“Ta, Triệu Lăng Tà ở trước mặt các vị Chí Tôn, hướng ngươi khiêu chiến!”
Toàn trường tĩnh lặng hồi lâu, sau đó đồng loạt giật mình, hoài nghi mình đang nghe lầm trước âm thanh vừa mới vang lên.
Nhưng cảnh tượng ánh mắt của Triệu Lăng Tà khóa chặt lấy Lạc Nam lại chứng minh tất cả những gì đang diễn ra là sự thật.
“Hoang đường!”
Đây là hai từ mà tất cả người ở đây đều muốn thốt lên vào giờ phút này.
Triệu Lăng Tà là ai chắc hẳn không cần phải giới thiệu nhiều lời nữa, đây chính là nhân vật thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, ngay cả một vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn là Tần Lộng Ngọc cũng không phải đối thủ.
Trong khi đó ở chiều hướng ngược lại, Lạc Nam chỉ mới là nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp, từ trước đến nay lặng lẽ vô danh, không người hay biết.
Cái tên Lạc Nam được phần lớn người đông đảo biết tới là khi Kiếm Tây Thành tuyên bố cắt đứt quan hệ với hắn, sau đó Nam Thiên Môn lại muốn tuyển hắn cho vị trí Hộ Pháp.
Nhưng dù là như vậy, số lần Lạc Nam ra tay ở Kiếm Châu thật sự quá ít, số người từng chứng kiến hắn đích thân xuất thủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Quan trọng nhất, Lạc Nam tu vi quá thấp.
Đối với các Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Đế hay thậm chí là Chí Tôn đang có mặt ở hiện trường, dù tu vi Lạc Nam có là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chẳng khác nhau chút nào.
Bởi vì bất kể là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chỉ là con kiến, thứ khiến người ta quan tâm là hai vị mỹ nhân Thánh Đế Viên Mãn ở bên cạnh hắn hơn.
Ấy vậy mà sau tất cả những điều đó, thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, Kiếm Tử của Kiếm Trũng, tay cầm Chí Bảo hướng về Lạc Nam buông lời khiêu chiến.
Hành vi như vậy rơi vào trong mắt đại đa số người ở đây thật sự có thể nói là hoang đường.
Bởi vì một Thánh Hoàng hướng về một Thánh Tướng khiêu chiến, dù có chiến thắng một cách áp đảo thì cũng quá đỗi tầm thường, chẳng có gì lấy làm thành tựu cả.
Nhân vật như Triệu Lăng Tà ắt hẳn không phải người vô não, vì sao lại khiêu chiến như vậy?
“Haha, xem ra Triệu Lăng Tà vẫn còn tức giận việc Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc thoát khỏi tay hắn.” Đường Diệm nở nụ cười tà.
Không ít người gật đầu tán thành lời nói này của Đường Diệm, trước đó Tinh Hồn Thị Tâm Kính có chiếu lại cảnh tượng Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc, sau đó không biết bằng thủ đoạn gì mở ra không gian trốn đi, ắt hẳn là một loại Phù Chú cao cấp nào đó.
Lạc Nam không dám đụng độ chính diện với Triệu Lăng Tà, ngược lại phải mang theo Tần Lộng Ngọc bỏ trốn, chứng tỏ hắn không dám đấu với Triệu Lăng Tà, khiêu chiến một kẻ như vậy có gì vinh quang?
“Haha…”
Trong lúc toàn trường vẫn chưa đoán được dụng ý của Triệu Lăng Tà, Lạc Nam lại nở một nụ cười nhạt:
“Thời gian của ta rất bận rộn, chẳng lẽ a miêu hay a cẩu đến khiêu chiến ta đều phải đáp ứng hay sao?”
Hắn đưa mắt nhìn sang Tử Toàn Cơ tam nữ gật đầu nói: “Chúng ta đi!”
Toàn trường hít sâu một hơi, âm thầm mắng chửi Lạc Nam một tiếng cuồng vọng.
Dám so sánh Triệu Lăng Tà với a miêu a cẩu, tiểu tử này cũng thật là gan to bằng trời.
Đám thiên tài hàng đầu như Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Tinh Thiếu Chủ hai mắt lấp lóe, cảm thấy hứng thú không ít.
“Không chấp nhận lời khiêu chiến cũng không sao, chỉ là Nam Thiên Môn biểu hiện thật sự khiến bổn Kiếm Tử cảm thấy thất vọng.” Triệu Lăng Tà nhún nhún vai, cất tiếng cười tà:
“Đầu tiên là Hộ Pháp Tần Lộng Ngọc thảm bại dưới tay ta phải chật vật đào tẩu, sau đó nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp tiếp theo lại không dám ứng chiến.”
“Mà theo ta được biết, tên nhân tuyển này được chính tay Nam Thiên Chí Tôn mang về…”
“Nếu Hộ Pháp của Nam Thiên Môn đều là mặt hàng như vậy, xem ra thế lực này ngày càng xuống dốc, thật sự đáng buồn…”
“Ngươi câm miệng!” Tần Lộng Ngọc nghiêm nghị quát lớn, Tàn Phong Kiếm trong tay rút ra, chỉ thẳng mặt Triệu Lăng Tà:
“Ta cùng ngươi chiến, lấy tư cách Thánh Hoàng khiêu chiến Thánh Tướng có ý nghĩa gì?”
“Nàng đã là bại tướng, tiếp tục chiến cũng không có ý nghĩa.” Triệu Lăng Tà ánh mắt lấp lóe:
“Trừ khi chúng ta đánh cược, nếu như nàng lại bại, chấp nhận làm nữ nhân của ta!”
“Vô sĩ!” Tần Lộng Ngọc ánh mắt lạnh lẽo.
“Không chấp nhận thì thôi, ta chẳng có thời gian chiến đấu với bại tướng.” Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Còn nữa, ta khiêu chiến Lạc Nam với tư cách Kiếm Tử của Kiếm Trũng khiêu chiến nhân tuyển Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, địa vị gần như ngang hàng, sao lại phân biệt tu vi cao thấp?”
“Đều là hậu bối cùng thế hệ, có địa vị tương đồng, việc tu vi hắn thấp là do bản thân hắn vô dụng, sao lại lấy đó làm cái cớ để từ chối trận chiến?”
Đám người nghe lời này của Triệu Lăng Tà mặc dù có phần khua môi múa mép nhưng lại không phải hoàn toàn không có lý lẽ.
Tu vi người ta cao hơn ngươi là do người ta đã cố gắng hơn, trả giá nhiều hơn, làm sao viện cớ mình là kẻ yếu mà biện hộ?
Chưa kể Lạc Nam và Triệu Lăng Tà đích thật đều là nam tử trẻ tuổi, tuy Triệu Lăng Tà tuổi tác lớn hơn nhiều, nhưng đối với tuổi tác cả đời tu sĩ vẫn còn được xem là hậu bối.
“KENG!”
Bất chợt có tiếng rút kiếm ngân vang, một tên nam tử chậm rãi bước đến chắn trước mặt Lạc Nam, hừ lạnh nói:
“Uy nghiêm của Nam Thiên Môn không thể nhục, Triệu Lăng Tà…để Vũ Luân ta ứng chiến với ngươi.”
Triệu Lăng Tà híp mắt: “Vô danh tiểu tốt, ngươi lại là kẻ nào?”
“Tại hạ cũng là nhân tuyển của Hộ Pháp Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Kiếm Vũ Thành – Vũ Luân.” Nam tử ngạo nghễ nói.
Không ít người gật gù, bọn hắn nhận ra thân phận của nam tử này.
Kiếm Vũ Thành là một trong các Thánh Đế Thế Lực phụ thuộc dưới trướng của Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Vũ Luân quả thật cũng là nhân tuyển cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp.
Vũ Luân đã suy nghĩ rất kỹ càng, hắn và Lạc Nam đều cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp, nếu Lạc Nam không dám ứng chiến vậy thì cứ để hắn ra tay.
Mặc dù hiểu rằng tám phần mười khả năng mình có thể không phải là đối thủ của Triệu Lăng Tà, nhưng chỉ cần không bị đối phương giết chết, dù là trọng thương cũng so với không dám ứng chiến tốt hơn nhiều.
Chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền về Nam Thiên Môn, tin chắc cao tầng Nam Thiên Môn sẽ tán thưởng hắn, còn kẻ không dám ứng chiến như Lạc Nam sẽ trở thành trò cười.
Nào ngờ Triệu Lăng Tà hoàn toàn chẳng có hứng thú với hắn, chỉ hờ hững nhún nhún vai:
“Ta cũng chẳng có thời gian đối với a miêu a cẩu như ngươi, nếu ngươi quỳ xuống xin được đối chiến, ta sẽ cân nhắc.”
“Hì hì, Lăng Tà ngày thường ôn hòa nhã nhặn, không nghĩ cũng có một mặt khí phách như vậy.” Biểu hiện của Triệu Lăng Tà khiến một đám thiếu nữ thiên tài si mê không thôi, ánh mắt chế nhạo xem lấy Vũ Luân quát lớn:
“Cũng không soi gương bản thân mình là ai, một tên đến từ thành trì nhỏ cũng dám hướng Chí Tôn vuốt râu hùm?”
“Đáng giận!” Vũ Luân hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự khinh người quá đáng!”
Cơn giận dâng trào, Vũ Luân bạo phát tu vi Thánh Hoàng, 50 tầng Kiếm Vực ngưng tụ thành Kiếm Thế, bàn tay phất ra:
“Kiếm Vũ – Lưu Tinh Vũ!”
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Thanh kiếm trong tay hắn ngân vang, Hỏa Lực của Thánh Hoàng thiêu đốt cuồn cuộn hòa vào lưỡi kiếm, hư ảnh một ngôi sao rực lửa xẹt ngang bầu trời, cũng là lúc một kiếm mang tên Lưu Tinh Vũ hướng đỉnh đầu Triệu Lăng Tà giáng xuống.
Thế công của Vũ Luân rất cường đại, đã triển khai kiếm thức mạnh nhất của Kiếm Vũ Thành là Lưu Tinh Vũ, kết hợp Hỏa Thánh Hoàng Lực chém ra, như lưu tinh ẩn chứa kiếm khí sắc bén, nguy hiểm hàng lâm.
Đáng tiếc trước thế công của Vũ Luân, Triệu Lăng Tà ngay cả động cũng không thèm động.
KENG!
Chỉ là từ cơ thể hắn, một tiếng kiếm minh xuyên thủng vân tiêu, oanh tạc thiên địa.
ONG ONG ONG ONG ONG…
Khi tiếng kiếm minh này vừa vang lên, toàn bộ kiếm của những kiếm tu đang có mặt ở hiện trường đều run lên lẩy bẩy, kinh hồn táng đảm.
Tóc của Triệu Lăng Tà đổi màu, ngũ quan uy nghiêm và lẫm liệt, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn về phía Vũ Luân, trầm thấp mở miệng:
“Con sâu cái kiến, dám trước mặt trẫm xuất kiếm?”
Toàn bộ khí thế của Triệu Lăng Tà lúc này đều trấn thẳng về phía Vũ Luân.
Trong nháy mắt, Vũ Luân chỉ cảm thấy toàn thân rơi vào hầm băng, thân ảnh của Triệu Lăng Tà ở trước mặt trở nên cao lớn vạn trượng, thần thánh uy nghi, mình ở trước mặt như một con kiến hôi yếu ớt.
Việc xuất kiếm với Triệu Lăng Tà là hành vi ngỗ nghịch nhất thế gian, không thể làm được.
Ngay lập tức, Vũ Luân cưỡng ép thu hồi thế công của mình.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi phun ra, hắn quỳ thảm trước mặt Triệu Lăng Tà, sắc mặt đờ đẫn, toàn thân run rẩy lẩy bẫy.
“Làm sao có thể?”
Cảnh tượng như vậy lập tức chấn kinh toàn trường, vô số ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía Triệu Lăng Tà, quá mức xuất chúng.
Ngay cả các vị Chí Tôn cao cao tại thượng cũng không nhịn được gật đầu, vuốt vuốt cằm nói:
“Triệu hiền chất tuổi tác còn trẻ đã đem Độc Tôn Kiếm Thể phát huy gần như lô hỏa thuần thanh, thật sự đáng khen ngợi.”
“Kiếm Trũng có Triệu Lăng Tà, đời sau phồn vinh hơn đời trước…”
Một đám thiếu nữ hai mắt si mê, hận không thể lập tức sinh con cho Triệu Lăng Tà, quá mức bá đạo rồi…
Độc Tôn Kiếm Thể chính là loại thể chất khủng khiếp như thế.
Nó là loại Thể Chất có thể phát ra uy thế tác động trực diện vào tinh thần, tâm cảnh, linh hồn của mọi Kiếm Tu.
Người sở hữu Độc Tôn Kiếm Thể như một vị Kiếm Đạo Độc Tôn đứng trên đỉnh Kiếm Đạo, khiến tất cả Kiếm Tu không dám khinh nhờn, dường như việc xuất kiếm với hắn chính là hành vi thất lễ, ngỗ nghịch nhất, không thể tha thứ vậy.
Sở hữu loại Thể Chất như vậy, Triệu Lăng Tà đang ở trạng thái độc tôn cuồng ngạo, mở miệng xưng trẫm, như một vị cái thế Kiếm Đế.
Hình tượng thiên tài Vũ Luân quỳ trước mặt hắn, toàn thân run rẩy càng như tô điểm cho sự uy phong của Triệu Lăng Tà.
“Chủ động ra tay với ta, ngươi đáng chết!” Triệu Lăng Tà hờ hững nhìn Vũ Luân.
ONG!
Động Thiên Kiếm rốt cuộc nâng lên, hướng cổ Vũ Luân trảm xuống.
“Dừng tay!” Tần Lộng Ngọc thân là Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, đương nhiên sẽ không để người của Nam Thiên Môn bị giết.
Mặc dù Vũ Luân bốc đồng và thiếu suy nghĩ khi hành động, nhưng cũng không thể để Triệu Lăng Tà thản nhiên giết chết người của Nam Thiên Môn trước mắt vô số người được.
Thấy Tần Lộng Ngọc sắp lao ra, một cánh tay đã đem nàng kéo ngược trở về…
“Haizz, kẻ ngươi muốn đấu là ta, thả hắn đi thôi!” Lạc Nam bất đắc dĩ mở miệng.
Đã đến nước này, hắn không thể không ứng chiến.
Triệu Lăng Tà rất thông minh, đã đánh vào trọng tâm danh dự của Nam Thiên Môn.
Nếu ngày hôm nay Lạc Nam từ chối ứng chiến, để Vũ Luân và Tần Lộng Ngọc thay mặt hành động, dù cho an toàn trở về, e rằng ngày sau toàn bộ Nam Thiên Môn cũng sẽ khinh thường hắn.
Cái Lạc Nam muốn là đạt được lòng tin của Nam Thiên Môn, trở thành nhân vật nồng cốt của thế lực này, có được căn cơ vững chắc ở Kiếm Châu.
Không thể đánh mất danh dự được…
“Rốt cuộc cũng chịu xuất đầu.” Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Tốt lắm, con chuột này giết cũng chỉ làm bẩn tay ta!”
Hắn đem Vũ Luân đá lăn ra đất.
Một vị trưởng lão của Kiếm Vũ Thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bay ra, hướng về các vị Chí Tôn chắp tay, lúc này mới mang theo Vũ Luân biến mất dạng.
Đả kích lần này quá lớn, Triệu Lăng Tà khủng bố vượt xa tưởng tượng của Vũ Luân, cứ tưởng dù bại trận cũng sẽ thua không quá khó coi, nào ngờ ngay cả khí thế từ Kiếm Thể của đối phương cũng chịu không nổi.
Vũ Luân hiện tại như người mất hồn, nếu không trấn an kịp thời, e rằng kiếm tâm vỡ nát, cả đời lưu lại bóng ma trong lòng, không còn dám tu kiếm.
Trong ánh mắt chăm chú của toàn trường, Lạc Nam chậm rãi bước lên.
Dạ Thanh Thu hưng phấn bừng bừng, lấy ra một chiếc ghế ngồi gác chân xem náo nhiệt.
“Thánh Nữ, ngươi không lo lắng…” Tử Toàn Cơ bất đắc dĩ truyền âm.
“Lo cái gì?” Dạ Thanh Thu chớp chớp mắt: “Ta đang hy vọng con hàng Triệu Lăng Tà nhiều ác chủ bài một chút, có thể ép hắn xuất ra một số bí mật đây.”
Tử Toàn Cơ khóe môi giật giật, bất quá nghĩ đến từ khi gặp mặt Lạc Nam đến nay, ngay cả Linh Hồn của Vạn Linh Tộc Trưởng cũng bị hắn đuổi đi, ngay cả Tinh Hồn Thị Tâm Kính cũng bị hắn qua mặt, ngay cả Thất Thập Tông Chủ cũng không động vào hắn…
E rằng một Triệu Lăng Tà có xuất chúng đến đâu cũng không thể sánh bằng đi?
Nghĩ đến đây, nàng cũng lấy ghế ra ngồi cạnh Dạ Thanh Thu, hiếu kỳ xem lấy.
Tần Lộng Ngọc không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cảm thấy Lạc Nam đã rất điên rồi, không ngờ hai nữ nhân này còn điên hơn.
Cũng phải thôi, nàng chưa từng thấy Lạc Nam chiến đấu, cũng khó mà tưởng tượng một Thánh Tướng ở trước mặt Thánh Hoàng yêu nghiệt như Triệu Lăng Tà có thể làm nên chuyện.
“Con mẹ nó, lão đại vậy mà chiến với Triệu Lăng Tà rồi?”
Bên trong đám đông, Nhàn Kiên vừa từ Kiếm Mộ lao ra, trợn mắt há hốc mồm xem lấy cảnh tượng đang diễn ra.
Lạc Nam vậy mà chuẩn bị đấu với Triệu Lăng Tà?
Nhàn Kiên hơi lo lắng trong lòng, liền âm thầm lấy ra một khối ngọc bài truyền âm về Kiếm Đan Sơn Trang.
Hắn không phải lo lắng Lạc Nam bại trận, hắn đang lo lắng Triệu Lăng Tà sau khi thảm bại sẽ giở trò quỷ, nhờ trưởng bối xuất hiện, tốt nhất là báo cáo tình hình với phụ thân, tùy cơ ứng biến.
Chẳng biết vì sao, Nhàn Kiên đối với Lạc Nam có lòng tin cực lớn, nhân vật có thể một kiếm bại hắn tâm phục khẩu phục, không lý nào lại thua Triệu Lăng Tà được.
Toàn trường chăm chú quan sát, thậm chí quên cả mục đích chính khi tập hợp ở đây là tìm ra hung thủ đắc tội hai Chí Tôn Thế Lực.
Triệu Lăng Tà nở một nụ cười, khóe môi nhếch lên, nhìn Lạc Nam lãnh khốc nói:
“Trẫm vẫn luôn hoài nghi, ngươi hình như không bị Độc Tôn Kiếm Thể của trẫm ảnh hưởng.”
Đây là một trong các nguyên nhân mà Triệu Lăng Tà kiên quyết phải đấu với Lạc Nam.
Từ nhỏ đến lớn, Độc Tôn Kiếm Thể luôn là thứ mà hắn tự hào và kiêu ngạo nhất.
Ngay cả đối mặt với các vị Kiếm Thánh Đế, Độc Tôn Kiếm Thể cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nhưng lần trước gặp mặt, Độc Tôn Kiếm Thể lại chẳng làm được gì một tên Đại Thánh, điều này khiến Triệu Lăng Tà luôn canh cánh trong lòng.
Nếu thế gian này thật sự có kẻ tu vi thấp hơn mà chống được Độc Tôn Kiếm Thể, điều này đối với Triệu Lăng Tà chính là nhục nhã.
Hắn tuyệt không cho phép đối phương tồn tại!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon
Toàn trường tĩnh lặng hồi lâu, sau đó đồng loạt giật mình, hoài nghi mình đang nghe lầm trước âm thanh vừa mới vang lên.
Nhưng cảnh tượng ánh mắt của Triệu Lăng Tà khóa chặt lấy Lạc Nam lại chứng minh tất cả những gì đang diễn ra là sự thật.
“Hoang đường!”
Đây là hai từ mà tất cả người ở đây đều muốn thốt lên vào giờ phút này.
Triệu Lăng Tà là ai chắc hẳn không cần phải giới thiệu nhiều lời nữa, đây chính là nhân vật thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, ngay cả một vị Hộ Pháp của Nam Thiên Môn là Tần Lộng Ngọc cũng không phải đối thủ.
Trong khi đó ở chiều hướng ngược lại, Lạc Nam chỉ mới là nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp, từ trước đến nay lặng lẽ vô danh, không người hay biết.
Cái tên Lạc Nam được phần lớn người đông đảo biết tới là khi Kiếm Tây Thành tuyên bố cắt đứt quan hệ với hắn, sau đó Nam Thiên Môn lại muốn tuyển hắn cho vị trí Hộ Pháp.
Nhưng dù là như vậy, số lần Lạc Nam ra tay ở Kiếm Châu thật sự quá ít, số người từng chứng kiến hắn đích thân xuất thủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Quan trọng nhất, Lạc Nam tu vi quá thấp.
Đối với các Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Đế hay thậm chí là Chí Tôn đang có mặt ở hiện trường, dù tu vi Lạc Nam có là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chẳng khác nhau chút nào.
Bởi vì bất kể là Thánh Tướng hay Đại Thánh cũng chỉ là con kiến, thứ khiến người ta quan tâm là hai vị mỹ nhân Thánh Đế Viên Mãn ở bên cạnh hắn hơn.
Ấy vậy mà sau tất cả những điều đó, thiên kiêu hàng đầu Kiếm Châu, Kiếm Tử của Kiếm Trũng, tay cầm Chí Bảo hướng về Lạc Nam buông lời khiêu chiến.
Hành vi như vậy rơi vào trong mắt đại đa số người ở đây thật sự có thể nói là hoang đường.
Bởi vì một Thánh Hoàng hướng về một Thánh Tướng khiêu chiến, dù có chiến thắng một cách áp đảo thì cũng quá đỗi tầm thường, chẳng có gì lấy làm thành tựu cả.
Nhân vật như Triệu Lăng Tà ắt hẳn không phải người vô não, vì sao lại khiêu chiến như vậy?
“Haha, xem ra Triệu Lăng Tà vẫn còn tức giận việc Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc thoát khỏi tay hắn.” Đường Diệm nở nụ cười tà.
Không ít người gật đầu tán thành lời nói này của Đường Diệm, trước đó Tinh Hồn Thị Tâm Kính có chiếu lại cảnh tượng Lạc Nam giải cứu Tần Lộng Ngọc, sau đó không biết bằng thủ đoạn gì mở ra không gian trốn đi, ắt hẳn là một loại Phù Chú cao cấp nào đó.
Lạc Nam không dám đụng độ chính diện với Triệu Lăng Tà, ngược lại phải mang theo Tần Lộng Ngọc bỏ trốn, chứng tỏ hắn không dám đấu với Triệu Lăng Tà, khiêu chiến một kẻ như vậy có gì vinh quang?
“Haha…”
Trong lúc toàn trường vẫn chưa đoán được dụng ý của Triệu Lăng Tà, Lạc Nam lại nở một nụ cười nhạt:
“Thời gian của ta rất bận rộn, chẳng lẽ a miêu hay a cẩu đến khiêu chiến ta đều phải đáp ứng hay sao?”
Hắn đưa mắt nhìn sang Tử Toàn Cơ tam nữ gật đầu nói: “Chúng ta đi!”
Toàn trường hít sâu một hơi, âm thầm mắng chửi Lạc Nam một tiếng cuồng vọng.
Dám so sánh Triệu Lăng Tà với a miêu a cẩu, tiểu tử này cũng thật là gan to bằng trời.
Đám thiên tài hàng đầu như Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Tinh Thiếu Chủ hai mắt lấp lóe, cảm thấy hứng thú không ít.
“Không chấp nhận lời khiêu chiến cũng không sao, chỉ là Nam Thiên Môn biểu hiện thật sự khiến bổn Kiếm Tử cảm thấy thất vọng.” Triệu Lăng Tà nhún nhún vai, cất tiếng cười tà:
“Đầu tiên là Hộ Pháp Tần Lộng Ngọc thảm bại dưới tay ta phải chật vật đào tẩu, sau đó nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp tiếp theo lại không dám ứng chiến.”
“Mà theo ta được biết, tên nhân tuyển này được chính tay Nam Thiên Chí Tôn mang về…”
“Nếu Hộ Pháp của Nam Thiên Môn đều là mặt hàng như vậy, xem ra thế lực này ngày càng xuống dốc, thật sự đáng buồn…”
“Ngươi câm miệng!” Tần Lộng Ngọc nghiêm nghị quát lớn, Tàn Phong Kiếm trong tay rút ra, chỉ thẳng mặt Triệu Lăng Tà:
“Ta cùng ngươi chiến, lấy tư cách Thánh Hoàng khiêu chiến Thánh Tướng có ý nghĩa gì?”
“Nàng đã là bại tướng, tiếp tục chiến cũng không có ý nghĩa.” Triệu Lăng Tà ánh mắt lấp lóe:
“Trừ khi chúng ta đánh cược, nếu như nàng lại bại, chấp nhận làm nữ nhân của ta!”
“Vô sĩ!” Tần Lộng Ngọc ánh mắt lạnh lẽo.
“Không chấp nhận thì thôi, ta chẳng có thời gian chiến đấu với bại tướng.” Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Còn nữa, ta khiêu chiến Lạc Nam với tư cách Kiếm Tử của Kiếm Trũng khiêu chiến nhân tuyển Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, địa vị gần như ngang hàng, sao lại phân biệt tu vi cao thấp?”
“Đều là hậu bối cùng thế hệ, có địa vị tương đồng, việc tu vi hắn thấp là do bản thân hắn vô dụng, sao lại lấy đó làm cái cớ để từ chối trận chiến?”
Đám người nghe lời này của Triệu Lăng Tà mặc dù có phần khua môi múa mép nhưng lại không phải hoàn toàn không có lý lẽ.
Tu vi người ta cao hơn ngươi là do người ta đã cố gắng hơn, trả giá nhiều hơn, làm sao viện cớ mình là kẻ yếu mà biện hộ?
Chưa kể Lạc Nam và Triệu Lăng Tà đích thật đều là nam tử trẻ tuổi, tuy Triệu Lăng Tà tuổi tác lớn hơn nhiều, nhưng đối với tuổi tác cả đời tu sĩ vẫn còn được xem là hậu bối.
“KENG!”
Bất chợt có tiếng rút kiếm ngân vang, một tên nam tử chậm rãi bước đến chắn trước mặt Lạc Nam, hừ lạnh nói:
“Uy nghiêm của Nam Thiên Môn không thể nhục, Triệu Lăng Tà…để Vũ Luân ta ứng chiến với ngươi.”
Triệu Lăng Tà híp mắt: “Vô danh tiểu tốt, ngươi lại là kẻ nào?”
“Tại hạ cũng là nhân tuyển của Hộ Pháp Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Kiếm Vũ Thành – Vũ Luân.” Nam tử ngạo nghễ nói.
Không ít người gật gù, bọn hắn nhận ra thân phận của nam tử này.
Kiếm Vũ Thành là một trong các Thánh Đế Thế Lực phụ thuộc dưới trướng của Nam Thiên Môn, thiếu thành chủ Vũ Luân quả thật cũng là nhân tuyển cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp.
Vũ Luân đã suy nghĩ rất kỹ càng, hắn và Lạc Nam đều cạnh tranh ngôi vị Hộ Pháp, nếu Lạc Nam không dám ứng chiến vậy thì cứ để hắn ra tay.
Mặc dù hiểu rằng tám phần mười khả năng mình có thể không phải là đối thủ của Triệu Lăng Tà, nhưng chỉ cần không bị đối phương giết chết, dù là trọng thương cũng so với không dám ứng chiến tốt hơn nhiều.
Chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền về Nam Thiên Môn, tin chắc cao tầng Nam Thiên Môn sẽ tán thưởng hắn, còn kẻ không dám ứng chiến như Lạc Nam sẽ trở thành trò cười.
Nào ngờ Triệu Lăng Tà hoàn toàn chẳng có hứng thú với hắn, chỉ hờ hững nhún nhún vai:
“Ta cũng chẳng có thời gian đối với a miêu a cẩu như ngươi, nếu ngươi quỳ xuống xin được đối chiến, ta sẽ cân nhắc.”
“Hì hì, Lăng Tà ngày thường ôn hòa nhã nhặn, không nghĩ cũng có một mặt khí phách như vậy.” Biểu hiện của Triệu Lăng Tà khiến một đám thiếu nữ thiên tài si mê không thôi, ánh mắt chế nhạo xem lấy Vũ Luân quát lớn:
“Cũng không soi gương bản thân mình là ai, một tên đến từ thành trì nhỏ cũng dám hướng Chí Tôn vuốt râu hùm?”
“Đáng giận!” Vũ Luân hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự khinh người quá đáng!”
Cơn giận dâng trào, Vũ Luân bạo phát tu vi Thánh Hoàng, 50 tầng Kiếm Vực ngưng tụ thành Kiếm Thế, bàn tay phất ra:
“Kiếm Vũ – Lưu Tinh Vũ!”
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Thanh kiếm trong tay hắn ngân vang, Hỏa Lực của Thánh Hoàng thiêu đốt cuồn cuộn hòa vào lưỡi kiếm, hư ảnh một ngôi sao rực lửa xẹt ngang bầu trời, cũng là lúc một kiếm mang tên Lưu Tinh Vũ hướng đỉnh đầu Triệu Lăng Tà giáng xuống.
Thế công của Vũ Luân rất cường đại, đã triển khai kiếm thức mạnh nhất của Kiếm Vũ Thành là Lưu Tinh Vũ, kết hợp Hỏa Thánh Hoàng Lực chém ra, như lưu tinh ẩn chứa kiếm khí sắc bén, nguy hiểm hàng lâm.
Đáng tiếc trước thế công của Vũ Luân, Triệu Lăng Tà ngay cả động cũng không thèm động.
KENG!
Chỉ là từ cơ thể hắn, một tiếng kiếm minh xuyên thủng vân tiêu, oanh tạc thiên địa.
ONG ONG ONG ONG ONG…
Khi tiếng kiếm minh này vừa vang lên, toàn bộ kiếm của những kiếm tu đang có mặt ở hiện trường đều run lên lẩy bẩy, kinh hồn táng đảm.
Tóc của Triệu Lăng Tà đổi màu, ngũ quan uy nghiêm và lẫm liệt, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn về phía Vũ Luân, trầm thấp mở miệng:
“Con sâu cái kiến, dám trước mặt trẫm xuất kiếm?”
Toàn bộ khí thế của Triệu Lăng Tà lúc này đều trấn thẳng về phía Vũ Luân.
Trong nháy mắt, Vũ Luân chỉ cảm thấy toàn thân rơi vào hầm băng, thân ảnh của Triệu Lăng Tà ở trước mặt trở nên cao lớn vạn trượng, thần thánh uy nghi, mình ở trước mặt như một con kiến hôi yếu ớt.
Việc xuất kiếm với Triệu Lăng Tà là hành vi ngỗ nghịch nhất thế gian, không thể làm được.
Ngay lập tức, Vũ Luân cưỡng ép thu hồi thế công của mình.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi phun ra, hắn quỳ thảm trước mặt Triệu Lăng Tà, sắc mặt đờ đẫn, toàn thân run rẩy lẩy bẫy.
“Làm sao có thể?”
Cảnh tượng như vậy lập tức chấn kinh toàn trường, vô số ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía Triệu Lăng Tà, quá mức xuất chúng.
Ngay cả các vị Chí Tôn cao cao tại thượng cũng không nhịn được gật đầu, vuốt vuốt cằm nói:
“Triệu hiền chất tuổi tác còn trẻ đã đem Độc Tôn Kiếm Thể phát huy gần như lô hỏa thuần thanh, thật sự đáng khen ngợi.”
“Kiếm Trũng có Triệu Lăng Tà, đời sau phồn vinh hơn đời trước…”
Một đám thiếu nữ hai mắt si mê, hận không thể lập tức sinh con cho Triệu Lăng Tà, quá mức bá đạo rồi…
Độc Tôn Kiếm Thể chính là loại thể chất khủng khiếp như thế.
Nó là loại Thể Chất có thể phát ra uy thế tác động trực diện vào tinh thần, tâm cảnh, linh hồn của mọi Kiếm Tu.
Người sở hữu Độc Tôn Kiếm Thể như một vị Kiếm Đạo Độc Tôn đứng trên đỉnh Kiếm Đạo, khiến tất cả Kiếm Tu không dám khinh nhờn, dường như việc xuất kiếm với hắn chính là hành vi thất lễ, ngỗ nghịch nhất, không thể tha thứ vậy.
Sở hữu loại Thể Chất như vậy, Triệu Lăng Tà đang ở trạng thái độc tôn cuồng ngạo, mở miệng xưng trẫm, như một vị cái thế Kiếm Đế.
Hình tượng thiên tài Vũ Luân quỳ trước mặt hắn, toàn thân run rẩy càng như tô điểm cho sự uy phong của Triệu Lăng Tà.
“Chủ động ra tay với ta, ngươi đáng chết!” Triệu Lăng Tà hờ hững nhìn Vũ Luân.
ONG!
Động Thiên Kiếm rốt cuộc nâng lên, hướng cổ Vũ Luân trảm xuống.
“Dừng tay!” Tần Lộng Ngọc thân là Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, đương nhiên sẽ không để người của Nam Thiên Môn bị giết.
Mặc dù Vũ Luân bốc đồng và thiếu suy nghĩ khi hành động, nhưng cũng không thể để Triệu Lăng Tà thản nhiên giết chết người của Nam Thiên Môn trước mắt vô số người được.
Thấy Tần Lộng Ngọc sắp lao ra, một cánh tay đã đem nàng kéo ngược trở về…
“Haizz, kẻ ngươi muốn đấu là ta, thả hắn đi thôi!” Lạc Nam bất đắc dĩ mở miệng.
Đã đến nước này, hắn không thể không ứng chiến.
Triệu Lăng Tà rất thông minh, đã đánh vào trọng tâm danh dự của Nam Thiên Môn.
Nếu ngày hôm nay Lạc Nam từ chối ứng chiến, để Vũ Luân và Tần Lộng Ngọc thay mặt hành động, dù cho an toàn trở về, e rằng ngày sau toàn bộ Nam Thiên Môn cũng sẽ khinh thường hắn.
Cái Lạc Nam muốn là đạt được lòng tin của Nam Thiên Môn, trở thành nhân vật nồng cốt của thế lực này, có được căn cơ vững chắc ở Kiếm Châu.
Không thể đánh mất danh dự được…
“Rốt cuộc cũng chịu xuất đầu.” Triệu Lăng Tà cười gằn:
“Tốt lắm, con chuột này giết cũng chỉ làm bẩn tay ta!”
Hắn đem Vũ Luân đá lăn ra đất.
Một vị trưởng lão của Kiếm Vũ Thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bay ra, hướng về các vị Chí Tôn chắp tay, lúc này mới mang theo Vũ Luân biến mất dạng.
Đả kích lần này quá lớn, Triệu Lăng Tà khủng bố vượt xa tưởng tượng của Vũ Luân, cứ tưởng dù bại trận cũng sẽ thua không quá khó coi, nào ngờ ngay cả khí thế từ Kiếm Thể của đối phương cũng chịu không nổi.
Vũ Luân hiện tại như người mất hồn, nếu không trấn an kịp thời, e rằng kiếm tâm vỡ nát, cả đời lưu lại bóng ma trong lòng, không còn dám tu kiếm.
Trong ánh mắt chăm chú của toàn trường, Lạc Nam chậm rãi bước lên.
Dạ Thanh Thu hưng phấn bừng bừng, lấy ra một chiếc ghế ngồi gác chân xem náo nhiệt.
“Thánh Nữ, ngươi không lo lắng…” Tử Toàn Cơ bất đắc dĩ truyền âm.
“Lo cái gì?” Dạ Thanh Thu chớp chớp mắt: “Ta đang hy vọng con hàng Triệu Lăng Tà nhiều ác chủ bài một chút, có thể ép hắn xuất ra một số bí mật đây.”
Tử Toàn Cơ khóe môi giật giật, bất quá nghĩ đến từ khi gặp mặt Lạc Nam đến nay, ngay cả Linh Hồn của Vạn Linh Tộc Trưởng cũng bị hắn đuổi đi, ngay cả Tinh Hồn Thị Tâm Kính cũng bị hắn qua mặt, ngay cả Thất Thập Tông Chủ cũng không động vào hắn…
E rằng một Triệu Lăng Tà có xuất chúng đến đâu cũng không thể sánh bằng đi?
Nghĩ đến đây, nàng cũng lấy ghế ra ngồi cạnh Dạ Thanh Thu, hiếu kỳ xem lấy.
Tần Lộng Ngọc không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cảm thấy Lạc Nam đã rất điên rồi, không ngờ hai nữ nhân này còn điên hơn.
Cũng phải thôi, nàng chưa từng thấy Lạc Nam chiến đấu, cũng khó mà tưởng tượng một Thánh Tướng ở trước mặt Thánh Hoàng yêu nghiệt như Triệu Lăng Tà có thể làm nên chuyện.
“Con mẹ nó, lão đại vậy mà chiến với Triệu Lăng Tà rồi?”
Bên trong đám đông, Nhàn Kiên vừa từ Kiếm Mộ lao ra, trợn mắt há hốc mồm xem lấy cảnh tượng đang diễn ra.
Lạc Nam vậy mà chuẩn bị đấu với Triệu Lăng Tà?
Nhàn Kiên hơi lo lắng trong lòng, liền âm thầm lấy ra một khối ngọc bài truyền âm về Kiếm Đan Sơn Trang.
Hắn không phải lo lắng Lạc Nam bại trận, hắn đang lo lắng Triệu Lăng Tà sau khi thảm bại sẽ giở trò quỷ, nhờ trưởng bối xuất hiện, tốt nhất là báo cáo tình hình với phụ thân, tùy cơ ứng biến.
Chẳng biết vì sao, Nhàn Kiên đối với Lạc Nam có lòng tin cực lớn, nhân vật có thể một kiếm bại hắn tâm phục khẩu phục, không lý nào lại thua Triệu Lăng Tà được.
Toàn trường chăm chú quan sát, thậm chí quên cả mục đích chính khi tập hợp ở đây là tìm ra hung thủ đắc tội hai Chí Tôn Thế Lực.
Triệu Lăng Tà nở một nụ cười, khóe môi nhếch lên, nhìn Lạc Nam lãnh khốc nói:
“Trẫm vẫn luôn hoài nghi, ngươi hình như không bị Độc Tôn Kiếm Thể của trẫm ảnh hưởng.”
Đây là một trong các nguyên nhân mà Triệu Lăng Tà kiên quyết phải đấu với Lạc Nam.
Từ nhỏ đến lớn, Độc Tôn Kiếm Thể luôn là thứ mà hắn tự hào và kiêu ngạo nhất.
Ngay cả đối mặt với các vị Kiếm Thánh Đế, Độc Tôn Kiếm Thể cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nhưng lần trước gặp mặt, Độc Tôn Kiếm Thể lại chẳng làm được gì một tên Đại Thánh, điều này khiến Triệu Lăng Tà luôn canh cánh trong lòng.
Nếu thế gian này thật sự có kẻ tu vi thấp hơn mà chống được Độc Tôn Kiếm Thể, điều này đối với Triệu Lăng Tà chính là nhục nhã.
Hắn tuyệt không cho phép đối phương tồn tại!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon