“Thì ra là người của Thời Không Thái Tử…”
Ngồi trên lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam hơi nhíu nhíu mày.
Sau khi kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của đám Thời Không Tộc, hắn cũng biết thân phận của nữ nhân có tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ chính là một trong các thị thiếp được Thời Không Thái Tử sủng ái.
Bất quá con hàng Thời Không Thái Tử này cũng không biết có bao nhiêu thị thiếp, vậy mà ngay cả một thủ đoạn giữ mạng như Chí Tôn Nhất Kích cũng không cho người ta.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, ở trong hư không thì Thời Không Tộc vốn đã rất mạnh, lại có thêm Chí Bảo như Phi Không Chu, dù gặp phải Chí Tôn bình thường cũng có thể liều mạng chạy trốn.
Đáng tiếc đụng phải Lạc Nam mới đa dạng thủ đoạn, thậm chí có cả một vài chiêu thức học từ Tuế Nguyệt mang tính khắc chế, cuối cùng cả đám đều bị diệt.
Đối với Nhẫn Trữ Vật của mấy kẻ này, Lạc Nam chẳng tìm ra được thứ nào lọt mắt.
Công Pháp, Vũ Kỹ của bọn hắn hầu hết đều bắt nguồn từ Thời Không Tộc, mà mấy thứ này thì trong truyền thừa của Tuế Nguyệt có đủ, thậm chí còn cao cấp hơn, Lạc Nam muốn học khi nào mà chẳng được?
Pháp Bảo hay Vũ Khí cũng chẳng có thứ gì đáng giá, đẳng cấp cao nhất là Cửu Tinh, dùng làm đồ ăn cho Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi còn tạm được.
Kiểm kê tới lui một phen, Lạc Nam phát hiện lần này bỏ công giết người chẳng thu hoạch được gì, chỉ tổ tốn sức.
“À quên, còn con chó kia…” Hắn vuốt vuốt cằm.
Bất quá con chó đó là sủng vật của đám người này, ngay cả chủ nhân của nó còn chẳng có gì đặc biệt, nó sẽ lợi hại đến mức nào chứ?
Càng nghĩ sắc mặt Lạc Nam càng khó coi, vô duyên vô cớ rướt thêm phiền toái.
Hắc Ma Vệ đã bị trúng Truy Hung Ấn, điều này đồng nghĩa với trong thời gian sắp tới cứ mỗi lần hắn điều động Hắc Ma Vệ sẽ có nguy cơ bị Thời Không Tộc tìm đến tận cửa trả thù.
Nhất là tên Thời Không Thái Tử, kẻ này khả năng rất cao sẽ báo thù cho thị thiếp của hắn.
Xem ra Hắc Ma Vệ chỉ nên xuất hiện bên trong Tử Giới, có như thế mới tránh được Thời Không Tộc đánh hơi.
“Lo lắng cũng vô ích, nâng cấp thực lực của bản thân mới là vương đạo.” Lạc Nam sắc mặt cương nghị.
Tử Hải đã to lớn như thế, nhưng nếu đem Tử Hải so sánh với hư không, e rằng phạm vi của Tử Hải chỉ như một hạt cát nhỏ.
Thời Không Tộc dù lợi hại đến đâu, Lạc Nam cũng không tin bọn hắn có thể tìm ra hung thủ là mình giữa hư không vô tận.
Tạm thời chưa có biện pháp đột phá nguyên tu lên Thánh Vương, vậy thì nâng cấp trình độ của những lĩnh vực khác.
Thế là vừa ngồi trên lưng Tiểu Tinh, hắn bắt đầu tập trung nghiên cứu Trận Pháp, Đan Dược, Luyện Khí…
Đặc biệt là Luyện Khí, thân là Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn, Lạc Nam cũng không thể để trình độ Luyện Khí của mình dừng lại ở Ngũ Tinh mãi được.
Xung quanh cơ thể có Gia Tốc Thời Gian, đẩy nhanh tốc độ lĩnh ngộ lên gấp vài chục lần.
…
Tu luyện không phân năm tháng, trầm mê vào nghiên cứu, Lạc Nam đã sớm quen với bóng tối đen kịch trong hư không vây quanh.
Thấm thoát một năm thời gian thực đã qua, khi Tiểu Tinh xé rách không gian lao vọt ra ngoài, những tia sáng loe lói đầu tiên chiếu vào trực diện, Lạc Nam thậm chí hơi nhíu nhíu mắt vì còn chưa thích ứng.
“Ồ, đã đến Đông Vực hay sao?” Lạc Nam vỗ vỗ đầu nó.
“Ngao!” Tiểu Tinh kêu lên, nó hồi đáp rằng cảm giác được đã đến bờ bên kia của Tử Hải nên mới từ hư không hiện ra, cũng không biết nơi này rốt cuộc có phải Đông Vực hay không.
“Haha…” Lạc Nam nhếch môi cười, lẩm bẩm nói:
“Sở dĩ Nguyên Giới có bốn đại lục được gọi là Vực là vì địa hình của những nơi này thấp hơn rất nhiều so với Ngũ Châu, đồi núi tồn tại cực ít, thay vào đó phần lớn địa hình là những vực sâu hun hút…”
“Vậy nên muốn biết nơi này có phải Đông Vực hay không, liền bay dạo một vòng quan sát là rõ.”
“Ngao!” Tiểu Tinh hưng phấn, muốn tung hoành thiên không.
Đáng tiếc Lạc Nam cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu nó: “Thu nhỏ lại đi!”
Vừa đến một nơi xa lạ, dáng vẻ uy mãnh của Tiểu Tinh quá dễ thu hút sự chú ý…nên thay vì tiếp tục tọa kỵ, Lạc Nam lựa chọn tự mình di chuyển.
Một Thời Không Tộc đã đủ phiền toái…chưa kể còn đám Thiên Lệnh Giáo chẳng biết đang trốn ở đâu.
RỐNG!
Tiểu Tinh không vui húc đầu vào bụng Lạc Nam một cái cho hả giận, lúc này mới thu mình lại thành con thú nhỏ trốn vào áo hắn.
Lạc Nam cũng tạm thời không gọi chúng nữ tiến ra, hắn muốn xác định hoàn cảnh rồi mới tính tiếp.
Quan sát xung quanh, hắn đang đứng trên bờ biển Tử Hải, từng đợt sóng đen kịch xô vào bờ chạm đến mắt cá chân…
Phóng tầm mắt nhìn về phía trước, một thôn xóm nhỏ hiện ra ở trước mặt, cách Tử Hải chỉ vài dặm đường.
Chậm rãi dạo bước đến gần, Lạc Nam kinh ngạc phát hiện thôn xóm này tất cả chỉ là phàm nhân, ngay cả một tu sĩ cũng không có.
Thoáng suy nghĩ, hắn liền rõ ràng nguyên nhân.
Bởi vị bị môi trường của Tử Hải ảnh hưởng, những nơi lân cận hầu hết có lượng Nguyên Khí cực loãng, thậm chí gần như không có Nguyên Khí tồn tại.
Những nơi như thế có thể nói là khỉ ho cò gáy, ngay cả một góc Linh Dược muốn phát triển cũng không thể, đương nhiên tu sĩ sẽ chẳng ai lựa chọn nơi có hoàn cảnh như thế làm chỗ sinh tồn hay tu luyện.
Chỉ có phàm nhân địa vị thấp kém nhất ở thế giới này mới lựa chọn sống gần Tử Hải, bởi vì những nơi khác có hoàn cảnh tốt hơn đều có tu sĩ chiếm cứ.
Những phàm nhân này một đời chỉ có vài chục năm ngắn ngũi, bọn hắn trồng trọt, chăn nuôi để sinh tồn, những thứ cơ bản mà không cần đòi hỏi cái gọi là Nguyên Khí.
Hơi đồng cảm với sự tàn nhẫn của thế giới, Lạc Nam cũng không muốn phá hư sự yên bình của những thôn dân, đang muốn lựa chọn ẩn mình rời đi.
“Tiểu ca, tiểu ca…”
Đột ngột từ trong cửa thôn có một nam tử trung niên chạy hùng hục xông ra, ăn mặc lam lũ, cởi trần khoe làn da rám nắng và dáng người cơ bắp của người lao động, trên vai còn vắt khăn đầy mồ hôi, khuôn mặt rất thật thà và hàm hậu.
“Vị đại thúc này, có chuyện gì sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Haha, ta nhìn ngươi ăn mặc quý giá, có phải tu sĩ hay không?” Nam tử trung niên cười hàm hậu.
“Đúng thế, đại thúc không sợ ta?” Lạc Nam hiếu kỳ.
“Có gì phải sợ? sống chết có số mà…” Nam tử trung niên hào phóng nói:
“Dân trong Nông Gia Thôn chúng ta không phải chưa từng thấy tu sĩ, ngược lại thỉnh thoảng đều có người như tiên nhân từ Tử Hải bay sang, thậm chí cả những con tàu khổng lồ biết bay…”
Lạc Nam gật gật đầu, Tử Hải là đường tắt qua lại giữa các châu lục, Nông Gia Thôn này ở ven bờ Tử Hải thỉnh thoảng chứng kiến tu sĩ cũng không phải điều khó hiểu.
Điểm khó hiểu duy nhất có lẽ là vì sao thôn này vẫn còn tồn tại cho đến nay.
“Đại thúc có gì chỉ giáo.” Lạc Nam hỏi.
“Chỉ giáo thì không dám.” Nam tử trung niên cười hề hề:
“Ta nhìn ngươi đang kẹt ở bình cảnh, có muốn đột phá hay không?”
Lạc Nam toàn thân chấn động, hắn đang kẹt ở Thánh Tướng Viên Mãn, một phàm nhân vậy mà có thể nhìn ra?
Trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, Lạc Nam thử đáp ứng:
“Đột phá thì ai cũng muốn, không biết đại thúc có cao kiến gì?”
“Đơn giản lắm, ngươi giúp thôn chúng ta trồng trọt, chăn nuôi trăm năm liền sẽ đột phá.” Nam tử trung niên thành thật nói.
“Trồng trọt chăn nuôi trăm năm?” Lạc Nam lắc đầu:
“Quên đi đại thúc, trừ khi heo nái mẹ biết leo cây.”
“Ai nói với ngươi không thể?” Nam tử trung niên trợn mắt, chợt hướng vào trong thôn quát lên:
“Tiểu Đậu biểu diễn!”
“Ột…ột…ột…ột…ột…”
Có tiếng heo kêu inh ỏi vang lên, một con heo nái làn da hồng hào, nặng trừng hai trăm cân từ trong cửa làng bất chợt chạy ra, lắc lư thịt mỡ.
Trong ánh mắt trợn tròn của Lạc Nam, heo nái mẹ hết sức bình thường này hùng hục chạy thẳng lên ngọn cây cao hở phạm vi phụ cận.
“Cái này…” Lạc Nam vội vàng lùi lại vài bước chân.
“Thấy thế nào? Heo nái mẹ Tiểu Đậu biết leo cây, trồng trọt và chăn nuôi liền giúp ngươi đột phá bình cảnh.” Nam tử đại thúc cười khà khà.
“Tiền bối ngươi đừng đùa ta, trăm năm quá lâu.” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy cái Nông Gia Thôn này.
Hắn đã bắt đầu đoán được bên trong nói không chừng có một đám lão quái vật đang ẩn cư.
Mình cứ tưởng bọn họ là phàm nhân, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua tu vi của bọn họ không phải mình có thể xem thấu mà thôi.
“Ngươi chê thời gian dài à?” Nam tử đại thúc trừng mắt:
“Chỉ cần ngươi cố gắng, ta không ngại làm mối cho ngươi một thôn nữ.”
“Thật xin lỗi, tiểu tử có sự vụ tại thân.” Lạc Nam lắc lắc đầu.
Nông Gia Thôn này quá mức thần bí, tùy tiện một tên đại thúc chạy ra đã khiến mình nhìn không thấu, hắn không dám mạo hiểm đi vào bên trong.
Vô sự hiến ân cần…cẩn thận đề phòng là trên hết.
Huống hồ dù có được như lời của nam tử trung niên cũng phải mất trăm năm mới có thể đột phá Thánh Vương, hắn không có nhiều thời gian như thế.
“Nếu vậy thì đáng tiếc…” Nam tử trung niên thở dài, bàn tay hướng heo nái mẹ vẩy vẩy:
“Tiểu Đậu về thôi!”
ỘT…ỘT…
Heo nái Tiểu Đậu từ trên cây thuần thục trượt xuống, chạy đến cho nam tử trung niên cưỡi lên người, chạy vào bên trong cửa thôn.
Lạc Nam cũng vội vàng xoay người bay đi, lo lắng bị một đám lão quái vật nhìn chằm chằm.
Được một lúc sau, hắn không cảm thấy có gì nguy hiểm, vô thức quay đầu nhìn lại.
Trong khoảnh khắc, Lạc Nam toàn thân rùng mình, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Ở vị trí vừa rồi chỉ còn lại một bãi đất, cây cối um tùm, nào nhìn thấy thôn xóm nhỏ mộc mạc kia đâu?
“Móa nó, gặp quỷ rồi…” Hít sâu một ngụm khí lạnh.
Hắn thậm chí hoài nghi tất cả những điều xảy ra vừa rồi là ảo giác do mình hành tẩu trong hư không quá lâu, còn chưa thích ứng lại khi nhìn thấy ánh nắng.
Nhưng Lạc Nam hiểu đó chỉ là tự mình an ủi mình mà thôi, một Hồn Thánh Vương Hậu Kỳ làm sao sẽ sinh ra ảo giác?
“Chẳng lẽ đây chính là muốn cho ngươi thấy thì ngươi sẽ thấy, không muốn ngươi thấy thì vĩnh viễn cũng không gặp được, tác động vào quy tắc?”
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu vừa rồi ta đồng ý bước vào thôn làng, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn không biết, nhưng hắn cũng không hối hận vì quyết định của mình.
Bởi lẽ nếu như bước vào thôn làng kia là tốt cho hắn, nói không chừng Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ yêu cầu hắn vào làng.
Nhưng Hệ Thống từ đầu đến cuối vẫn im hơi lặng tiếng, điều này chứng minh lựa chọn của bản thân hắn chưa chắc là sai…
Lắc lắc đầu xua tan tạp niệm, Lạc Nam không nhìn về phương hướng đó nữa, bay qua từng đám mây tiến về phía trước.
Băng qua một dãi bình nguyên cằn cõi, hắn phát hiện mặt đất ngày càng thấp xuống, tạo thành con dốc lớn dài hàng vạn dặm.
Vẫn chưa thấy bóng người, chỉ nhìn thấy vài loại động vật ăn cỏ không đáng kể.
Bầu trời dần vào đêm…
Rốt cuộc Lạc Nam phát hiện điểm thu hút.
Một tòa khách sạn nằm giữa thiên địa hoang vu, trống trải.
Phía trước cổng khách sạn có treo hai cái đèn lồng đỏ bắt mắt vô cùng, nhất là ở trong màn đêm càng trở nên nổi bật.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, ở một nơi như thế này có một tòa khách sạn rõ ràng rất dễ khiến cho người khác cảm giác được nghi ngờ, nhất là khi vừa bị thôn làng kia làm cho khiếp hãi, hắn cũng chẳng xem nhẹ bất cứ thứ gì nữa.
Tồn tại ở một nơi hoang vu sừng sững, không cần nói cũng biết khách sạn này là có thực lực.
“Bất quá cứ tiếp tục kiêng kỵ trước sau cũng thật khó chịu, lần này để ta xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Hít sâu một hơi, không do dự nữa, hắn cất bước tiến vào.
Ở khoảng cách gần, giữa hai lồng đèn đỏ, một bảng hiệu đề tên khách sạn đập vào trong mắt.
“Đông Hoa Khách Sạn!”
Lạc Nam ngờ vực lẩm bẩm, vì sao lại là Đông Hoa?
Khách sạn này chẳng lẽ cùng Đông Hoa Cung có can hệ gì?
Hắn cất bước đi vào, âm thầm gật gù.
Ở tại đại sảnh có không ít người, từng nhóm ba người ngồi cùng bàn, hơn nữa đủ mọi thể loại.
Có cả Yêu Thú, đạo sĩ, đao tu, kiếm khách, hồn tu, có người ăn mặc cao quý, có kẻ bình phàm, thậm chí có cả ăn mày.
Chuyện gì xảy ra?
Lạc Nam hoàn toàn không hiểu, vì sao ở nơi này lại là 3 người ngồi một bàn, vì sao không có bàn hai người, năm người hay chỉ một người duy nhất?
Toàn bộ ánh mắt của những kẻ đang có mặt đều đổ dồn về phía Lạc Nam, tràn ngập quỷ dị.
“Vị khách quan này, ngươi hình như lần đầu đến Đông Hoa Khách Sạn?” Một tiểu nhị chạy đến cung kính hỏi.
“Không sai, nhìn ánh mắt của các vị quan khách ở đây, hình như ta sai thủ tục nào thì phải?” Lạc Nam khó hiểu hỏi.
“Ngươi có biết vì sao nơi này xưng là Đông Hoa Khách Sạn?” Tiểu nhị hỏi.
“Liên quan gì đến thế lực bí ẩn Đông Hoa Cung à?” Lạc Nam ra vẻ suy đoán.
“Thông minh!” Tiểu nhị vỗ tay tán thưởng:
“Bởi vì chủ nhân lập ra Đông Hoa Khách Sạn là người hâm mộ cuồng nhiệt của Đông Hoa Chí Tôn diễm tuyệt Đông Vực trong quá khứ, thế nên mới đặt tên cho khách sạn của mình là Đông Hoa.”
“Mà không chỉ khách sạn chúng ta, ở rất nhiều nơi khác…nào là Đông Hoa Thành, Đông Hoa Tửu Lâu, Đông Hoa Tông…ngươi sẽ thấy rất nhiều người hâm mộ Đông Hoa Chí Tôn mà đặt tên thế lực theo tên của nàng.”
Lạc Nam há hốc mồm, hắn nhớ lại bà nương Đông Hoa từng khoe khoang nàng từng diễm kinh Đông Vực, được xưng tụng Đông Vực mỹ nhân quả nhiên không phải hư danh, chết lâu như thế còn được cuồng nhiệt sùng bái như thế?
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến một bàn phải ngồi ba người?” Lạc Nam chỉ toàn trường một vòng.
“Bởi vì một bàn chỉ được bố trí ba chiếc ghế.” Tiểu nhị thành thật đáp:
“Hơn nữa chủ khách sạn tuyên bố Đông Hoa Khách Sạn chỉ tiếp đón những nhóm khách có đủ ba người mà thôi.”
“Đây là quy tắc…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon
Ngồi trên lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam hơi nhíu nhíu mày.
Sau khi kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của đám Thời Không Tộc, hắn cũng biết thân phận của nữ nhân có tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ chính là một trong các thị thiếp được Thời Không Thái Tử sủng ái.
Bất quá con hàng Thời Không Thái Tử này cũng không biết có bao nhiêu thị thiếp, vậy mà ngay cả một thủ đoạn giữ mạng như Chí Tôn Nhất Kích cũng không cho người ta.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, ở trong hư không thì Thời Không Tộc vốn đã rất mạnh, lại có thêm Chí Bảo như Phi Không Chu, dù gặp phải Chí Tôn bình thường cũng có thể liều mạng chạy trốn.
Đáng tiếc đụng phải Lạc Nam mới đa dạng thủ đoạn, thậm chí có cả một vài chiêu thức học từ Tuế Nguyệt mang tính khắc chế, cuối cùng cả đám đều bị diệt.
Đối với Nhẫn Trữ Vật của mấy kẻ này, Lạc Nam chẳng tìm ra được thứ nào lọt mắt.
Công Pháp, Vũ Kỹ của bọn hắn hầu hết đều bắt nguồn từ Thời Không Tộc, mà mấy thứ này thì trong truyền thừa của Tuế Nguyệt có đủ, thậm chí còn cao cấp hơn, Lạc Nam muốn học khi nào mà chẳng được?
Pháp Bảo hay Vũ Khí cũng chẳng có thứ gì đáng giá, đẳng cấp cao nhất là Cửu Tinh, dùng làm đồ ăn cho Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi còn tạm được.
Kiểm kê tới lui một phen, Lạc Nam phát hiện lần này bỏ công giết người chẳng thu hoạch được gì, chỉ tổ tốn sức.
“À quên, còn con chó kia…” Hắn vuốt vuốt cằm.
Bất quá con chó đó là sủng vật của đám người này, ngay cả chủ nhân của nó còn chẳng có gì đặc biệt, nó sẽ lợi hại đến mức nào chứ?
Càng nghĩ sắc mặt Lạc Nam càng khó coi, vô duyên vô cớ rướt thêm phiền toái.
Hắc Ma Vệ đã bị trúng Truy Hung Ấn, điều này đồng nghĩa với trong thời gian sắp tới cứ mỗi lần hắn điều động Hắc Ma Vệ sẽ có nguy cơ bị Thời Không Tộc tìm đến tận cửa trả thù.
Nhất là tên Thời Không Thái Tử, kẻ này khả năng rất cao sẽ báo thù cho thị thiếp của hắn.
Xem ra Hắc Ma Vệ chỉ nên xuất hiện bên trong Tử Giới, có như thế mới tránh được Thời Không Tộc đánh hơi.
“Lo lắng cũng vô ích, nâng cấp thực lực của bản thân mới là vương đạo.” Lạc Nam sắc mặt cương nghị.
Tử Hải đã to lớn như thế, nhưng nếu đem Tử Hải so sánh với hư không, e rằng phạm vi của Tử Hải chỉ như một hạt cát nhỏ.
Thời Không Tộc dù lợi hại đến đâu, Lạc Nam cũng không tin bọn hắn có thể tìm ra hung thủ là mình giữa hư không vô tận.
Tạm thời chưa có biện pháp đột phá nguyên tu lên Thánh Vương, vậy thì nâng cấp trình độ của những lĩnh vực khác.
Thế là vừa ngồi trên lưng Tiểu Tinh, hắn bắt đầu tập trung nghiên cứu Trận Pháp, Đan Dược, Luyện Khí…
Đặc biệt là Luyện Khí, thân là Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn, Lạc Nam cũng không thể để trình độ Luyện Khí của mình dừng lại ở Ngũ Tinh mãi được.
Xung quanh cơ thể có Gia Tốc Thời Gian, đẩy nhanh tốc độ lĩnh ngộ lên gấp vài chục lần.
…
Tu luyện không phân năm tháng, trầm mê vào nghiên cứu, Lạc Nam đã sớm quen với bóng tối đen kịch trong hư không vây quanh.
Thấm thoát một năm thời gian thực đã qua, khi Tiểu Tinh xé rách không gian lao vọt ra ngoài, những tia sáng loe lói đầu tiên chiếu vào trực diện, Lạc Nam thậm chí hơi nhíu nhíu mắt vì còn chưa thích ứng.
“Ồ, đã đến Đông Vực hay sao?” Lạc Nam vỗ vỗ đầu nó.
“Ngao!” Tiểu Tinh kêu lên, nó hồi đáp rằng cảm giác được đã đến bờ bên kia của Tử Hải nên mới từ hư không hiện ra, cũng không biết nơi này rốt cuộc có phải Đông Vực hay không.
“Haha…” Lạc Nam nhếch môi cười, lẩm bẩm nói:
“Sở dĩ Nguyên Giới có bốn đại lục được gọi là Vực là vì địa hình của những nơi này thấp hơn rất nhiều so với Ngũ Châu, đồi núi tồn tại cực ít, thay vào đó phần lớn địa hình là những vực sâu hun hút…”
“Vậy nên muốn biết nơi này có phải Đông Vực hay không, liền bay dạo một vòng quan sát là rõ.”
“Ngao!” Tiểu Tinh hưng phấn, muốn tung hoành thiên không.
Đáng tiếc Lạc Nam cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu nó: “Thu nhỏ lại đi!”
Vừa đến một nơi xa lạ, dáng vẻ uy mãnh của Tiểu Tinh quá dễ thu hút sự chú ý…nên thay vì tiếp tục tọa kỵ, Lạc Nam lựa chọn tự mình di chuyển.
Một Thời Không Tộc đã đủ phiền toái…chưa kể còn đám Thiên Lệnh Giáo chẳng biết đang trốn ở đâu.
RỐNG!
Tiểu Tinh không vui húc đầu vào bụng Lạc Nam một cái cho hả giận, lúc này mới thu mình lại thành con thú nhỏ trốn vào áo hắn.
Lạc Nam cũng tạm thời không gọi chúng nữ tiến ra, hắn muốn xác định hoàn cảnh rồi mới tính tiếp.
Quan sát xung quanh, hắn đang đứng trên bờ biển Tử Hải, từng đợt sóng đen kịch xô vào bờ chạm đến mắt cá chân…
Phóng tầm mắt nhìn về phía trước, một thôn xóm nhỏ hiện ra ở trước mặt, cách Tử Hải chỉ vài dặm đường.
Chậm rãi dạo bước đến gần, Lạc Nam kinh ngạc phát hiện thôn xóm này tất cả chỉ là phàm nhân, ngay cả một tu sĩ cũng không có.
Thoáng suy nghĩ, hắn liền rõ ràng nguyên nhân.
Bởi vị bị môi trường của Tử Hải ảnh hưởng, những nơi lân cận hầu hết có lượng Nguyên Khí cực loãng, thậm chí gần như không có Nguyên Khí tồn tại.
Những nơi như thế có thể nói là khỉ ho cò gáy, ngay cả một góc Linh Dược muốn phát triển cũng không thể, đương nhiên tu sĩ sẽ chẳng ai lựa chọn nơi có hoàn cảnh như thế làm chỗ sinh tồn hay tu luyện.
Chỉ có phàm nhân địa vị thấp kém nhất ở thế giới này mới lựa chọn sống gần Tử Hải, bởi vì những nơi khác có hoàn cảnh tốt hơn đều có tu sĩ chiếm cứ.
Những phàm nhân này một đời chỉ có vài chục năm ngắn ngũi, bọn hắn trồng trọt, chăn nuôi để sinh tồn, những thứ cơ bản mà không cần đòi hỏi cái gọi là Nguyên Khí.
Hơi đồng cảm với sự tàn nhẫn của thế giới, Lạc Nam cũng không muốn phá hư sự yên bình của những thôn dân, đang muốn lựa chọn ẩn mình rời đi.
“Tiểu ca, tiểu ca…”
Đột ngột từ trong cửa thôn có một nam tử trung niên chạy hùng hục xông ra, ăn mặc lam lũ, cởi trần khoe làn da rám nắng và dáng người cơ bắp của người lao động, trên vai còn vắt khăn đầy mồ hôi, khuôn mặt rất thật thà và hàm hậu.
“Vị đại thúc này, có chuyện gì sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Haha, ta nhìn ngươi ăn mặc quý giá, có phải tu sĩ hay không?” Nam tử trung niên cười hàm hậu.
“Đúng thế, đại thúc không sợ ta?” Lạc Nam hiếu kỳ.
“Có gì phải sợ? sống chết có số mà…” Nam tử trung niên hào phóng nói:
“Dân trong Nông Gia Thôn chúng ta không phải chưa từng thấy tu sĩ, ngược lại thỉnh thoảng đều có người như tiên nhân từ Tử Hải bay sang, thậm chí cả những con tàu khổng lồ biết bay…”
Lạc Nam gật gật đầu, Tử Hải là đường tắt qua lại giữa các châu lục, Nông Gia Thôn này ở ven bờ Tử Hải thỉnh thoảng chứng kiến tu sĩ cũng không phải điều khó hiểu.
Điểm khó hiểu duy nhất có lẽ là vì sao thôn này vẫn còn tồn tại cho đến nay.
“Đại thúc có gì chỉ giáo.” Lạc Nam hỏi.
“Chỉ giáo thì không dám.” Nam tử trung niên cười hề hề:
“Ta nhìn ngươi đang kẹt ở bình cảnh, có muốn đột phá hay không?”
Lạc Nam toàn thân chấn động, hắn đang kẹt ở Thánh Tướng Viên Mãn, một phàm nhân vậy mà có thể nhìn ra?
Trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, Lạc Nam thử đáp ứng:
“Đột phá thì ai cũng muốn, không biết đại thúc có cao kiến gì?”
“Đơn giản lắm, ngươi giúp thôn chúng ta trồng trọt, chăn nuôi trăm năm liền sẽ đột phá.” Nam tử trung niên thành thật nói.
“Trồng trọt chăn nuôi trăm năm?” Lạc Nam lắc đầu:
“Quên đi đại thúc, trừ khi heo nái mẹ biết leo cây.”
“Ai nói với ngươi không thể?” Nam tử trung niên trợn mắt, chợt hướng vào trong thôn quát lên:
“Tiểu Đậu biểu diễn!”
“Ột…ột…ột…ột…ột…”
Có tiếng heo kêu inh ỏi vang lên, một con heo nái làn da hồng hào, nặng trừng hai trăm cân từ trong cửa làng bất chợt chạy ra, lắc lư thịt mỡ.
Trong ánh mắt trợn tròn của Lạc Nam, heo nái mẹ hết sức bình thường này hùng hục chạy thẳng lên ngọn cây cao hở phạm vi phụ cận.
“Cái này…” Lạc Nam vội vàng lùi lại vài bước chân.
“Thấy thế nào? Heo nái mẹ Tiểu Đậu biết leo cây, trồng trọt và chăn nuôi liền giúp ngươi đột phá bình cảnh.” Nam tử đại thúc cười khà khà.
“Tiền bối ngươi đừng đùa ta, trăm năm quá lâu.” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy cái Nông Gia Thôn này.
Hắn đã bắt đầu đoán được bên trong nói không chừng có một đám lão quái vật đang ẩn cư.
Mình cứ tưởng bọn họ là phàm nhân, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua tu vi của bọn họ không phải mình có thể xem thấu mà thôi.
“Ngươi chê thời gian dài à?” Nam tử đại thúc trừng mắt:
“Chỉ cần ngươi cố gắng, ta không ngại làm mối cho ngươi một thôn nữ.”
“Thật xin lỗi, tiểu tử có sự vụ tại thân.” Lạc Nam lắc lắc đầu.
Nông Gia Thôn này quá mức thần bí, tùy tiện một tên đại thúc chạy ra đã khiến mình nhìn không thấu, hắn không dám mạo hiểm đi vào bên trong.
Vô sự hiến ân cần…cẩn thận đề phòng là trên hết.
Huống hồ dù có được như lời của nam tử trung niên cũng phải mất trăm năm mới có thể đột phá Thánh Vương, hắn không có nhiều thời gian như thế.
“Nếu vậy thì đáng tiếc…” Nam tử trung niên thở dài, bàn tay hướng heo nái mẹ vẩy vẩy:
“Tiểu Đậu về thôi!”
ỘT…ỘT…
Heo nái Tiểu Đậu từ trên cây thuần thục trượt xuống, chạy đến cho nam tử trung niên cưỡi lên người, chạy vào bên trong cửa thôn.
Lạc Nam cũng vội vàng xoay người bay đi, lo lắng bị một đám lão quái vật nhìn chằm chằm.
Được một lúc sau, hắn không cảm thấy có gì nguy hiểm, vô thức quay đầu nhìn lại.
Trong khoảnh khắc, Lạc Nam toàn thân rùng mình, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Ở vị trí vừa rồi chỉ còn lại một bãi đất, cây cối um tùm, nào nhìn thấy thôn xóm nhỏ mộc mạc kia đâu?
“Móa nó, gặp quỷ rồi…” Hít sâu một ngụm khí lạnh.
Hắn thậm chí hoài nghi tất cả những điều xảy ra vừa rồi là ảo giác do mình hành tẩu trong hư không quá lâu, còn chưa thích ứng lại khi nhìn thấy ánh nắng.
Nhưng Lạc Nam hiểu đó chỉ là tự mình an ủi mình mà thôi, một Hồn Thánh Vương Hậu Kỳ làm sao sẽ sinh ra ảo giác?
“Chẳng lẽ đây chính là muốn cho ngươi thấy thì ngươi sẽ thấy, không muốn ngươi thấy thì vĩnh viễn cũng không gặp được, tác động vào quy tắc?”
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu vừa rồi ta đồng ý bước vào thôn làng, chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn không biết, nhưng hắn cũng không hối hận vì quyết định của mình.
Bởi lẽ nếu như bước vào thôn làng kia là tốt cho hắn, nói không chừng Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ yêu cầu hắn vào làng.
Nhưng Hệ Thống từ đầu đến cuối vẫn im hơi lặng tiếng, điều này chứng minh lựa chọn của bản thân hắn chưa chắc là sai…
Lắc lắc đầu xua tan tạp niệm, Lạc Nam không nhìn về phương hướng đó nữa, bay qua từng đám mây tiến về phía trước.
Băng qua một dãi bình nguyên cằn cõi, hắn phát hiện mặt đất ngày càng thấp xuống, tạo thành con dốc lớn dài hàng vạn dặm.
Vẫn chưa thấy bóng người, chỉ nhìn thấy vài loại động vật ăn cỏ không đáng kể.
Bầu trời dần vào đêm…
Rốt cuộc Lạc Nam phát hiện điểm thu hút.
Một tòa khách sạn nằm giữa thiên địa hoang vu, trống trải.
Phía trước cổng khách sạn có treo hai cái đèn lồng đỏ bắt mắt vô cùng, nhất là ở trong màn đêm càng trở nên nổi bật.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, ở một nơi như thế này có một tòa khách sạn rõ ràng rất dễ khiến cho người khác cảm giác được nghi ngờ, nhất là khi vừa bị thôn làng kia làm cho khiếp hãi, hắn cũng chẳng xem nhẹ bất cứ thứ gì nữa.
Tồn tại ở một nơi hoang vu sừng sững, không cần nói cũng biết khách sạn này là có thực lực.
“Bất quá cứ tiếp tục kiêng kỵ trước sau cũng thật khó chịu, lần này để ta xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Hít sâu một hơi, không do dự nữa, hắn cất bước tiến vào.
Ở khoảng cách gần, giữa hai lồng đèn đỏ, một bảng hiệu đề tên khách sạn đập vào trong mắt.
“Đông Hoa Khách Sạn!”
Lạc Nam ngờ vực lẩm bẩm, vì sao lại là Đông Hoa?
Khách sạn này chẳng lẽ cùng Đông Hoa Cung có can hệ gì?
Hắn cất bước đi vào, âm thầm gật gù.
Ở tại đại sảnh có không ít người, từng nhóm ba người ngồi cùng bàn, hơn nữa đủ mọi thể loại.
Có cả Yêu Thú, đạo sĩ, đao tu, kiếm khách, hồn tu, có người ăn mặc cao quý, có kẻ bình phàm, thậm chí có cả ăn mày.
Chuyện gì xảy ra?
Lạc Nam hoàn toàn không hiểu, vì sao ở nơi này lại là 3 người ngồi một bàn, vì sao không có bàn hai người, năm người hay chỉ một người duy nhất?
Toàn bộ ánh mắt của những kẻ đang có mặt đều đổ dồn về phía Lạc Nam, tràn ngập quỷ dị.
“Vị khách quan này, ngươi hình như lần đầu đến Đông Hoa Khách Sạn?” Một tiểu nhị chạy đến cung kính hỏi.
“Không sai, nhìn ánh mắt của các vị quan khách ở đây, hình như ta sai thủ tục nào thì phải?” Lạc Nam khó hiểu hỏi.
“Ngươi có biết vì sao nơi này xưng là Đông Hoa Khách Sạn?” Tiểu nhị hỏi.
“Liên quan gì đến thế lực bí ẩn Đông Hoa Cung à?” Lạc Nam ra vẻ suy đoán.
“Thông minh!” Tiểu nhị vỗ tay tán thưởng:
“Bởi vì chủ nhân lập ra Đông Hoa Khách Sạn là người hâm mộ cuồng nhiệt của Đông Hoa Chí Tôn diễm tuyệt Đông Vực trong quá khứ, thế nên mới đặt tên cho khách sạn của mình là Đông Hoa.”
“Mà không chỉ khách sạn chúng ta, ở rất nhiều nơi khác…nào là Đông Hoa Thành, Đông Hoa Tửu Lâu, Đông Hoa Tông…ngươi sẽ thấy rất nhiều người hâm mộ Đông Hoa Chí Tôn mà đặt tên thế lực theo tên của nàng.”
Lạc Nam há hốc mồm, hắn nhớ lại bà nương Đông Hoa từng khoe khoang nàng từng diễm kinh Đông Vực, được xưng tụng Đông Vực mỹ nhân quả nhiên không phải hư danh, chết lâu như thế còn được cuồng nhiệt sùng bái như thế?
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến một bàn phải ngồi ba người?” Lạc Nam chỉ toàn trường một vòng.
“Bởi vì một bàn chỉ được bố trí ba chiếc ghế.” Tiểu nhị thành thật đáp:
“Hơn nữa chủ khách sạn tuyên bố Đông Hoa Khách Sạn chỉ tiếp đón những nhóm khách có đủ ba người mà thôi.”
“Đây là quy tắc…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon