Nói đến bên Khổng thượng thư, không giống Long Thành thi triển ‘Tử Vong Như Phong’, quả thực là một cảnh tượng kỳ dị.
Lão nhân gia người tài cao tám đấu, mắt sáng như đuốc, tư duy nhanh nhạy. Vừa thấy hoàng thượng xuất hiện đã phán đoán chuẩn xác: Hoàng thượng đã có tâm đối phó mình, ắt không độc thân đến đây, nói không chừng toà Phi Vân đường này sớm đã bị cao thủ bao vây tầng tầng lớp lớp. Quyết không thể an toàn, lối thoát duy nhất chính là hội tụ với viện binh của lão phu, mới có phần thắng.
Cho nên nhân lúc Long Thành quyết chiến đám người Bạch Liên, hắn lặng lẽ chạy trước. Thủ hạ của Khổng thượng thư thấy hắn đi ra, vốn định đuổi theo, lại bị Khổng thượng thư tính toán không chút sơ hở, nghiêm chỉnh cự tuyệt. Nói rằng các ngươi ở đây trợ quyền cho Long Thành, không thể tự tiện rời đi, lão phu đi một lát sẽ trở lại. Nói xong khom lưng rời đi, bóng lưng tiêu sái kia như dán ba mảnh thuốc cao da chó, dùng một bộ pháp quỷ dị không thể miêu tả, lẩy bẩy lập cập tiến lên.
Nguyên nhân, đương nhiên bởi vì Khổng thượng thư hoàn toàn không tin Long Thành có thể đánh thắng đông đảo cao thủ hoàng thượng mang đến, mà phân phó thủ hạ trong sân không được đi theo, đương nhiên vì muốn bọn hắn lưu lại ngăn cản vệ sĩ giáp vàng của hoàng thượng. Quan hệ hợp tác của Khổng thượng thư và Long Thành duy trì chưa được hai năm, cũng chưa từng hiểu rõ người này, vể mặt thực lực cũng thế. Hắn tin tưởng chính hắn, còn có các võ sĩ Phi Vân đường hắn một tay đào tạo ra.
Khổng Đoan lẻn vào dân cư khác từ cửa ngầm đại trạch, một mạch tiến lên, lúc sắp tiến vào Phi Vân đường, lại gặp Lục Thượng Phi.
Khổng Đoan chớp mắt nói: “Sao lại là ngươi?”
Mắt Lục Thượng Phi muốn phun lửa, vung tay lên nói: “Lão thất phu Khổng Đoan! Ta không đội trời chung với ngươi! Các huynh đệ mang thương mang côn mang đao mang xiên, đừng khách khí, xé lão nhi này ném cho heo ăn!” Hai mươi tráng đinh thủ hạ chộp lấy vũ khí, nhanh chóng hợp thành lưới vây, sợ con cá này chạy ra ngoài từ xó xỉnh nào đó.
Vừa thấy vẻ mặt của Lục Thượng Phi, Khổng Đoan đã biết chuyện gì xảy ra, hôm nay nếu Dương Liên Hoa cũng bị giam giữ, chuyện của Lục Hạ Tẩu chắc chắn không giấu được hắn. Cuộc đời Khổng Đoan không học võ công, nào phải đối thủ của những tráng đinh này, con mắt chuyển động, nảy ra ý hay.
“Khoan đã!” Khổng Đoan hét lớn một tiếng, uy phong lẫm liệt, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Thượng Phi, ngươi làm gì vậy? Lão phu đang bị địch nhân truy kích, ngươi không viện thủ thì cũng thôi đi. Sao còn muốn ra tay với lão phu?”
“Viện thủ? Mẹ nó, ngươi còn hi vọng ta viện thủ? Lúc ngươi giết huynh đệ ta, sao không nghĩ tới những năm này ta vất vả làm trâu làm ngựa cho ngươi?” Lục Thượng Phi cầm một thanh cương đao, chỉ vào Khổng Đoan, thở hổn hển nói: “Hôm nay có ngươi không ta! Mọi người lên cho ta!”
“Chậm đã chậm đã, giết huynh đệ ngươi cái gì? Ngươi nói Hạ Tẩu sao? Hắn còn ở kinh thành, vì sao ngươi nói lão phu giết hắn?”
“Tất, tất cả dừng lại!” Lục Thượng Phi vội vàng quát bảo mọi người ngưng lại, mê mang nói: “Ngươi nói cái gì? Hạ Tẩu...... Nhị đệ ta còn chưa chết?”
“Đương nhiên không chết.” Khổng Đoan —— không hợp tính nết mình —— vỗ đùi một cái, hào khí nói: “Ngươi nghe ai nói hắn chết. Hắn làm việc cho lão phu, lão phu há có thể không bảo vệ hắn chu toàn. Bây giờ hắn còn an an ổn ổn ở kinh thành, sao ngươi có thể nói là lão phu ra tay giết hắn?”
Khổng Đoan ra vẻ nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng quấy cho cố sự này đen hơn mực nước.
“Quỷ Vực Nhất Hỏa nham hiểm xảo trá, lão phu mưu đồ quá lớn, há có thể không đề phòng. Ngày đó ta thương lượng với Hạ Tẩu, muốn diễn một màn kịch trước mặt Dương Liên Hoa kia. Liều mạng trúng một chưởng của Dương Liên Hoa, giả làm thụ thương sắp chết, muốn tạo thành cái cớ Dương Liên Hoa giết mệnh quan triều đình, chuyện này chúng ta đều biết. Chỉ là giữ bí mật không nói cho ngươi mà thôi. Về phần thương thế của Hạ Tẩu, sau đó lão phu đương nhiên có đại phu cao minh thi cứu cho hắn, bây giờ vẫn an ổn ở kinh thành, sao ngươi cho rằng hắn chết? Ai bảo ngươi hắn chết?”
Lục Thượng Phi bị một phen nói loạn lẽ thẳng khí hùng của Khổng Đoan làm cho sửng sốt. Dù sao hắn chưa từng tận mắt thấy thi thể Lục Hạ Tẩu, hơn nữa mới nghe tin tức này được hai ngày, đáy lòng còn không chịu thừa nhận sự thật này. Nhất thời lộ ra biểu cảm đặc sắc, vừa kinh hỉ vừa kinh ngạc, lại lo lắng Khổng Đoan đang nói láo, trên mặt có năm sáu màu sắc, bảy tám biểu cảm, tạo thành một nồi thập cẩm.
“Ngươi, ngươi nói thật? Hạ Tẩu còn chưa chết? Ngươi không gạt ta?”
Khổng Đoan vuốt chòm râu, tựa như mười phần uy nghiêm, nói: “Thiên chân vạn xác. Nếu ngươi muốn biết tung tích của hắn, sớm bảo người của ngươi thu những đao thương côn bổng này lại, lão phu viết tung tích của hắn cho ngươi. Người tới, lấy giấy mực bút nghiên.”
Lập tức có người xếp bàn, nhường đường, dọn xong văn phòng tứ bảo. Nơi này vốn là dân cư, tuy không có người ở, nhưng vì ứng phó cho qua chuyện, vẫn phải bày biện vật dụng hàng ngày.
Khổng Đoan nhấc bút lên xoạt xoạt điểm điểm, đặt bút như có thần. Viết trong chốc lát, dường như chê bút không thuận tay, muốn đi đổi một cây bút.
Lục Thượng Phi nhìn Khổng Đoan viết tung tích của huynh đệ, hai mắt mơ hồ. Hai ngày này nửa đêm tỉnh mộng, hắn còn có thể mơ tới thân ảnh của huynh đệ. Mơ tới năm đó chăn trâu ở nông thôn, ca ca ngồi trên trâu, đệ đệ đi phía dưới, thoắt cái đã nhiều năm như vậy, lại là thiên nhân vĩnh cách. Nhưng từ đáy lòng, hắn luôn tưởng tượng, phải chăng huynh đệ còn sống ở nơi nào đó, vẫn chưa đi xa......
“Ờ, Lục lão bản, ngươi nói, lão đầu nhi này viết cái gì mà đi xa như thế? Thế này là đi không còn hình bóng a.”
“Hơn nữa hắn viết cái gì đấy? Chữ quá phiêu dật xem không hiểu a.”
“Hả?”
Lục Thượng Phi cầm qua nhìn, Khổng Đoan viết năm chữ to, tiêu sái tuyệt trần —— lão phu đã đi xa. Vừa nhìn quả nhiên gia hỏa đi lấy bút đã chạy vô tung vô ảnh.
Thế này còn không biết lại trúng bẫy độc của Khổng Đoan sao!
“Mẹ! Đuổi theo! Đuổi kịp đừng nói gì cả, trực tiếp đánh chết!”
Khổng thượng thư cơ trí tránh thoát một kiếp, chạy tới lối vào Phi Vân đường, lại nghe được một tiếng chấn động.
“Lão thất phu! Ngươi còn chạy đi đâu!”
Một đại hán bỗng từ trên trời giáng xuống, mặc hoa phục nhà giàu, như phú ông có gia cảnh giàu có. Nhưng nhìn thế nào, thể trạng kia cũng là lịch luyện trên chiến trường, thân thể như làm bằng sắt, eo cần hai người ôm, hai tay lớn bằng bắp đùi thường nhân, Khổng Đoan nghẹn ngào kêu lên.
“Liệt Kinh Thiền!”
Thể trạng hùng tráng như vậy lại mặc như đại lão gia, không phải Liệt thượng thư bỏ võ theo văn thì còn ai?
Thì ra trong sảnh đường, Liệt Lỗ hai thượng thư được đám người Tô Hiểu cho giải dược, dược hiệu dần dần đi.
Lỗ thượng thư vừa thấy Khổng Đoan chạy trốn, lập tức vội vàng đá mông Liệt thượng thư, mắng: “Đồ vô dụng, còn không lăn đi đuổi lão thất phu kia!”
Tính Liệt thượng thư như liệt hỏa, còn không truy sát sao. Nhưng dù sao hắn vừa mới đến, chưa quen thuộc đường đi, đành phải xuyên tới đạp lui trên nóc nhà tìm tung tích Khổng Đoan. Đột nhiên nghe thấy đám người Lục Thượng Phi kêu la, hắn ở trên cao nhìn xuống, lập tức phát hiện Khổng Đoan.
Liệt thượng thư ma quyền sát chưởng: “Mẹ lão tiểu tử, ngươi thật không phải thứ tốt. Liệt Kinh Thiền ta đánh trận cả đời, thà chết trước trận không chết sau trận, suýt bị ngươi tính kế.”
Khổng Đoan vừa thấy Liệt Kinh Thiền đã đau đầu, Lỗ thượng thư phái hắn đi đối phó Khổng Đoan, thật là đúng bệnh hốt thuốc. Trong lục bộ thượng thư, Khổng Đoan không muốn trêu chọc hắn nhất.
“Chờ, chờ đã, Liệt đại nhân, ngươi nghe lão phu giải thích.”
“Giải thích muội muội ngươi!”
Xoay tròn tay, bốp chính là một bạt tai! !
Khổng Đoan nổi đom đóm mắt xoay ba vòng tại chỗ, quai hàm cũng sắp bị đánh rớt!
Liệt Kinh Thiền là đối thủ cũ của Khổng Đoan, muốn lừa người khác thì dễ, lừa hắn thật sự quá khó. Cũng không phải Liệt Kinh Thiền thông minh thế nào, mấu chốt là lão tiểu tử này không phải trí thức. Khổng thượng thư gặp hắn là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được. Huống chi tình trạng bây giờ, hắn còn không có lý a.
Liệt Kinh Thiền nhảy qua một bước, xách Khổng Đoan lên, đại thủ xoay tròn tả hữu khai cung, bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
“Ta cho tiểu tử ngươi tính toán ta, cho tiểu tử ngươi xấu như vậy! Cho tiểu tử ngươi đánh lão Lỗ!”
Như cuồng phong bạo vũ, đánh liền ba tám hai tư cái bạt tai, đánh cho mặt người biến thành đầu heo, sợ rằng cho dù cao đường của Khổng thượng thư vẫn còn, cũng không nhận ra được.
Chợt nghe sau lưng có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân dày đặc.
Dân cư này chỉ có người mình mới biết cách đến, Khổng Đoan mừng rỡ trong lòng: Rốt cuộc tiếp viện cũng đến.
Khổng Đoan thừa dịp Liệt thượng thư không để ý, ra sức giãy dụa, nhảy xuống đất từ trong tay hắn, chạy về phía sau.
“Mau tới mau tới!”
Dù sao là quan văn, thể cốt yếu, vừa chạy lập tức lảo đảo ngã sấp mặt.
Nghe được bên trên truyền đến âm thanh: “A? Thế này là sao? Sao nhiều người bao vây nơi này thế, còn mang theo vũ khí?”
Thì ra Lục Thượng Phi cũng chạy tới, mang thủ hạ cầm vũ khí, trông thấy Liệt thượng thư đang đánh cũng không tiện đi lên hỏi một tiếng ‘Làm phiền, chúng ta xếp thứ hai sao’, đành phải rất có quy củ đợi một bên. Nhưng thấy Khổng Đoan muốn chạy, đương nhiên lao ra bao vây.
Người mới đến kia đầy nghi hoặc, lại nhìn Khổng thượng thư bên chân mình, giật nảy mình: “Đậu xanh, ai vứt cái đầu heo ở cửa dọa người! Lão tử vừa mua giày! Ngươi biến đi!”
Khổng Đoan giận tím mặt, nhưng bây giờ hắn biến thành đầu heo, ngay cả con mắt cũng không mở ra được, không thấy rõ người đến là ai. Nhưng bất kể thế nào, khẳng định là người một nhà. Lúc này cũng không tiện so đo.
“Hỗ trợ! Giết bọn hắn cho lão phu!”
“Giúp ngươi? Ngươi là ai a?”
“Còn phải nói!” Khổng Đoan chửi ầm lên: “Lão phu là Khổng Đoan! Thượng thư đại nhân nhà ngươi!”
Vốn nghĩ bê danh tự ra, thủ hạ này đương nhiên ngoan ngoãn thần phục.
Nào ngờ đối phương nghe thấy, ngẩn người, trở tay là một bạt tai! !
“Đại gia ngươi Khổng Đoan!”
Khổng Đoan lại bị đánh một bạt tai, Lục Thượng Phi và Liệt thượng thư thấy thế cũng sửng sốt: Không phải hai người này cùng một bọn sao? Sao lại nội chiến?
Khổng Đoan hừ một tiếng phun máu tươi, mắng: “Ngươi, ngươi dám đánh ta! Ngươi là thủ hạ của ai mà lớn mật như thế?”
“Sao không dám? Bà nội nhà ngươi, nhìn cho rõ, lão tử là thủ hạ của Dương Liên Hoa!”
Khổng thượng thư, tiến thoái lưỡng nan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
23 Tháng tư, 2019 23:30
hơ... Hôm nay muộn thế bác? Bị sao ah? -_-
21 Tháng tư, 2019 22:42
Ách, toàn mấy cái tiểu sử kinh khủng nhất :v lão Phi Chân giờ vẫn chưa phá được tâm ma, đợi lão phá được tâm ma chắc sẽ ngang được Bàn Cổ :v
21 Tháng tư, 2019 18:41
Tán thần tôn, Dạ La bảo với Đại La sơn thôi =))
21 Tháng tư, 2019 18:23
sạch sẽ? Từ cha mẹ tới Tán thần tôn tới Dạ La bảo, Thiếu Lâm, Đại La, Võ Đang các thứ á? Uầy, căng :))
21 Tháng tư, 2019 15:36
Thiên Hồ đoán đúng sạch thân phận của main, cơ mà không có chứng cứ
Quyển sau chắc vui
19 Tháng tư, 2019 10:40
thôi thì tự tìm nhé
19 Tháng tư, 2019 10:39
*** ấy
19 Tháng tư, 2019 10:39
quào
19 Tháng tư, 2019 10:39
sang '***'
19 Tháng tư, 2019 10:39
***, tự tìm
19 Tháng tư, 2019 10:29
bác nào cho em link bản cv đc ko
19 Tháng tư, 2019 01:15
3 tháng là đủ để cái kinh thành loạn mấy lần rồi
19 Tháng tư, 2019 01:14
3 tháng :))
18 Tháng tư, 2019 23:17
Cần 3 tháng hấp thu thiên địa nguyên khí mới khỏi được =))
Hấp thu xong độ kiếp phi thăng, truyện chuyển thành tu tiên là vừa
18 Tháng tư, 2019 21:17
khỏi hẳn chưa? nặng tới mức tóc chuyển hết thành đen rồi còn gì?
18 Tháng tư, 2019 12:10
Thì được Lai Kính Chân chữa cho, rồi sư di lôi về phòng ôm ôm ấp ấp
Cơ mà chưa thịt
17 Tháng tư, 2019 23:41
what?? tưởng đang hấp hối trong tay lão đại sau khi quần với Bàn Cổ và bị Thiên Hồ chạm nhẹ một phát cơ mà?? :) ??
17 Tháng tư, 2019 21:50
Ôm ôm ấp ấp với tiểu sư di trong phòng ngủ, đang chờ chương mới xem có thịt không
17 Tháng tư, 2019 21:01
Thớt ới ời, tình hình lão Phi Chân thế nào rồi? spoil nhẹ tí :))
17 Tháng tư, 2019 07:23
truyện hay kinh khủng
15 Tháng tư, 2019 21:07
Viết làm thoái ẫn, đọc làm trang bức.
15 Tháng tư, 2019 18:20
Có, Tuyết đấy
14 Tháng tư, 2019 16:25
main có vợ ko các đạo hữu :)))
để ta có động lực
13 Tháng tư, 2019 19:15
từ bên cv qua đây hóng spoil=))
13 Tháng tư, 2019 14:34
Ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba. Chủ yếu là ngôi thứ nhất
BÌNH LUẬN FACEBOOK