Một phen ân ái mặn nồng bù đắp tâm nguyện trong lòng hai nữ, Lạc Nam sảng khoái mỉm cười, phấn chấn hùng phong.
Hắn để hai nàng nằm ôm nhau ngủ say sau những trận cuồng phong vũ bão, còn bản thân thì tiếp tục làm chính sự.
“Khuynh Thành, ta nghĩ nàng nên đột phá Thánh Đế.” Lạc Nam truyền âm cho Long Khuynh Thành nói rằng.
“Đột phá? làm sao để thiếp đột phá?” Long Khuynh Thành không hiểu hỏi.
Nàng nhận được truyền thừa của Long Thiên Lý trong Tử Long Điện, tu vi đã thăng đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, nhưng còn cách Thánh Đế một khoảng lớn, lúc này lại đang theo dõi quá trình dung hợp của Thăng Long Thành và Tử Long Điện nên chưa có thời gian tu luyện.
“Ở đây ta có Thánh Đế Quán Đỉnh, sẽ giúp nàng.” Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Kẻ thù của chúng ta ngày càng mạnh, ta muốn các nàng mạnh lên càng nhanh càng tốt.”
“Thiếp đương nhiên sẳn lòng.” Long Khuynh Thành hưng phấn nói.
Có thể đột phá Thánh Đế, làm sao nàng không mong muốn?
Chưa kể ở trạng thái Nhân Long Hợp Nhất, nàng là Thánh Đế cũng có thể gia tăng chiến lực của Lạc Nam lên rất nhiều.
“Bắt đầu thôi.” Lạc Nam gật đầu:
“Hệ Thống, sử dụng một lần Thánh Đế Quán Đỉnh lên Long Khuynh Thành!”
ẦM!
Hệ Thống nhận lệnh, một cổ lực lượng thần bí và khổng lồ bất chợt phủ vào Linh Giới Châu, đem toàn bộ thân thể Long Khuynh Thành vây quanh.
NGAO!
Nghịch Long gầm thét, Long Khuynh Thành hóa thành bản thể đằng không bay lên, bắt đầu quá trình thay da đổi thịt, tiến vào cảnh giới cao hơn.
Lạc Nam hài lòng, Thánh Đế Quán Đỉnh sẽ mất khá nhiều thời gian...tin rằng khi Thăng Long Thành và Tử Long Điện hợp nhất hoàn tất, Long Khuynh Thành sẽ vượt qua Đế Kiếp, chính thức trở thành Thánh Long Đế.
Ngoài ra hắn vẫn còn một lần Thánh Đế Quán Đỉnh đạt được từ trước nhưng chưa có cơ hội sử dụng.
Hắn quyết định trong số chúng nữ theo mình lần này, nàng nào đột phá Thánh Hoàng Hậu Kỳ kế tiếp sẽ được Thánh Đế Quán Đỉnh, không thiên vị người nào, Đình Manh Manh là Thể Thánh Hoàng Hậu Kỳ cũng có thể xem xét.
Nghĩ đến đây, Gia Tốc Trận được kích hoạt, lấy ra khối ngọc bội vừa đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng.
Thi Quân Chiến Điển.
Đối với một kẻ vừa đạt được Tử Long Quân như hắn, đạt được thêm Thi Quân Chiến Điển này không thể nghi ngờ chính là hổ mọc thêm cánh.
Nhỏ máu vào ngọc bội tiếp nhận truyền thừa, một lượng tin tức khổng lồ đên cuồng tràn vào linh hồn của Lạc Nam.
Bất quá hắn đã sớm quen thuộc với phương thức truyền thừa kiểu này, cơn đau dữ dội nơi linh hồn không thể làm hắn nhíu mày, ngược lại chỉ càng tập trung hơn.
Thi Quân Chiến Điển gồm tất cả năm tầng.
Tầng thứ nhất – Luyện Thi Quân, chính là hướng dẫn quá trình biến thi thể thành quân đội.
Tầng thứ hai – Khống Thi, học cách khống chế số lượng lớn thi quân.
Tầng thứ ba – Tụ Quân Thế, khiến toàn bộ thi quân khai mở quân vực, ngưng tụ quân thế cường đại.
Tầng thứ tư – Ngưng Quân Hồn, tên như ý nghĩa, ngưng tụ ra quân hồn của toàn bộ cương thi quân.
Tầng cuối cùng – Chiến Quân Kỹ, tạo ra Vũ Kỹ cường đại cần toàn bộ quân đội kết hợp để thi triển.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, không hổ là Chí Tôn Công Pháp chuyên dụng để thống ngự cương thi.
Hắn đang có 300 Tử Long Quân, vì vậy không cần học luyện thi của tầng thứ nhất làm gì, ngược lại bắt đầu tu luyện từ tầng thứ hai.
Chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu chìm đắm vào việc tu luyện Thi Quân Chiến Điển.
…
Thời gian dần trôi…
Đông Hoa Khách Sạn rốt cuộc kết thúc quá trình phi hành, chậm rãi hạ xuống bên sườn dốc một thung lũng.
Tất cả khách nhân tiến ra, Lạc Nam cũng được hai vị thê tử gọi tỉnh lại, thoát khỏi quá trình tu luyện.
“Đã bao lâu rồi?” Hắn khẽ hỏi.
“Hơn nửa năm…” Hai nữ ôn nhu đáp.
“Xem ra Đông Vực khá lớn.” Lạc Nam vuốt cằm, phi hành bằng Chí Bảo nhưng phải mất tận nửa năm thời gian để từ bờ biển Tử Hải đến trung tâm Đông Vực, rõ ràng địa vực này cực kỳ to lớn, ngay cả Chí Bảo băng qua không gian cũng mất khá nhiều thời gian.
“Đi, ta mang các nàng đi ngắm nhìn đa dạng phong thổ…” Lạc Nam kéo tay hai nữ mỉm cười.
Hắn cũng rất hưng phấn muốn xem thử Đông Vực sẽ là một nơi như thế nào, có những chủng tộc nào, có những cường giả như thế nào tồn tại.
Bước chân thoáng dừng lại, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, trong lòng động ý niệm.
Ánh sáng lóe lên, thân ảnh Lạc Tư Tình chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy bóng dáng tuyệt đại phong hoa với nhan sắc cao quý của thiên thần và sự ma mị của ác quỷ kết hợp, ngay cả Lãnh Vận Du và Phượng Tịch Y cũng hít sâu một hơi.
Đã sớm nhìn quen dung mạo của Lạc Tư Tình, hai nàng vẫn không tránh khỏi kinh diễm, dù bản thân cũng là giai nhân tuyệt sắc nhưng cam tâm tình nguyện thừa nhận thua kém một bậc.
“Phu quân?” Lạc Tư Tình bỗng nhiên được gọi ra, nghi hoặc nhìn lấy Lạc Nam.
“Ta từng hứa sẽ mang nàng ngắm nhìn cảnh sắc thiên hạ.” Lạc Nam ôn nhu nói:
“Nay đã đến Đông Vực, vì sao không cùng nhau dạo chơi một phen?”
Ánh mắt Lạc Tư Tình gợn sóng, nhịn không được nắm chặt bàn tay của hắn nở nụ cười dịu dàng:
“Nhưng chẳng phải thân phận của thiếp quá nhạy cảm, sẽ gây ra phiền toái?”
“Đơn giản.” Lạc Nam đắc ý nói, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cái áo yếm đưa tới:
“Nàng không cần mặc, chỉ cần mang cái áo yếm này bên người, lập tức có thể tàng hình ẩn thân, che đậy mọi khí tức, ngay cả Chí Tôn nếu không có phương pháp đặc biệt cũng khó lòng phát hiện.”
“Hừ, thì ra là chàng dựa vào cái yếm này giở trò quỷ lúc trước?” Lãnh Vận Du gắt một tiếng.
Phượng Tịch Y cũng đỏ ửng cả mặt, không biết nên nói gì cho phải.
“Haha, chính là nó.” Lạc Nam thích thú cười.
“Thiếp yêu chàng.” Lạc Tư Tình trong lòng rung động, vòng tay ôm lấy hắn, động tình hôn lên môi hắn.
Lạc Nam vòng tay ôm nàng, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lời hứa năm đó với nàng xem như đã có thể thực hiện sớm hơn dự kiến.
Lạc Tư Tình từ nhỏ đã bị Càn Quân Thánh Đế nuôi nhốt bên trong hoàng cung, có thể nói như chim hoàng yến bị giam trong lồng, cả đời chỉ tiếp xúc với một hai người, chưa từng được nhìn thấy cảnh sắc trong thiên hạ.
Khoảng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất của nàng có lẽ là thời điểm trên đỉnh Tửu Sơn, mặc dù phải vất vả thi triển mỹ nhân kế để quyến rũ hắn.
Chính vì thế hắn từng hứa sẽ mang theo nàng ngắm nhìn toàn thiên hạ, bù đắp những ngày tháng cô độc trong thâm cung.
Nhưng vì thân phận của nàng quá đặc thù, dễ dàng đắc tội cả Quỷ Tộc và Thần Tộc nếu bị phát hiện, vì vậy không dám để nàng xuất hiện bên ngoài, chỉ có thể trốn trong Linh Giới Châu.
Đối với một số chủng tộc mà nói, dù Lạc Nam có dù Bất Hủ Kinh Văn xăm kín mặt của Lạc Tư Tình thì nàng vẫn có thể bị đánh hơi được.
Hiện tại có áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương, Lạc Tư Tình liền có thể không cần lo lắng bị phát hiện nữa.
Nam nhân lo lắng cho nàng như thế, chưa từng quên đi lời hứa năm đó với nàng, Lạc Tư Tình làm sao có thể không cảm động?
Mặc dù đã xác định đời này giao cho hắn, nhưng khi được hắn quan tâm sủng ái như thế, nàng càng phát hiện mình không thể rời xa người nam nhân này.
“Phu quân, hay để tất cả tỷ muội đều ra ngoài dạo chơi?” Phượng Tịch Y kiến nghị.
“Haha, ý kiến không tồi.” Lạc Nam gật đầu.
…
Trong ánh mắt khó tin của Nhu Nhi và Cao Đạt, vị ân công trẻ tuổi cùng một đám giai nhân tuyệt sắc rời khỏi căn phòng.
Mỗi người đều có dung mạo đủ kinh động một phương, đáng nói ở chỗ tu vi tất cả đều ở mức Thánh Hoàng trở lên, có người còn là Thánh Đế.
Quả thật khiến người ta nhìn đến lóa mắt.
Bất quá nhớ lại bản lĩnh của Lạc Nam, việc hắn phong lưu tiêu sái cũng không phải điều gì khó hiểu, phu thê hai người liền lấy lại tinh thần, hướng Lạc Nam chắp tay:
“Ân công, chúng ta đến đưa tiễn ngươi.”
“Không cần khách khí như thế.” Lạc Nam mỉm cười đáp:
“Bảo toàn Đông Hoa Khách Sạn cho tốt, đừng để Viêm Ngục Tộc tìm đến.”
“Nhất định rồi.” Cao Viễn từ phía trong bước ra, trầm giọng nói:
“Lần này ta quyết định mang theo nhi tử và con dâu trở về Cao Gia ở ẩn, nhưng chắc chắn sẽ không quên ân tình của Lạc tiểu hữu, sẳn sàng có mặt khi ngươi triệu tập.”
“Ở ẩn tại Cao Gia?” Lạc Nam ánh mắt hơi lóe lên, hắn nghe ra một chút thông tin.
“Không sai, Cao Gia chính là ẩn thế gia tộc…” Cao Viễn không giấu nói:
“Ta vốn là Đại Trưởng Lão của Cao Gia, bất quá bởi vì có sở thích dạo chơi thiên hạ, lại mến mộ Vô Diện Nữ Thần, Đông Hoa Chí Tôn và Tuyết Mộng Thiên Nữ nên mới dừng chân tại Đông Vực lâu như thế.”
“Hừ.” Cao Đạt âm thầm bất mãn, phụ thân của hắn bỏ mẫu thân ở gia tộc, truy tìm tung tích ba vị đỉnh cấp giai nhân Đông Vực cũng khiến hắn rất tức giận.
“Thì ra các vị xuất thân từ ẩn thế gia tộc.” Lạc Nam gật gù, mỉm cười hỏi:
“Không biết có nghe qua Lưu Gia?”
“Đương nhiên nghe qua, Lưu Gia cũng là một ẩn thế gia tộc, bọn hắn chủ tu luyện cốt cũng khá lợi hại.” Cao Viễn đáp:
“Nhưng Cao Gia và Lưu Gia chưa từng qua lại, chúng ta cũng không quá hiểu biết về đối phương.”
“Ta có chút thù oán với Lưu Gia, hy vọng các vị giúp ta chú ý tin tức của bọn hắn.” Lạc Nam thẳng thắng đề nghị.
Hắn sẽ không quên tại thiên kiêu họp mặt do Trân Bảo Lâu tổ chức, tên thiếu chủ Lưu Dương của Lưu Gia đã tính kế Tiểu Noãn, cũng may nàng có thực lực, bằng không hắn đã ân hận cả đời.
Mà dựa theo lời một số người có mặt cảnh báo, Lưu Gia chắc chắn sẽ trả thù, bất quá phong cách hành động của ẩn thế gia tộc sẽ là âm thầm ra tay mà không công khai xuất thủ.
Lạc Nam là kẻ thù dai, kẻ nào từng nhắm vào hắn đừng mong hắn quên được.
May mắn gặp được Cao Gia cũng là ẩn thế gia tộc, hắn không ngại nghe ngóng Lưu Gia một phen, tránh đột ngột bị cắn lén mà không hề hay biết.
“Lưu Gia đắc tội với ân công sao?” Cao Đạt sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc gật đầu:
“Chúng ta chắc chắn giúp ngươi chú ý động thái của Lưu Gia, nếu có dị biến nhất định sẽ thông báo.”
“Đa tạ trước.” Lạc Nam mỉm cười chắp tay.
“Cao Viễn tiền bối, vừa rồi ngươi nhắc đến Tuyết Mộng Thiên Nữ, nàng là ai?” Thủy Triều Tịch thay mặt chúng nữ mở miệng hỏi, đối với danh tự của nữ nhân, hơn nữa còn có thể là mỹ nhân tuyệt sắc rất dễ khiến nữ nhân khác lưu ý.
“Haha, nàng đương nhiên là một trong ba vị tình nhân trong mộng của ta, cũng như là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân Đông Vực.” Cao Viễn hơi xấu hổ cười khan:
“Tuyết Mộng Thiên Nữ ẩn mình nơi Ngân Nga Tuyết Nguyên hiểm địa nổi danh của Đông Vực, cũng cực kỳ thần bí lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần đều khiến vô số nam tử thơ thẩn như người mất hồn, chính là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực được công nhận ở thời đại này.”
“Ngân Nga Tuyết Nguyên à…” Lạc Nam hơi chép miệng.
Hắn đã không phải lần đầu nghe qua danh tự này.
Chiếc Giường Băng Vĩnh Cửu mà hắn lấy từ trong bảo khố của Kiếm Tây Thành tương truyền được khai quật từ dưới đáy sâu của Ngân Nga Tuyết Nguyên, hiện nay được đặt ở Thanh Long Thánh Địa cho chúng nữ có băng linh căn tu luyện.
Mà theo lời Dị Bình đại trưởng lão của Dị Nguyên Hội, cuộc giao lưu của bọn hắn lần trước cũng diễn ra ở Ngân Nga Tuyết Nguyên trước khi chuyển sang Tử Hải.
“Nếu có hứng thú chiêm ngưỡng dung nhan của Tuyết Mộng Thiên Nữ, các vị có thể đến Ngân Nga Tuyết Nguyên thử vận một chuyến, biết đâu may mắn nhìn thấy nàng.” Cao Viễn cười haha, bất quá khi nhìn đến mỹ nhân vây quanh Lạc Nam, cũng liền lắc đầu:
“Mà thôi, ta thấy Lạc tiểu hữu đã là diễm phúc ngập trời, không cần Tuyết Mộng Thiên Nữ cũng được, nàng ấy dù sao cũng là Chí Tôn cường giả, tốt nhất đừng trêu vào.”
“Hừ, ta thật sự muốn xem thử người lấy mất danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoa rốt cuộc có dáng vẻ ra sao.” Lạc Nam cười nhạt một tiếng.
Sư phụ Quỳnh Tiêu của hắn rất để ý đến thanh danh Đông Vực đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng không muốn có người lấy mất.
“Được rồi, không tiếp tục quấy rầy Lạc tiểu hữu và thê tử dạo chơi thiên hạ.” Cao Viễn chắp tay cáo từ:
“Chúng ta đi trước!”
“Hẹn gặp lại.” Lạc Nam và chúng nữ gật đầu.
ẦM ẦM ẦM…
Đông Hoa Khách Sạn đằng không mà lên, chỉ thoáng chốc đã như lưu tinh khuất dạng dưới ánh chiều tà.
Đưa tiễn xong đám người Cao Viễn, ánh mắt Lạc Nam hướng về phía xa…
Nơi này là sườn dốc của một thung lũng, nhưng cảnh tượng bên dưới thung lũng mới khiến người chứng kiến lần đầu phải bất ngờ.
Thung lũng khổng lồ, dưới đáy sáng rực như muôn vàn ngôi sao đang chiếu rọi, vô số kiến trúc phồn hoa, ánh đèn lấp lánh, tu sĩ nhộn nhịp tạo thành một cảnh tượng huyên náo nhưng không kém phần thơ mộng.
“Đây là thế giới dưới thung lũng à?” Phượng Tịch Y kinh ngạc đến ngây người.
Nàng từng giành phần lớn thời gian của cuộc đời dưới đáy Phượng Sào tăm tối, thật sự chưa từng tưởng tượng ra sẽ có một thung lũng phồn hoa như thế này tồn tại.
“Cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Lạc Nam cười nói:
“Đông Vực nổi tiếng là nơi có địa hình với nhiều vực sâu và thung lũng, đã không có đồng bằng hay thảo nguyên…thì sinh tồn dưới thung lũng hay đáy vực là chuyện bình thường.”
“Vị công tử này nói đúng đó.” Một tên ăn mày vừa từ Đông Hoa Khách Sạn đi ra chưa được bao lâu, mở miệng nói rằng:
“Đông Vực có rất nhiều vực thẳm và thung lũng, nhưng nổi tiếng nhất là 19 thung lũng và vực thẳm được gọi chung là thập cửu động thiên phúc địa của Đông Vực.”
“Ồ, vì sao bọn chúng lại nổi tiếng?” Lạc Nam hứng thú, hắn nhận ra tên ăn mày này là kẻ mình hỏi thăm ở đại sảnh khách sạn.
“Bởi vì ở bất kỳ động thiên phúc địa nào thuộc 19 nơi đó đều có ít nhất một Chí Tôn Thế Lực tọa trấn, ngoài ra còn có hàng trăm, hàng nghìn thế lực khác tồn tại bên trong qua nhiều thời đại, phồn hoa đến cực điểm.” Gã ăn mày cười nói, chỉ tay xuống dưới đáy thung lũng khổng lồ bên dưới:
“Giống như nơi này được xưng là Trung Đông Động Thiên, nằm ở trung tâm Đông Vực, nơi sẽ diễn ra Tứ Phương Quyết Đấu trong thời gian tới.”
“Có tất cả bốn động thiên nằm ở trung tâm của Đông Vực, Trung Đông Động Thiên thuộc một trong số đó.”
Lạc Nam và chúng nữ ánh mắt lóe sáng, thế gian quả nhiên không thiếu cái lạ, lần này xem như mở mang tầm mắt rồi.
Hắn hài lòng lấy ra cho tên ăn mày một đám Nguyên Thạch, lúc này mới nhìn sang chúng nữ mỉm cười:
“Đi! Chúng ta ngắm nhìn một thoáng sự phồn hoa của cái gọi là Động Thiên Phúc Địa…”
Hắn để hai nàng nằm ôm nhau ngủ say sau những trận cuồng phong vũ bão, còn bản thân thì tiếp tục làm chính sự.
“Khuynh Thành, ta nghĩ nàng nên đột phá Thánh Đế.” Lạc Nam truyền âm cho Long Khuynh Thành nói rằng.
“Đột phá? làm sao để thiếp đột phá?” Long Khuynh Thành không hiểu hỏi.
Nàng nhận được truyền thừa của Long Thiên Lý trong Tử Long Điện, tu vi đã thăng đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, nhưng còn cách Thánh Đế một khoảng lớn, lúc này lại đang theo dõi quá trình dung hợp của Thăng Long Thành và Tử Long Điện nên chưa có thời gian tu luyện.
“Ở đây ta có Thánh Đế Quán Đỉnh, sẽ giúp nàng.” Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Kẻ thù của chúng ta ngày càng mạnh, ta muốn các nàng mạnh lên càng nhanh càng tốt.”
“Thiếp đương nhiên sẳn lòng.” Long Khuynh Thành hưng phấn nói.
Có thể đột phá Thánh Đế, làm sao nàng không mong muốn?
Chưa kể ở trạng thái Nhân Long Hợp Nhất, nàng là Thánh Đế cũng có thể gia tăng chiến lực của Lạc Nam lên rất nhiều.
“Bắt đầu thôi.” Lạc Nam gật đầu:
“Hệ Thống, sử dụng một lần Thánh Đế Quán Đỉnh lên Long Khuynh Thành!”
ẦM!
Hệ Thống nhận lệnh, một cổ lực lượng thần bí và khổng lồ bất chợt phủ vào Linh Giới Châu, đem toàn bộ thân thể Long Khuynh Thành vây quanh.
NGAO!
Nghịch Long gầm thét, Long Khuynh Thành hóa thành bản thể đằng không bay lên, bắt đầu quá trình thay da đổi thịt, tiến vào cảnh giới cao hơn.
Lạc Nam hài lòng, Thánh Đế Quán Đỉnh sẽ mất khá nhiều thời gian...tin rằng khi Thăng Long Thành và Tử Long Điện hợp nhất hoàn tất, Long Khuynh Thành sẽ vượt qua Đế Kiếp, chính thức trở thành Thánh Long Đế.
Ngoài ra hắn vẫn còn một lần Thánh Đế Quán Đỉnh đạt được từ trước nhưng chưa có cơ hội sử dụng.
Hắn quyết định trong số chúng nữ theo mình lần này, nàng nào đột phá Thánh Hoàng Hậu Kỳ kế tiếp sẽ được Thánh Đế Quán Đỉnh, không thiên vị người nào, Đình Manh Manh là Thể Thánh Hoàng Hậu Kỳ cũng có thể xem xét.
Nghĩ đến đây, Gia Tốc Trận được kích hoạt, lấy ra khối ngọc bội vừa đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng.
Thi Quân Chiến Điển.
Đối với một kẻ vừa đạt được Tử Long Quân như hắn, đạt được thêm Thi Quân Chiến Điển này không thể nghi ngờ chính là hổ mọc thêm cánh.
Nhỏ máu vào ngọc bội tiếp nhận truyền thừa, một lượng tin tức khổng lồ đên cuồng tràn vào linh hồn của Lạc Nam.
Bất quá hắn đã sớm quen thuộc với phương thức truyền thừa kiểu này, cơn đau dữ dội nơi linh hồn không thể làm hắn nhíu mày, ngược lại chỉ càng tập trung hơn.
Thi Quân Chiến Điển gồm tất cả năm tầng.
Tầng thứ nhất – Luyện Thi Quân, chính là hướng dẫn quá trình biến thi thể thành quân đội.
Tầng thứ hai – Khống Thi, học cách khống chế số lượng lớn thi quân.
Tầng thứ ba – Tụ Quân Thế, khiến toàn bộ thi quân khai mở quân vực, ngưng tụ quân thế cường đại.
Tầng thứ tư – Ngưng Quân Hồn, tên như ý nghĩa, ngưng tụ ra quân hồn của toàn bộ cương thi quân.
Tầng cuối cùng – Chiến Quân Kỹ, tạo ra Vũ Kỹ cường đại cần toàn bộ quân đội kết hợp để thi triển.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, không hổ là Chí Tôn Công Pháp chuyên dụng để thống ngự cương thi.
Hắn đang có 300 Tử Long Quân, vì vậy không cần học luyện thi của tầng thứ nhất làm gì, ngược lại bắt đầu tu luyện từ tầng thứ hai.
Chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu chìm đắm vào việc tu luyện Thi Quân Chiến Điển.
…
Thời gian dần trôi…
Đông Hoa Khách Sạn rốt cuộc kết thúc quá trình phi hành, chậm rãi hạ xuống bên sườn dốc một thung lũng.
Tất cả khách nhân tiến ra, Lạc Nam cũng được hai vị thê tử gọi tỉnh lại, thoát khỏi quá trình tu luyện.
“Đã bao lâu rồi?” Hắn khẽ hỏi.
“Hơn nửa năm…” Hai nữ ôn nhu đáp.
“Xem ra Đông Vực khá lớn.” Lạc Nam vuốt cằm, phi hành bằng Chí Bảo nhưng phải mất tận nửa năm thời gian để từ bờ biển Tử Hải đến trung tâm Đông Vực, rõ ràng địa vực này cực kỳ to lớn, ngay cả Chí Bảo băng qua không gian cũng mất khá nhiều thời gian.
“Đi, ta mang các nàng đi ngắm nhìn đa dạng phong thổ…” Lạc Nam kéo tay hai nữ mỉm cười.
Hắn cũng rất hưng phấn muốn xem thử Đông Vực sẽ là một nơi như thế nào, có những chủng tộc nào, có những cường giả như thế nào tồn tại.
Bước chân thoáng dừng lại, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, trong lòng động ý niệm.
Ánh sáng lóe lên, thân ảnh Lạc Tư Tình chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy bóng dáng tuyệt đại phong hoa với nhan sắc cao quý của thiên thần và sự ma mị của ác quỷ kết hợp, ngay cả Lãnh Vận Du và Phượng Tịch Y cũng hít sâu một hơi.
Đã sớm nhìn quen dung mạo của Lạc Tư Tình, hai nàng vẫn không tránh khỏi kinh diễm, dù bản thân cũng là giai nhân tuyệt sắc nhưng cam tâm tình nguyện thừa nhận thua kém một bậc.
“Phu quân?” Lạc Tư Tình bỗng nhiên được gọi ra, nghi hoặc nhìn lấy Lạc Nam.
“Ta từng hứa sẽ mang nàng ngắm nhìn cảnh sắc thiên hạ.” Lạc Nam ôn nhu nói:
“Nay đã đến Đông Vực, vì sao không cùng nhau dạo chơi một phen?”
Ánh mắt Lạc Tư Tình gợn sóng, nhịn không được nắm chặt bàn tay của hắn nở nụ cười dịu dàng:
“Nhưng chẳng phải thân phận của thiếp quá nhạy cảm, sẽ gây ra phiền toái?”
“Đơn giản.” Lạc Nam đắc ý nói, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cái áo yếm đưa tới:
“Nàng không cần mặc, chỉ cần mang cái áo yếm này bên người, lập tức có thể tàng hình ẩn thân, che đậy mọi khí tức, ngay cả Chí Tôn nếu không có phương pháp đặc biệt cũng khó lòng phát hiện.”
“Hừ, thì ra là chàng dựa vào cái yếm này giở trò quỷ lúc trước?” Lãnh Vận Du gắt một tiếng.
Phượng Tịch Y cũng đỏ ửng cả mặt, không biết nên nói gì cho phải.
“Haha, chính là nó.” Lạc Nam thích thú cười.
“Thiếp yêu chàng.” Lạc Tư Tình trong lòng rung động, vòng tay ôm lấy hắn, động tình hôn lên môi hắn.
Lạc Nam vòng tay ôm nàng, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lời hứa năm đó với nàng xem như đã có thể thực hiện sớm hơn dự kiến.
Lạc Tư Tình từ nhỏ đã bị Càn Quân Thánh Đế nuôi nhốt bên trong hoàng cung, có thể nói như chim hoàng yến bị giam trong lồng, cả đời chỉ tiếp xúc với một hai người, chưa từng được nhìn thấy cảnh sắc trong thiên hạ.
Khoảng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất của nàng có lẽ là thời điểm trên đỉnh Tửu Sơn, mặc dù phải vất vả thi triển mỹ nhân kế để quyến rũ hắn.
Chính vì thế hắn từng hứa sẽ mang theo nàng ngắm nhìn toàn thiên hạ, bù đắp những ngày tháng cô độc trong thâm cung.
Nhưng vì thân phận của nàng quá đặc thù, dễ dàng đắc tội cả Quỷ Tộc và Thần Tộc nếu bị phát hiện, vì vậy không dám để nàng xuất hiện bên ngoài, chỉ có thể trốn trong Linh Giới Châu.
Đối với một số chủng tộc mà nói, dù Lạc Nam có dù Bất Hủ Kinh Văn xăm kín mặt của Lạc Tư Tình thì nàng vẫn có thể bị đánh hơi được.
Hiện tại có áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương, Lạc Tư Tình liền có thể không cần lo lắng bị phát hiện nữa.
Nam nhân lo lắng cho nàng như thế, chưa từng quên đi lời hứa năm đó với nàng, Lạc Tư Tình làm sao có thể không cảm động?
Mặc dù đã xác định đời này giao cho hắn, nhưng khi được hắn quan tâm sủng ái như thế, nàng càng phát hiện mình không thể rời xa người nam nhân này.
“Phu quân, hay để tất cả tỷ muội đều ra ngoài dạo chơi?” Phượng Tịch Y kiến nghị.
“Haha, ý kiến không tồi.” Lạc Nam gật đầu.
…
Trong ánh mắt khó tin của Nhu Nhi và Cao Đạt, vị ân công trẻ tuổi cùng một đám giai nhân tuyệt sắc rời khỏi căn phòng.
Mỗi người đều có dung mạo đủ kinh động một phương, đáng nói ở chỗ tu vi tất cả đều ở mức Thánh Hoàng trở lên, có người còn là Thánh Đế.
Quả thật khiến người ta nhìn đến lóa mắt.
Bất quá nhớ lại bản lĩnh của Lạc Nam, việc hắn phong lưu tiêu sái cũng không phải điều gì khó hiểu, phu thê hai người liền lấy lại tinh thần, hướng Lạc Nam chắp tay:
“Ân công, chúng ta đến đưa tiễn ngươi.”
“Không cần khách khí như thế.” Lạc Nam mỉm cười đáp:
“Bảo toàn Đông Hoa Khách Sạn cho tốt, đừng để Viêm Ngục Tộc tìm đến.”
“Nhất định rồi.” Cao Viễn từ phía trong bước ra, trầm giọng nói:
“Lần này ta quyết định mang theo nhi tử và con dâu trở về Cao Gia ở ẩn, nhưng chắc chắn sẽ không quên ân tình của Lạc tiểu hữu, sẳn sàng có mặt khi ngươi triệu tập.”
“Ở ẩn tại Cao Gia?” Lạc Nam ánh mắt hơi lóe lên, hắn nghe ra một chút thông tin.
“Không sai, Cao Gia chính là ẩn thế gia tộc…” Cao Viễn không giấu nói:
“Ta vốn là Đại Trưởng Lão của Cao Gia, bất quá bởi vì có sở thích dạo chơi thiên hạ, lại mến mộ Vô Diện Nữ Thần, Đông Hoa Chí Tôn và Tuyết Mộng Thiên Nữ nên mới dừng chân tại Đông Vực lâu như thế.”
“Hừ.” Cao Đạt âm thầm bất mãn, phụ thân của hắn bỏ mẫu thân ở gia tộc, truy tìm tung tích ba vị đỉnh cấp giai nhân Đông Vực cũng khiến hắn rất tức giận.
“Thì ra các vị xuất thân từ ẩn thế gia tộc.” Lạc Nam gật gù, mỉm cười hỏi:
“Không biết có nghe qua Lưu Gia?”
“Đương nhiên nghe qua, Lưu Gia cũng là một ẩn thế gia tộc, bọn hắn chủ tu luyện cốt cũng khá lợi hại.” Cao Viễn đáp:
“Nhưng Cao Gia và Lưu Gia chưa từng qua lại, chúng ta cũng không quá hiểu biết về đối phương.”
“Ta có chút thù oán với Lưu Gia, hy vọng các vị giúp ta chú ý tin tức của bọn hắn.” Lạc Nam thẳng thắng đề nghị.
Hắn sẽ không quên tại thiên kiêu họp mặt do Trân Bảo Lâu tổ chức, tên thiếu chủ Lưu Dương của Lưu Gia đã tính kế Tiểu Noãn, cũng may nàng có thực lực, bằng không hắn đã ân hận cả đời.
Mà dựa theo lời một số người có mặt cảnh báo, Lưu Gia chắc chắn sẽ trả thù, bất quá phong cách hành động của ẩn thế gia tộc sẽ là âm thầm ra tay mà không công khai xuất thủ.
Lạc Nam là kẻ thù dai, kẻ nào từng nhắm vào hắn đừng mong hắn quên được.
May mắn gặp được Cao Gia cũng là ẩn thế gia tộc, hắn không ngại nghe ngóng Lưu Gia một phen, tránh đột ngột bị cắn lén mà không hề hay biết.
“Lưu Gia đắc tội với ân công sao?” Cao Đạt sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc gật đầu:
“Chúng ta chắc chắn giúp ngươi chú ý động thái của Lưu Gia, nếu có dị biến nhất định sẽ thông báo.”
“Đa tạ trước.” Lạc Nam mỉm cười chắp tay.
“Cao Viễn tiền bối, vừa rồi ngươi nhắc đến Tuyết Mộng Thiên Nữ, nàng là ai?” Thủy Triều Tịch thay mặt chúng nữ mở miệng hỏi, đối với danh tự của nữ nhân, hơn nữa còn có thể là mỹ nhân tuyệt sắc rất dễ khiến nữ nhân khác lưu ý.
“Haha, nàng đương nhiên là một trong ba vị tình nhân trong mộng của ta, cũng như là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân Đông Vực.” Cao Viễn hơi xấu hổ cười khan:
“Tuyết Mộng Thiên Nữ ẩn mình nơi Ngân Nga Tuyết Nguyên hiểm địa nổi danh của Đông Vực, cũng cực kỳ thần bí lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần đều khiến vô số nam tử thơ thẩn như người mất hồn, chính là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực được công nhận ở thời đại này.”
“Ngân Nga Tuyết Nguyên à…” Lạc Nam hơi chép miệng.
Hắn đã không phải lần đầu nghe qua danh tự này.
Chiếc Giường Băng Vĩnh Cửu mà hắn lấy từ trong bảo khố của Kiếm Tây Thành tương truyền được khai quật từ dưới đáy sâu của Ngân Nga Tuyết Nguyên, hiện nay được đặt ở Thanh Long Thánh Địa cho chúng nữ có băng linh căn tu luyện.
Mà theo lời Dị Bình đại trưởng lão của Dị Nguyên Hội, cuộc giao lưu của bọn hắn lần trước cũng diễn ra ở Ngân Nga Tuyết Nguyên trước khi chuyển sang Tử Hải.
“Nếu có hứng thú chiêm ngưỡng dung nhan của Tuyết Mộng Thiên Nữ, các vị có thể đến Ngân Nga Tuyết Nguyên thử vận một chuyến, biết đâu may mắn nhìn thấy nàng.” Cao Viễn cười haha, bất quá khi nhìn đến mỹ nhân vây quanh Lạc Nam, cũng liền lắc đầu:
“Mà thôi, ta thấy Lạc tiểu hữu đã là diễm phúc ngập trời, không cần Tuyết Mộng Thiên Nữ cũng được, nàng ấy dù sao cũng là Chí Tôn cường giả, tốt nhất đừng trêu vào.”
“Hừ, ta thật sự muốn xem thử người lấy mất danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoa rốt cuộc có dáng vẻ ra sao.” Lạc Nam cười nhạt một tiếng.
Sư phụ Quỳnh Tiêu của hắn rất để ý đến thanh danh Đông Vực đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng không muốn có người lấy mất.
“Được rồi, không tiếp tục quấy rầy Lạc tiểu hữu và thê tử dạo chơi thiên hạ.” Cao Viễn chắp tay cáo từ:
“Chúng ta đi trước!”
“Hẹn gặp lại.” Lạc Nam và chúng nữ gật đầu.
ẦM ẦM ẦM…
Đông Hoa Khách Sạn đằng không mà lên, chỉ thoáng chốc đã như lưu tinh khuất dạng dưới ánh chiều tà.
Đưa tiễn xong đám người Cao Viễn, ánh mắt Lạc Nam hướng về phía xa…
Nơi này là sườn dốc của một thung lũng, nhưng cảnh tượng bên dưới thung lũng mới khiến người chứng kiến lần đầu phải bất ngờ.
Thung lũng khổng lồ, dưới đáy sáng rực như muôn vàn ngôi sao đang chiếu rọi, vô số kiến trúc phồn hoa, ánh đèn lấp lánh, tu sĩ nhộn nhịp tạo thành một cảnh tượng huyên náo nhưng không kém phần thơ mộng.
“Đây là thế giới dưới thung lũng à?” Phượng Tịch Y kinh ngạc đến ngây người.
Nàng từng giành phần lớn thời gian của cuộc đời dưới đáy Phượng Sào tăm tối, thật sự chưa từng tưởng tượng ra sẽ có một thung lũng phồn hoa như thế này tồn tại.
“Cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Lạc Nam cười nói:
“Đông Vực nổi tiếng là nơi có địa hình với nhiều vực sâu và thung lũng, đã không có đồng bằng hay thảo nguyên…thì sinh tồn dưới thung lũng hay đáy vực là chuyện bình thường.”
“Vị công tử này nói đúng đó.” Một tên ăn mày vừa từ Đông Hoa Khách Sạn đi ra chưa được bao lâu, mở miệng nói rằng:
“Đông Vực có rất nhiều vực thẳm và thung lũng, nhưng nổi tiếng nhất là 19 thung lũng và vực thẳm được gọi chung là thập cửu động thiên phúc địa của Đông Vực.”
“Ồ, vì sao bọn chúng lại nổi tiếng?” Lạc Nam hứng thú, hắn nhận ra tên ăn mày này là kẻ mình hỏi thăm ở đại sảnh khách sạn.
“Bởi vì ở bất kỳ động thiên phúc địa nào thuộc 19 nơi đó đều có ít nhất một Chí Tôn Thế Lực tọa trấn, ngoài ra còn có hàng trăm, hàng nghìn thế lực khác tồn tại bên trong qua nhiều thời đại, phồn hoa đến cực điểm.” Gã ăn mày cười nói, chỉ tay xuống dưới đáy thung lũng khổng lồ bên dưới:
“Giống như nơi này được xưng là Trung Đông Động Thiên, nằm ở trung tâm Đông Vực, nơi sẽ diễn ra Tứ Phương Quyết Đấu trong thời gian tới.”
“Có tất cả bốn động thiên nằm ở trung tâm của Đông Vực, Trung Đông Động Thiên thuộc một trong số đó.”
Lạc Nam và chúng nữ ánh mắt lóe sáng, thế gian quả nhiên không thiếu cái lạ, lần này xem như mở mang tầm mắt rồi.
Hắn hài lòng lấy ra cho tên ăn mày một đám Nguyên Thạch, lúc này mới nhìn sang chúng nữ mỉm cười:
“Đi! Chúng ta ngắm nhìn một thoáng sự phồn hoa của cái gọi là Động Thiên Phúc Địa…”