Nhất là khi ngươi bình thường vốn là một vị cường giả có địa vị siêu nhiên trong vũ trụ, được vô số người kính ngưỡng và sùng bái, ngày thường đã quen với loại cảm giác này…
Trong khi đó ở các kiếp luân hồi, thân phận của ngươi đã hoàn toàn bị thay đổi, ngươi trở thành các loài vật nhỏ yếu xếp chót nhất trong chuỗi thức ăn, ngươi trở thành những thứ có thân phận hèn mọn, ngươi trở thành những kẻ ở tầng dưới chót của vũ trụ, phải trải qua những cảm giác tiêu cực tận cùng mà ngày thường chưa từng nếm trải, cuối cùng đón nhận từng kiểu chết bi thảm.
Trước tình cảnh như vậy, mấy ai có đủ ý chí và lòng kiên định để đón nhận một cách nhẹ nhàng?
Ngay cả người có bản tính kiên cường như Lạc Nam, ở kiếp đầu tiên cũng bị các loại cảm xúc tiêu cực chi phối, cũng may hắn đã lấy lại bình tĩnh trong thời gian sớm nhất.
Bất quá Lạc Nam có thể làm được điều đó không đồng nghĩa những kẻ khác cũng làm được.
Với hàng trăm tu sĩ, cường giả, thiên tài đã bỏ cuộc, thức tỉnh khỏi luân hồi đã chứng minh cho điều đó.
Trong số những kẻ thất bại, phần lớn lại đến từ những Đế Tử, Đế Nữ của Thần Thú tộc…
Những tộc Thần Thú luôn mang trong lòng tâm thế siêu việt muôn loài, trời sinh đã được thiên địa ưu ái, sở hữu bản năng chiến đấu, các loại thiên phú viễn siêu bình thường, ngày thường đã quen thói cao cao tại thượng đứng trên chúng sinh, ngay cả nhân tộc cũng bị Thần Thú xem nhẹ, càng đừng nói đến một đám sinh linh yếu ớt.
Ấy vậy mà bên trong luân hồi, Thần Thú bọn hắn lại hóa thành côn trùng, súc sinh các loại…
Đả kích lớn như vậy, Thần Thú đã quen với việc tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu được ?
Bọn hắn thà luân hồi thất bại, không thu hoạch được gì còn hơn tồn tại một cuộc đời của những sinh vật thấp hèn như thế bên trong luân hồi.
Đương nhiên, vẫn có những nhân vật Thần Thú với tâm tính siêu phàm, bản lĩnh kiên nghị, vẫn còn có thể trụ được, thậm chí vượt kiếp siêu nhanh.
Ví như Phượng Nghi Đế Nữ, Long Ngạo Thiên, Ma Long Vấn Thiên, Thiên Địa Trư các loại…
Bất quá những tuyệt thế thiên kiêu như bọn hắn chỉ là số ít trong đa số thần thú, đếm được trên đầu ngón tay.
Ngược lại với thần thú, nhân loại rõ ràng trụ được khá tốt, vẫn chưa có quá nhiều nhân vật trải nghiệm luân hồi thất bại, nhất là những tán tu đã vốn quen với khó khăn từ nhỏ, không có thế lực chống lưng càng là biểu hiện vượt trội.
Du Thiên Nhai và Ma La đã luân hồi đến kiếp thứ 12, Lý Tiêu Dao luân hồi đến kiếp 14, Tuế Nguyệt luân hồi đến kiếp 18…
Đều là những nhân vật tiêu biểu đại diện cho tầng lớp tán tu thiên tài, vô cùng bất phàm.
Bên cạnh đó, những Đế Tử, Đế Nữ, cường giả đến từ các thế lực nhân loại tuy không phải tán tu, nhưng ý chí vững vàng hơn đám Thần Thú, vẫn có các thành tích không tệ.
Hàm Nhi đã luân hồi đến kiếp 13.
Ngộ Thiền của Tây Phương Giáo luân hồi đến kiếp 14, Đế Tử của Thiên Địa Hội đạt kiếp 15, Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện cũng không thua kém, đuổi sát theo sau.
Luân Hồi Thụ quan sát thấy tất cả những tình cảnh này, thậm chí nó cũng có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong Luân Hồi của từng người đang có mặt.
Khiến nó kinh ngạc chính là, tốc độ luân hồi của nhân vật hàng đầu, thành công đoạt được kiện Bảo Tọa độc nhất vô nhị kia lại không quá nhanh.
Chỉ mới ở kiếp thứ 10 mà thôi…
Bởi vì tò mò, Luân Hồi Thụ đã xâm nhập luân hồi của Lạc Nam, muốn xem thử hắn đã làm gì bên trong đó.
Sau đó, Luân Hồi Thụ giật mình kinh ngạc, rốt cuộc hiểu vì sao Lạc Nam luân hồi so với những người khác chậm hơn.
Bởi vì ở những kiếp luân hồi của Lạc Nam, hắn đều tận hưởng một cách toàn vẹn, triệt để hòa mình vào kiếp sống, đấu tranh đến những phút cuối cùng trước mọi nghịch cảnh, chỉ khi nào thật sự vô pháp phản kháng mới để cuộc sống kết thúc…
Mà nhờ kiên trì như vậy, tâm trí và tâm cảnh của Lạc Nam được rèn giũa một cách hoàn mỹ nhất ở mỗi kiếp luân hồi…
Đây là đại lợi ích, có thể hiện tại những lợi ích này chưa triển lộ ra, nhưng càng về tương lai sau này, khi thực lực của hắn càng tăng lên, ưu thế sẽ biểu hiện ngày một rõ nét, đúc nên một căn cơ phi thường trên con đường cường giả…không chỉ ở vũ trụ này.
“Có ý tứ, bất quá mọi thứ chỉ mới bắt đầu, ở những kiếp luân hồi sau đó, ngươi sẽ được nếm trải các cảm giác mà ngươi chưa từng chịu đựng!” Luân Hồi Thụ đánh giá nét mặt kiên nghị của Lạc Nam, trong lòng thầm nhũ:
“Hy vọng ngươi chịu được a…”
…
Thời gian vẫn dần trôi đi…
“Rốt cuộc được thành nhân loại rồi sao?”
Bên trong luân hồi, Lạc Nam khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Bởi vì lúc này, hắn cảm giác được mình vừa mới chào đời trong hình hài một nhân loại sau không biết bao nhiêu kiếp phải hóa thành động vật.
Nói thật ra, ngay từ đầu khi làm động vật, phải đấu tranh với thiên nhiên khắc nghiệt, vô năng và nhỏ yếu, Lạc Nam có chút không thích ứng.
Nhưng càng về sau, cảm xúc của hắn đã càng trở nên bình tĩnh trước những kiếp sống như vậy, thậm chí cái chết sau cùng cũng chẳng khiến tâm tình của hắn có chút gợn sóng nào.
Bởi vì suy cho cùng, hắn làm người hai kiếp, cả hai kiếp đều có quá khứ không suôn sẽ, thậm chí đã từng chết qua một lần, nên việc đón nhận cái chết trong hình hài động vật chẳng có gì đáng sợ.
Kiếp này được làm người, Lạc Nam không biết mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.
“Bà nó, mau cho con bú sữa!”
Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, giọng điệu vô cùng vui mừng và ấm áp, rõ ràng chính là phụ thân của hắn.
Mà bên cạnh phụ thân, một vị mỹ phụ da dẻ tái nhợt vì mới hạ sinh, ánh mắt hiền hòa, mỉm cười hạnh phúc, không ai khác chính là mẫu thân.
Phụ thân đem Lạc Nam bế lên đưa đến trước ngực mẫu thân, muốn cho hắn bú sữa.
Trên khuôn mặt của đôi vợ chồng là tràn ngập tình cảm thiêng liêng cao quý, Lạc Nam trong hình hài trẻ sơ sinh ấm áp mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ giành cho mình.
Dựa vào cách ăn mặc, đôi phụ mẫu này cũng không quá giàu có, nhưng cũng chẳng đến mức nghèo đói, căn nhà gỗ ấm cúng sạch sẽ tươm tất, không tệ chút nào.
ĐÙNG ĐÙNG…
Bất quá ngay thời khắc toàn viên hạnh phúc nhất, âm thanh đập phá từ bên ngoài vọng vào.
“Ai?” Phụ thân sắc mặt đại biến.
Tiếng bước chân liên tục vọng vào, Lạc Nam ánh mắt co rút lại.
“Hahaha, cướp sạch, giết sạch mọi thứ…”
Tiếng cười gằn dữ tợn vang vọng trong đêm, Lạc Nam chỉ kịp chứng kiến máu tươi lóe lên, đầu của phụ thân hắn đã lìa khỏi cổ.
Một đám thổ phỉ ngang nhiên xông vào, như hổ nhập bầy cừu…
Chưa dừng lại ở đó, tấn bi kịch chỉ vừa bắt đầu…
Mẫu thân của hắn, người vừa mới sinh hạ Lạc Nam, có chút tư sắc, bị đám thổ phỉ điên cuồng lao vào.
“Con trai ta, nếu ngươi có thể sống sót, tìm đến Chu Gia, đó là nhà bằng hữu của cha ngươi, cũng là nhà vị hôn thê của ngươi, thành gia lập thất, nối dõi tông đường…”
Nói xong, nàng quyết đoán cắn lưỡi, thà chấm dứt sinh mạng chứ không chấp nhận nỗi ô nhục.
Lời của nàng như sự trân trối cuối cùng, như muốn cố gắng để lại di nguyện, chưa từng hy vọng đứa nhỏ mới chào đời có thể nghe hiểu.
Lạc Nam ám ảnh đôi mắt tức tưởi của nàng trước khi chết mang theo một tia đau lòng nhìn lấy hắn.
“Khốn nạn, nữ nhân này vậy mà kiên cường như vậy?” Có giọng mắng chửi không hài lòng của một tên.
“Khặc khặc, xác vẫn còn ấm, lên!” Đám thổ phỉ cười ha hả.
Thế là, một cảnh tượng thú tính diễn ra, từng tên từng tên thổ phỉ rên la trong sung sướng.
Bọn hắn không chú ý rằng, ánh mắt đứa trẻ sơ sinh nằm bên cạnh đã đỏ ngầu như máu.
Không biết qua bao lâu sau, khi toàn bộ đã được thỏa mãn, một tên thổ phỉ cất tiếng hỏi:
“Ở đây có đứa nhỏ, tính sao đây?”
“Mang về nuôi, vài tuổi cắt đứt gân chân, cho đi ăn xin, mang tiền về cho bổn đại gia!” Tên thổ phỉ có vẻ là thủ lĩnh cười haha.
“Đại ca cao minh!”
…
Bốn năm sau đó, một đứa trẻ bốn tuổi sắc mặt lạnh lùng, đem toàn bộ hang ổ thổ phỉ tiêu diệt sạch sẽ, chó gà không tha, toàn bộ băm thành thịt vụn cho chó ăn, chỉ để lại phần đầu.
Thù đã được báo, sắc mặt đứa trẻ lại hoàn toàn vô hồn…
Đứa trẻ bốn tuổi đương nhiên là Lạc Nam…
Thế giới ở kiếp này có Linh Khí, mặc dù mỏng manh đến cực điểm, nhưng quả thật là có Linh Khí.
Lạc Nam mang theo ký ức của luân hồi, công pháp, vũ kỹ trong đầu một đống lớn, quan trọng nhất là ở kiếp này hắn lại có Linh Căn, đủ điều kiện tu luyện.
Bốn năm qua, bên trong hang ổ thổ phỉ, hắn lén lút vận chuyển một môn công pháp, thành công tu đến Trúc Cơ Kỳ
Trước khi bị cắt đứt gân chân như đám thổ phỉ dự định, Lạc Nam bùng nổ tu vi, dễ dàng tru diệt tất cả…
Hắn đem đầu của tất cả bọn chúng bỏ vào bao bố, mang trở về nhà cũ nay đã là một đống hoang tàn, đem hàng trăm cái đầu thiêu đốt, quỳ xuống dập đầu:
“Phụ mẫu, kiếp này làm nhi tử của các ngươi, hận thù đã trả, đầu của bọn hắn dùng làm tế vật bồi tội…”
“Di nguyện của mẫu thân, con gái Chu gia ta sẽ cưới, nối dỗi tông đường nhà họ Lạc!”
Như vận mệnh sắp đặt, phụ thân hắn ở kiếp này cũng mang họ Lạc.
Nghĩ đến di nguyện cuối cùng của mẫu thân, Lạc Nam quyết định phải hoàn thành.
…
Mười hai năm sau, Lạc Nam lúc này mười sáu tuổi, tu vi đạt đến Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Hết cách rồi, để giết thời gian…hắn không có việc gì làm chỉ có thể tu luyện, đâu thể nào mang hình hài đứa bé 4 tuổi đã đi hỏi cưới.
Với thiên phú của hắn, mười hai năm ròng rã tu luyện không ngừng nhưng vẫn chỉ là Nguyên Anh, đủ thấy hoàn cảnh của thế giới này để tu luyện khó khăn đến mức nào.
Lạc Nam đã cố gắng tìm hiểu, toàn bộ thế giới không hề có tu sĩ, hắn ch là kẻ duy nhất…
Dựa vào tài sản một đám thổ phỉ để lại, Lạc Nam thành công tìm đến Chu Gia, cưới con gái nhà họ Chu gọi là Chu Nhi làm thê tử.
Chu Gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc ở một thôn trấn nhỏ, đủ ăn đủ mặc.
Chu Nhi diện mạo không quá xuất chúng nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn, đảm đang việc nhà, là một người vợ lý tưởng hiền thê lương mẫu.
Lạc Nam dựng lại nhà họ Lạc, sống cùng với Chu Nhi, chỉ sau ba năm nàng đã hạ sinh một tiểu hài, đặt tên là Lạc An, ý nghĩa cả đời an bình.
Tình cảm vợ chồng Lạc Nam và Chu Nhi cực kỳ tốt, Chu Nhi là kiểu người hết lòng nghe theo phu quân, xem nam nhân của mình là trời.
Cuộc sống hai người trôi qua bình dị, Lạc Nam ngày thường làm một ngư dân đánh bắt cá, Chu Nhi ở nhà đệt vải, nuôi dạy Lạc An nên người.
Sống chung nhiều năm, tình cảm hai người ngày càng bền chặt, nhưng Chu Nhi lại phát hiện một vấn đề khiến nàng sợ hãi.
Phu quân của nàng không già.
Sống với nhau chục năm, phu quân của nàng vẫn là bộ dạng của một thanh niên, mà nàng đã là một thục phụ chín mộng.
Điều này làm Chu Nhi cảm thấy hoang đường, lại lo sợ mình không xứng với hắn.
Lạc Nam cũng chẳng che giấu nữ nhân của mình, cho nàng biết mình có khả năng tu luyện, thậm chí có thể tìm cách giúp nàng bước vào con đường tu luyện.
Chu Nhi nghe xong vô cùng vui vẻ, muốn cùng hắn làm một đôi thần tiên quyến lữ, tiêu dao tự tại.
Nhưng thói đời trớ trêu, Chu Nhi không có Linh Căn.
Mà hoàn cảnh của thế giới này, không có Linh Căn khác nào phế bỏ?
Lạc Nam không từ bỏ ý định, lên đường tìm kiếm tài nguyên, hy vọng có thể tạo nên Linh Căn cho nàng.
Qua nhiều năm điên cuồng tìm kiếm, đi khắp các ngõ ngách của thế giới, Lạc Nam hoàn toàn bất lực.
Thế giới này thật sự không thích hợp với tu luyện, ngay cả một cọng Linh Thảo cũng không có, huống hồ là Linh Căn Quả trong truyền thuyết?
Tu vi của hắn cũng giậm chân tại chỗ ở Nguyên Anh, không thể nào tiến thêm dù trong đầu có vô số công pháp.
Lạc An ngày một trưởng thành, Chu Nhi ngày càng già đi, chỉ có Lạc Nam vẫn là bộ dạng trẻ tuổi.
Mãi đến khi Lạc An lập gia đình, dung mạo của Chu Nhi và Lạc Nam đã chênh lệch như trời đất…
Trước tình cảnh như thế, Chu Nhi sinh ra tâm tình tự ti, mặc cho Lạc Nam an ủi như thế nào nàng vẫn chẳng thể sống vui vẻ, luôn tìm cách tránh mặt hắn.
Nàng đã gần năm mươi, hắn vẫn như thanh niên tuổi đôi mươi, người làm vợ như nàng làm sao có thể chịu nổi?
Nhìn thấy tâm trạng thê tử ngày càng sa sút, Lạc Nam quyết định tự mình phế bỏ tu vi, để dung mạo trở nên già nua, xứng đôi với nàng.
Nhưng mà hắn lại không ngờ, hành vi của hắn lại phản tác dụng.
Chu Nhi cho rằng chính vì mình đã làm hại đến phu quân, chính mình cắt đứt tiền đồ tu tiên của hắn, vì mình mà hắn mới trở lại làm phế vật.
Nàng tuyệt vọng về bản thân mình, nhiều lần tìm cách tự vẫn để không liên lụy đến hắn.
Lạc Nam hết cách, một lần nữa tu luyện trở lại, khôi phục bộ dạng thanh niên để Chu Nhi an lòng.
Vài năm ngắn ngũi sau đó, Chu Nhi u sầu thành bệnh, sức khỏe yếu kém, lìa đời mà chết.
Lạc Nam ngồi một ngày một đêm bên mộ nàng, tóc đen chuyển bạc, chỉ có dung mạo vẫn không hề thay đổi.
Nhìn thấy thê tử đau khổ rời khỏi cõi đời, trước khi chết nàng thậm chí không dám nhìn thẳng mặt hắn, Lạc Nam thống khổ trái tim nhỏ máu, đau thấu tâm can, lệ rơi đầy mặt, lần đầu trải qua cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn vốn định chết cùng Chu Nhi, hoàn thành kiếp người…bất quá hắn vẫn còn một di nguyện cuối cùng, đó là để Lạc Gia ở thế giới này vĩnh viễn phồn vinh.
Đây cũng là nguyện vọng của phụ mẫu hắn.
Để làm như vậy, chỉ có cách giúp hậu nhân Lạc Gia có thể tu luyện, trở thành gia tộc tu chân duy nhất.
Nhưng vận mệnh một lần nữa lại quá khắc nghiệt đối với hắn.
Từ Lạc An con trai của hắn không có Linh Căn, cho đến các đời con cháu sau này không một ai có thiên phú tu luyện.
Tuổi thọ của Nguyên Anh được tính bằng ngàn…
Thời gian dài đằng đẳng, Lạc Nam chứng kiến nhi tử Lạc An và con dâu chết đi, chứng kiến cháu nội chết, cháu cố chết, cháu chắt chết…
Mỗi một lần như thế, tâm linh Lạc Nam như chết lặng…
Từng đời, từng đời hậu nhân Lạc gia sinh ra, trưởng thành và chết đi, Lạc Nam một người cô độc âm thầm thủ hộ và quan sát Lạc gia, nhưng chẳng một tên hậu bối nào có được linh căn tu luyện.
Mãi cho đến khi tuổi thọ của một Nguyên Anh như mình cạn kiệt, Lạc Nam vẫn không thể hoàn thành di nguyện cuối cùng, sau khi hắn chết, Lạc Gia chẳng biết tồn vong được bao lâu nữa…
Bất quá Lạc Nam lúc này đã không còn đủ sức quan tâm nữa rồi.
Hắn đến bên mộ Chu Nhi, mỉm cười lặng lẽ:
“Thê tử, kiếp này ta chỉ thuộc về một mình nàng…”
Nói xong, gục xuống ôm lấy mộ của thê tử, nhắm lại đôi mắt, chìm vào hắc ám…
Một kiếp luân hồi với các loại dư vị phức tạp cứ thế lại trôi qua…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ