Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Hiểu chớp chớp mắt to, khom lưng cười hì hì nói: “Ta chạy loạn khắp nơi, muốn xem có con cá nào lọt lưới không, kết quả ta bắt được con lớn nhất!”

Thì ra, sau khi bức Mặt Thỏ Yêu chạy vào mật thất dưới đất, Tô Hiểu nghiện điều tra rải thảm, nhất định phải xem toàn bộ dân cư một lượt. Kết quả vừa lục soát, vậy mà đúng lúc gặp Khổng Đoan chạy đến.

Khổng Đoan kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi có thể nhìn ra lão phu là ai?”

“Nhìn ra được a, không phải chỉ là mặt sưng phù.” Tô Hiểu cười nói: “Cẩn thận, ta đến bắt ngươi.”

Ngang vỏ đao một kích, quật Khổng Đoan thương mệt đan xen ngã trên mặt đất. Tô Hiểu xưa nay mềm lòng, nhưng lúc này tâm địa rất rắn. Không quan tâm Khổng Đoan kêu thảm, rầm lại bồi thêm một cước, đá cho hắn lăn lộn trên đất.

“Khổng Đoan, ngươi hãm hại bách tính, cấu kết giang hồ nhân sĩ, mưu đồ sát hại đại thần triều đình, bây giờ Lục Phiến môn ta bắt ngươi quy án theo luật. Nếu có phản kháng, giết bất luận tội. Xin đừng bức ta.”

Tô Hiểu không chút khách khí, móc dây thừng từ trong ngực ra, trói chắc Khổng Đoan. Võ công Tô Hiểu có kém, cũng mạnh hơn Khổng Đoan tuổi tác đã cao, một giới thư sinh. Cơ hội chạy trốn của Khổng Đoan cơ hồ là không.

Khổng Đoan kêu khổ trong lòng: Lão phu oai phong triều đường, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, hôm nay lại có thể ngã trong tay một tên lăng đầu thanh!

Dưới tình thế cấp bách, lớn tiếng nói: “Ta, ta có một đại bí mật kinh thiên, lão phu nói bí mật này cho ngươi, làm giao dịch với ngươi, thế nào?”

“Giao dịch gì? Ta không giao dịch.” Tô Hiểu sầm khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Bạc ta đủ tiêu, mỗi ngày mỗi tháng không lo ăn mặc, triều đình đủ tốt với ta. Ta cũng có chính sự để làm, có thể giúp lão bách tính bắt kẻ xấu. Ta không cần cẩm y ngọc thực, chỉ cần an tâm là được rồi. Ngươi không thu mua được ta.”

“Đây không phải chuyện tiền ngân, chính là chuyện lớn gấp trăm ngàn lần.” Khổng Đoan thở hồng hộc nói: “Ngươi có biết thân phận chân thực của Ma giáo Tán thần tôn không?”

Tô Hiểu ngẩn ra: “Là ai a? Chẳng lẽ ngươi biết?”

“Đây là đương nhiên. Ngươi thả lão phu, lão phu sẽ nói cho ngươi nghe, đương nhiên là một kỳ công! Thế nào?”

“Thả ngươi?” Tô Hiểu lắc đầu nói: “Ngươi là khâm phạm hoàng thượng muốn, sao ta có thể thả ngươi.”

“Không cần thả ta thật. Chỉ cần thả ta rời đi một dặm, trong lúc đó không ngăn cản ta chạy trốn là được. Ngươi có võ công, ta không chỗ ỷ lại, chẳng qua lão phu không cam tâm, muốn đánh cược một lần mà thôi.”

Tô Hiểu lúng túng, tuy hắn không quá nhiệt tâm với công lao, chẳng qua nếu có thể biết được thân phận của đại nhân vật Ma giáo, sẽ rất có lợi với tương lai của Lục Phiến môn. Không khỏi bắt đầu nghiêm túc suy tính đề nghị của Khổng Đoan.

“Tô Hiểu, đừng nghe hắn!” Bạch Liên cũng thò đầu ra từ địa đạo, “Hắn rất giảo hoạt. Ngươi mặc cho hắn đi một dặm, hắn có thể lập tức trở về mật thất dưới đất, dùng lối khác đi ra. Trong mật thất âm u quanh co, ngươi không thể đuổi kịp hắn.”

Bạch Liên là người duy nhất cảm thấy tên chạy trốn này hơi kỳ quái, phải đi xem xét một phen. Kết quả thấy hắn không tụ hợp với người Ám Phong đường, mà một mình chạy trốn. Càng khẳng định gia hỏa hủy dung này chính là Khổng Đoan.

“Khổng Đoan, ngươi mơ tưởng lừa gạt chạy trốn.”

Khổng Đoan quyết tâm liều mạng, bây giờ thẻ đánh bạc của hắn không nhiều, chỉ có thể lấy chuyện này ra cược: “Bạch tổng quản, ngươi là võ công cao cường chân chính, chẳng lẽ còn sợ lão phu chạy được sao? Nếu lão phu không có được cơ hội này, bí mật thân phận của Tán thần tôn, lão phu thà mang xuống địa ngục, cũng sẽ không dâng lên.”

Bạch Liên cau mày nói: “Sao ta biết ngươi nói thật hay giả, nếu ngươi biết thật, trở lại Hình bộ, còn sợ ngươi chịu được các loại đại hình sao?”

Bạch Liên này vô dục vô cầu, nghiêm khắc với luật, còn nghiêm khắc kiềm chế bản thân hơn, xưa nay rất khó tìm ra sơ hở của nàng. Có nàng ở đây, sợ rằng không dễ chạy trốn, Khổng Đoan không khỏi lòng như dầu rán.

Tô Hiểu có ý thức cạnh tranh kỳ quái với Bạch Liên, vừa nghe thấy Bạch Liên nói không, không biết vì sao chủ động nói: “Khổng lão đầu, ngươi cứ việc nói, ta để ngươi chạy trốn.”

Bạch Liên vội la lên: “Tô Hiểu, sao ngươi không phân nặng nhẹ. Nếu Khổng Đoan chạy, ai có thể gánh trách nhiệm này?”

“Còn nói sao, nếu ta không trấn giữ ở đây, chẳng phải ngươi cũng không đuổi kịp hắn sao? Hơn nữa chỉ một dặm cỏn con, hắn chạy thoát ta kiểu gì?”

Lúc này Khổng Đoan phúc chí tâm linh, đã nhìn ra hai người có mâu thuẫn.

“Hai vị, nếu thế, lão phu không ngại chờ thêm một lát, hai vị các ngươi tự quyết định có muốn nghe bí mật này hay không. Nhưng trước đó đã nói, lão phu chỉ nói cho một người. Chỉ cần đáp ứng, hứa hẹn của lão phu vẫn hữu hiệu. Chỉ đi một dặm đường, tuyệt không đổi ý.”

Đây là trần trụi châm ngòi ly gián.

Làm sao Bạch Liên không biết tâm nhãn của Khổng Đoan, nhưng Tô Hiểu là kết hợp của không có tâm nhãn và làm theo cảm tính. Tô Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tin tức này, Lục Phiến môn chúng ta muốn. Bạch tổng quản, ngươi đã đến chậm một chút. Thì mời bỏ thứ yêu thích.”

“Sao ngươi luôn làm khó dễ ta?” Bạch Liên cả giận: “Ta cũng không có khúc mắc với ngươi. Dù sao ngươi cũng là nam nhân, không thể rộng lượng một chút sao.”

Tô Hiểu nói: “Ngươi vốn cũng là nam nhân a, còn lớn hơn ta mấy tuổi a. Sao ngươi không rộng lượng một chút.”

Lúc trong cung, hai người này đã thường xuyên cãi nhau, không ngờ bây giờ vẫn thế. Khổng Đoan thấy hai người không hợp, mình dễ chạy thoát hơn mấy phần, mừng thầm.

Bạch Liên sợ đêm dài lắm mộng, sốt ruột nói: “Không phải chỉ vì Minh Phi Chân thân cận với ta, nên ngươi ăn dấm sao! Ngươi cũng không nhỏ, không thể rời khỏi Minh đại ca của ngươi, tự mình độc lập sao?”

“Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Hiểu đỏ bừng, giải thích: “Ta rất độc lập!”

“Hừ, thật là nhìn không ra. Một hai ngày không gặp, đã ôm người ta khóc. Chẳng lẽ đây chính là biểu hiện độc lập của ngươi?”

“Kỳ quái!” Tô Hiểu nổi trận lôi đình, dậm chân nói: “Ngươi cũng không phải tẩu tử nhà ta! Ngươi dựa vào cái gì để quản ta độc hay không!”

“Cái gì, tẩu, tẩu...... Ngươi, ngươi nói bậy!”

“Vậy ngươi đỏ mặt cái gì?”

Da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt của Bạch Liên nổi lên hai đám mây đỏ, nàng vốn không giỏi ngôn từ, nói không lại Tô Hiểu. Vốn dựa vào ba câu chân ngôn ‘Nói bậy, nói loạn, ta không có’ để hộ thể. Nhưng khuôn mặt đỏ ửng, ngang với không đánh đã khai, kiểu gì cũng không dựa vào được.

Chợt nghe có người la lên ở phía xa.

“Hai vị hai vị! Có lời từ từ nói!”

Người này lại là Minh Phi Chân.

Hắn vô cùng lo lắng, cũng không biết bị cái gì kích thích, người không biết còn tưởng rằng cái mông phát hỏa. Tô Hiểu và Bạch Liên cũng quen biết hắn một đoạn thời gian, bình thường hắn ba lăng nhăng, biếng nhác, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không lãng phí, thật sự chưa từng thấy hắn chạy nhanh như vậy.

Minh Phi Chân chạy đến gần, Tô Hiểu quăng một nụ cười, Bạch Liên thì nhìn bằng ánh mắt chỉ trích ‘Đều tại ngươi! Sao không quản tiểu hài chết tiệt của ngươi cho tốt!’, khiến Minh Phi Chân bất đắc dĩ một hồi.

Khổng Đoan thấy hắn thì lập tức sợ đến hồn bất phụ thể, thấy Tô Hiểu và Bạch Liên đều không để ý đến mình, vội vàng trốn đi như một làn khói.

Bạch Liên nhìn thời cơ cực nhanh, quay người bước ra một bước, một cước đá Khổng Đoan vào ngõ nhỏ. Khổng Đoan lăn tại chỗ, thế mà thân thủ rất nhanh nhẹn, đứng dậy tiếp tục chạy.

Tô Hiểu oán hận nói: “Đã nói ngươi không đi, lại lừa gạt ta a!” Rút Cổ Hàn ra, một đao tiếp một đao chém tới, mấy lần chỉ trong gang tấc, Khổng Đoan suýt biến thành vong hồn dưới đao.

Minh Phi Chân lại là người sốt ruột nhất trong ba người, vội chạy tới đuổi bắt.

Khổng Đoan biết nếu mình bị bắt lại, sợ rằng khó đảm bảo tính mệnh. Dựa vào quen thuộc sâu sắc với con đường quanh co ngoặt ngoèo trong dân cư, chạy vào một gian viện tử, lại từ trong viện tử xuyên qua tòa nhà bên cạnh. Mấy lần như thế, không ngờ bỏ rơi Tô Hiểu. Đây cũng là vì sao hắn dám đề xuất ước định chạy đi một dặm.

Nhưng Tô Hiểu không đuổi kịp, không có nghĩa là người khác cũng không đuổi kịp. Bạch Liên trực tiếp nhảy lên nóc nhà, khinh công nàng vốn rất tốt, người cũng cẩn thận, không bao lâu sau đã tìm được chỗ Khổng Đoan, nhảy xuống. Lại phát hiện Minh Phi Chân đồng thời chạy tới, hai người không phân tuần tự.

Bạch Liên cảm thấy giận dữ: Vừa nãy là Tô Hiểu, bây giờ là Minh Phi Chân, sao người Lục Phiến môn cứ đối nghịch với ta?

Bạch Liên cả giận nói: “Minh Phi Chân, ngươi muốn cướp với ta sao?”

Khổng Đoan lại muốn chạy, Bạch Liên bay lên một cước, đá hắn bay vào một gian phòng. Đóng cửa lại, để hắn không thể chạy trốn.

Bạch Liên quay đầu lại hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Minh Phi Chân lo lắng nói: “Bạch tổng quản! Xin đừng cản ta, ta có chuyện quan trọng, ngài đã là đại tổng quản, có thêm công lao này cũng không nhiều không ít, không bằng đừng cướp với ta.”

“Ai muốn cướp công lao với ngươi! Tử đại nhân tự mình xuất cung, còn tham gia vào hiểm cảnh này. Sợ rằng sau khi hồi cung bị trách phạt không nhẹ, ta đây muốn lấy công chuộc tội thay hắn, có thể cầu tình trước mặt hoàng thượng.”

“Hai cha con bọn hắn có thể phạt kiểu gì! Bạch tổng quản, xin cho ta đi qua.”

“Không cho, trừ phi ngươi đánh tới.”

Minh Phi Chân trầm mặt nói: “Ta không muốn động thủ với ngươi.”

Bạch Liên cười lạnh nói: “Thật coi mình là cao thủ tuyệt thế. Ngươi động thủ với ta, có thể thắng được sao?”

“Nếu ngươi khăng khăng như thế...... Vậy thì đắc tội.”

Quả nhiên Minh Phi Chân làm thật, nói đi là đi, không quản Bạch Liên ngăn cản.

Bạch Liên cũng nghiêm túc, đưa tay liền đánh. Minh Phi Chân không lùi mà tiến tới, đưa tay bắt được tay nhỏ của Bạch Liên, một cước giẫm vào khu vực giữa hai chân Bạch tổng quản, phá hoại cân bằng của đối phương. Cảm giác cân bằng của Bạch Liên vốn tuyệt hảo, cho dù một chân cũng có thể đứng thẳng tắp. Nhưng người lại mềm nhũn, dường như bị một nhiệt lực sấy qua, toàn thân mất đi khí lực, vòng eo non mịn lập tức rơi vào tay đối phương.

Đầu gối đạp giữa hai chân hơi cong, kề sát bụng dưới bằng phẳng như kính của Bạch Liên, cơ hồ không lưu lại nửa khe hở. Khoảng cách giữa hai người gần đến cơ hồ mặt dán mặt. Lúc da thịt gần gũi, hai người đồng thời cảm thấy khác thường. Dường như có một sợi dây lửa lan ra từ chỗ da thịt kề nhau, chọc cho lòng ngứa ngáy, như có côn trùng khẽ gặm.

Bạch Liên cảm thấy lòng bàn tay đối phương nóng hổi, nhưng không giống dấu hiệu của chưởng lực, dường như đối phương hơi khẩn trương, lại còn có kỳ vọng nóng bỏng nào đó. Lại nhìn ánh mắt hắn, trong mắt Minh Phi Chân, dường như có cảm giác quen thuộc nào đó. Đó là cảm giác tương tự lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau ở tiểu Nam môn trong hoàng cung.

Khi đó, bọn hắn hôn môi.

Lực đạo Minh Phi Chân ôm vòng eo Bạch Liên chợt tăng lên, dùng lực đạo không thể kháng cự, bỗng nhiên ôm chặt Bạch Liên. Đôi mắt vũ mị bắt đầu mông lung, mày liễu nhỏ bé không chịu khuất phục hơi nhíu, lại có mị thái khiến người ta hận không thể một ngụm nuốt nàng.

“A, ưm...... Ngươi...... Ta......”

—— Ta chỉ tới bắt Khổng Đoan, vì sao lại biến thành như vậy.

Nhưng đôi môi có thể dùng để nói chuyện, tươi non như cánh hoa vừa lấy xuống, đã mất vào miệng Minh Phi Chân, bị lấp kín đến tràn đầy. Thân thể mềm mại không khỏi mất đi khí lực, dựa vào người nam tử, nóng hổi như liệt hỏa.

Phía bên này, Khổng Đoan lại nhảy cửa sổ, chạy từ trong nhà ra ngoài.

Chạy được vài gian phòng, đột nhiên trên cổ mát lạnh, một thanh bảo đao hàn khí cực nặng đặt trên cổ.

Tô Hiểu lạnh lùng khẽ nói: “Còn chạy đi đâu?”

“Chờ, chờ đã, ngươi không muốn biết thân phận chân thực của Tán thần tôn sao?”

“Hừ!”

Tô Hiểu một cước đá lên mặt Khổng Đoan, in một dấu giày.

“Ta không muốn biết, khẳng định ngươi muốn gạt ta.” Tô Hiểu hận nghiến răng, sắc mặt giận dữ, “Hừ, lại muốn gạt ta, ba người các ngươi đều là đại lừa gạt. Cho rằng ta ngốc muốn khi phụ ta. Xem ra trước đó còn không đánh đủ, ta tới nới lỏng gân cốt cho ngươi!”

Nói xong bèn muốn tới hủy bộ xương già của Khổng Đoan.

“Chờ, ngươi chờ một chút!”

Gặp phải lăng đầu thanh không nói lý này, Khổng Đoan cũng bó tay, đáy lòng hoảng hốt, cực nhanh nói ra bí mật.

Tô Hiểu giật mình, nắm đấm giơ lên không nhịn được thả xuống.

Dường như thế giới của Tô Hiểu đang sụp đổ, hoàn toàn không thể tin tưởng đây là thật.

“Sao có thể...... Ngươi nói hắn...... Hắn là người trong Ma giáo?”

Khổng Đoan nói: “Không sai, lão phu tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.” Nhìn thấy Tô Hiểu kích động, biết là cơ hội tốt để chạy trốn.

Tô Hiểu nói: “Không thể nào, không thể nào! Ngươi gạt ta! Ngươi lại muốn gạt ta!”

“Thiên chân vạn xác, lão phu tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao! Ta cho ngươi biết, người kia đích thực là —— “

Nói được nửa câu thì im bặt, Khổng Đoan bỗng nhiên thẳng băng, sau đó chậm rãi trượt chân, dường như cái ót bị thứ gì đó trùng kích, nhắm mắt không thể nói chuyện.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy!”

Tô Hiểu vội vàng đi lên kiểm tra, Khổng Đoan vẫn còn sống, nhưng không biết bị cái gì trùng kích, hôn mê bất tỉnh.

Tô Hiểu nhìn xung quanh, vẫn không thể phát hiện, lúc này cách đó vài gian phòng, Minh Phi Chân ôm Bạch Liên —— không biết là đắm chìm trong dư vận vừa nãy hay là bị Minh Phi Chân ôm quá chặt dẫn đến ngạt thở, tóm lại là toàn thân mềm nhũn, thần chí đã hơi không rõ ràng, mà tay trái đang thu lại sợi tơ quăng ra.

Minh Phi Chân liên tục hô thật nguy hiểm: “Kịp rồi...... May mà lão gia hỏa này không nói gì kỳ quái. Như thế hắn sẽ quên chuyện xảy ra trong vòng một canh giờ vừa nãy, sẽ không nhớ ta là ai.”

Vốn là thở ra một hơi, trong mũi lại tràn đầy mùi thơm cơ thể thiếu nữ. Cúi đầu nhìn xuống, trong ngực còn ôm một đại nội tổng quản lại bị mình phi lễ, còn phi lễ đến thoát lực......

Minh Phi Chân càng không chú ý tới, bên kia còn có Tô Hiểu sinh ra chất vấn to lớn, ôm đầu vắt óc suy nghĩ.

**************

Sau khi giải quyết mọi chuyện, đoàn người chúng ta mênh mông cuồn cuộn về kinh thành trước. Hoàng thượng và Tử đại nhân ở lại bên kia chủ trì đại cục, đoán chừng muốn tận mắt nhìn chứng cứ phạm tội của Khổng Đoan, đại khái phải trì hoãn một hai ngày.

Chúng ta trở lại kinh thành, nhưng không có chỗ đi, bởi vì thời gian không còn sớm, cửa cung cũng đóng. Bao gồm Bạch tổng quản, bốn người chúng ta đành phải vào khách sạn, tự động tắm rửa.

Muộn hơn một chút, ba người Lục Phiến môn chúng ta tập trung mở hội trong phòng Đường Dịch, nói chuyện đứng đắn một hồi, sau đó chính là chuyện phiếm.

“Đêm nay kinh thành sẽ có hội chùa cỡ lớn, các ngươi muốn đi không?” Đường Dịch mặt không cảm xúc nói: “Có người hẹn ta đi xem, các ngươi không cùng đi sao?”

Đậu xanh! Đủ rồi đó Đường Dịch! Mặt không cảm xúc cho cẩu lương a!

Vì sao ngươi lại có hứng thú đi địa phương tình lữ phải đi này a! Là Kỳ Lân vệ Tư cô nương phải không! Ta sớm đã thấy hai người các ngươi mắt đi mày lại, không giống bình thường! Khẳng định là thừa dịp ta không chú ý, chén nhau phải không!

Kết quả lại là, không ngờ Đường Dịch hẹn lão sư của mình Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong, muốn báo cáo tiến triển cho hắn. Bèn hẹn tại quán trà gần hội chùa.

Đường Dịch còn nghi hoặc nói: “Vì sao ta sẽ đi hội chùa cùng Tư cô nương? Tư cô nương muốn đi hội chùa sao?”

Với tính tình võ si này, đoán chừng muốn bồi cô nương đi dạo hội chùa, còn cần ba năm năm thức tỉnh...... Tư cô nương, ngươi gánh nặng đường xa a.

Chẳng qua hội chùa a...... Ta đã không đi chỗ như vậy nhiều năm rồi.

Ta quay đầu hỏi thăm Tô Hiểu chắc có hứng thú nhất.

“Hiểu, ngươi muốn đi không?”

Tô Hiểu có vẻ đau khổ như tới kinh nguyệt, nghe vậy hơi giống tiểu động vật bị kinh sợ: “Ta, ta thì thôi, hôm nay thì không đi được.”

“Ngươi không thoải mái?” Ta quan tâm sờ vầng trán Tô Hiểu, hình như hơi nóng, “Đêm nay ngươi nghỉ ngơi ở khách sạn đi. Dù sao chúng ta còn chưa hết bị thuyên chuyển, cũng không thể về Lục Phiến môn. Ngươi an tâm nghỉ ngơi ở đây thôi.”

Tô Hiểu bị ta sờ vầng trán, lộ vẻ rất dễ chịu lại như rất ảo não. Tiếp theo, mắt to quay một vòng trên gương mặt anh tuấn của ta, sau đó lắc đầu thấp giọng thở dài: “Vì sao có thể như vậy......”

Phản ứng này là sao! ? Đừng nhìn mặt ta sau đó thở dài a! Như vậy sẽ bị người cho rằng ta rất xấu a!

Tiếp theo hình như Tô Hiểu cảm thấy ta và Đường Dịch rất ồn ào, đuổi chúng ta ra ngoài.

Đứa nhỏ này, chẳng lẽ đến kỳ tư xuân? Haiz, ba ba rất thương tâm a.

Ta và Đường Dịch bị đuổi tới hành lang, Đường Dịch thì có vẻ không quan trọng. Gần đây, vấn đề lớn nhất của hắn chỉ là không thể đánh nhau. Lần này cũng tra xong vụ án, hắn lại sắp tinh thần toả sáng xuất phát, khiêu chiến kỷ lục ác chiến tìm đường chết của kinh thành. Ta nhớ lần trước hắn đánh tới võ quán thứ hai mươi tám, tích lũy thêm một chút là số lượng cừu nhân có thể đột phá cửa ải năm trăm. Xem ra ta cũng phải trông chừng hắn thật kỹ, nếu không qua ít ngày nữa, nghe thấy Đường Dịch bị vài trăm người mai phục giận đánh ở đầu đường cũng không phải chuyện kỳ quái a.

Đường Dịch xuất phát đi tìm Trương thượng thư trước, mà ta buồn bực ngán ngẩm tản bộ trong khách sạn, không cẩn thận đi tới trước của phòng Bạch tổng quản.

Không khỏi ngừng bước chân.

Chóp mũi ngửi được mùi thơm dịu nhàn nhạt như đông mai, cơ hồ có thể trực tiếp thấy được dáng vẻ áo trắng như tuyết, thanh diễm vũ mị của nàng.

Giọng nói lành lạnh của Bạch Liên vang lên: “Là ai?”

Trong đầu ta hiện lên hình ảnh hôn môi vào ban ngày, cổ họng hơi phát khô.

“Là ta.”

Tiếp theo chính là vắng lặng một cách chết chóc.

Ta vắt hết óc cũng không biết nên nói cái gì. Hôm nay, sau sự kiện đó, Bạch tổng quản không nói với ta chữ nào. Thỉnh thoảng liếc nhìn ta một cái, cảm xúc trong mắt lại là thất vọng chiếm đa số, phẫn nộ rất ít, thấy thế ta càng áy náy. Ta không biết vì sao lúc ấy muốn làm như vậy, động tác đó cũng hoàn toàn không trong kế hoạch của ta, nhưng hình như thân thể đi trước đầu một bước, làm ra chuyện mình không thể khống chế.

Lúc ta ngẩn người đứng ngoài cửa, khô khốc suy nghĩ nên nói cái gì, Bạch tổng quản bỗng nói: “...... Ngươi có chuyện gì?”

“Ờ, ta, chuyện này...... Đúng rồi, ta tới hỏi, ngươi...... Muốn đi dạo hội chùa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
dpnkbpvn
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
Tuyết Mùa Hạ
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà. VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
Hoaqin
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không? Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
mr beo
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
Tuyết Mùa Hạ
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :)) Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
Phuong Anh Nguyen
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
Hoaqin
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
21302766
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh. Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
distry
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
Phuong Anh Nguyen
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
VBNyang
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
L2D4
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
trunghieu99tt
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
mr beo
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
qtrung2511
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
dpnkbpvn
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK