Trong đầu hắn lúc này đã có thêm ba loại thủ đoạn chiến đấu cực kỳ hoa mỹ nhưng lại nguy hiểm đến cực điểm.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết.
Hoa Tàn Thế Vẫn.
Diệp Tử Hoa Sinh.
Tuy một loại là Công Pháp, một loại là Vũ Kỹ, một loại là Thần Thông…
Nhưng chúng nó lại tạo thành mối liên kết và hỗ trợ cho nhau một cách chặt chẽ trong suốt quá trình chiến đấu.
Từ tên gọi của từng loại cho đến cách thức vận hành và sử dụng đều tràn ngập phong thái của sự diễm lệ, tang thương pha lẫn chết chóc.
Khiến Lạc Nam thán phục chính là tất cả đều do Đông Hoa Chí Tôn tự mình sáng tạo ra.
Có thể thấy thiên phú và ngộ tính của nàng đáng sợ đến mức nào.
Đông Hoa Chí Tôn cực kỳ xinh đẹp nhưng thứ nàng để lại ấn tượng mạnh nhất cho Lạc Nam lại là bản lĩnh của nàng.
“Tiếp nhận truyền thừa rất nhanh, quả nhiên không hổ là truyền nhân mà bổn Tôn xem trọng!”
Nhìn Lạc Nam mở mắt, Đông Hoa Chí Tôn hài lòng gật đầu.
Nghe thấy lời của nàng, Lạc Nam lúc này mới chú ý đến Vân Duyên vẫn còn nhắm mắt chau mày, hiển nhiên vẫn chưa hoàn tất quá trình truyền thừa.
Có lẽ do ngộ tính kém hắn một chút nên quá trình lĩnh ngộ của nàng cũng mất nhiều thời gian hơn.
Cũng không thể trách Vân Duyên được, mang nàng ra so sánh với hắn chính là sự thiệt thòi cho nàng.
Lạc Nam là con hàng tu luyện Cấm Kỵ Công Pháp ngay từ những ngày đầu tiên, căn cơ vững chắc không cần phải bàn cãi, chỉ sợ rằng ngộ tính của những Chí Tôn Cấp Cường Giả cũng chưa chắc sánh bằng hắn.
Hắn cẩn thận đặt Vân Duyên xuống, một mình rời khỏi giường, Bá Y xuất hiện bao trùm thân thể.
Chú ý đến Lực Hóa Y Công của Lạc Nam, Đông Hoa Chí Tôn hai mắt híp lại lên tiếng:
“Công pháp căn bản mà ngươi tu luyện chắc chắn không thấp, lần đầu ta nhìn thấy nhiều loại Thiên Địa Dị Vật dung hợp một cách hoàn mỹ không chút kẻ hở đến như vậy!”
Hiển nhiên Lực Hóa Y Công không phải thứ khiến nàng xem trọng, cái để nàng lưu tâm chính là lực lượng để tạo thành y phục, chính là Bá Lực của Lạc Nam.
Lạc Nam trong lòng chột dạ, lo ngại Đông Hoa Chí Tôn sẽ liên tưởng đến Cấm Kỵ, bèn đánh trống lảng cười haha:
“So với truyền thừa mà Đông Hoa Chí Tôn ban thưởng, một chút thủ đoạn nhỏ của tiểu tử tính là gì?”
Liên tưởng đến hình tượng trong tiềm thức, nàng thi triển một loạt thủ đoạn diệt sát vô số cường giả mà rùng cả mình.
“Đừng có nịnh nọt bổn Tôn!” Đông Hoa Chí Tôn nhếch lấy bờ môi lãnh diễm:
“So với ngươi tự sáng tạo ra Nghịch Thế Thần Thông, bổn Tôn còn kém xa lắm!”
Nàng là ăn ngay nói thật.
Phải biết bình sinh cả đời nàng cũng chỉ có được hai môn Tuyệt Thế Thần Thông mà thôi, ấy thế mà Lạc Nam lại sáng chế ra được Nghịch Thế.
Ở trước mặt hắn, Đông Hoa Chí Tôn nghe lời tán thưởng chẳng khác nào châm chọc.
“Cơ duyên xảo hợp mà thôi.” Lạc Nam khiêm tốn nói.
Nếu không phải kiếp luân hồi cuối cùng quá mức dồn nén hắn vào đường cùng, buộc hắn lâm vào thống khổ tuyệt vọng …chưa chắc hắn sẽ có thể vượt qua khả năng vốn có, sáng tạo nên Loạn Nghịch Luân Hồi theo cách như vậy.
“Cơ duyên cũng phải cần tâm trí và ngộ tính.” Đông Hoa Chí Tôn bình thản nhắc nhở:
“Bất quá Nghịch Thế Thần Thông cũng là con dao hai lưỡi, tiểu tử ngươi nên cẩn thận khi sử dụng để tránh hậu quả nặng nề!”
“Đa tạ Đông Hoa Chí Tôn nhắc nhở!” Lạc Nam chắp tay.
“Gọi sư phụ!” Đông Hoa Chí Tôn trợn mắt quát:
“Ngươi học thủ đoạn của ta, tương lai còn tiếp quản thế lực do ta sáng lập, một tiếng sư phụ thiệt thòi cho ngươi sao hả?”
“Không thiệt thòi chút nào…” Lạc Nam xoa xoa hai bàn tay, có chút ngập ngừng nói:
“Chỉ sợ người thiệt thòi sẽ là Đông Hoa Chí Tôn!”
“Vì sao bổn Tôn phải thiệt thòi?” Đông Hoa Chí Tôn chẳng hiểu ra sao.
Lần đầu tiên trong đời đường đường là Chí Tôn lại nhìn không thấu mạch suy nghĩ của tên hậu bối.
Lạc Nam nhún nhún vai nói: “Đời ta có mấy vị nữ sư phụ, kết quả toàn bộ đều thành thê tử của ta hết!”
“Phốc!” Đông Hoa Chí Tôn chỉ hận không thể phun một ngụm.
Đáng tiếc nàng chỉ còn lại một tia ý niệm, ngay cả cơ thể cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt quái dị xem lấy Lạc Nam.
Hồi lâu sau, nàng cười khanh khách:
“Thú vị lắm, tiểu tử ngươi thú vị hơn bổn Tôn tưởng tượng rất nhiều, chỉ tiếc nếu ngươi gặp ta sớm hơn tỷ năm trước, có lẽ ta cũng cân nhắc làm thê tử của ngươi…”
“Đáng tiếc hiện tại ta không được nữa…ngươi gọi sư phụ đi đừng ngại!”
Lạc Nam nghe đến đây cũng thương cảm trong lòng.
Quả thật Đông Hoa Chí Tôn chỉ còn sót lại một tia ý niệm lưu lại bên trong Đông Hoa Sơn Trang này.
Ý niệm này của Đông Hoa Chí Tôn nhằm mục đích tìm ra truyền nhân.
Một khi mục đích đã đạt thành, ý niệm cũng sẽ tan biến, dùng bất kỳ cách nào khác cũng không thể giữ được.
Trường hợp của nàng khác biệt hoàn toàn so với Mộc Nhi.
Đừng thấy nàng mỗi lần phất tay đều ẩn chứa quyền lực ngập trời khiến hắn và Vân Duyên phải bất lực.
Thực chất đó là lực lượng đến từ Đông Hoa Sơn Trang mà thôi, Lạc Nam và Vân Duyên đang ở trong thể nội của Đông Hoa Sơn Trang nên bị nó khống chế theo ý chủ cũ.
Về phần Đông Hoa Chí Tôn, nếu nàng thật sự còn sót lại một tia hy vọng cứu chữa nào, vậy thì Lạc Nam cũng đã không thể giành lại quyền kiểm soát khi bị nàng chiếm lấy cơ thể giống như trước đó.
Sức mạnh thật sự của Chí Tôn chênh lệch với hắn còn hơn cả trời và đất, nếu nàng còn lại một tia Linh Hồn đã có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, làm sao bị hắn dùng nghị lực phản kháng, đoạt lại quyền điều khiển cơ thể được cơ chứ?
Chí Tôn cũng có cái giá của Chí Tôn nha.
Lạc Nam dù có thiên phú cao cỡ nào nhưng chưa trưởng thành thì cũng chỉ là con kiến nhỏ trong mắt các Chí Tôn mà thôi, đôi bên không cùng đẳng cấp.
Tu vi chênh lệch đến một mức độ nào đó có thể sẽ đàn áp tất cả thủ đoạn, kể cả có là Cấm Kỵ.
Huống hồ Lạc Nam còn chưa tu đến tầng cao nhất của Cấm Kỵ, hắn chỉ mới nhập môn…
Trừ khi Hệ Thống xuất thủ.
Nghĩ đến mình thật sự đạt quá nhiều chỗ tốt từ Đông Hoa Chí Tôn, mà hư ảnh của nàng đang ngày một nhợt nhạt như đèn dầu trong gió lớn, Lạc Nam cũng hạ thấp giọng, chắp tay chắc nịch nói:
“Đời này ta lại có thêm một sư phụ là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực Nguyên Giới, danh xưng Đông Hoa Chí Tôn!”
“Tốt…tốt…tốt…” Đông Hoa Chí Tôn vui mừng vỗ tay, nhoẻn miệng cười xinh đẹp khiến cả không gian cũng trở nên ảm đạm:
“Tiểu tử có thấy tiếc nuối không?”
“Tiếc nuối điều gì?” Lạc Nam hỏi.
“Ngươi mất đi cơ hội thu thêm một vị sư phụ tuyệt mỹ như ta làm thê tử!” Đông Hoa Chí Tôn cười khanh khách.
Lạc Nam dở khóc dở cười, nhưng vẫn thành thật đáp: “Tiếc!”
Hắn thật sự cảm thấy tiếc cho một vị nữ nhân tuyệt thế với phong tư xuất chúng như nàng không còn tồn tại.
“Yên tâm đi, tuy vi sư không còn…nhưng vi sư đã để lại toàn bộ Đông Hoa Cung cho ngươi, xem như bù đắp!” Đông Hoa Chí Tôn ung dung nói:
“Nơi đó thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân!”
“Mạo muội hỏi sư phụ một câu…” Lạc Nam bỏ qua chủ đề vui đùa, nghiêm túc nhìn lấy nàng:
“Nguyên nhân cái chết của sư phụ là gì? Nhân vật như ngươi ai có thể hãm hại? đồ nhi phải làm sao để báo thù?”
“Hỏi rất hay, không uổng công sư phụ thương ngươi, rất biết nghĩ cho ta!” Đông Hoa Chí Tôn mỉm cười hòa nhã, giọng điệu cũng vô thức trở nên ôn nhu:
“Bất quá chuyện này tạm thời vượt quá khả năng của ngươi, biết sớm chỉ tổ phiền toái, chờ ngươi có bản lĩnh tiếp nhận Đông Hoa Cung ngươi sẽ biết được tất cả!”
“Bỉ Ngạn Hoa chính là tiêu chí tối cao cho ngôi vị Cung Chủ, ngươi đã tinh thông tất cả, chỉ cần biết cách phục chúng…tương lai tiếp nhận Đông Hoa Cung danh chính ngôn thuận!”
Lạc Nam trầm mặc, Đông Hoa Chí Tôn đã không muốn nói chứng tỏ có lý do riêng của nàng, hắn cũng không cưỡng cầu.
Dù sao thì quả thật hiện tại hắn còn quá yếu, Đông Hoa Cung còn một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính đang chờ đợi nên không thể không đi, chi bằng đến lúc đó hiểu rõ mọi chuyện cũng không tệ.
“Mấy thứ này cho ngươi!” Đông Hoa Chí Tôn lại phất tay.
Thoáng chốc, bốn chiếc Nhẫn Trữ Vật được đưa đến trước mặt.
“Đây là…” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Là nhẫn của bốn con chuột nhắt Bất Tử Chí Tông, ta đã thay các ngươi giải quyết xong một chút phiền toái đó!” Đông Hoa Chí Tôn bình thản đáp.
Lạc Nam trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, những ai đối xử tốt với hắn thật sự cả đời hắn cũng khó thể nào quên được.
“Đa tạ sư phụ!” Lạc Nam nhận lấy bốn chiếc Nhẫn.
Vừa lúc hắn đang thiếu tài nguyên để khai mở Nguyên Văn.
Sư đồ hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Lạc Nam liền tìm chuyện để nói:
“Sư phụ còn là Chiến Trận Sư hả? vì sao trong truyền thừa không có Trận Pháp nào lợi hại?”
Hắn nhớ lại cảnh tượng nàng dung hợp Trận Văn, Phật Văn, Ma Văn và Nguyên Văn trong trận chiến đó.
“Có hơi nghiên cứu qua, miễn cưỡng xem như Thánh Trận Đế…” Đông Hoa Chí Tôn hồi đáp:
“Vì vội vàng trước khi chết nên ta chỉ kịp lưu lại truyền thừa thủ đoạn cấp Chí Tôn trở lên, mà ta thì chẳng có Trận Pháp cấp Chí Tôn nào!”
Lạc Nam khóe miệng co quắp, hơi nghiên cứu đã là Thánh Trận Đế?
Hắn nhớ đến hàng trúc xanh mà nàng bố trí bên ngoài lăng mộ, đó cũng là một loại Trận Pháp cao siêu, ắt hẳn phải đạt đến Thánh Cấp Thất Tinh trở lên.
“Thế nào? cảm thấy truyền thừa ta để lại còn chưa đủ dùng à?” Đông Hoa Chí Tôn hừ một tiếng:
“Ai bảo ngươi dại gái, muốn chia sẽ với nữ nhân kia?”
“Ta chỉ muốn giữ thể diện và chữ tín cho sư phụ.” Lạc Nam cười cười:
“Thật ra phong cách chiến đấu của ta từ trước đến giờ đều nghiêng về xu hướng thô bạo mạnh mẽ, tiếp nhận truyền thừa phong cách chiến đấu hoa mỹ lãng mạn của sư phụ có chút chưa quen!”
“Tiểu tử ngươi còn quá ngây thơ!” Đông Hoa Chí Tôn cười lạnh nói:
“Hoa mỹ cũng tốt, thô bạo cũng được…chỉ cần có thể gia tăng sức mạnh, gϊếŧ được địch nhân thì xứng đáng để tu luyện!”
Lạc Nam thụ giáo gật đầu, tán thành lời nói của nàng.
Đông Hoa Chí Tôn lúc này mới đưa mắt nhìn vào đan điền của hắn, giọng điệu thoáng có chút nguy hiểm:
“Trang giấy chùi đít màu vàng kia có từng gây khó khăn cho ngươi?”
Lạc Nam giật nảy mình, trang giấy hoàng kim thần bí vậy mà bị nàng phát hiện?
Đông Hoa Chí Tôn không phát hiện sự tồn tại của các Đại Đỉnh nhưng nàng lại phát hiện trang giấy hoàng kim.
Điều này chứng tỏ đẳng cấp của trang giấy còn chưa đạt đến Cấm Kỵ.
Chẳng lẽ lại là con hàng Chí Tôn sao?
Hắn vội vàng đem mọi chuyện từ khi nhận được trang giấy hoàng kim kể lại một lượt, rồi vô cùng mong đợi nói:
“Hy vọng sư phụ giải đáp nghi hoặc, nó rốt cuộc là thứ gì?”
Đông Hoa Chí Tôn hai mắt sắc sảo nhẹ híp lại, không vội trả lời hắn, ngược lại hướng về đan điền của hắn nói chuyện:
“Trước đây thế nào thì bổn Tôn không quan tâm, nhưng từ giờ trở đi nếu ngươi có bất cứ hành vi nào gây tổn hại đến đồ nhi của ta, hậu quả đó ngươi gánh không nổi đâu!”
“Tuy bổn Tôn đã chết nhưng thủ đoạn mà một vị Chí Tôn lưu lại trước khi chết để bảo hộ truyền nhân của mình ắt hẳn ngươi cũng biết…”
“Tốt nhất nên biết điều một chút nha…”
Trang giấy hoàng kim vẫn nằm đơ tại chỗ không có bất cứ phản ứng nào, dường như nó không nghe thấy lời hăm dọa của Đông Hoa Chí Tôn.
Bất quá Lạc Nam lại mơ hồ có cảm giác giữa trang giấy hoàng kim và nàng vừa đạt thành một loại ăn ý nào đó.
“Sư phụ giải đáp nghi hoặc cho ta đi!” Lạc Nam tò mò ngứa ngáy đến cực điểm:
“Trang giấy quỷ quái kia là cái gì?”
Đông Hoa Chí Tôn lại chẳng có ý định nói thật cho hắn, chỉ trấn an nói:
“Yên tâm đi, cứ tạm thời chia sẽ Vĩnh Hằng Thuộc Tính cho nó, tương lai sẽ có diệu dụng!”
Lạc Nam bực bội gãi gãi đầu.
“Oanh Thiên Tổ Phù của ngươi cũng còn phải nâng cấp, đáng tiếc những nguyên liệu cần thiết ta đều để ở Đông Hoa Cung…” Đông Hoa Chí Tôn tiếp tục căn dặn như sắp xảy ra hậu sự.
“Ưm…”
Mà lúc này bên tai hai người vang vọng tiếng rêи ɾỉ, chỉ thấy Vân Duyên cựa mình, hai mắt sáng ngời mở ra, bên trong có vẻ hưng phấn lóe lên rồi biến mất.
Hiển nhiên lần truyền thừa này vượt quá mong đợi ban đầu của nàng.
Thủ đoạn mà Đông Hoa Chí Tôn lưu lại quá mức lợi hại, tuy số lượng không nhiều nhưng tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, đủ khiến vô số cường giả Nguyên Giới thèm chảy nước bọt.
Chỉ tiếc tu vi của nàng còn hơi thấp, chưa đủ khả năng điều động.
Chú ý đến toàn thân vẫn trần trụi, Vân Duyên cấp tốc lấy ra y phục phủ lên che đậy ngọc thể của mình.
“Không tồi, thời gian tiếp nhận truyền thừa tuy kém tiểu tử này nhưng cũng đã rất xuất sắc!” Đông Hoa Chí Tôn nhìn Vân Duyên nói.
“Đa tạ sư phụ!” Vân Duyên tự giác nhận thầy với thái độ kính cẩn.
Tuy cái cách mà Đông Hoa Chí Tôn đối xử với nàng ngay từ đầu đáng phản cảm, nhưng truyền thừa quý giá mà nàng được nhận cũng là hàng thật giá thật.
Đã học hỏi của người, gọi người một tiếng sư là phải đạo.
“Tốt lắm!” Đông Hoa Chí Tôn lười biếng lên giường nằm xuống, chống tay tựa đầu nhìn hai người nói:
“Các ngươi đều là đồ nhi của ta, theo lý chính là huynh muội cùng thầy, tương lai phải chiếu cố lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, tương thân tương ái, sinh ra thật nhiều tiểu bảo bảo!”
“Khụ khụ…” Lạc Nam ho khan kịch liệt.
Vân Duyên cũng xém nhịn không được phất tay áo bỏ đi.
Nữ nhân này không thể đứng đắn một chút à?
Nàng buồn bực nhìn Đông Hoa Chí Tôn đề nghị: “Không biết sư phụ có thể giúp ta xóa thứ đó ra khỏi?”
“Là hình xăm cái tên Lạc Nam ở mông ngươi chứ gì?” Đông Hoa Chí Tôn nhàn nhạt hỏi.
“Không sai!” Vân Duyên cắn môi gật đầu, nàng phát hiện mình vậy mà vô pháp tự xóa đi hai chữ đó.
“Ta dùng một phần ý niệm của mình để lưu lại hình xăm đó, ngươi muốn xóa đi thì nhờ Chí Tôn Cấp Cường Giả ra tay sẽ dễ dàng làm được…” Đông Hoa Chí Tôn tùy ý đáp.
Vân Duyên rốt cuộc tức giận dậm chân, chuyện như vậy nàng làm sao dám nhờ bất kỳ người nào?
“Tin tưởng sư phụ của ngươi đi nha đầu…” Đông Hoa Chí Tôn chậm rãi nhắm mắt lại:
“Sư phụ mơ hồ loáng thoáng một góc tương lai, rồi sẽ có ngày ngươi cần đến hình xăm đó để không phải nuối tiếc…”
Vân Duyên im lặng không đáp, trong lòng như có điều suy nghĩ.
“Sư phụ à, nói chuyện rõ ràng một chút…” Lạc Nam đang mở miệng, chợt toàn thân chấn động.
Ở trên giường, hư ảnh một đóa Bỉ Ngạn Hoa chậm rãi tan biến, để lại vô số điểm sáng mỹ lệ nhẹ bay trong không gian.
Bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia nào đâu còn tồn tại?
“Sư phụ…” Vân Duyên vô thức thốt lên một tiếng, bờ môi cắn chặt như muốn rỉ máu.
Lạc Nam siết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.
Nữ nhân kia…nàng xuất hiện và ra đi quá nhanh…
Nhanh đến mức hắn không nỡ…
...
Ai có lòng lì xì em thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252 NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: TruyenHD
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295