quỷ!” Lạc Nam trừng mắt nhìn, bắt đầu kiểm kê một phen chiến lợi phẩm.
Không tệ chút nào, đám Hải Tặc này chuyên hành nghề cướp bóc nên tài sản vô cùng phong phú, giàu hơn những tu sĩ đồng cấp bình thường.
Từ trong hai Chiếc Nhẫn Trữ Vật, Lạc Nam tìm được tổng cộng 30 mỏ Nguyên Thạch chưa kể những Nguyên Thạch vụn vặt lẻ tẻ, một môn Công Pháp Bát Tinh - Lôi Cực Ám Công của lão già Thánh Hoàng, một môn Công Pháp Thất Tinh – Ngự Lôi Ám Đao Pháp của tên Thánh Tôn, một môn Bát Tinh Vũ Kỹ, ba môn Thất Tinh Vũ Kỹ và hàng chục loại Vũ Kỹ từ Lục Tinh trở xuống.
Cả lão già Thánh Hoàng và tên nam tử Thánh Tôn đều sử dụng chung một môn Thân Pháp Thất Tinh là Lôi Ám Tung Thiên Bộ.
Hai thanh Đao vũ khí của bọn hắn thì được Lạc Nam làm phần thưởng cho Tiểu Hồng Nhi và Xích Tà hấp thụ.
Còn một đống lớn Đan Dược cơ bản dùng để trị thương, bổ sung lực lượng ở trong mắt Lạc Nam chẳng có ý nghĩa, đút cho Tiểu Tinh ăn giải trí.
“Ồ, thứ này là?”
Từ trong Nhẫn của lão già Thánh Hoàng, Lạc Nam tìm ra một tấm da cũ có màu xanh nhạt, sờ nhẹ một thoáng hắn liền nhận ra đây là da của Côn Tộc, xem như là hậu bối của Thần Thú Côn Bằng.
Lục lọi trí nhớ của lão già Thánh Hoàng trong Linh Hồn đã cướp được, có được thông tin cần thiết về tấm da Côn.
Thì ra thứ này là do lão già Thánh Hoàng ra tay tàn sát một hòn đảo nhỏ ở Hằng La Đại Hải cướp được, nghe nói là chí bảo của cả hòn đảo đó được cất giữ vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên sau nhiều lần nghiên cứu mà chẳng phát hiện được gì, lão già Thánh Hoàng cũng vứt nó bên trong Nhẫn chẳng thèm để ý đến nữa.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cảm thấy có chút hứng thú.
Ngón tay xuất hiện Thánh Lực truyền thử vào tấm da, Thánh Lực liền bị đánh bật ra ngoài.
Hắn lại thử dùng Hồn Lực, kết quả cũng y hệt như vậy.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, nhỏ thử một giọt máu lên tấm da, kết quả giọt máu cũng trượt xuống mà không hề được hấp thụ.
“Ngươi làm gì thế?” Quân Tư Tình nhìn thấy hành vi của hắn mà tò mò tiến lại gần.
“Tấm da này ở trong Nhẫn của tên Thánh Hoàng Hậu Kỳ, ta muốn xem thử nó có bí mật gì ẩn sâu bên trong hay không.” Lạc Nam nhún vai.
Thật ra nguyên liệu của nó chỉ là da của Côn Tộc, dùng Bá Lực tác động chắc chắn sẽ đem phá hủy, dù sao thì nó không thể nào sánh bằng trang giấy cứng đầu đang ở ké trong đan điền của hắn được.
“Không phải ngươi có sư phụ là Thiên Cơ Điện Chủ sao? chẳng lẽ ngươi không học được bản lĩnh dò xét Thiên Cơ nào của hắn?” Quân Tư Tình thản nhiên lên tiếng:
“Dùng Thiên Cơ thăm dò chẳng phải là xong?”
“Nàng nói cũng phải…” Lạc Nam nhếch miệng, hắn cũng lười suy nghĩ một số chuyện nhỏ này, trực tiếp hướng Thiên Cơ Lâu đề nghị:
“Dò xét tất cả tin tức liên quan về tấm da Côn này cho ta!”
“KENG, dò xét thành công, tiêu tốn một vạn Điểm Danh Vọng.”
Thanh âm thông báo vang lên, tất cả tin tức đều có đủ.
Nói là tấm da, thực chất đây là bản đồ dẫn đến một động phủ cổ xưa ở Hằng La Đại Hải.
Chủ nhân của động phủ là một vị Thần Thú Côn Bằng có tu vi Yêu Thánh Đế viên mãn sắp đột phá Chí Tôn, nhưng sau một trận đại chiến với cường địch trọng thương hấp hấp, hắn buộc phải bỏ trốn đến Hằng La Đại Hải và bí mật lập nên một động phủ, lưu lại tất cả truyền thừa của mình cho hậu bối ngày sau.
Trong lúc tấm da trôi dạt theo dòng nước đã được người của hòn đảo nhỏ kia nhặt được, vì không thể khám phá ra bí mật ẩn bên trong nên xem đó là trân bảo, cuối cùng rơi vào tay Lạc Nam.
Nhưng mà vị cường giả Côn Bằng này chỉ muốn lưu lại truyền thừa cho hậu bối của Côn Bằng Tộc, hay kém nhất cũng phải là Côn Tộc.
Vì thế muốn sử dụng được bản đồ, chỉ có cách nhỏ máu của Côn Bằng Tộc chính tông lên trên đó.
Những người từng đạt được bản đồ không hề biết đến việc này, huống hồ bọn hắn cũng đâu có khả năng sở hữu được máu Côn Bằng chính tông được.
“Haha, không tồi, không tồi…lão già Thánh Hoàng này đúng là thần tài gõ cửa, vậy mà trực tiếp mang đến truyền thừa của cường giả có cơ hội đột phá Chí Tôn!” Lạc Nam nhịn không được cất tiếng cười lớn.
Hắn ngay lập tức truyền ý niệm vào trong Linh Giới Châu, câu thông với một mỹ nhân có đôi chân dài miên mang bậc nhất hậu cung, dáng người thành thục yểu điệu và mái tóc xanh ngát như đại dương bồng bềnh gợn sóng đang ngồi khoanh chân nghiêm chỉnh tu luyện.
“Minh Nguyệt, ta vừa nhận được một thứ tốt, nàng có hứng thú hay không?” Lạc Nam đem tất cả thông tin về tấm da nói với Côn Minh Nguyệt.
Côn Minh Nguyệt cũng giống như các thê tử Thần Thú, Ma Thú khác của Lạc Nam, bởi vì bị quy tắc Nguyên Giới hạn chế không thể hóa hình nhân loại khi xuất hiện ở bên ngoài nên nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện, mong muốn sớm ngày đột phá Thánh Tướng.
Lúc này nghe nói có truyền thừa liên quan đến Côn Bằng tu vi Yêu Thánh Đế, nàng liền hưng phấn đáp:
“Đương nhiên thϊếp có hứng thú rồi!”
Thật ra nếu truyền thừa chỉ có những thứ về mặt Công Pháp hay Vũ Kỹ thì nàng cũng chẳng cần lắm.
Bởi lẽ từ khi được lợi ích từ Phản Tỉnh Huyết Hồ, nàng đã giác tỉnh những công pháp, vũ kỹ, thần thông cao nhất của Côn Bằng Tộc, đồng thời biến dị từ Côn Bằng thành Hải Thần Côn Bằng.
Ở trong đan điền của nàng lúc này không còn giống bình thường, ngược lại đã diễn hóa thành một phiến hải dương vô tận mênh mông không thua gì đại thế giới, vô số cơn lốc như vòi rồng ở khắp mặt biển.
Phiến hải dương cuồng nộ được hình thành trong đan điền này chính là thiên phú bẩm sinh của Hải Thần Côn Bằng, nơi cất chứa nguồn lực lượng Thủy và Phong dồi dào với sức mạnh vượt trội.
Những cái vòng xoáy khổng lồ trên mặt biển có thể giúp khả năng Thôn Phệ của Côn Bằng gia tăng vô số lần so với tình huống thông thường.
Mà khi tu vi của Côn Minh Nguyệt càng tăng thì diện tích hải dương và số lượng vòng xoáy của nàng cũng sẽ tăng theo, cực kỳ cường đại.
Chính vì thế nên cái mà Côn Minh Nguyệt cần bên trong truyền thừa của vị Côn Bằng Yêu Thánh Đế viên mãn kia là đẩy nhanh việc đột phá cảnh giới, tăng tiến tu vi, những thứ khác không quá quan trọng.
“Được rồi…”
Hiểu được mong muốn của Côn Minh Nguyệt, Lạc Nam liền trực tiếp triệu hoán nàng xuất hiện.
NGAO!
Một tôn Thần Thú như cá voi có cánh hiện ra, dù nhìn giống cá voi nhưng lại có thể dựa vào đôi cánh bay lượn trên không trung, hình thể khổng lồ như một chiến thuyền mang đến uy áp cự đại.
“Lại cái gì nữa đây?” Quân Tư Tình tròn xoe mắt.
Lạc Nam không để ý đến nàng, ngược lại giao tấm bản đồ cho Côn Minh Nguyệt, đồng thời cũng gọi Tiểu Kỳ Nam xuất hiện.
“Kỳ Nam có không gian chi lực dễ dàng hành tẩu hơn, trợ giúp dì Minh Nguyệt đi lấy truyền thừa, xem như một phen rèn luyện luôn!” Hắn phân phó nói:
“Sau khi xong việc hoặc nếu gặp phải nguy hiểm cứ trực tiếp trở về Cung Đình Thụ…”
Có Long Tiên Thánh Điển cảm ứng ở trong phạm vi Hằng La Đại Hải không thành vấn đề, nếu Côn Minh Nguyệt gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ biết đường ứng cứu.
“Ta hiểu rồi baba, cam đoan hoàn hành nhiệm vụ!” Lạc Kỳ Nam hưng phấn nói.
Bên trên vai nàng Loan Loan trong hình dạng con chim nhỏ cũng gật gật đầu.
Lạc Kỳ Nam lúc này mới leo lên lưng của Hải Thần Côn Bằng.
Côn Minh Nguyệt phóng thích một giọt máu lên tấm da, rất nhanh tấm da hóa thành vô số tia sáng bay vào trong người nàng, trí nhớ về nơi truyền thừa đã được nắm bắt.
“Kỳ Nam, chúng ta đi!” Côn Minh Nguyệt truyền âm nói ra lộ tuyến.
Lạc Kỳ Nam hiểu ý gật đầu, ôn nhu nói: “Baba, dì Tư Tình…chúng ta đi đây!”
Hiển nhiên nàng đã nghe mẫu thân và các dì đề cập đến Quân Tư Tình nên cũng không cảm thấy xa lạ.
Thời Không Thánh Thể kích hoạt, không gian chi lực bao trùm toàn bộ Côn Minh Nguyệt và Lạc Kỳ Nam.
Xoẹt một cái đã biến mất chỉ còn lại vài luồng gợn sóng.
“Vừa rồi thiếu nữ tuyệt sắc kia gọi ta là dì?” Quân Tư Tình chỉ vào mặt mình:
“Ta nhìn già lắm à?”
“Nàng không già, nhưng đó là nữ nhi của ta, đương nhiên phải gọi nàng là dì rồi.” Lạc Nam cười nói.
“Cái gì?” Quân Tư Tình thất thanh: “Rõ ràng ta nhìn nàng làm tỷ tỷ của ngươi còn được, chẳng lẽ ngươi là lão quái vật đoạt xá Lạc Nam?”
Lạc Nam vuốt mũi, quả thật ở kiếp này thì tuổi của hắn còn nhỏ hơn Lạc Kỳ Nam, bất quá cũng lười giải thích với Quân Tư Tình, chỉ ra vẻ thần bí nói:
“Nàng muốn biết thì tự mà tìm hiểu, nam nhân có nhiều bí mật mới là nam nhân hấp dẫn.”
“Ảo tưởng, tự luyến cuồng!” Quân Tư Tình cười mắng.
Lạc Nam véo véo gò má mịn màng của nàng, trong lòng thì bắt đầu suy tính.
Vị trí của hắn hiện tại còn cách biệt nơi tổ chức đấu giá khá xa, dù là hắn hay Tiểu Tinh có thi triển Thời Không Môn cũng sẽ vất vả, chẳng may lại gặp cường địch tập kích thì phiền toái.
“Chúng ta quay trở về, xem thử Thương Lan Thương Hội có thoát kiếp không?” Hắn lên tiếng đề nghị.
“Được rồi!” Quân Tư Tình không có ý kiến.
Hai người nắm tay nhau bay trên mặt biển, trở về hướng cũ tìm du thuyền của Thương Lan Thương Hội.
Lần này cũng không vội như lúc chạy đi, Lạc Nam và Quân Tư Tình đều cực kỳ thong thả, ngắm nhìn cảnh vật, cảm nhận gió biển, lắng nghe vị mặn của đại dương…
Mất gần mười ngày hai người mới lén lút trở về, cảnh tượng đập vào mắt khiến cả Lạc Nam và Quân Tư Tình đều sững sờ.
Bởi vì Hắc Thuyền của Lôi Ám Hải Tặc Đoàn trước đó còn hung hăng không ai bì nổi đã hóa thành một đám gỗ mục nát, lửa thiêu cháy toàn bộ chiến thuyền, máu nhuộm đỏ thẳm nước biển, thi thể của vô số Hải Tặc trôi nổi không ai thèm đếm xỉa.
Ngược lại thì có một nhóm Luyện Khí Sư cao cấp đang ra sức sửa chữa du thuyền vỡ nát của Thương Lan Thương Hội, các thành viên đang ổn định lại lượng hành khách ít ỏi, mọi thứ cực kỳ suôn sẻ, tình cảnh rối loạn trước đó hoàn toàn không thấy.
Mà tạo nên cảnh tượng này chính là một con Thuyền lớn lấp lánh như thủy tinh đang tọa lạc bên cạnh Thương Lan Du Thuyền, cực kỳ hoa lệ với đại kỳ và cánh buồm tung bay trong gió, đẳng cấp so với Thương Lan Du Thuyền và Hắc Thuyền trước đó đều cao hơn vài bậc.
Không thể nghi ngờ Thuyền này đến từ một phương thế lực thứ ba, bằng vào sức mạnh cường đại đã đứng ra viện trợ Thương Lan Thương Hội, tiêu diệt Lôi Ám Hải Tặc Đoàn.
Một hải tặc thế lực có Thánh Đế Sơ Kỳ tọa trấn tan thành mây khói, thảm khốc cực kỳ.
“Thương Lan Thương Hội thật may mắn!” Quân Tư Tình cũng nhận ra tình huống nhẹ giọng cảm thán nói.
“Bọn hắn kinh doanh đàng hoàng, làm ăn uy tín, có được đồng minh chất lượng cũng là chuyện bình thường!” Lạc Nam mỉm cười.
Hắn híp mắt đánh giá đại kỳ treo trên con thuyền hoa lệ, chỉ thấy đó là một lá cờ với màu xanh là chủ đạo, các hoa văn màu trắng như sóng biển lăn tăn, ở giữa được thêu lấy hình ảnh một con Giao Long đang giương nanh múa vuốt, bên dưới có hai chữ Ngọc Giao.
“Thú vị…” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, có cảm giác sắp gặp người quen.
“Vì sao thú vị?” Quân Tư Tình không hiểu.
“Lá cờ có hình giao long kia là tiêu chí của một Thánh Đế Cấp Thế Lực ở Hằng La Đại Hải có tên là Ngọc Giao Đảo!” Lạc Nam ra vẻ háo sắc liếʍ liếʍ môi nói:
“Mà Đảo Chủ của Ngọc Giao Đảo có một vị nữ nhi xưng Giao Linh Công Chúa, được xem là một trong những mỹ nhân đẹp nhất Hằng La Đại Hải nha.”
“Hừ, sắc lang!” Quân Tư Tình hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi giậm chân.
“Nàng ghen à?” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Để các tỷ muội trong đan điền của ngươi ghen, ta vì sao phải ghen?” Quân Tư Tình bĩu môi, ánh mắt lại không thèm nhìn hắn.
Lạc Nam hài lòng ôm lấy eo nàng kéo về hôn một ngụm, vô cùng vui vẻ, cảm giác tình cảm của hai người ngày càng ấm lên.
“Kẻ nào ở đó? Vì sao quan sát thuyền chúng ta?” Một vị Hộ Vệ trên Ngọc Giao Thuyền phát hiện Lạc Nam và Quân Tư Tình liền lớn tiếng quát hỏi.
Lạc Nam chắp tay lớn giọng đáp: “Chúng ta trước đó là hành khách của Thương Lan Du Thuyền, bị Hải Tặc truy sát chạy trốn thành công nên đã quay trở lại!”
Nghe hắn nói vậy Hộ Vệ liền hướng về người của Thương Lan Thương Hội xác nhận.
Lạc Nam lấy ra thẻ bài Thiên phòng số 100, đám người kiểm tra một phen liền công nhận hắn nói thật, mời hắn trở về Thương Lan Du Thuyền.
“Quý khách thông cảm, chờ các vị Luyện Khí Sư phục hồi Du Thuyền chúng ta sẽ lập tức xuất phát!” Thiếu nữ lễ tân lúc đầu đón tiếp Lạc Nam đến áy náy nói.
Lạc Nam lắc đầu: “Ta nhìn tiến độ này trong thời gian ngắn khó mà sửa xong được, e rằng chậm trễ đấu giá hội, các vị nhờ Ngọc Giao Thuyền kéo đi thôi…”
“Sao có thể chứ? Chúng ta có rất nhiều Luyện Khí Sư cao cấp.” Thiếu nữ lễ tân không phục.
Chỉ là nàng vừa nói xong, đám Luyện Khí Sư đang sửa thuyền đã thu tay lại, nhíu mày báo cáo:
“Thuyền hư hỏng quá nặng, trong thời gian ngắn khó tập hợp đủ nguyên liệu để khôi phục, e rằng không thể tiếp tục tự di chuyển.”
Thiếu nữ lễ tân cùng Quân Tư Tình kinh ngạc nhìn Lạc Nam, ánh mắt của người này chuẩn xác như vậy?
Đại Trưởng Lão Thương Lan Thương Hội là Thương Diệp vẫn còn sống sau trận chiến nghe vậy hơi nhíu mày.
Trên thuyền vẫn còn hàng trăm hành khách không hề gây sự và nhân lúc hỗn loạn ngư ong đắc lợi, Thương Lan Thương Hội phải chịu trách nhiệm với bọn họ.
Nghĩ đến đây Thương Diệp liền tự mình bay lên Ngọc Giao Thuyền, tiến vào bên trong tìm người có quyền thương lượng gì đó.
Xem ra giao tình giữa Thương Lan Thương Hội và Ngọc Giao Đảo không tệ chút nào.
Chỉ một lúc sau, đã có những Chiến Trận Sư xuất thủ, ra tay kết vô số Trận Văn tạo thành những sợi xích khổng lồ gắn kết giữa hai con thuyền.
Ngọc Giao Thuyền di chuyển trên biển kéo theo Thương Lan Du Thuyền phía sau.
Hướng về Hải Long Cung xuất phát.
Hiển nhiên Ngọc Giao Đảo cũng muốn tham gia náo nhiệt tại buổi đấu giá lần này.
Lạc Nam thấy tình cảnh này mà trong lòng tò mò:
“Không biết nữ nhân thông minh kia có tham gia hay không?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon
“Ngươi là người hay quỷ?”
Nàng không cho rằng người bình thường có thể lấy tu vi Tiểu Thánh chiến với Thánh Tôn, sau đó còn hóa thân thành Phượng Hoàng dùng Thần Thông chữa lành thương thế.
Trong khi nàng vô cùng rõ ràng hắn chẳng có chút liên quan nào đến huyết mạch Phượng Hoàng cả.
Tên này chẳng lẽ là ma quỷ sao?
“Nàng mới là quỷ, là sắc quỷ!” Lạc Nam trừng mắt nhìn, bắt đầu kiểm kê một phen chiến lợi phẩm.
Không tệ chút nào, đám Hải Tặc này chuyên hành nghề cướp bóc nên tài sản vô cùng phong phú, giàu hơn những tu sĩ đồng cấp bình thường.
Từ trong hai Chiếc Nhẫn Trữ Vật, Lạc Nam tìm được tổng cộng 30 mỏ Nguyên Thạch chưa kể những Nguyên Thạch vụn vặt lẻ tẻ, một môn Công Pháp Bát Tinh - Lôi Cực Ám Công của lão già Thánh Hoàng, một môn Công Pháp Thất Tinh – Ngự Lôi Ám Đao Pháp của tên Thánh Tôn, một môn Bát Tinh Vũ Kỹ, ba môn Thất Tinh Vũ Kỹ và hàng chục loại Vũ Kỹ từ Lục Tinh trở xuống.
Cả lão già Thánh Hoàng và tên nam tử Thánh Tôn đều sử dụng chung một môn Thân Pháp Thất Tinh là Lôi Ám Tung Thiên Bộ.
Hai thanh Đao vũ khí của bọn hắn thì được Lạc Nam làm phần thưởng cho Tiểu Hồng Nhi và Xích Tà hấp thụ.
Còn một đống lớn Đan Dược cơ bản dùng để trị thương, bổ sung lực lượng ở trong mắt Lạc Nam chẳng có ý nghĩa, đút cho Tiểu Tinh ăn giải trí.
“Ồ, thứ này là?”
Từ trong Nhẫn của lão già Thánh Hoàng, Lạc Nam tìm ra một tấm da cũ có màu xanh nhạt, sờ nhẹ một thoáng hắn liền nhận ra đây là da của Côn Tộc, xem như là hậu bối của Thần Thú Côn Bằng.
Lục lọi trí nhớ của lão già Thánh Hoàng trong Linh Hồn đã cướp được, có được thông tin cần thiết về tấm da Côn.
Thì ra thứ này là do lão già Thánh Hoàng ra tay tàn sát một hòn đảo nhỏ ở Hằng La Đại Hải cướp được, nghe nói là chí bảo của cả hòn đảo đó được cất giữ vô cùng cẩn thận.
Tuy nhiên sau nhiều lần nghiên cứu mà chẳng phát hiện được gì, lão già Thánh Hoàng cũng vứt nó bên trong Nhẫn chẳng thèm để ý đến nữa.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cảm thấy có chút hứng thú.
Ngón tay xuất hiện Thánh Lực truyền thử vào tấm da, Thánh Lực liền bị đánh bật ra ngoài.
Hắn lại thử dùng Hồn Lực, kết quả cũng y hệt như vậy.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, nhỏ thử một giọt máu lên tấm da, kết quả giọt máu cũng trượt xuống mà không hề được hấp thụ.
“Ngươi làm gì thế?” Quân Tư Tình nhìn thấy hành vi của hắn mà tò mò tiến lại gần.
“Tấm da này ở trong Nhẫn của tên Thánh Hoàng Hậu Kỳ, ta muốn xem thử nó có bí mật gì ẩn sâu bên trong hay không.” Lạc Nam nhún vai.
Thật ra nguyên liệu của nó chỉ là da của Côn Tộc, dùng Bá Lực tác động chắc chắn sẽ đem phá hủy, dù sao thì nó không thể nào sánh bằng trang giấy cứng đầu đang ở ké trong đan điền của hắn được.
“Không phải ngươi có sư phụ là Thiên Cơ Điện Chủ sao? chẳng lẽ ngươi không học được bản lĩnh dò xét Thiên Cơ nào của hắn?” Quân Tư Tình thản nhiên lên tiếng:
“Dùng Thiên Cơ thăm dò chẳng phải là xong?”
“Nàng nói cũng phải…” Lạc Nam nhếch miệng, hắn cũng lười suy nghĩ một số chuyện nhỏ này, trực tiếp hướng Thiên Cơ Lâu đề nghị:
“Dò xét tất cả tin tức liên quan về tấm da Côn này cho ta!”
“KENG, dò xét thành công, tiêu tốn một vạn Điểm Danh Vọng.”
Thanh âm thông báo vang lên, tất cả tin tức đều có đủ.
Nói là tấm da, thực chất đây là bản đồ dẫn đến một động phủ cổ xưa ở Hằng La Đại Hải.
Chủ nhân của động phủ là một vị Thần Thú Côn Bằng có tu vi Yêu Thánh Đế viên mãn sắp đột phá Chí Tôn, nhưng sau một trận đại chiến với cường địch trọng thương hấp hấp, hắn buộc phải bỏ trốn đến Hằng La Đại Hải và bí mật lập nên một động phủ, lưu lại tất cả truyền thừa của mình cho hậu bối ngày sau.
Trong lúc tấm da trôi dạt theo dòng nước đã được người của hòn đảo nhỏ kia nhặt được, vì không thể khám phá ra bí mật ẩn bên trong nên xem đó là trân bảo, cuối cùng rơi vào tay Lạc Nam.
Nhưng mà vị cường giả Côn Bằng này chỉ muốn lưu lại truyền thừa cho hậu bối của Côn Bằng Tộc, hay kém nhất cũng phải là Côn Tộc.
Vì thế muốn sử dụng được bản đồ, chỉ có cách nhỏ máu của Côn Bằng Tộc chính tông lên trên đó.
Những người từng đạt được bản đồ không hề biết đến việc này, huống hồ bọn hắn cũng đâu có khả năng sở hữu được máu Côn Bằng chính tông được.
“Haha, không tồi, không tồi…lão già Thánh Hoàng này đúng là thần tài gõ cửa, vậy mà trực tiếp mang đến truyền thừa của cường giả có cơ hội đột phá Chí Tôn!” Lạc Nam nhịn không được cất tiếng cười lớn.
Hắn ngay lập tức truyền ý niệm vào trong Linh Giới Châu, câu thông với một mỹ nhân có đôi chân dài miên mang bậc nhất hậu cung, dáng người thành thục yểu điệu và mái tóc xanh ngát như đại dương bồng bềnh gợn sóng đang ngồi khoanh chân nghiêm chỉnh tu luyện.
“Minh Nguyệt, ta vừa nhận được một thứ tốt, nàng có hứng thú hay không?” Lạc Nam đem tất cả thông tin về tấm da nói với Côn Minh Nguyệt.
Côn Minh Nguyệt cũng giống như các thê tử Thần Thú, Ma Thú khác của Lạc Nam, bởi vì bị quy tắc Nguyên Giới hạn chế không thể hóa hình nhân loại khi xuất hiện ở bên ngoài nên nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện, mong muốn sớm ngày đột phá Thánh Tướng.
Lúc này nghe nói có truyền thừa liên quan đến Côn Bằng tu vi Yêu Thánh Đế, nàng liền hưng phấn đáp:
“Đương nhiên thϊếp có hứng thú rồi!”
Thật ra nếu truyền thừa chỉ có những thứ về mặt Công Pháp hay Vũ Kỹ thì nàng cũng chẳng cần lắm.
Bởi lẽ từ khi được lợi ích từ Phản Tỉnh Huyết Hồ, nàng đã giác tỉnh những công pháp, vũ kỹ, thần thông cao nhất của Côn Bằng Tộc, đồng thời biến dị từ Côn Bằng thành Hải Thần Côn Bằng.
Ở trong đan điền của nàng lúc này không còn giống bình thường, ngược lại đã diễn hóa thành một phiến hải dương vô tận mênh mông không thua gì đại thế giới, vô số cơn lốc như vòi rồng ở khắp mặt biển.
Phiến hải dương cuồng nộ được hình thành trong đan điền này chính là thiên phú bẩm sinh của Hải Thần Côn Bằng, nơi cất chứa nguồn lực lượng Thủy và Phong dồi dào với sức mạnh vượt trội.
Những cái vòng xoáy khổng lồ trên mặt biển có thể giúp khả năng Thôn Phệ của Côn Bằng gia tăng vô số lần so với tình huống thông thường.
Mà khi tu vi của Côn Minh Nguyệt càng tăng thì diện tích hải dương và số lượng vòng xoáy của nàng cũng sẽ tăng theo, cực kỳ cường đại.
Chính vì thế nên cái mà Côn Minh Nguyệt cần bên trong truyền thừa của vị Côn Bằng Yêu Thánh Đế viên mãn kia là đẩy nhanh việc đột phá cảnh giới, tăng tiến tu vi, những thứ khác không quá quan trọng.
“Được rồi…”
Hiểu được mong muốn của Côn Minh Nguyệt, Lạc Nam liền trực tiếp triệu hoán nàng xuất hiện.
NGAO!
Một tôn Thần Thú như cá voi có cánh hiện ra, dù nhìn giống cá voi nhưng lại có thể dựa vào đôi cánh bay lượn trên không trung, hình thể khổng lồ như một chiến thuyền mang đến uy áp cự đại.
“Lại cái gì nữa đây?” Quân Tư Tình tròn xoe mắt.
Lạc Nam không để ý đến nàng, ngược lại giao tấm bản đồ cho Côn Minh Nguyệt, đồng thời cũng gọi Tiểu Kỳ Nam xuất hiện.
“Kỳ Nam có không gian chi lực dễ dàng hành tẩu hơn, trợ giúp dì Minh Nguyệt đi lấy truyền thừa, xem như một phen rèn luyện luôn!” Hắn phân phó nói:
“Sau khi xong việc hoặc nếu gặp phải nguy hiểm cứ trực tiếp trở về Cung Đình Thụ…”
Có Long Tiên Thánh Điển cảm ứng ở trong phạm vi Hằng La Đại Hải không thành vấn đề, nếu Côn Minh Nguyệt gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ biết đường ứng cứu.
“Ta hiểu rồi baba, cam đoan hoàn hành nhiệm vụ!” Lạc Kỳ Nam hưng phấn nói.
Bên trên vai nàng Loan Loan trong hình dạng con chim nhỏ cũng gật gật đầu.
Lạc Kỳ Nam lúc này mới leo lên lưng của Hải Thần Côn Bằng.
Côn Minh Nguyệt phóng thích một giọt máu lên tấm da, rất nhanh tấm da hóa thành vô số tia sáng bay vào trong người nàng, trí nhớ về nơi truyền thừa đã được nắm bắt.
“Kỳ Nam, chúng ta đi!” Côn Minh Nguyệt truyền âm nói ra lộ tuyến.
Lạc Kỳ Nam hiểu ý gật đầu, ôn nhu nói: “Baba, dì Tư Tình…chúng ta đi đây!”
Hiển nhiên nàng đã nghe mẫu thân và các dì đề cập đến Quân Tư Tình nên cũng không cảm thấy xa lạ.
Thời Không Thánh Thể kích hoạt, không gian chi lực bao trùm toàn bộ Côn Minh Nguyệt và Lạc Kỳ Nam.
Xoẹt một cái đã biến mất chỉ còn lại vài luồng gợn sóng.
“Vừa rồi thiếu nữ tuyệt sắc kia gọi ta là dì?” Quân Tư Tình chỉ vào mặt mình:
“Ta nhìn già lắm à?”
“Nàng không già, nhưng đó là nữ nhi của ta, đương nhiên phải gọi nàng là dì rồi.” Lạc Nam cười nói.
“Cái gì?” Quân Tư Tình thất thanh: “Rõ ràng ta nhìn nàng làm tỷ tỷ của ngươi còn được, chẳng lẽ ngươi là lão quái vật đoạt xá Lạc Nam?”
Lạc Nam vuốt mũi, quả thật ở kiếp này thì tuổi của hắn còn nhỏ hơn Lạc Kỳ Nam, bất quá cũng lười giải thích với Quân Tư Tình, chỉ ra vẻ thần bí nói:
“Nàng muốn biết thì tự mà tìm hiểu, nam nhân có nhiều bí mật mới là nam nhân hấp dẫn.”
“Ảo tưởng, tự luyến cuồng!” Quân Tư Tình cười mắng.
Lạc Nam véo véo gò má mịn màng của nàng, trong lòng thì bắt đầu suy tính.
Vị trí của hắn hiện tại còn cách biệt nơi tổ chức đấu giá khá xa, dù là hắn hay Tiểu Tinh có thi triển Thời Không Môn cũng sẽ vất vả, chẳng may lại gặp cường địch tập kích thì phiền toái.
“Chúng ta quay trở về, xem thử Thương Lan Thương Hội có thoát kiếp không?” Hắn lên tiếng đề nghị.
“Được rồi!” Quân Tư Tình không có ý kiến.
Hai người nắm tay nhau bay trên mặt biển, trở về hướng cũ tìm du thuyền của Thương Lan Thương Hội.
Lần này cũng không vội như lúc chạy đi, Lạc Nam và Quân Tư Tình đều cực kỳ thong thả, ngắm nhìn cảnh vật, cảm nhận gió biển, lắng nghe vị mặn của đại dương…
Mất gần mười ngày hai người mới lén lút trở về, cảnh tượng đập vào mắt khiến cả Lạc Nam và Quân Tư Tình đều sững sờ.
Bởi vì Hắc Thuyền của Lôi Ám Hải Tặc Đoàn trước đó còn hung hăng không ai bì nổi đã hóa thành một đám gỗ mục nát, lửa thiêu cháy toàn bộ chiến thuyền, máu nhuộm đỏ thẳm nước biển, thi thể của vô số Hải Tặc trôi nổi không ai thèm đếm xỉa.
Ngược lại thì có một nhóm Luyện Khí Sư cao cấp đang ra sức sửa chữa du thuyền vỡ nát của Thương Lan Thương Hội, các thành viên đang ổn định lại lượng hành khách ít ỏi, mọi thứ cực kỳ suôn sẻ, tình cảnh rối loạn trước đó hoàn toàn không thấy.
Mà tạo nên cảnh tượng này chính là một con Thuyền lớn lấp lánh như thủy tinh đang tọa lạc bên cạnh Thương Lan Du Thuyền, cực kỳ hoa lệ với đại kỳ và cánh buồm tung bay trong gió, đẳng cấp so với Thương Lan Du Thuyền và Hắc Thuyền trước đó đều cao hơn vài bậc.
Không thể nghi ngờ Thuyền này đến từ một phương thế lực thứ ba, bằng vào sức mạnh cường đại đã đứng ra viện trợ Thương Lan Thương Hội, tiêu diệt Lôi Ám Hải Tặc Đoàn.
Một hải tặc thế lực có Thánh Đế Sơ Kỳ tọa trấn tan thành mây khói, thảm khốc cực kỳ.
“Thương Lan Thương Hội thật may mắn!” Quân Tư Tình cũng nhận ra tình huống nhẹ giọng cảm thán nói.
“Bọn hắn kinh doanh đàng hoàng, làm ăn uy tín, có được đồng minh chất lượng cũng là chuyện bình thường!” Lạc Nam mỉm cười.
Hắn híp mắt đánh giá đại kỳ treo trên con thuyền hoa lệ, chỉ thấy đó là một lá cờ với màu xanh là chủ đạo, các hoa văn màu trắng như sóng biển lăn tăn, ở giữa được thêu lấy hình ảnh một con Giao Long đang giương nanh múa vuốt, bên dưới có hai chữ Ngọc Giao.
“Thú vị…” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, có cảm giác sắp gặp người quen.
“Vì sao thú vị?” Quân Tư Tình không hiểu.
“Lá cờ có hình giao long kia là tiêu chí của một Thánh Đế Cấp Thế Lực ở Hằng La Đại Hải có tên là Ngọc Giao Đảo!” Lạc Nam ra vẻ háo sắc liếʍ liếʍ môi nói:
“Mà Đảo Chủ của Ngọc Giao Đảo có một vị nữ nhi xưng Giao Linh Công Chúa, được xem là một trong những mỹ nhân đẹp nhất Hằng La Đại Hải nha.”
“Hừ, sắc lang!” Quân Tư Tình hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi giậm chân.
“Nàng ghen à?” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Để các tỷ muội trong đan điền của ngươi ghen, ta vì sao phải ghen?” Quân Tư Tình bĩu môi, ánh mắt lại không thèm nhìn hắn.
Lạc Nam hài lòng ôm lấy eo nàng kéo về hôn một ngụm, vô cùng vui vẻ, cảm giác tình cảm của hai người ngày càng ấm lên.
“Kẻ nào ở đó? Vì sao quan sát thuyền chúng ta?” Một vị Hộ Vệ trên Ngọc Giao Thuyền phát hiện Lạc Nam và Quân Tư Tình liền lớn tiếng quát hỏi.
Lạc Nam chắp tay lớn giọng đáp: “Chúng ta trước đó là hành khách của Thương Lan Du Thuyền, bị Hải Tặc truy sát chạy trốn thành công nên đã quay trở lại!”
Nghe hắn nói vậy Hộ Vệ liền hướng về người của Thương Lan Thương Hội xác nhận.
Lạc Nam lấy ra thẻ bài Thiên phòng số 100, đám người kiểm tra một phen liền công nhận hắn nói thật, mời hắn trở về Thương Lan Du Thuyền.
“Quý khách thông cảm, chờ các vị Luyện Khí Sư phục hồi Du Thuyền chúng ta sẽ lập tức xuất phát!” Thiếu nữ lễ tân lúc đầu đón tiếp Lạc Nam đến áy náy nói.
Lạc Nam lắc đầu: “Ta nhìn tiến độ này trong thời gian ngắn khó mà sửa xong được, e rằng chậm trễ đấu giá hội, các vị nhờ Ngọc Giao Thuyền kéo đi thôi…”
“Sao có thể chứ? Chúng ta có rất nhiều Luyện Khí Sư cao cấp.” Thiếu nữ lễ tân không phục.
Chỉ là nàng vừa nói xong, đám Luyện Khí Sư đang sửa thuyền đã thu tay lại, nhíu mày báo cáo:
“Thuyền hư hỏng quá nặng, trong thời gian ngắn khó tập hợp đủ nguyên liệu để khôi phục, e rằng không thể tiếp tục tự di chuyển.”
Thiếu nữ lễ tân cùng Quân Tư Tình kinh ngạc nhìn Lạc Nam, ánh mắt của người này chuẩn xác như vậy?
Đại Trưởng Lão Thương Lan Thương Hội là Thương Diệp vẫn còn sống sau trận chiến nghe vậy hơi nhíu mày.
Trên thuyền vẫn còn hàng trăm hành khách không hề gây sự và nhân lúc hỗn loạn ngư ong đắc lợi, Thương Lan Thương Hội phải chịu trách nhiệm với bọn họ.
Nghĩ đến đây Thương Diệp liền tự mình bay lên Ngọc Giao Thuyền, tiến vào bên trong tìm người có quyền thương lượng gì đó.
Xem ra giao tình giữa Thương Lan Thương Hội và Ngọc Giao Đảo không tệ chút nào.
Chỉ một lúc sau, đã có những Chiến Trận Sư xuất thủ, ra tay kết vô số Trận Văn tạo thành những sợi xích khổng lồ gắn kết giữa hai con thuyền.
Ngọc Giao Thuyền di chuyển trên biển kéo theo Thương Lan Du Thuyền phía sau.
Hướng về Hải Long Cung xuất phát.
Hiển nhiên Ngọc Giao Đảo cũng muốn tham gia náo nhiệt tại buổi đấu giá lần này.
Lạc Nam thấy tình cảnh này mà trong lòng tò mò:
“Không biết nữ nhân thông minh kia có tham gia hay không?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon