ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong ánh mắt thán phục của vô số người, một tòa quảng trường cự đại từ dưới lòng đất trồi lên, Đan Thần Tháp bay lên lơ lửng giữa bầu trời nằm giữa trung tâm quảng trường một cách bễ nghễ, đương nhiên sẽ càng oai phong hơn nếu ở phía đối diện không có Bá Vũ Điện cũng đang trôi nổi.
Quảng trường có sức chứa lên đến trăm vạn người, sân thi đấu nằm ở trung tâm, vây quanh là vô số chỗ ngồi và kiến trúc đủ để tất cả thí sinh dự thi cũng như khán giả có thể thoải mái ở lại.
Và đương nhiên, Đan Thần Đại Hội cũng chính thức bắt đầu.
Lạc Nam, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Diễm Cơ cùng Đan Mộng Cơ từ trên Bá Vũ Điện hạ mình bay xuống, bắt đầu xếp thành hàng…theo sự chỉ dẫn của đám Hộ Pháp Đan Thần Tháp tiến vào bên trong sân thi đấu.
Đối với sự xuất hiện của kẻ địch là Lạc Nam ở kỳ đại hội lần này, hầu hết thành viên Đan Thần Tháp đều bất mãn.
Bọn hắn biết được Đan Tử Dương Diệp từng tỷ thí luyện đan thua Lạc Nam, tên này còn đem Đan Thần Tháp lật úp xuống, nếu như để hắn tỏa sáng ở Đan Thần Đại Hội chẳng phải sẽ là một sự sỉ nhục đối với Đan Thần Tháp hay sao?
Thậm chí có không ít Hộ Pháp, Trưởng Lão của Đan Thần Tháp trong lòng xuất hiện ý đồ quấy phá, gây khó dễ cho Lạc Nam trong quá trình dự thi của hắn.
Bất quá cuối cùng cả đám chỉ có thể xua tan suy nghĩ không thiết thực đó, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình.
Hết cách rồi, nếu Lạc Nam chỉ là một tiểu tu sĩ không có bối cảnh, muốn ức hiếp thì ức hiếp, muốn chèn ép thì chèn ép…mọi chuyện sẽ chả có gì để nói.
Ngặt một nỗi tên khốn kiếp này chiến lực cao đến dọa người, hậu thuẫn sau lưng càng là mạnh hết đường tưởng tượng, Đan Thần Tháp không sợ hắn quấy phá, quậy tan nát đại hội đã là đội ơn trời đất rồi, còn làm gì dám chọc giận đến hắn?
Cảnh tượng Lạc Nam đi phía trước, phía sau một nhịp chính là Côn Lôn Nữ Hoàng và Tuế Nguyệt Nữ Đế vẫn mang tính uy hiếp quá mức to lớn.
Thái Thượng Đan Đế cũng hạ lệnh tất cả thành viên của Đan Thần Tháp cứ mặc kệ Lạc Nam, đối xử với hắn như các thí sinh khác là được, không cần thiết để ý đến.
Vì vậy mà lúc này đây, Lạc Nam cũng thuận lợi theo dòng thí sinh nhận lấy thẻ dự thi, tiến vào bên trong sàn đấu.
Ngược lại khi nhìn thấy hắn bình thản ung dung tiến vào mà không có địch ý, đám Hộ Pháp của Đan Thần Tháp còn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lạc Nam trong lòng âm thầm buồn cười.
Hắn nhớ lại đời trước khi mình xem tiểu thuyết, nhân vật chính mặc dù có thực lực rất mạnh nhưng khi đi đến các sự kiện, tham dự các cuộc thi thường bị một đám lâu la tiểu tốt khi dễ, xem thường, thậm chí là sỉ nhục.
Sau khi mọi việc lên đến đỉnh điểm, nhân vật chính mới phản ứng trở lại, dạy cho những kẻ dám chọc đến mình một bài học đắt giá.
Lạc Nam hắn không thích như vậy.
Hiện tại vị thế của hắn đã khác, nếu như gặp trường hợp một tên Hộ Pháp hay Trưởng Lão nào của Đan Thần Tháp chủ động gây sự, hắn không ngại lấy đò làm cớ, bá đạo chơi lớn chuyện một phen, sau đó dùng vũ lực cường thế đánh tan Đan Thần Tháp, dùng Trang Giấy Hoàng Kim cưỡng ép cướp luôn Tam Muội Chân Hỏa cho xong mọi chuyện.
Đáng tiếc không có tên đui mù nào dám tiến lên chọc hắn, xem ra Đan Thần Tháp vẫn là có não…hay nói đúng ra chắc là có kế hoạch thâm sâu hơn để nhắm vào hắn.
Điều này khiến Lạc Nam âm thầm buồn bực, muốn tìm cớ đánh Đan Thần Tháp cũng không được.
Ngược lại nếu vô duyên vô cớ ra tay, chắc chắn sẽ đắc tội vô số thế lực đến đây dự thi cũng như tham dự tuyển chọn Luyện Đan Sư chiêu mộ.
Tuy Lạc Nam không sợ đại chiến, nhưng đối với một người muốn nhất thống vũ trụ thì bảo trì danh tiếng vẫn là điều cần thiết.
Nếu ỷ vào thực lực mà hành động một cách ngông cuồng phách lối, bất chấp mọi quy tắc sẽ chỉ khiến người khác không tâm phục khẩu phục mà thôi.
Bất quá lúc này Lạc Nam lại cảm giác có không ít người đang thăm dò lấy mình.
Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ để tâm đến vài cổ khí tức cường đại bên trong những người đó.
Chú ý đầu tiên là một vị mỹ mạo nữ tử dáng người hoàn hảo, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, toàn thân khoác lục y cung trang, tóc dài xanh mướt búi cao sau đầu để lộ phần gáy ngọc ngà trắng nõn, nàng có một đôi mắt màu bích lục đặc biệt, làn da trắng nõn như tuyết, dung nhan yêu kiều, khí chất thanh nhã…như một tiểu thư đài các dễ gần, ẩn sâu trong đáy mắt lại là sự kiêu ngạo.
Trước khi đến Đan Thần Đại Hội, hắn cũng tìm hiểu tin tức về một số thí sinh nặng ký lần này cho nên nhận ra mỹ nhân lục y.
Vị Thiên Đan Đế là nữ hiếm hoi của Luyện Đan Đại Lục, tân nhiệm Đường Chủ của Y Đan Đường – Đan Dĩnh.
Nếu xét về thiên phú luyện đan, Đan Dĩnh này tuyệt đối thuộc hàng đầu vũ trụ, chiến lực cũng cực kỳ bất phàm khi còn là một vị Nữ Thiên Đế.
Nghe nói Thái Thượng Đan Đế từng có ý truy cầu nàng nhưng đều bị Đan Dĩnh lấy lý do tập trung phát triển Y Đan Đường, không có hứng thú với chuyện nam nữ khéo léo từ chối.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng Đan Dĩnh nở một nụ cười chào hỏi.
“Hừ!” Nào ngờ Đan Dĩnh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, sau đó liếc sang tam nữ Tiêu Thanh Tuyền đang ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng:
“Quả nhiên là tên ngựa giống, đi thi luyện đang cũng mang theo mỹ nữ!”
Nàng mặc dù quanh năm chỉ ở Y Đan Đường luyện đan và nuôi trồng dược thảo, nhưng đối với đại danh của Lạc Nam cũng nghe như sấm bên tai.
Phong lưu thành tính, khắc tinh của mọi nữ nhân, chiến lực danh chấn thiên hạ.
Lần này nghe tin Lạc Nam có ghi danh tham dự Đan Thần Đại Hội, Đan Dĩnh vốn rất hiếu kỳ chẳng lẽ thành tựu luyện đan của tên này cũng kinh khủng như chiến lực của hắn sao?
Bất quá lúc này khi chứng kiến Lạc Nam mang theo ba vị tuyệt sắc mỹ nhân đi cùng, nàng liền xua tan ý nghĩ này.
Đối với Đan Dĩnh, để trở thành Luyện Đan Sư ưu tú cần phải tâm tĩnh như gương, phẳng lặng như mặt hồ, không để tạp niệm quấy rối.
Một kẻ háo sắc như Lạc Nam chắc chắn vô pháp làm được điều đó, làm sao có thể là một Luyện Đan Sư lợi hại?
Nghĩ đến đây Đan Dĩnh cũng chẳng thèm để ý nữa, một đường đi thẳng vào.
“Khanh khách!”
Thấy Lạc Nam bị mỹ nhân cho ăn bơ, ba nữ Tiêu Thanh Tuyền cười đến run rẩy cả người, Đan Mộng Cơ nhìn hắn trêu tức nói:
“Xem ra mị lực của chàng không lớn như bọn thiếp tưởng tượng a!”
“Như vậy chúng ta cũng an tâm, không sợ hắn tùy tiện đi một vòng thì mang theo nhóm lớn mỹ nhân về làm vợ!” Tiêu Thanh Tuyền che miệng cười khẽ.
Lạc Nam có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ nữ nhân đúng là khó hiểu thật sự, rõ ràng nàng nhìn ta trước, kết quả ta chào lại thì bị cho ăn bơ?
“Nói không chừng nàng ta đang muốn cố tình chơi trội để khiến phu quân chú ý?” Đan Diễm Cơ nháy mắt nói.
“Chắc chắn là như vậy!” Lạc Nam nghiêm chỉnh đàng hoàng gật đầu thừa nhận.
“Phi, ảo tưởng!” Mấy nữ đồng loạt bĩu môi.
Lạc Nam cười cười, bắt đầu đánh giá mấy con hàng khác.
Đều là Thiên Đan Đế nổi danh thiên hạ, như vị nam tử trung niên Luyện Đan Môn Chủ - Danh Dương, lão già Phái Chủ của Thiên Đan Phái – Thiên Dự, mỹ phụ nhân che mặt gia chủ của Dược Hoàng Thế Gia – Hoàng Mộng Yến.
Ngoài ra vẫn còn không ít nhân vật máu mặt khác…
Đếm sơ sơ, số lượng Thiên Đan Đế tham dự Đan Thần Đại Hội lần này đã không dưới 10 người…
Rõ ràng sức hấp dẫn của việc tiếp cận Tam Muội Chân Hỏa là cực lớn, khiến những Thiên Đan Đế ngày thường cao cao tại thượng đã phải hạ mình cạnh tranh với một đám hậu bối.
Còn Đan Thần Tháp vì tuyển chọn ra Luyện Đan Sư hàng đầu thiên hạ nên cũng chẳng giới hạn độ tuổi tham gia cuộc thi.
Đây là Đan Thần Đại Hội, không phải cuộc thi tìm kiếm tài năng luyện đan trẻ.
Chỉ có luyện đan sư xuất sắc nhất mới có tư cách được trao cơ hội thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lạc Nam đã theo đoàn người bước vào phạm vi đấu trường.
Phía trên Bá Vũ Điện, chúng mỹ cũng đang háo hức quan sát diễn biến bên dưới.
Bởi vì có Trận Pháp phong tỏa Bá Vũ Điện, người ở bên ngoài nhìn vào sẽ không thể chứng kiến được các nàng, trừ phi là cưỡng ép dò xét.
Nhưng khi biết Bá Vũ Điện lúc này có ít nhất hai vị Nữ Thiên Đế tọa trấn, nào ai có bản lĩnh dám thăm dò?
Ở thế giới này, tự tiện dò xét người khác cũng là hành vi thất lễ, gặp một số kẻ tâm tính không tốt cũng sẽ sẳn sàng động thủ, phân ra sống chết.
“Hàm Ngọc tỷ tỷ, sao ngươi không tham dự Đan Thần Đại Hội?”
Chúng nữ Hậu Cung khó hiểu nhìn lấy Bắc Cung Hàm Ngọc hỏi thăm.
Những ngày qua, các nàng cũng đã biết được Bắc Cung Hàm Ngọc là tác giả của Đan Đế Chân Giải mà Đan Mộng Cơ mấy nữ vẫn luôn tôn sùng.
Mặc dù ba nữ đã có những cơ duyên về Luyện Đan Thuật khác nhau, nhưng theo lý mà nói, Đan Đế Chân Giải làm nền móng tốt nên ba vị Luyện Đan Sư của Hậu Cung mới có thành tựu như ngày hôm nay, Bắc Cung Hàm Ngọc xem như sư phụ đỡ đầu của các nàng cũng không quá đáng.
Tài nghệ và kiến thức luyện đan cũng không cần phải nói, nếu Bắc Cung Hàm Ngọc dự thi sẽ là nhân tố đáng gờm, đủ sức cạnh tranh ngôi vị Quán Quân nha.
Ấy thế mà nàng lại không ghi danh tham dự.
“Có Thanh Tuyền các tỷ muội tỏa sáng là đủ rồi, ta thì không tham gia náo nhiệt!” Bắc Cung Hàm Ngọc mỉm cười vuốt tóc nói.
Thật ra trong lòng nàng thừa hiểu, dù là ở trong cùng cấp, khả năng Luyện Đan của mình hiện tại kém rất xa so với Lạc Nam.
Từ khi luân hồi vạn kiếp trở về, trình độ và kiến thức về Luyện Đan Thuật của nam nhân kia đã đạt đến mức đáng sợ.
Chẳng qua bình thường hắn không thích thể hiện, cũng chẳng thích Luyện Đan nên ném hết mọi việc cho nàng.
Một khi hai người đứng chung sân khấu, Bắc Cung Hàm Ngọc hoàn toàn không có chút lòng tin nào.
Vậy nên thay vì biết trước kết quả mà vẫn cố chấp, nàng muốn lặng yên nhìn nam nhân của mình kinh diễm toàn trường.
…
Vài chục vạn người tiến vào sàn đấu rộng lớn, lại có dị tượng phát sinh…
ẦM ẦM ẦM ẦM…XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Từ dưới mặt đất, vô số khối đá to lớn có đường kính trung bình ba mét trồi lên, sau đó bay lên thiên không, lơ lững giữa bầu trời.
Bên trên từng khối đá có khắc số tương ứng với thẻ dự thi mà thí sinh được nhận lúc đầu.
Có khí tức hùng hậu lan tỏa khắp toàn trường, một thân ảnh già nua chậm rãi xuất hiện ở trung tâm, cao giọng giới thiệu:
“Lão phu là Chương Dận, Đại Trưởng Lão Đan Thần Tháp…đồng thời cũng là người chủ trì của Đan Thần Đại Hội lần này!”
Toàn trường âm thầm rùng mình, trước đây bọn hắn không biết sự sâu cạn của Chương Dận, nhưng từ khi Lạc Nam đại náo Đan Thần Tháp, Chương Dận hiện ra bản thể mà Ma Thú Cổ Đại – Ma Vực Chương Ngư thật sự quá mức ghê gớm, đủ để kinh sợ vô số người.
Chương Dận không để ý đến biểu hiện của đám đông, tiếp tục dõng dạc quát:
“Mời tất cả thí sinh tiến vào vị trí!”
Hắn vừa dứt lời, toàn trường liền hiểu ý thả người bay lên các hòn đá đang lơ lửng giữa trời, mỗi người đứng trên hòn đá có số thứ tự tương ứng với mình, chờ đợi quy tắc cuộc thi được tuyên bố.
Hơn ba mươi vạn hòn đá lơ lửng chở lấy hơn ba mươi vạn thí sinh, cảnh tượng hoành tráng khiến nhiều người sôi sục.
Khán giả theo dõi cuộc thi lại được sắp xếp ngồi xung quanh quảng trường, chỉ riêng chúng nữ trên Bá Vũ Điện là ngoại lệ.
“Kế tiếp, lão phu xin tuyên bố ban giám khảo…cũng như một số khách quý có mặt ở Đại Hội lần này!” Chương Dận đảo mắt một vòng, kính nể hô vang:
“Giám khảo – Thái Thượng Đan Đế!”
“Giám khảo – Phó Hội Trưởng Thiên Địa Hội – Trần Huyền!”
“Giám khảo – Tam Lão!”
Toàn trường bắt đầu xôn xao, không nghĩ đến lần này ngay cả Phó Hội Trưởng của Thiên Địa Hội cũng góp mặt và trở thành một vị giám khảo.
Làm như thế, tính công bằng của Đan Thần Đại Hội cũng được đảm bảo hơn trước vô số người chứng kiến.
Bất quá Tam Lão là ai? Vì sao chưa từng nghe qua?
Không để đám người nghi hoặc quá lâu, trên đỉnh Đan Thần Tháp đã xuất hiện ba kiện Bảo Tọa cao quý.
Bên trên đó tương ứng có ba nhân vật đang ngồi, đưa mắt nhìn xuống toàn bộ quảng trường.
Người đầu tiên không thể nghi ngờ chính là Thái Thượng Đan Đế.
Người thứ hai là một nam nữ trung niên khiến Lạc Nam giật mình, bởi hắn nhận ra con hàng này chính là người bắt cóc mình khi kết thúc Giao Dịch Nội Bội, sau đó đặt ra hứa hẹn cứu lấy nhân vật thần bí của Thiên Địa Hội, đổi lại được một nửa mỏ Nguyên Thạch.
Không ngờ tên của hắn là Trần Huyền, còn là Phó Hội Trưởng của Thiên Địa Hội, thân phận cao đến dọa người a.
Liếc mắt đánh giá người cuối cùng, tuy đối phương khoác áo choàng đỏ thẳm che phủ tất cả diện mạo, nhưng Lạc Nam vẫn phát giác toàn bộ Đan Điền của mình đều ầm ầm rung lên.
Bá Đỉnh và cả trang giấy Hoàng Kim cũng đang xém chút phóng ra ngoài làm loạn.
“Tam Lão là Tam Muội Chân Hỏa?” Lạc Nam sắc mặt trở nên cổ quái.
Rất có thể Tam Lão này là một phân thân của Tam Muội Chân Hỏa, bởi vì chỉ có Vĩnh Hằng Thuộc Tính mới khiến cái trang giấy chết tiệt kia phản ứng mãnh liệt như vậy.
Bất quá nó dường như cũng biết hiện tại không thích hợp cướp đoạt, cho nên vẫn kiên nhẫn chịu đựng.
“Khá lắm, Vĩnh Hằng Thuộc Tính chạy ra làm giám khảo!” Lạc Nam âm thầm thấy thú vị.
Những người khác tuy không biết thân phận thật sự của Tam Lão, nhưng có thể ngồi ngang hàng với Thái Thượng Đan Đế và Trần Huyền, xem ra cũng là lão quái vật lánh đời nào đó, không ai dám xem thường hay có ý kiến gì.
“Kế tiếp chính là những khách quý mà Đan Thần Tháp hân hạnh tiếp đón đến từ Tiên Ma hai giới!” Chương Dận tiếp tục nói ra:
“Đại diện Cổ Việt Tộc – Bụt!”
“Đại diện các tộc Thần Thú - Chân Long Tộc Trưởng – Long Ngạo Thiên!”
“Đại diện các tộc Ma Thú - Ma Long Tộc Trưởng – Ma Long Vấn Thiên!”
“Săn Ma Điện Chủ - Săn Vô Lệ!”
“Tru Tiên Điện Chủ - Tru Vô Dạ!”
Hắn vừa dứt lời, lại có năm thân ảnh hiện ra ở hàng ghế chuyên giành cho khách quý.
Vô số Luyện Đan Sư thấy cảnh tượng này hưng phấn đến cực điểm, đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt những nhân vật hàng đầu vũ trụ a.
“Haha!” Bụt bỗng nhiên vuốt râu mỉm cười:
“Có Tuế Nguyệt Nữ Đế ở đây, lão phu không dám tự xưng khách quý…”
Vô số người âm thầm giật mình, lúc này mới nhớ vẫn còn một nhân vật khủng bố khác đang hiện diện.
Đệ nhất cường giả đương thời, người khiến Săn Ma Điện hùng mạnh phải bất lực.
Trần Huyền cũng lên tiếng cười: “Tuế Nguyệt Nữ Đế nếu đã đến, mời tiến vào hàng ngũ quý khách đi!”
Đáng tiếc, đối mặt với hai vị cường giả thịnh tình, Tuế Nguyệt chỉ bình thản từ trong Bá Vũ Điện đáp lại:
“Đa tạ tâm ý của chư vị, ta chỉ đến để cổ vũ người nhà dự thi, ngoài ra không có hứng thú nào khác…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon