Sau một tháng thời gian, ngày nào Lạc Nam cũng gảy đàn cho A Bích Đồng Tử thưởng thức, lại kể cho tiểu nha đầu nghe các mẫu chuyện cổ tích như Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn, Cô Bé Lọ Lem…
A Bích Đồng Tử mê tít Lạc Nam, ngày nào cũng quấn quít lấy hắn, lúc đầu gọi tiền bối, nhưng bây giờ mở miệng hay ngậm miệng cũng một tiếng ca ca, ngày nào không nghe gảy đàn với kể chuyện là chịu không nổi.
Mà bản tính của trẻ em là thích khoe khoang những gì mình thích, thế là ngày nào sau khi từ chỗ của Lạc Nam trở về, A Bích cũng đem khoe lại mọi thứ với Châu Miên Mạn, ca ngợi Lạc Nam đủ điều, không ngừng đâm thọt:
“Hừ hừ, tên Du Thiên Nhai gì đó không biết có tốt bằng một phần của Lạc Nam ca ca hay không, chỉ là một Địa Đế lại dám lấy xưng hào Thiên Đế, nghe qua đã thấy cuồng vọng, không phải loại tốt lành gì!”
“Tiểu thư mà thật sự gả cho hắn chính là muôn vàn bất hạnh a…”
Nhiều ngày thấm nhuần, Châu Miên Mạn tâm tình vốn âm u cũng bị A Bích gợi lên một chút hứng thú.
Bởi vì nhiều năm qua, đây là khoảng thời gian nàng thấy A Bích cười nhiều đến như vậy, vẻ hạnh phúc vui sướng thể hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Quan trọng nhất, nàng phát hiện A Bích vốn chỉ là Ngọc Tiên Trung Kỳ, nhưng nghe Lạc Nam đàn một tháng vậy mà đột phá Ngọc Tiên Hậu Kỳ rồi?
Điều này diễn ra ở một nơi tiên khí kém cỏi như Bách Lan Sơn quả là kỳ tích a.
“Chẳng lẽ tiếng đàn của hắn thần kỳ như vậy sao?” Bản tính hiếu kỳ của nữ nhân rốt cuộc trổi dậy.
Thế là, nàng lén lút theo sau A Bích, nghe Lạc Nam đánh đàn.
Với khả năng của Lạc Nam làm sao không biết Châu Miên Mạn âm thầm nhìn trộm?
Thế là hắn trổ tài, Long Hồn và Long Văn cổ xưa điều động hòa vào tiếng đàn, khiến mỗi nhịp điệu vang lên đều mang theo khí tức thâm ảo của một trong những chủng tộc mạnh bậc nhất vũ trụ.
Hơn thế nữa, Long Tộc là chủng tộc có nội tình thâm hậu, thị nữ Tiểu Tiên của Lạc Nam cũng là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thư họa đều tinh thông.
Lạc Nam từ chỗ Tiểu Tiên lấy được vài môn Cầm Kỹ có thể phụ trợ tu luyện, vội vàng lấy ra triển khai.
Châu Miên Mạn nghe đàn, nhịn không được cảm thấy say sưa, bởi vì nàng phát hiện tiếng đàn đó vậy mà giúp tốc độ vận chuyển Tiên Khí trong cơ thể nhanh hơn.
“Cầm pháp của hắn quả thật cao minh!”
Châu Miên Mạn vốn ẩn cư ở nơi này để có thể tu luyện, bất quá Tiên Khí ở Bách Lan Sơn không nồng đậm, nàng chỉ dựa vào Tiên Thạch làm tài nguyên hấp thụ.
Lúc này có tiếng đàn thần diệu hỗ trợ, làm sao từ bỏ cơ hội?
Thế là đành phải ra vẻ bình thản hiện thân, cất tiếng trong trẻo nói thẳng:
“Tiếng đàn của tiên sinh có thể giúp tiểu nữ tu luyện nhanh hơn, nếu như không phiền có thể mạn phép được nghe mỗi ngày, đến khi nào tiên sinh rời đi thì thôi vậy!”
“Haha, cô nương khách khí!” Lạc Nam mỉm cười, không tỏ thái độ gì khác thường nói:
“Tuổi thọ của tu sĩ chúng ta dài đằng đẳng, hiếm thấy tìm ra chốn thích hợp để ngộ cầm, tại hạ có lẽ sẽ ở lại Bách Lan Sơn thêm một thời gian!”
“Vậy thì đa tạ tiên sinh!” Châu Miên Mạn nhẹ gật đầu, tìm một hòn đá gần chỗ Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Lạc Nam trong lòng âm thầm vui mừng, ném cho A Bích Đồng Tử ánh mắt tán thưởng.
Tiểu nha đầu đắc ý cười ngọt ngào, hiển nhiên trong khoảng thời gian này đã bị Lạc Nam mua chuột.
Thời gian dần trôi, Lạc Nam triển lộ đủ loại tài năng, từ đánh đàn cho đến vẽ tranh, kể các mẫu chuyện giải trí, quan hệ với hai mỹ nữ đại và tiểu ngày càng ấm lên.
Đến cuối cùng, hắn và Châu Miên Mạn cùng nhau nghiên cứu các loại Ảo Trận, Huyễn Trận.
Với kiến giải của các kiếp làm Chiến Trận Sư bên trong vạn kiếp, kiến thức về Trận Pháp của Lạc Nam khiến Châu Miên Mạn kinh hãi thán phục không thôi, càng thêm kính nể.
Bản thân nàng đam mê Huyễn Trận, Ảo Trận từ khi còn nhỏ…
Khi gặp được người có cùng đam mê, lại trẻ tuổi tiêu dao tự tại như Lạc Nam, Châu Miên Mạn cảm thấy chẳng khác nào gặp gỡ tri kỷ.
Chẳng biết từ bao giờ, A Bích Đồng Tử bị hai người cho ra rìa, vừa bực mình vừa ủy khuất ngồi xổm ở một góc.
Bởi vì bị Lạc Nam cuốn lấy, hai nữ không hề nhận thức được rằng thời gian ở Bách Lan Sơn đang gia tốc so với thực tại.
Hiển nhiên để đẩy nhanh quá trình cưa đổ trái tim mỹ nhân, Lạc Nam đã âm thầm hạ lệnh cho Hắc Trư mang theo mấy vị Chiến Trận Sư dưới trướng tiến đến, bí mật bố trí Gia Tốc Trận bên ngoài Bách Lan Sơn.
Đem thời gian ở ngọn núi này vượt qua gấp vài chục lần thế giới bên ngoài.
“Kỳ quái…vì sao vài năm trôi qua, người của gia tộc còn chưa đến tìm ta?”
Bất quá cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Châu Miên Mạn có một ngày bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Tuy nhiên nàng vẫn chưa liên tưởng quá nhiều, bởi vì vài năm đối với tu sĩ chẳng đáng là gì, có lẽ quá trình đàm phán của Gia Tộc và Thiên Đình vẫn chưa xong.
Nhưng chưa đợi nàng thắc mắc, A Bích Đồng Tử đã vội vàng chạy đến, gấp gáp nói:
“Tiểu thư, tiểu thư ơi, có chuyện không tốt!”
“Có chuyện gì không tốt?” Châu Miên Mạn trừng mắt nhìn.
Thời gian qua làm bạn với núi rừng hoa cổ, mỗi ngày nghe đàn ngâm thơ, nghiên cứu trận pháp.
Đây là cuộc sống mơ ước của Châu Miên Mạn, tia u sầu giữa chân mày của nàng đã biến mất, dung nhan tỏa nắng như trăm hoa đua nở, da thịt cũng hồng nhuận phơn phớt vô cùng kiều diễm.
“Lạc Nam tiên sinh muốn đi! hắn nói muốn gặp tiểu thư lần cuối!” A Bích hai mắt ngấn ngấn lệ, mếu máu nói.
Châu Miên Mạn thân thể lung lay, sắc mặt có chút tái nhợt, mím chặt cánh môi.
Chẳng biết vì sao nghe đến nam nhân kia phải đi, trong lòng nàng nhói lên một chút, cảm giác ngột ngạt vô cùng khó chịu.
Vài năm qua, nàng đã hình thành thói quen mỗi ngày nhìn thấy hắn, nghe tiếng đàn của hắn, cảm nhận được sự ôn nhu, tâm đầu ý hợp của hắn.
Bất quá rất nhanh, Châu Miên Mạn lắc đầu thật mạnh, giữ cho bản thân mình trở nên tỉnh táo.
Nghĩ đến tình cảnh hiện nay của mình ở gia tộc, nàng tự giễu cười cười:
“Có lẽ duyên đến đây là hết, hãy xem như một hồi ức đẹp đi…”
Đưa mắt nhìn A Bích Đồng Tử, thở dài một tiếng:
“Cùng ta đưa tiễn Lạc Nam tiên sinh đi!”
“Ta không đi!” A Bích ăn vạ ngồi ở một chỗ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Châu Miên Mạn đành phải một mình bước ra khỏi mật động.
Nàng không hề phát hiện, ngay khi mình vừa quay đi, A Bích Đồng Tử đã tung tăng nhảy bật dậy, lau sạch nước mắt trên mặt, che miệng cười hí hửng.
…
Một đường bước ra ngoài, Châu Miên Mạn phát hiện Lạc Nam đứng cạnh bờ hồ, đưa mắt nhìn xa xăm, bạch y tung bay, bóng lưng đưa về phía nàng.
Châu Miên Mạn trong lòng buồn man mát, biết mình và nam nhân này sắp phải chia xa, sợ rằng ngày sau cũng không còn là người của một thế giới.
“Nghe nói tiên sinh phải đi, tiểu nữ đến nói lời từ…”
Châu Miên Mạn chưa nói hết câu, Lạc Nam ở phía đối diện đã quay người lại.
Nàng lập tức bị thứ cầm trên tay hắn thu hút.
Đó là một bó Hoa Lan gồm tất cả những loài Hoa Lan khác nhau tồn tại trên Bách Lan Sơn được đan kết một cách tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy.
Dựa vào khả năng thưởng hoa và hiểu biết về hoa lan của mình, Châu Miên Mạn lập tức nhận ra bó Hoa Lan đó được lựa chọn cực kỳ cẩn thận, mỗi một giống chỉ lấy một đóa hoa, hơn nữa còn là đóa hoa đẹp nhất, tốt nhất có thể…
“Tiên sinh…” Châu Miên Mạn ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời chưa hiểu ra sao.
Lạc Nam nhìn nàng, một tay cầm đóa hoa, một tay khác búng nhẹ…
Theo động tác của hắn, không gian bốn phương tám hướng xung quanh bất chợt sáng rực lên.
Tầng tầng lớp lớp Trận Văn huyền ảo phá không mà lên, lập tức đan xen vào nhau…
Trong ánh mắt ngơ ngác của Châu Miên Mạn, quang cảnh đột ngột thay đổi, bầu trời vốn dĩ đầy sương mù trên Bách Lan Sơn hóa thành tinh không đen tuyền và thần bí.
Bùm bùm bùm bùm…
Từ dưới mặt hồ trong suốt như gương, vô số ngọn pháo hoa nổ tung, sau đó bắn thẳng lên tinh không đen tuyền vô tận.
Những pháo hoa này nở rộ lộng lẫy chiếu sáng khắp trời, khi nổ xong lại hóa thành từng vì tinh tú sáng chói đan kết vào nhau, hóa thành một trái tim khổng lồ sừng sững.
Ánh sáng của quần tinh chiếu vào khuôn mặt mỹ miều của Châu Miên Mạn, tô điểm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm hoàn mỹ, như một nữ thần bước ra từ trong thần thoại…
Có tiếng nhạc du dương ngọt ngào từ Lưu Âm Ngọc phát ra, hòa quyện vào không gian, tô điểm cho bầu không khí càng thêm lãng mạn.
Lạc Nam bước đến trước mặt Châu Miên Mạn, ánh mắt ẩn chứa nhu tình nhìn lấy nàng, dâng lên bách lan hoa, chân thành nói:
“Miên Mạn, thời gian qua tâm đầu ý hợp ở cùng nhau, ta phát hiện trong lòng có hình bóng của nàng, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn!”
“Nhưng không sao, thời gian ngày sau còn rất dài, không biết nàng có cho ta cơ hội để tiếp tục?”
“Làm đạo lữ của ta nhé?”
Châu Miên Mạn tròn xoe đôi mắt bồ câu thật to nhìn chăm chú lấy hắn, bàn tay vô thức che miệng ngăn cản thanh âm nghẹn ngào.
Có lệ quang xuất hiện dưới khóe mi, tâm của nàng loạn nhịp, một cảm giác nói không nên lời bao phủ cả tâm trí.
Lần đầu tiên trong đời, nàng được trải qua cảnh tượng lãng mạn đến như vậy, ngọt ngào đến mức không chân thật.
Hai người đứng trên Bách Lan Sơn nhưng chẳng khác nào đứng giữa tinh không, treo cao trên đầu còn có hàng vạn ngôi sao treo lơ lửng kết thành biểu tượng đại diện cho ái tình.
Trong tay nam nhân cầm bó hoa đẹp nhất trong mắt nàng, cũng là bó hoa mà nàng thích nhất, cảm thấy hoàn mỹ nhất.
Quan trọng nhất, người nam nhân làm ra tất cả những điều này cũng là người mà nàng xem như tri kỷ, trong lòng cũng hận không thể gặp được hắn sớm hơn.
Mặc dù biết cảnh vật xung quanh là huyễn cảnh do hắn tạo thành, nhưng đối với nàng bấy nhiêu đó đã là rất đủ…
Nàng rất muốn gật mạnh đầu đồng ý, nàng rất muốn sà vào trong lòng hắn, chấp nhận lại một mảnh chân tình của hắn.
Nhưng tia lý trí cuối cùng còn sót lại để nàng nhận thức được mình là người của Châu Gia.
Châu Gia có ơn nuôi dưỡng đối với nàng, Châu Gia muốn dùng nàng vào việc khác…
“Thật xin lô…”
Lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng, Châu Miên Mạn chỉ cảm thấy một vòng tay cứng rắn săn chắc ôm mình vào lòng.
Theo sau đó, bờ môi đỏ mộng thơm ngát của nàng bị lắp kín.
ONG!
Đầu não trống rỗng, Châu Miên Mạn cảm giác thế giới xung quanh không còn thuộc về mình, linh hồn của nàng phiêu tán ở thiên đường…
Lạc Nam kinh nghiệm đầy mình, làm sao sẽ để nàng có cơ hội từ chối?
Nhân lúc nữ nhân mềm lòng, triệt để phá nát một tia lý trí cuối cùng của nàng.
Quả nhiên hắn đã thành công…
Khi đầu lưỡi của Lạc Nam xuyên qua bờ môi mềm, tách ra hàm răng, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn, cùng với nàng môi lưỡi triền miên, trao đổi hương tân ngọc dịch.
Tình cảm trong phút yếu lòng của Châu Miên Mạn dâng trào, sự tỉnh táo thường ngày như một tầng giấy mỏng tan biến…
“Thôi kệ, thay vì cho một nam nhân xa lạ, đem cho hắn cũng được…”
Ý nghĩ này vừa dâng lên, Châu Miên Mạn càng thêm nhiệt tình đáp lại hắn.
Từng mảnh y phục trên cơ thể hai người rơi xuống.
Ngọc thể trắng muốt như tuyết, tinh khiết vô ngần hiện ra…
Cơ thể tráng kiện lực lưỡng, đầy khí tức cương dương của Lạc Nam đè lên…
Côn thịt tìm đúng u cốc trinh nguyên chật chội, chậm rãi tiến vào.
“Ưm…lần đầu của thiếp, chàng nhẹ một chút…”
Không khí tràn ngập mùi hương kiều diễm.
Tiếng thét đau nhói lần đầu của nữ nhân, theo sau đó là những thanh âm rên rỉ khiến người lòng người mê ly xuất hiện…
Hòa lẫn cùng tiếng đàn du dương và thanh âm thở nặng nhọc của nam nhân.
Tạo nên một bản hòa âm đặc biệt…
…
Không biết qua bao lâu, Lạc Nam thoải mái tràn đầy mở mắt…
Trên cánh đồng hoa, chỉ có một mình hắn trần truồng nằm giữa, trong không khí còn lưu lại chút hương thơm nồng nàn của giai nhân.
Nàng đã rời đi…
Trước khi đi, không quên lấy theo bó hoa lan mà hắn đã tỉ mỉ tặng riêng cho nàng.
Tiểu nha đầu A Bích cũng đi.
“Không có các nàng, Bách Hoa Sơn dù đẹp đến mấy cũng trở nên nhàm chán vô vị…” Lạc Nam thở dài một tiếng.
Luân hồi nhiều kiếp, không tính những nữ nhân đã từng quen biết xuất hiện, thì Chu Nhi, Lạc Điệp, Châu Miên Mạn và A Bích có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với hắn.
Chu Nhi là thê tử phàm nhân, cả đời vì hắn suy nghĩ, sinh con cho hắn, cuối cùng do cảm thấy không thể tu tiên, không xứng với hắn sầu não mà chết.
Lạc Điệp là muội muội tốt nhất, vì muốn bảo vệ tình cảm của hắn và Nguyệt Kỳ, nàng đã hy sinh gả mình cho địch.
Hiện tại Châu Miên Mạn phát sinh quan hệ tình cảm với hắn, A Bích lại giống như một muội muội thân cận khác…
Dựa vào quy luật của Luân Hồi Thụ, sợ rằng kiếp này kết cục của hắn cũng không được tốt đẹp.
Chẳng biết có kết quả giống như Nghịch Long Đế hay không, nhưng Lạc Nam vẫn quyết đấu tranh đến cùng.
Nếu có thất bại, rút kinh nghiệm cho thực tại cũng tốt.
“Hắc hắc, kế hoạch tiến triển tốt đẹp, bản lĩnh cao cường a…”
Bên tai vang lên tiếng cười xấu xa, chỉ thấy Hắc Trư và Tôn Hầu Tử xuất hiện, ánh mắt như cười như không nhìn lấy hắn.
“Trở về thôi!” Lạc Nam vươn vai đứng dậy, khoác vào y phục, điềm nhiên nói ra:
“Chuẩn bị lực lượng tùy thời xuất chinh, xóa sổ Thiên Đình!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon