Nguyên nhân là vì thế lực bá chủ của Chân Mi Giới là Hồ Điệp Cốc tuyên bố nếu Ngự Thú Sư nào có khả năng giải quyết trạng thái tổn thương nặng nề cho Chiến Thú của Cốc Chủ sẽ được Hồ Điệp Cốc đáp ứng hoàn thành một yêu cầu nằm trong khả năng của họ.
Tuyên bố của Hồ Điệp Cốc chẳng khác nào bom tấn đối với toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ, phải biết rằng Hồ Điệp Cốc chính là một trong tám Ngự Tôn Thế Lực mạnh nhất của vũ trụ này, trực thuộc cao tầng Ngự Thú Liên Minh với quyền uy vô thượng.
Vậy nên một yêu cầu mà Hồ Điệp Cốc có thể đáp ứng là cực kỳ khổng lồ trong mắt hầu hết Ngự Thú Sư trong vũ trụ.
Đối với những Ngự Tôn Thế Lực như Hồ Điệp Cốc, Thần Thú con non, trứng Thần Thú, tài nguyên cấp cao…thậm chí là quyền thế và địa vị đều chỉ là chuyện nhỏ, tất cả đều là những thứ mà Ngự Thú Sư dù nằm mộng cũng mơ ước thèm muốn.
Thế cho nên hầu hết những Ngự Thú Sư có chút bản lĩnh sau khi nghe tin bắt đầu đổ xô về Chân Mi Giới với mong muốn diện kiến Hồ Điệp Cốc Chủ, thử sức cứu chữa Chiến Thú.
Mà bởi vì số lượng Ngự Thú Sư muốn trổ tài quá đông, không thể một lần đón tiếp toàn bộ, lại thêm khó xác định ai là người có chân tài thực học, ai là kẻ chỉ muốn thử vận may…cho nên Hồ Điệp Cốc đã nghĩ ra một kế hoạch.
Hồ Điệp Cốc dựng nên thật nhiều Ảo Trận ở Chân Mi Giới, mỗi Ảo Trận sẽ có cường giả của Hồ Điệp Cốc quản lý, tình cảnh bên trong Ảo Trận là ảo cảnh mô phỏng quá trình trị liệu cho Chiến Thú của Cốc Chủ, nếu ai thành công phá trận xem như đủ tư cách để ra tay ở hiện thực, được phép gặp Chiến Thú thật sự của Hồ Điệp Cốc Chủ.
Ấy thế mà trong nhiều năm qua, dù không ngừng có Ngự Thú Sư tự tin vào khả năng trị thương của mình tiến vào Ảo Trận nhưng số người thành công phá trận chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Và cho dù thành công phá trận, những Ngự Thú Sư ít ỏi này lại không thể thật sự phục hồi cho Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ, thay vào đó là sắc mặt phức tạp, thở dài rời đi.
Càng kỳ quái hơn, khi có những người khác hỏi thăm tình huống thực tế về trạng thái thương tật Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ, thì những Ngự Thú Sư này lại giữ kín như bưng, cạy miệng cũng không chịu nói.
Cứ như vậy lại có vô số người tò mò tìm đến Chân Mi Giới, đi vào Ảo Trận, cuối cùng vẫn là một kết quả thất bại lắc đầu rời đi.
Lạc Nam cưỡi trên lưng Tiểu Tinh, xuyên qua Thời Không Môn nên rất nhanh đã đến nơi này.
Chân Mi Giới là một trong các thế giới cường đại nhất Bách Thú Vũ Trụ, bên trong thế giới chẳng những có Hồ Điệp Cốc tọa trấn mà còn có những thế lực phụ thuộc dưới trướng Hồ Điệp Cốc.
Chân Mi Giới có tất cả 12 tòa thành lớn, mỗi một tòa thành được dựng lên đến ba cái Ảo Trận để Ngự Thú Sư tham gia khảo nghiệm.
Dù đã nghĩ ra cách thức như vậy để tiết kiệm thời gian, nhưng Ảo Trận vẫn là cung không đủ cầu, lúc nào bên ngoài mỗi Ảo Trận cũng có một hàng dài Ngự Thú Sư xếp hàng chờ đợi đến lượt.
Lạc Nam tiến vào một trong số 12 tòa thành, lại tuyển ra Ảo Trận có số lượng người xếp hàng ngắn nhất, nhập gia tùy tục bước vào xếp hàng.
Đưa mắt nhìn lên, trước mặt hắn còn khoảng vài chục người, nam nữ, già trẻ lớn bé đều có đủ, có người còn cố ý khoe khoang hình xăm Chiến Thú trên người ra vẻ ta đây bất phàm, cũng có những kẻ bế theo Chiến Thú có khả năng trị thương ở dạng thu nhỏ.
Phụ trách giám sát ảo trận và đám đông đang xếp hàng là một mỹ phụ tuổi trung niên, nghe đám đông bàn tán…mỹ phụ này có tên Lý Phượng, là một vị Hộ Pháp của Hồ Điệp Cốc, tu vi Ngự Vương Sơ Kỳ.
Dù trong hàng có không ít cường giả tu vi cao hơn Lý Phượng nhưng cũng chẳng ai dám lỗ mãng hay lên mặt, đơn giản vì đây là địa bàn của Hồ Điệp Cốc, ỷ thế hiếp người chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lạc Nam cũng không vội, hắn đứng trong hàng người, quan sát người đứng đầu hàng bước vào Ảo Trận.
Đó là tên nam tử trung niên Ngự Vương Sơ Kỳ, trong lòng ôm một con rùa nhỏ tương đối đặc biệt, mai rùa cứng cáp như vỏ cây cổ thụ kiên cố, đỉnh đầu mọc một phiến lá nhỏ, phần đuôi lại giống như gốc nhân sâm.
“Đó là Sâm Linh Quy, nghe đồn là loại Chiến Thú có sức sống cực cao, tuổi thọ sánh ngang cả Ngự Tôn cấp cường giả, đặc biệt máu của Sâm Linh Quy có tác dụng trị liệu hầu hết các loại vết thương, nếu được ăn cái đuôi hình dáng gốc nhân sâm của nó càng là cải tử hoàn sinh.”
Một số người có kiến thức lên tiếng nghị luận:
“Đuôi của Sâm Linh Quy một khi bị cụt mất, phải cần đến ba vạn năm để mọc ra trở lại, nhưng nếu như nó có thể cứu thành công Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ, dù mười vạn năm cũng xứng đáng.”
Không ít Ngự Thú Sư gật đầu liên tục, âm thầm ngưỡng mộ nam tử trung niên có được Chiến Thú như Sâm Linh Quy.
“Thú vị…” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, hắn cảm thấy Bách Thú Vũ Trụ này có nhiều giống loài Yêu Thú mà mình chưa hề biết tới, mở mang kiến thức vô cùng.
PHỐC!
Chỉ là vừa tiến vào ảo trận chưa được bao lâu, nam tử trung niên đã thổ máu văng ngược trở ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, mà Sâm Linh Quy đã bất tỉnh nằm ở bên cạnh hắn, hai mắt xoay tròn tròn.
“Cái này…” Đám người trố mắt nhìn.
“Mời người kế tiếp!” Lý Phượng gật đầu bình thản, hiển nhiên đã sớm quen với cảnh tượng vừa xảy ra.
Thấy biểu hiện hơi thảm của nam tử trung niên, người đến lượt cũng có phần rén, bất quá dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn cắn răng bước vào trong Trận.
Không hề ngoại lệ, vài phút sau lại sùi bọt mép văng ra ngoài.
“Cái quỷ gì thế này? Trị thương chứ có phải chiến đấu đâu? sao ai cũng như vậy?” Một người thắc mắc lớn tiếng hỏi.
“Vào trận sẽ biết…” Lý Phượng nhàn nhạt đáp.
Đám đông cắn răng, đã đến nước này cũng không ai có ý định bỏ cuộc, vẫn kiên trì lần lượt bước vào Ảo Trận.
Kết quả không ngoại lệ, đa số đều bất tỉnh nhân sự được khiêng đến nơi khác.
Lạc Nam nhìn cũng hơi hiếu kỳ, bất quá hắn tài cao gan lớn, Thiên Cơ Lâu cũng cung cấp thông tin chính xác Hồ Điệp Cốc Chủ cần trị liệu cho Chiến Thú, tin tưởng Hồ Điệp Cốc sẽ không giở trò quỷ gì.
Đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đến lượt hắn.
“Hả? chỉ là Tiểu Ngự Sư?” Gặp được tu vi của Lạc Nam, Lý Phượng có chút nhíu mày, bước đến ngăn cản hắn.
“Vị Hộ Pháp này, ta muốn thử sức mình!” Lạc Nam nói.
“Không thể!” Lý Phượng lắc đầu kiên quyết.
“Vì sao?” Lạc Nam bất mãn, hắn đã chờ đợi hơn nửa ngày rồi.
“Muốn tốt cho ngươi mà thôi, một Tiểu Ngự Sư như ngươi sẽ chịu tác động rất lớn từ phía Ảo Trận!” Lý Phượng nghiêm mặt nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ không sao.” Lạc Nam cũng lười giải thích với nàng, muốn bước chân vào Ảo Trận.
“Cái tên tiểu tử này mau cút ra, không thấy Lý Hộ Pháp muốn tốt cho ngươi sao?”
Nào ngờ người xếp hàng sau lưng Lạc Nam vung tay đem hắn kéo lại, thái độ bất thiện.
Lạc Nam quay mặt lại nhìn, chỉ thấy một lão già hai mắt đục ngầu, hình thể tráng kiện đang bất mãn nhìn hắn, hừ lạnh nói:
“Đây không phải chỗ cho ngươi chơi đùa, mau tránh ra để lão phu thử sức!”
Lạc Nam đưa mắt nhìn sang Lý Phượng giận dữ: “Có người gây sự, Lý Hộ Pháp không định ra tay sao?”
Lý Phượng hơi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Lão già này nói đúng, Tiểu Ngự Sư như ngươi không nên vào trong Ảo Trận!”
“Nghe thấy chưa?” Lão già híp mắt lại uy hiếp: “Biến đi hoặc lão phu cho ngươi một bài học!”
“Tiểu tử, đây không phải chỗ để chơi, ngươi tránh ra đi, đừng làm mất thời gian nữa!”
“Đúng đó, cút đi nhanh lên, thì ra chỉ là một tên Tiểu Ngự Thánh nho nhỏ.”
“Không biết tự lượng sức mình, chúng ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi!”
Đám người xếp hàng phía sau nhao nhao mở miệng, yêu cầu Lạc Nam tránh ra đừng làm mất thời gian của bọn hắn.
“Một lũ ếch ngồi đáy giếng!” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, gằn từng chữ một:
“Ta thấy các ngươi nên cút hết mới đúng! Bởi vì ngay khoảnh khắc ta đặt chân đến Chân Mi Giới, phiền phức của Hồ Điệp Cốc sẽ được ta giải quyết, các ngươi không cần tiếp tục phí công!”
“Hahaha.” Lão già bật cười lớn:
“Tốt tốt tốt, lão phu sống hơn 70 vạn năm chưa thấy ai trường hợp nào mà nó như thế này, hôm nay sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
Theo sau đó, bắp thịt trên thân lão già bùng nổ, tu vi Ngự Tướng Hậu Kỳ cuồn cuộn, hình xăm một con Sơn Thạch Tinh Tinh hiện lên, cơ thể của lão già biến thành khổng lồ, vô số lớp đá chồng chất kiên cố, hung hăng vung quyền nện thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Minh Nguyệt, giao lão cẩu và đám người phiền toái này cho nàng, thổi tung tất cả đi!” Lạc Nam quát lớn một tiếng.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Hắn vừa dứt lời, bầu trời của cả thành trì nhanh chóng chìm vào bóng râm mù mịt, kéo theo đó là uy áp uy nghiêm che phủ xuống, kinh động toàn bộ Chân Minh Giới.
“Chuyện gì xảy ra?” Lý Phượng biến sắc ngẩng đầu nhìn lên, tròng mắt co rút lại.
Chỉ thấy một tôn sinh vật khổng lồ như chiến hạm hạng nặng, hình thể như cá voi xanh, trên thân lít nha lít nhít các đường vân chằn chịt như sóng thần đang phẫn nộ, hai bên hông cá là một đôi cánh lớn như cái đại bằng, che thiên phủ địa.
“Làm sao có thể? Thần Thú Côn Bằng?” Lý Phượng thất thanh gào thét.
Lão già đang lên mặt với Lạc Nam toàn thân run rẩy, hình xăm Sơn Thạch Tinh Tinh trên da thịt lão xém chút chuồn mất.
Dù đã biến thành kích thước to lớn, nhưng khi đối mặt với Côn Bằng, lão ta vẫn nhỏ bé như một hạt bụi.
“Đừng…” Lão già khô khốc mở miệng.
Đáng tiếc đã muộn, Côn Minh Nguyệt nghe thấy sự tức giận trong lời nói của phu quân, nàng muốn thổi bay tất cả.
Ở trong đan điền của nàng là một phiến hải vực sôi trào, vô số cuồng phong và sóng thần gào thét tạo thành vòi rồng khủng bố ngưng tụ nơi giữa miệng.
“Hải Thần Nộ!”
Từ trong cái miệng như lỗ đen vô tận, một cột lực lượng phô thiên cái địa tàn phá mà ra, nghiền nát tất cả những chứng ngại vật ngăn trở nó.
Thủy Thánh Lực và Phong Thánh Lực điên cuồng tàn sát như vũ bão giữa đại dương.
PHỐC!
Lão già phun một ngụm máu, lớp đá cứng cáp quanh thân rạn vỡ, thân thể như giấy vụn bị thổi bay ra khỏi cả Chân Mi Giới, xương cốt nát bấy, ngay cả ú ớ cũng không làm được.
Mà những kẻ lo chuyện bao đồng xếp hàng sau lưng hắn chẳng biết từ bao giờ đã biến mất dạng, hiển nhiên là bị công kích của Côn Minh Nguyệt thổi bay.
Trong ánh mắt ngơ ngác của rất nhiều người tại Chân Mi Giới, Hải Thần Côn Bằng biến mất giữa không trung, xuất hiện một lần nữa đã hóa thành một mỹ nhân chân dài ngực lớn, tuyệt mỹ phong tình đứng bên cạnh Lạc Nam.
Chứng kiến khuôn mặt rung động thẩn thờ của Lý Phượng, Lạc Nam ôm lấy vòng eo Côn Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi:
“Lý Hộ Pháp, ta đủ tư cách đi vào Ảo Trận chứ?”
“Làm sao có thể?” Lý Phượng nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lạc Nam:
“Làm sao Tiểu Ngự Sư có Chiến Thú Thánh Yêu Tướng, hơn nữa còn là Thần Thú Côn Bằng?”
“Ngươi không cần biết!” Lạc Nam biểu hiện lạnh nhạt, cùng Côn Minh Nguyệt nghênh ngang đi vào Ảo Trận trong ánh mắt mộng bức của toàn trường.
“Lý Hộ Pháp, chuyện gì vừa xảy ra ở Chân Liên Thành? Thần Thú Côn Bằng của nhân vật nào?” Có người truyền âm vào đầu Lý Phượng.
“Hồi bẩm Đại Trưởng Lão, chuyện là như thế này…” Lý Phượng không dám chậm trễ, người vừa liên hệ với nàng là Đại Trưởng Lão của Hồ Điệp Cốc, vội vàng đem tất cả diễn biến vừa xảy ra kể lại.
…
NGAO!
Vừa mới bước vào trong trận, một tiếng gầm khủng bố đến cực điểm liền hung hăng nện thẳng vào linh hồn của Lạc Nam và Côn Minh Nguyệt, mang theo uy áp mạnh mẽ vô cùng, sẳn sàng trấn áp tinh thần của tất cả những kẻ dám đi vào.
Theo sau đó, một cái bóng khổng lồ màu đen kịch hiện ra giữa không gian, nó thô bạo nhìn chằm chằm Lạc Nam và Côn Minh Nguyệt, Sát Thế và Chiến Thế đè lên hai người.
Côn Minh Nguyệt nhíu mày, có chút cảm giác khó chịu.
“Thì ra là vậy…” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu lý do vì sao những người tiến vào Ảo Trận sẽ bất tỉnh, mà Lý Phượng vì sao ngăn cản hắn đi vào.
Thì ra Ảo Trận mô phỏng hư ảnh của một tôn Chiến Thú khủng bố có đẳng cấp Yêu Thánh Tôn Viên Mãn đang lên cơn hung tợn, nó sẽ bạo phát tất cả sát khí và uy áp của mình nghiền ép tất cả những ai tiến vào.
Lạc Nam đã sớm quen tiếp xúc với Thánh Đế thậm chí là Chí Tôn nên cảm thấy không sao, Côn Minh Nguyệt thì là Thần Thú Biến Dị nên cũng chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.
Nhưng những Ngự Thú Sư và Chiến Thú khác khi vào đây lại không dễ chịu như thế.
Phải biết rằng Yêu Thánh Tôn Viên Mãn đã là tầng thứ cao nhất ở vũ trụ này, chưa kể hư ảnh của Chiến Thú trong ảo trận còn thuộc lại hung tợn hùng mạnh.
Trước tình huống như vậy, dù là Ngự Vương hay Chiến Thú đẳng cấp Thánh Vương khi vào Trận cũng sẽ bị chấn đến hôn mê bất tỉnh, tinh thần uể oải, mất đi khả năng phá trận rồi bị đào thải ra ngoài.
Rõ ràng Ảo Trận này không hề khảo nghiệm khả năng trị thương của Ngự Thú Sư như nhiều người đồn đại, mà nó khảo nghiệm khả năng chịu đựng uy áp đến từ Chiến Thú mạnh mẽ có tu vi cao nhất.
Chính vì thế nên nhiều năm qua, số người thành công phá trận chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù sao thì ở Bách Thú Vũ Trụ muốn tìm ra Ngự Tôn cấp cường giả cũng không có nhiều.
“Có lẽ Chiến Thú của Hồ Điệp Cốc Chủ vì thương thế quá nặng nên mất đi lý trí, thường phóng thích uy áp đe dọa người đến gần, cho nên ai muốn trị thương cho nó phải vượt qua được cửa ải đầu tiên là gánh chịu nổi uy áp của nó…” Lạc Nam vuốt cằm suy đoán, phần nào hiểu được dụng ý của Hồ Điệp Cốc.
Nếu ngươi ngay cả uy áp của Yêu Thánh Tôn Viên Mãn còn trụ không vững, làm sao có thể đến gần trị liệu?
Mọi chuyện quá dễ dàng với Lạc Nam, hắn mang theo Côn Minh Nguyệt bất chấp uy áp, thản nhiên đi xuyên qua một đường hầm.
Thành công phá trận!