Bên ngoài Thiên Tượng Chí Tôn đang điều động đại lượng Chiến Trận Sư hóa giải Đại Trận Hộ Cung, bên trong Tuyết Mộng Cung lại là một tình cảnh khác.
Toàn bộ cung điện to lớn lúc này chỉ còn lại hai sư đồ Tuyết Mộng Thiên Nữ và Càn Quân Thánh Đế.
Tuyết Mộng Thiên Nữ tiến vào mật thất, cởi xuống áo choàng rộng thùng thình che đậy…nháy mắt toàn bộ mật thất sáng rực lên.
Làn da nàng trắng hơn cả Dạ Minh Châu đang khảm trên thành vách, một đầu tóc trắng như tuyết bồng bềnh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt sắc sảo xanh thẳm màu da trời, chân mày như họa, làn mi cong vút kiêu ngạo, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi trái tim chúm chím hồng nhuận lúc này hơi nhợt nhạt, biểu lộ lại bình tĩnh như mặt giếng cổ tĩnh lặng, vạn năm chưa từng gợn sóng.
Che đậy thân thể đẫy đà là bộ cẩm bào màu trắng bó sát người, bên trên thêu lấy từng bông hoa tuyết xinh đẹp, những đường cong lòi lõm tinh tế, bầu sữa ngạo nhân, bờ mông kiêu hãnh, vòng eo thon gọn săn chắc và đôi chân dài thướt tha, không chỗ nào không đẹp.
Xét về dung mạo, nàng cũng như những tuyệt mỹ giai nhân hàng đầu, nhan sắc luôn đến một mức độ giới hạn nào đó rồi thôi, không thể tiến thêm được nữa…nhưng ở các mỹ nhân luôn có những thứ đặc biệt hấp dẫn và thu hút, chính là khí chất, phong thái tạo ra sự độc nhất vô nhị của các nàng.
Nữ nhân có khí chất, có phong thái…mỗi một cái nâng tay nhấc chân, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của các nàng chính là đòn tất công trí mạng vào tâm hồn của nam nhân, khiến chúng sinh điên đảo.
Nhìn lấy Tuyết Mộng Thiên Nữ, ngươi sẽ có cảm giác nàng quá mức bình tĩnh ung dung, quá mức hờ hững đối với vạn vật xung quanh dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào, ngay cả ở hiện tại khi đại địch vây quanh, nàng vẫn chẳng dao động dù chỉ một tia cảm xúc.
Trước một nữ nhân như thế, ngươi sẽ nhịn không được bị nàng hấp dẫn, muốn khám phá được nàng, muốn được gần gũi nàng hơn, xem thấu nội tâm của nàng.
Càn Quân đứng như trời trồng nhìn sư phụ, chẳng biết vì sao hắn cảm giác nàng như một nữ thần bước ra từ mộng ảo, nàng không đến từ thực tại, nàng tuy gần nhưng lại cách xa vô tận thời không.
Có lẽ đó là nguyên nhân thế gian xưng tụng nàng là Tuyết Mộng Thiên Nữ, bởi lẽ nàng như đến từ thiên giới, nàng chỉ tồn tại ở trong mộng, nàng không thuộc về thế giới này.
“Khụ…”
Tuyết Mộng Thiên Nữ chau mày, từ trong bờ môi yêu kiều rỉ ra một tia máu, khí tức của nàng đã suy yếu đến cực hạn, như một nữ tử yếu nhược khiến người khác đau lòng.
“Sư phụ…” Càn Quân lên tiếng kinh hô, vô thức muốn bước lại gần.
Tuyết Mộng Thiên Nữ lắc đầu, truyền đạt ý niệm:
“Bổn cung cần phải bế quan dưỡng thương, ngươi ra bên ngoài canh gác, nếu thấy địch nhân thành công phá trận mà bổn cung vẫn chưa xuất quan, ngươi hãy thông qua Truyền Tống Trận rời đi!”
“Sư phụ…” Càn Quân thì thào, thấy nàng rơi vào tình trạng này còn biết nghĩ cho mình, hắn cảm thấy gặp được nàng là may mắn lớn nhất.
Khi linh hồn của hắn thức tỉnh trong cơ thể Càn Phi, tu vi mất hết, thân phận cao quý là Thánh Đế không còn, bị hận ý đối với Lạc Gia lấn át tâm trí…chính nàng đã xuất hiện như một nữ thần, cưu mang hắn, thu hắn làm đồ đệ.
Cảnh tượng ngày hôm đó, Càn Quân vĩnh viễn không quên.
Thời gian dần trôi, được sự bồi dưỡng của sư phụ và sự hỗ trợ nhiệt tình của Tuyết Mộng Cung, tu vi của hắn nhanh chóng khôi phục Thánh Đế, đồng thời hình tượng nữ thần của Tuyết Mộng Thiên Nữ ngày càng không thể thay thế ở trong lòng hắn.
Thậm chí nỗi đau và sự oán hận khi đánh mất Lạc Tư Tình cũng đã vơi đi rất nhiều, hắn cảm thấy nhất định là ông trời có mắt, ban một nữ thần khác bước vào cuộc đời của hắn.
Nhưng tu vi chênh lệch quá xa, thân phận sư đồ ràng buộc, nàng tuy ở gần nhưng lại cách xa như vô tận…điều đó khiến Càn Quân vẫn luôn che giấu nội tâm chân thật của mình.
Hắn nuôi dã tâm, chờ ngày mình trở thành Chí Tôn hùng mạnh, hắn tin tưởng mình sẽ rút ngắn khoảng cách, đủ tư cách có được nàng.
Ngày hôm nay cường địch vây quanh, Càn Quân nhìn thấy Tuyết Mộng Thiên Nữ lâm vào trạng thái suy yếu tột cùng, nàng lúc này yếu ớt nhu nhược như một nữ nhân cần được quan tâm, che chở.
Hắn đột ngột phát hiện khoảng cách giữa mình và nàng không còn xa nữa.
Dã tâm, sự cuồng bạo, tham lam và những mặt sâu tăm tối luôn che giấu trong thời gian qua của Càn Quân bùng phát không thể ức chế, dần dần thôn phệ lý trí của hắn.
Càn Quân không muốn áp chế, ngược lại còn để dục niệm tà ác, lòng tham chiếm hữu dâng trào mãnh liệt.
“Ngươi vì sao còn chưa đi?” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhíu mày trách cứ.
Cái nhíu mày uy nghiêm của nàng càng khiến dục vọng trong người Càn Quân bùng nổ, hắn phải chiếm lấy nữ nhân này, phải có được nàng bằng mọi giá.
“Sư phụ, đồ nhi có một phương pháp sẽ hỗ trợ người nhanh chóng khôi phục thương thế mà không cần bế quan.” Càn Quân bước đến gần, hơi thở ồ ồ mãnh liệt.
“Phương pháp gì?” Tuyết Mộng Thiên Nữ ánh mắt lóe lên.
“Chính là song…” Càn Quân lao đến bên giường, nở nụ cười dâm dục.
ĐÙNG.
Cửa mật thất đột ngột bị phá tan, thân ảnh một tên nam tử lười biếng tiến vào, nở nụ cười khinh khỉnh:
“Thì ra đây là mật thất của Tuyết Mộng Thiên Nữ, phí công lão tử tìm tòi thật khổ a.”
“Kẻ nào?” Càn Quân nhảy dựng lên, quay đầu nhìn đến, nhất thời sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Lạc Nam cười tủm tỉm phất tay chào hỏi.
“Ngươi…” Càn Quân giận dữ, run sợ, cánh tay run lẩy bẩy chỉ về phía vị khách không mời:
“Sao ngươi có mặt ở đây? Sao ngươi tiến vào được?”
“Dịch Chuyển Tức Thời.” Lạc Nam nhún vai:
“Chủ nhân của Tuyết Mộng Cung đã bị thương nặng, ta sợ gì không dám vào?”
“Khí linh Tuyết Nhi đâu?” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng thốt lên, chỉ là thanh âm của nàng quá mức suy nhược, chẳng còn chút uy hiếp nào.
“Khí linh của Tuyết Mộng Cung à?” Lạc Nam đắc ý vác Lạc Hồng Kiếm trên tay cười tủm tỉm:
“Bị Tiểu Hồng bảo bối của ta dọa sợ rồi, nó dám đuổi ta ra ngoài thì ta liền chém nó!”
“Binh Nhân Tộc!” Càn Quân nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng phẫn nộ, để ta tiễn ngươi đi một đoạn.” Lạc Nam biểu lộ lãnh khốc.
Trong khoảnh khắc, Sát Thế, Chiến Thế, Bá Vực, Phật Thế, Kiếm Thế tất cả đều được hắn vận dụng.
“PHỐC!”
Càn Quân hung hăng thổ huyết bắn ngược vào tường, biểu lộ hốt hoảng đến cùng cực:
“Làm sao có thể mạnh như vậy?”
Hắn không ngờ chỉ với các loại uy thế của Lạc Nam mà mình đã không chịu nổi, sợ hãi đến từ tận đáy lòng.
Lạc Nam không muốn cho đối phương thêm bất cứ cơ hội nào, Lạc Hồng Kiếm ngân vang, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, 200 hành tinh mãnh liệt bạo phát sức mạnh, hung hăng trảm xuống nhất kiếm.
“Không…” Càn Quân vãi cả ra quần.
“Bí Pháp – Huyết Tuyết Nộ!”
Thấy đồ đệ sắp gặp tổn thương, Tuyết Mộng Thiên Nữ thanh lãnh quát lên, tinh huyết sục sôi, từng bông hoa tuyết như trở nên cuồng nộ, trạng thái của nàng khôi phục ngay lập tức.
Nhắm ngay Lạc Nam, Chí Tôn Băng Lôi Chưởng bá đạo đẩy ra.
Bởi vì quá mức bất ngờ, Lạc Nam đồng tử co rút lại, dường như không nghĩ đến điều này, toàn thân như gặp trọng kích, ăn trọn một chưởng của Chí Tôn.
PHỐC.
Hắn điên cuồng phun máu, nện thẳng vào tường, xương cốt như muốn nát bấy, lục phủ ngũ tạng như sắp rối tung.
“Làm sao…làm sao…” Lạc Nam thì thào kiệt quệ, biểu lộ đầy vẻ không cam lòng.
“Thân là Chí Tôn, bổn cung sao lại thiếu thốn thủ đoạn giữ mạng?” Tuyết Mộng Thiên Nữ hừ một tiếng.
Bất quá lúc này dường như phản phệ kéo đến, nàng tiếp tục suy nhược ngã xuống giường, khí thế yếu ớt đến cực điểm.
“Phù…phù…phù…” Càn Quân thở hổn hển, có cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về, hắn xoay người đứng lên, lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy thảm trạng của Lạc Nam và cả Tuyết Mộng Thiên Nữ, hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì Lạc Nam kịp thời tiến vào quấy rối, bằng không kẻ phải ăn trọn Bí Pháp phục hồi vừa rồi của sư phụ sợ rằng sẽ là hắn.
“Hahahaha.”
Nghĩ đến đây, Càn Quân ngửa đầu cười như điên:
“Lạc Nam tiểu súc sinh, ngươi đã biết hậu quả khi đối nghịch với trẫm? trẫm chính là nhân vật được thượng thiên che chở, ngươi yêu nghiệt đến mức nào cũng phải chết thôi, hiểu chưa hả?”
“Phi nhi, ngươi vì sao tự xưng là trẫm?” Tuyết Mộng Thiên Nữ yếu ớt thì thào.
“Hahaha, trẫm không muốn làm đồ đệ của nàng, trẫm sắp thành nam nhân của nàng.” Càn Quân hưng phấn hét to.
“Ngươi…” Tuyết Mộng Thiên Nữ biến sắc.
“Đúng là đại nghịch bất đạo a.” Lạc Nam thì thào.
“Câm miệng.” Càn Quân biểu lộ oán độc, dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Nam:
“Tất cả là do súc sinh ngươi làm hại.”
Nói xong, hắn bước đến gần Tuyết Mộng Thiên Nữ, nở nụ cười đầy đắc ý: “Yên tâm đi, ta có luyện một môn Công Pháp Song Tu, sau khi kết hợp…nàng chắc chắn sẽ hồi phục thương thế.”
“Nghiệt đồ…” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lẽo nói:
“Dù bổn tọa khôi phục, việc đầu tiên làm chính là tiêu diệt ngươi!”
“Khà khà khà.” Càn Quân tự tiếu phi tiếu:
“Đáng tiếc thay, môn Công Pháp Song Tu này của trẫm có thể khiến linh hồn hai ta như nước sữa giao dung, sinh mệnh gắn kết, nếu trẫm chết thì nàng cũng sẽ chết, như uyên ương đồng sinh cộng tử, không thể xa rời.”
Vốn môn Công Pháp Song Tu đặc biệt đó là thứ mà Càn Quân chuẩn bị để song tu với Lạc Tư Tình, bất quá hắn vẫn luôn do dự…vì trước đây tu vi Lạc Tư Tình thấp hơn hắn, chẳng may nàng chết buộc hắn phải chết theo thì sao?
Còn hiện tại Tuyết Mộng Thiên Nữ chính là nữ Chí Tôn cường đại, hắn không ngại gắn kết tính mạng của mình với nàng.
Càn Quân càng nghĩ càng hưng phấn, đúng là vận mệnh an bày, ông trời sắp đặt…
Hắn oán hận nhìn sang Lạc Nam gằn từng chữ:
“Họ Lạc súc sinh, ngươi dám cướp nữ nhân của trẫm, vậy hôm nay trẫm để ngươi thèm thuồng đố kỵ nhìn đệ nhất mỹ nhân Đông Vực được trẫm sủng hạnh, sau đó mới tiêu diệt ngươi.”
Càng nói càng đắc ý, tâm tính vặn vẹo, Càn Quân cười như điên cuồng:
“Lạc Tư Tình sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay trẫm, khi đó trẫm bắt nàng làm nô lệ, làm đồ chơi cho trẫm…hahahaha.”
Lúc này hắn có cảm giác toàn bộ thiên hạ đều nằm trong tay mình, một khi chiếm hữu Tuyết Mộng Thiên Nữ hoàn tất, hắn sẽ mang nàng thông qua Truyền Tống Trận dịch chuyển đến Dị Nguyên Hội, sợ gì Thiên Tượng Chí Tôn?
Ngày sau có đủ thực lực, hắn lại cướp Lạc Tư Tình trở về làm nô lệ cho mình.
Khi đó hai đạy mỹ nhân đều thuộc về hắn.
Không muốn đêm dài lắm mộng nữa, Càn Quân rốt cuộc bạo phát sức lực, muốn chấn vỡ y phục của Tuyết Mộng Thiên Nữ.
Nhưng ở khoảnh khắc này, trong đôi mắt thanh tịnh của Tuyết Mộng Thiên Nữ vậy mà hiện ra một tia trêu tức.
OÀNH!
Chí Tôn uy nghiền ép mà ra.
PHỐC!
Càn Quân hộc ra máu tươi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bắn vào vách đá, hai mắt lồi ra ngoài:
“Không có khả năng!”
Tuyết Mộng Thiên Nữ ung dung đứng lên, tất cả di chứng phản phệ, tất cả thương thế từ đầu đến giờ dường như không hề tồn tại, khôi phục phong thái khí định thần nhàn, cao cao tại thượng.
“Súc sinh chính là ngươi!” Tuyết Mộng Thiên Nữ hờ hững lên tiếng.
“Sư…sư phụ…” Càn Quân tâm tình thoáng cái chìm vào đáy cốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thủ đoạn của Tuyết Mộng Thiên Nữ vượt qua tầm hiểu biết của hắn.
Hắn nằm mộng cũng không lường được sau tất cả, nàng vẫn còn ác chủ bài khôi phục.
“Haizz, cái cảm giác này thật sự không dễ chịu phải không?” Lạc Nam ra vẻ tiếc thương, nhếch mép cười tà.
“Ngươi câm miệng!” Càn Quân hoảng loạn đến cực điểm trừng mắt nhìn Lạc Nam, lại hướng Tuyết Mộng Thiên Nữ quỳ gối, điên cuồng dập đầu đến rướm máu:
“Sư phụ tha mạng, sư phụ tha mạng…đồ nhi chỉ bởi vì quá mức yêu ngươi nên mới hồ đồ.”
“Đồ nhi chỉ vì muốn có được ngươi mà thôi, không hề có dụng ý xấu xa hay mong muốn làm tổn thương ngươi.”
“Haha...” Lạc Nam cất tiếng chế nhạo cười khinh bỉ:
“Ta thấy ngươi muốn bắt nàng làm nô lệ luôn thì đúng hơn.”
“Người ngoài như ngươi thì biết cái gì?” Càn Quân nộ rống, chỉ tay vào Lạc Nam:
“Sư phụ mau giết hắn, hắn đang cố ý khích bác ly gián chúng ta.”
Nói xong hắn mới nhận ra trạng thái của Lạc Nam vẫn đang rất thê thảm, liền hung hăng lao đến muốn giết Lạc Nam.
Trước khi bị Tuyết Mộng Thiên Nữ trách tội, hắn muốn tranh thủ tiêu diệt Lạc Nam.
Nào ngờ lúc này Tuyết Mộng Thiên Nữ nâng nhẹ bàn tay lên.
RĂNG RẮC…
Không gian kết băng, đem cơ thể Càn Quân khóa chặt, buộc hắn đứng im một chỗ.
“Sư phụ vì sao cứu hắn?” Càn Quân ngơ ngác, tuy rằng mình và nàng vừa mới mâu thuẫn nhưng cũng không có lý do cứu địch nhân như Lạc Nam a.
Tuyết Mộng Thiên Nữ không thèm bận tâm đến Càn Quân, ngược lại lấy ra một viên Đế Đan Liệu Thương đến bên cạnh Lạc Nam ngồi xuống, nhàn nhạt nói:
“Mở miệng ra!”
Lạc Nam cười cười, thản nhiên đứng dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, hướng nàng nháy mắt trêu chọc:
“Máu này là do ta cắn lưỡi, không phải do nàng đánh đâu.”
“Ngươi?” Đến lượt Tuyết Mộng Thiên Nữ kinh dị đến ngây người, hiển nhiên nàng cũng chẳng hiểu vì sao Lạc Nam không hề bị thương tổn khi đã bị mình công kích.
Mặc dù vừa rồi nàng đã cố ý thu lực rất nhiều để không lấy mạng hắn, nhưng ít nhiều hắn cũng phải bị thương chứ hả?
“Màn kịch của nàng cũng nên kết thúc.” Lạc Nam hướng Tuyết Mộng Thiên Nữ nghiêm nghị nói.
Trong lòng Tuyết Mộng Thiên Nữ có chút bối rối, ngoài mặt vẫn biểu lộ điềm nhiên: “Ngươi nói gì bổn cung không hiểu?”
“Thế gian này có rất ít chuyện qua được mắt của ta.” Lạc Nam ra vẻ thần bí khó dò, hai tây nâng lên xòe ra.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Hoa Tàn Thế Vẫn xoay tròn trong lòng bàn tay trái, còn ở bàn tay phải…Chí Bảo - Đông Hoa Cung thu nhỏ đã hiện diện.
Tuyết Mộng Thiên Nữ ánh mắt phức tạp nhìn lấy nam nhân.
“Bổn cung nên gọi nàng là Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả…” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:
“Hay Đông Hoa Thiên Trưởng Lão?”
“Làm sao ngươi biết?” Tuyết Mộng Thiên Nữ toàn thân chấn động, phải biết thân phận của nàng là tuyệt đối bí mật, ngay cả cao tầng Đông Hoa Cung như Lê Sa, Cốt Nữ đều bị qua mặt.
“Hừ, còn không tham kiến bổn cung?” Lạc Nam bá đạo nói.
Tuyết Mộng Thiên Nữ hít sâu một hơi, trong ánh mắt bất khả tư nghị của Càn Quân, hướng Lạc Nam chắp tay hành lễ:
“Thiên trưởng lão Tuyết Mộng gặp qua cung chủ!”
“Cái này…cái này…cái này…” Càn Quân phát rồ, ngửa đầu gào rống:
“Hoang đường, ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác.”
Hắn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mọi thứ thật không chân thật, mờ mờ ảo ảo như một giấc mộng, như một cơn ác mộng.
“Đây là ảo cảnh do Tuyết Mộng Cung gây ra, chắc chắn là thế…không thể nào là sự thật.” Càn Quân tự trấn an, tự an ủi bản thân bằng mọi cách.
Đáng tiếc hiện thực tàn khốc.
Trong sự đố kỵ như muốn phát cuồng của hắn, chỉ thấy Lạc Nam nắm lấy bàn tay như ngọc ngà châu báu của Tuyết Mộng Thiên Nữ.
“Mau buông ra, súc sinh không được chạm vào nàng.” Càn Quân biểu lộ vặn vẹo như dã thú, nộ hỏa tuôn trào:
“Cấm ngươi đụng vào sư phụ!”
Chẳng ai để tâm đến hắn, Lạc Nam nắm lấy ngọc thủ thanh lạnh mềm mại nhẳn nhụi của Tuyết Mộng, đồng thời cũng là Thiên Trưởng Lão của Đông Hoa Cung, trân trọng hạ người hôn xuống mu bàn tay nàng, không có một tia dục vọng.
Tuyết Mộng run rẩy toàn thân, lại nghe nam nhân ôn nhu nói:
“Những năm qua nàng bôn ba vất vả rồi, bổn cung đón nàng trở về!”
Trong khoảnh khắc, băng vĩnh cửu chính thức hòa tan…
Toàn bộ cung điện to lớn lúc này chỉ còn lại hai sư đồ Tuyết Mộng Thiên Nữ và Càn Quân Thánh Đế.
Tuyết Mộng Thiên Nữ tiến vào mật thất, cởi xuống áo choàng rộng thùng thình che đậy…nháy mắt toàn bộ mật thất sáng rực lên.
Làn da nàng trắng hơn cả Dạ Minh Châu đang khảm trên thành vách, một đầu tóc trắng như tuyết bồng bềnh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt sắc sảo xanh thẳm màu da trời, chân mày như họa, làn mi cong vút kiêu ngạo, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi trái tim chúm chím hồng nhuận lúc này hơi nhợt nhạt, biểu lộ lại bình tĩnh như mặt giếng cổ tĩnh lặng, vạn năm chưa từng gợn sóng.
Che đậy thân thể đẫy đà là bộ cẩm bào màu trắng bó sát người, bên trên thêu lấy từng bông hoa tuyết xinh đẹp, những đường cong lòi lõm tinh tế, bầu sữa ngạo nhân, bờ mông kiêu hãnh, vòng eo thon gọn săn chắc và đôi chân dài thướt tha, không chỗ nào không đẹp.
Xét về dung mạo, nàng cũng như những tuyệt mỹ giai nhân hàng đầu, nhan sắc luôn đến một mức độ giới hạn nào đó rồi thôi, không thể tiến thêm được nữa…nhưng ở các mỹ nhân luôn có những thứ đặc biệt hấp dẫn và thu hút, chính là khí chất, phong thái tạo ra sự độc nhất vô nhị của các nàng.
Nữ nhân có khí chất, có phong thái…mỗi một cái nâng tay nhấc chân, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của các nàng chính là đòn tất công trí mạng vào tâm hồn của nam nhân, khiến chúng sinh điên đảo.
Nhìn lấy Tuyết Mộng Thiên Nữ, ngươi sẽ có cảm giác nàng quá mức bình tĩnh ung dung, quá mức hờ hững đối với vạn vật xung quanh dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào, ngay cả ở hiện tại khi đại địch vây quanh, nàng vẫn chẳng dao động dù chỉ một tia cảm xúc.
Trước một nữ nhân như thế, ngươi sẽ nhịn không được bị nàng hấp dẫn, muốn khám phá được nàng, muốn được gần gũi nàng hơn, xem thấu nội tâm của nàng.
Càn Quân đứng như trời trồng nhìn sư phụ, chẳng biết vì sao hắn cảm giác nàng như một nữ thần bước ra từ mộng ảo, nàng không đến từ thực tại, nàng tuy gần nhưng lại cách xa vô tận thời không.
Có lẽ đó là nguyên nhân thế gian xưng tụng nàng là Tuyết Mộng Thiên Nữ, bởi lẽ nàng như đến từ thiên giới, nàng chỉ tồn tại ở trong mộng, nàng không thuộc về thế giới này.
“Khụ…”
Tuyết Mộng Thiên Nữ chau mày, từ trong bờ môi yêu kiều rỉ ra một tia máu, khí tức của nàng đã suy yếu đến cực hạn, như một nữ tử yếu nhược khiến người khác đau lòng.
“Sư phụ…” Càn Quân lên tiếng kinh hô, vô thức muốn bước lại gần.
Tuyết Mộng Thiên Nữ lắc đầu, truyền đạt ý niệm:
“Bổn cung cần phải bế quan dưỡng thương, ngươi ra bên ngoài canh gác, nếu thấy địch nhân thành công phá trận mà bổn cung vẫn chưa xuất quan, ngươi hãy thông qua Truyền Tống Trận rời đi!”
“Sư phụ…” Càn Quân thì thào, thấy nàng rơi vào tình trạng này còn biết nghĩ cho mình, hắn cảm thấy gặp được nàng là may mắn lớn nhất.
Khi linh hồn của hắn thức tỉnh trong cơ thể Càn Phi, tu vi mất hết, thân phận cao quý là Thánh Đế không còn, bị hận ý đối với Lạc Gia lấn át tâm trí…chính nàng đã xuất hiện như một nữ thần, cưu mang hắn, thu hắn làm đồ đệ.
Cảnh tượng ngày hôm đó, Càn Quân vĩnh viễn không quên.
Thời gian dần trôi, được sự bồi dưỡng của sư phụ và sự hỗ trợ nhiệt tình của Tuyết Mộng Cung, tu vi của hắn nhanh chóng khôi phục Thánh Đế, đồng thời hình tượng nữ thần của Tuyết Mộng Thiên Nữ ngày càng không thể thay thế ở trong lòng hắn.
Thậm chí nỗi đau và sự oán hận khi đánh mất Lạc Tư Tình cũng đã vơi đi rất nhiều, hắn cảm thấy nhất định là ông trời có mắt, ban một nữ thần khác bước vào cuộc đời của hắn.
Nhưng tu vi chênh lệch quá xa, thân phận sư đồ ràng buộc, nàng tuy ở gần nhưng lại cách xa như vô tận…điều đó khiến Càn Quân vẫn luôn che giấu nội tâm chân thật của mình.
Hắn nuôi dã tâm, chờ ngày mình trở thành Chí Tôn hùng mạnh, hắn tin tưởng mình sẽ rút ngắn khoảng cách, đủ tư cách có được nàng.
Ngày hôm nay cường địch vây quanh, Càn Quân nhìn thấy Tuyết Mộng Thiên Nữ lâm vào trạng thái suy yếu tột cùng, nàng lúc này yếu ớt nhu nhược như một nữ nhân cần được quan tâm, che chở.
Hắn đột ngột phát hiện khoảng cách giữa mình và nàng không còn xa nữa.
Dã tâm, sự cuồng bạo, tham lam và những mặt sâu tăm tối luôn che giấu trong thời gian qua của Càn Quân bùng phát không thể ức chế, dần dần thôn phệ lý trí của hắn.
Càn Quân không muốn áp chế, ngược lại còn để dục niệm tà ác, lòng tham chiếm hữu dâng trào mãnh liệt.
“Ngươi vì sao còn chưa đi?” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhíu mày trách cứ.
Cái nhíu mày uy nghiêm của nàng càng khiến dục vọng trong người Càn Quân bùng nổ, hắn phải chiếm lấy nữ nhân này, phải có được nàng bằng mọi giá.
“Sư phụ, đồ nhi có một phương pháp sẽ hỗ trợ người nhanh chóng khôi phục thương thế mà không cần bế quan.” Càn Quân bước đến gần, hơi thở ồ ồ mãnh liệt.
“Phương pháp gì?” Tuyết Mộng Thiên Nữ ánh mắt lóe lên.
“Chính là song…” Càn Quân lao đến bên giường, nở nụ cười dâm dục.
ĐÙNG.
Cửa mật thất đột ngột bị phá tan, thân ảnh một tên nam tử lười biếng tiến vào, nở nụ cười khinh khỉnh:
“Thì ra đây là mật thất của Tuyết Mộng Thiên Nữ, phí công lão tử tìm tòi thật khổ a.”
“Kẻ nào?” Càn Quân nhảy dựng lên, quay đầu nhìn đến, nhất thời sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Lạc Nam cười tủm tỉm phất tay chào hỏi.
“Ngươi…” Càn Quân giận dữ, run sợ, cánh tay run lẩy bẩy chỉ về phía vị khách không mời:
“Sao ngươi có mặt ở đây? Sao ngươi tiến vào được?”
“Dịch Chuyển Tức Thời.” Lạc Nam nhún vai:
“Chủ nhân của Tuyết Mộng Cung đã bị thương nặng, ta sợ gì không dám vào?”
“Khí linh Tuyết Nhi đâu?” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng thốt lên, chỉ là thanh âm của nàng quá mức suy nhược, chẳng còn chút uy hiếp nào.
“Khí linh của Tuyết Mộng Cung à?” Lạc Nam đắc ý vác Lạc Hồng Kiếm trên tay cười tủm tỉm:
“Bị Tiểu Hồng bảo bối của ta dọa sợ rồi, nó dám đuổi ta ra ngoài thì ta liền chém nó!”
“Binh Nhân Tộc!” Càn Quân nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng phẫn nộ, để ta tiễn ngươi đi một đoạn.” Lạc Nam biểu lộ lãnh khốc.
Trong khoảnh khắc, Sát Thế, Chiến Thế, Bá Vực, Phật Thế, Kiếm Thế tất cả đều được hắn vận dụng.
“PHỐC!”
Càn Quân hung hăng thổ huyết bắn ngược vào tường, biểu lộ hốt hoảng đến cùng cực:
“Làm sao có thể mạnh như vậy?”
Hắn không ngờ chỉ với các loại uy thế của Lạc Nam mà mình đã không chịu nổi, sợ hãi đến từ tận đáy lòng.
Lạc Nam không muốn cho đối phương thêm bất cứ cơ hội nào, Lạc Hồng Kiếm ngân vang, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, 200 hành tinh mãnh liệt bạo phát sức mạnh, hung hăng trảm xuống nhất kiếm.
“Không…” Càn Quân vãi cả ra quần.
“Bí Pháp – Huyết Tuyết Nộ!”
Thấy đồ đệ sắp gặp tổn thương, Tuyết Mộng Thiên Nữ thanh lãnh quát lên, tinh huyết sục sôi, từng bông hoa tuyết như trở nên cuồng nộ, trạng thái của nàng khôi phục ngay lập tức.
Nhắm ngay Lạc Nam, Chí Tôn Băng Lôi Chưởng bá đạo đẩy ra.
Bởi vì quá mức bất ngờ, Lạc Nam đồng tử co rút lại, dường như không nghĩ đến điều này, toàn thân như gặp trọng kích, ăn trọn một chưởng của Chí Tôn.
PHỐC.
Hắn điên cuồng phun máu, nện thẳng vào tường, xương cốt như muốn nát bấy, lục phủ ngũ tạng như sắp rối tung.
“Làm sao…làm sao…” Lạc Nam thì thào kiệt quệ, biểu lộ đầy vẻ không cam lòng.
“Thân là Chí Tôn, bổn cung sao lại thiếu thốn thủ đoạn giữ mạng?” Tuyết Mộng Thiên Nữ hừ một tiếng.
Bất quá lúc này dường như phản phệ kéo đến, nàng tiếp tục suy nhược ngã xuống giường, khí thế yếu ớt đến cực điểm.
“Phù…phù…phù…” Càn Quân thở hổn hển, có cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về, hắn xoay người đứng lên, lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy thảm trạng của Lạc Nam và cả Tuyết Mộng Thiên Nữ, hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì Lạc Nam kịp thời tiến vào quấy rối, bằng không kẻ phải ăn trọn Bí Pháp phục hồi vừa rồi của sư phụ sợ rằng sẽ là hắn.
“Hahahaha.”
Nghĩ đến đây, Càn Quân ngửa đầu cười như điên:
“Lạc Nam tiểu súc sinh, ngươi đã biết hậu quả khi đối nghịch với trẫm? trẫm chính là nhân vật được thượng thiên che chở, ngươi yêu nghiệt đến mức nào cũng phải chết thôi, hiểu chưa hả?”
“Phi nhi, ngươi vì sao tự xưng là trẫm?” Tuyết Mộng Thiên Nữ yếu ớt thì thào.
“Hahaha, trẫm không muốn làm đồ đệ của nàng, trẫm sắp thành nam nhân của nàng.” Càn Quân hưng phấn hét to.
“Ngươi…” Tuyết Mộng Thiên Nữ biến sắc.
“Đúng là đại nghịch bất đạo a.” Lạc Nam thì thào.
“Câm miệng.” Càn Quân biểu lộ oán độc, dữ tợn nhìn chằm chằm Lạc Nam:
“Tất cả là do súc sinh ngươi làm hại.”
Nói xong, hắn bước đến gần Tuyết Mộng Thiên Nữ, nở nụ cười đầy đắc ý: “Yên tâm đi, ta có luyện một môn Công Pháp Song Tu, sau khi kết hợp…nàng chắc chắn sẽ hồi phục thương thế.”
“Nghiệt đồ…” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lẽo nói:
“Dù bổn tọa khôi phục, việc đầu tiên làm chính là tiêu diệt ngươi!”
“Khà khà khà.” Càn Quân tự tiếu phi tiếu:
“Đáng tiếc thay, môn Công Pháp Song Tu này của trẫm có thể khiến linh hồn hai ta như nước sữa giao dung, sinh mệnh gắn kết, nếu trẫm chết thì nàng cũng sẽ chết, như uyên ương đồng sinh cộng tử, không thể xa rời.”
Vốn môn Công Pháp Song Tu đặc biệt đó là thứ mà Càn Quân chuẩn bị để song tu với Lạc Tư Tình, bất quá hắn vẫn luôn do dự…vì trước đây tu vi Lạc Tư Tình thấp hơn hắn, chẳng may nàng chết buộc hắn phải chết theo thì sao?
Còn hiện tại Tuyết Mộng Thiên Nữ chính là nữ Chí Tôn cường đại, hắn không ngại gắn kết tính mạng của mình với nàng.
Càn Quân càng nghĩ càng hưng phấn, đúng là vận mệnh an bày, ông trời sắp đặt…
Hắn oán hận nhìn sang Lạc Nam gằn từng chữ:
“Họ Lạc súc sinh, ngươi dám cướp nữ nhân của trẫm, vậy hôm nay trẫm để ngươi thèm thuồng đố kỵ nhìn đệ nhất mỹ nhân Đông Vực được trẫm sủng hạnh, sau đó mới tiêu diệt ngươi.”
Càng nói càng đắc ý, tâm tính vặn vẹo, Càn Quân cười như điên cuồng:
“Lạc Tư Tình sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay trẫm, khi đó trẫm bắt nàng làm nô lệ, làm đồ chơi cho trẫm…hahahaha.”
Lúc này hắn có cảm giác toàn bộ thiên hạ đều nằm trong tay mình, một khi chiếm hữu Tuyết Mộng Thiên Nữ hoàn tất, hắn sẽ mang nàng thông qua Truyền Tống Trận dịch chuyển đến Dị Nguyên Hội, sợ gì Thiên Tượng Chí Tôn?
Ngày sau có đủ thực lực, hắn lại cướp Lạc Tư Tình trở về làm nô lệ cho mình.
Khi đó hai đạy mỹ nhân đều thuộc về hắn.
Không muốn đêm dài lắm mộng nữa, Càn Quân rốt cuộc bạo phát sức lực, muốn chấn vỡ y phục của Tuyết Mộng Thiên Nữ.
Nhưng ở khoảnh khắc này, trong đôi mắt thanh tịnh của Tuyết Mộng Thiên Nữ vậy mà hiện ra một tia trêu tức.
OÀNH!
Chí Tôn uy nghiền ép mà ra.
PHỐC!
Càn Quân hộc ra máu tươi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bắn vào vách đá, hai mắt lồi ra ngoài:
“Không có khả năng!”
Tuyết Mộng Thiên Nữ ung dung đứng lên, tất cả di chứng phản phệ, tất cả thương thế từ đầu đến giờ dường như không hề tồn tại, khôi phục phong thái khí định thần nhàn, cao cao tại thượng.
“Súc sinh chính là ngươi!” Tuyết Mộng Thiên Nữ hờ hững lên tiếng.
“Sư…sư phụ…” Càn Quân tâm tình thoáng cái chìm vào đáy cốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thủ đoạn của Tuyết Mộng Thiên Nữ vượt qua tầm hiểu biết của hắn.
Hắn nằm mộng cũng không lường được sau tất cả, nàng vẫn còn ác chủ bài khôi phục.
“Haizz, cái cảm giác này thật sự không dễ chịu phải không?” Lạc Nam ra vẻ tiếc thương, nhếch mép cười tà.
“Ngươi câm miệng!” Càn Quân hoảng loạn đến cực điểm trừng mắt nhìn Lạc Nam, lại hướng Tuyết Mộng Thiên Nữ quỳ gối, điên cuồng dập đầu đến rướm máu:
“Sư phụ tha mạng, sư phụ tha mạng…đồ nhi chỉ bởi vì quá mức yêu ngươi nên mới hồ đồ.”
“Đồ nhi chỉ vì muốn có được ngươi mà thôi, không hề có dụng ý xấu xa hay mong muốn làm tổn thương ngươi.”
“Haha...” Lạc Nam cất tiếng chế nhạo cười khinh bỉ:
“Ta thấy ngươi muốn bắt nàng làm nô lệ luôn thì đúng hơn.”
“Người ngoài như ngươi thì biết cái gì?” Càn Quân nộ rống, chỉ tay vào Lạc Nam:
“Sư phụ mau giết hắn, hắn đang cố ý khích bác ly gián chúng ta.”
Nói xong hắn mới nhận ra trạng thái của Lạc Nam vẫn đang rất thê thảm, liền hung hăng lao đến muốn giết Lạc Nam.
Trước khi bị Tuyết Mộng Thiên Nữ trách tội, hắn muốn tranh thủ tiêu diệt Lạc Nam.
Nào ngờ lúc này Tuyết Mộng Thiên Nữ nâng nhẹ bàn tay lên.
RĂNG RẮC…
Không gian kết băng, đem cơ thể Càn Quân khóa chặt, buộc hắn đứng im một chỗ.
“Sư phụ vì sao cứu hắn?” Càn Quân ngơ ngác, tuy rằng mình và nàng vừa mới mâu thuẫn nhưng cũng không có lý do cứu địch nhân như Lạc Nam a.
Tuyết Mộng Thiên Nữ không thèm bận tâm đến Càn Quân, ngược lại lấy ra một viên Đế Đan Liệu Thương đến bên cạnh Lạc Nam ngồi xuống, nhàn nhạt nói:
“Mở miệng ra!”
Lạc Nam cười cười, thản nhiên đứng dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, hướng nàng nháy mắt trêu chọc:
“Máu này là do ta cắn lưỡi, không phải do nàng đánh đâu.”
“Ngươi?” Đến lượt Tuyết Mộng Thiên Nữ kinh dị đến ngây người, hiển nhiên nàng cũng chẳng hiểu vì sao Lạc Nam không hề bị thương tổn khi đã bị mình công kích.
Mặc dù vừa rồi nàng đã cố ý thu lực rất nhiều để không lấy mạng hắn, nhưng ít nhiều hắn cũng phải bị thương chứ hả?
“Màn kịch của nàng cũng nên kết thúc.” Lạc Nam hướng Tuyết Mộng Thiên Nữ nghiêm nghị nói.
Trong lòng Tuyết Mộng Thiên Nữ có chút bối rối, ngoài mặt vẫn biểu lộ điềm nhiên: “Ngươi nói gì bổn cung không hiểu?”
“Thế gian này có rất ít chuyện qua được mắt của ta.” Lạc Nam ra vẻ thần bí khó dò, hai tây nâng lên xòe ra.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Hoa Tàn Thế Vẫn xoay tròn trong lòng bàn tay trái, còn ở bàn tay phải…Chí Bảo - Đông Hoa Cung thu nhỏ đã hiện diện.
Tuyết Mộng Thiên Nữ ánh mắt phức tạp nhìn lấy nam nhân.
“Bổn cung nên gọi nàng là Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả…” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:
“Hay Đông Hoa Thiên Trưởng Lão?”
“Làm sao ngươi biết?” Tuyết Mộng Thiên Nữ toàn thân chấn động, phải biết thân phận của nàng là tuyệt đối bí mật, ngay cả cao tầng Đông Hoa Cung như Lê Sa, Cốt Nữ đều bị qua mặt.
“Hừ, còn không tham kiến bổn cung?” Lạc Nam bá đạo nói.
Tuyết Mộng Thiên Nữ hít sâu một hơi, trong ánh mắt bất khả tư nghị của Càn Quân, hướng Lạc Nam chắp tay hành lễ:
“Thiên trưởng lão Tuyết Mộng gặp qua cung chủ!”
“Cái này…cái này…cái này…” Càn Quân phát rồ, ngửa đầu gào rống:
“Hoang đường, ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác.”
Hắn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mọi thứ thật không chân thật, mờ mờ ảo ảo như một giấc mộng, như một cơn ác mộng.
“Đây là ảo cảnh do Tuyết Mộng Cung gây ra, chắc chắn là thế…không thể nào là sự thật.” Càn Quân tự trấn an, tự an ủi bản thân bằng mọi cách.
Đáng tiếc hiện thực tàn khốc.
Trong sự đố kỵ như muốn phát cuồng của hắn, chỉ thấy Lạc Nam nắm lấy bàn tay như ngọc ngà châu báu của Tuyết Mộng Thiên Nữ.
“Mau buông ra, súc sinh không được chạm vào nàng.” Càn Quân biểu lộ vặn vẹo như dã thú, nộ hỏa tuôn trào:
“Cấm ngươi đụng vào sư phụ!”
Chẳng ai để tâm đến hắn, Lạc Nam nắm lấy ngọc thủ thanh lạnh mềm mại nhẳn nhụi của Tuyết Mộng, đồng thời cũng là Thiên Trưởng Lão của Đông Hoa Cung, trân trọng hạ người hôn xuống mu bàn tay nàng, không có một tia dục vọng.
Tuyết Mộng run rẩy toàn thân, lại nghe nam nhân ôn nhu nói:
“Những năm qua nàng bôn ba vất vả rồi, bổn cung đón nàng trở về!”
Trong khoảnh khắc, băng vĩnh cửu chính thức hòa tan…