Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tán thần tôn, Tử Cấm thành từ biệt, đã lâu không gặp.”

Ta cười nói: “Cũng không tính lâu, phong thái hoàng thượng vẫn như trước, thật khiến tại hạ tưởng niệm.”

Nơi này quá nhiều người biết ta, ta tận lực vận công cải biến thanh tuyến. Đám người Long Thành làm hoạt động gián điệp tình báo đã quen, đương nhiên hiểu ta không muốn người ngoài biết thân phận của mình, cũng không cảm thấy khác thường.

Đường Dịch có vẻ vô cùng cổ quái, những gì hắn biết về thân phận của ta, đều là tin tức tàn khuyết không đầy đủ, hắn không hỏi ta cũng không nói, nhưng hình như hắn có trực giác đây chính là ta.

Bạch Liên thì nhìn chúng ta chăm chú, dường như bất mãn, cau chặt lông mày nhỏ nhắn như vô cùng chán ghét, cũng không biết phải chăng thấy phần tử Ma giáo ở đây, không tốt với giáo dục của Tử đại nhân. Hôm nay, thân phận của nàng là cao thủ nằm vùng, trà trộn vào bên Khổng Đoan, bây giờ mặc trang phục váy dài bó sát. Vải váy nặng nề cộng thêm che eo cũng bất lợi cho hoạt động. Nhưng Bạch tổng quản xảo tâm tuệ chất, thân thủ cũng khéo, chung quy có thể tìm được phương pháp giải quyết. Nàng dùng sợi vải buộc ống quần dưới váy lại, bởi vậy vải quần bó sát bắp đùi trơn bóng trắng như tuyết, đường chân thon dài như ẩn như hiện, đẹp không sao tả xiết.

Về phần Tô Hiểu...... Không biết vì sao không ở đây. Đầu óc đứa bé kia có hố, không phải đi được một nửa, thấy có chỗ chơi rất vui nên lạc đường chứ.

Hoàng thượng tức giận nói: “Tưởng niệm thì không cần. Trẫm còn sợ ngươi nhớ đây.”

Dường như hoàng thượng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hồng Trang điện hạ thích Tán thần tôn, hận không thể làm ta biến mất. Hắn bất mãn lẩm bẩm một hồi lâu, mới nói: “Đây là...... Mộ phần cung phụng dư nghiệt của Ma giáo sao?”

“Cẩu hoàng đế, ngươi chú ý lời nói của mình! Nơi này cung phụng thánh cốt.” Long Thành kích động nói: “Bắc cực nâng cao, bốn góc ngậm trăng, đây là điển nghi lúc tống táng tông vương, mới có thể dùng tới của giáo ta. Chớ có hồ ngôn loạn ngữ trước mặt chúng ta!”

Cũng không biết bởi vì có ta nâng đỡ hay sao, thái độ của Long Thành có chuyển biến rất lớn với vẻ la hét đòi chặt tay vừa nãy, thoáng chốc ngạnh khí. Đầu cũng không đau chân cũng không mỏi, ngươi còn có thể một hơi leo bảy tầng lầu đúng không!

Đương nhiên bởi vì hắn làm càn, còn mắng một câu ‘Cẩu hoàng đế’, vào lúc này, bốn Tiềm Long Thập Thất Sĩ cũng nhao nhao chửi rủa. Bày tỏ thế bất lưỡng lập không đội trời chung với Long Thành, phải lấy thủ cấp hắn cho hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành kiên định không đổi và dũng khí cùng chết với địch của mình. Nghị lực ngươi tranh ta cướp ai lên trước này thật có ký thị cảm lúc sư phụ ta tranh hoa khôi với người ở thanh lâu.

Chẳng qua ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bốn gia hỏa này đồng thời hô: “Có ám khí!” Sau đó lui một bước dài, lại có thể lùi đến sau lưng hoàng thượng...... Các ngươi muốn lấy hoàng thượng làm lá chắn sao.

Ta và hoàng thượng đều không để đoạn nhạc đệm này trong lòng, ta tiếp tục nói: “Tại hạ tới đây không có ác ý, hi vọng hoàng thượng minh xét.”

“Trẫm cũng không thấy ngươi có ác ý, nếu không cũng sẽ không đi ra gặp mặt.”

Hoàng thượng vừa gật đầu, vừa nhìn chăm chú ta từ xa: “Nhưng Tán thần tôn xuất quỷ nhập thần, lúc nào cũng xuất hiện trong tầm mắt trẫm. Đầu tiên là một hồi ở Tử Cấm thành ngày trước, tiếp theo trẫm nghe nói ngươi tranh đoạt hoa khôi với người bên bờ sông Tần Hoài, cho đến hôm nay lại là một lần. Thế này cũng không bình thường, trẫm nói không sai chứ?”

“Không sai, chuyện này cũng không bình thường, nhưng đều là bất ngờ.”

Ta nhàn nhạt nói: “Ta vốn không muốn quấy rầy, tiếc rằng quá nhiều tư vụ, lúc nào cũng không cẩn thận xuất hiện trước mắt hoàng thượng. Sau lần này, tại hạ tự thu liễm, bớt gây phiền toái trước mặt hoàng thượng.”

Hoàng thượng gật gật đầu: “Tán thần tôn nể mặt trẫm như vậy, trẫm thụ sủng nhược kinh. Nhưng không biết, lần này thần tôn pháp giá quang lâm, bởi vì cái gì? Trong triều trẫm có gian thần, hôm nay trẫm tới thanh lý máu bầm. Mấy người bên cạnh ngươi, vừa nãy còn giúp gian thần kia đối phó trẫm. Tán thần tôn không hỏi chuyện giang hồ nhiều năm, không ngờ hôm nay lại có nhã hứng nhúng tay vào triều chính của trẫm. Trẫm muốn hỏi xem, chuyện này cũng bao gồm thu liễm theo lời thần tôn chứ?”

Lời trong lời ngoài của hoàng thượng đều có địch ý nhàn nhạt, bởi vì trong mắt hắn, đại khái ta và Tây Môn lão đầu đều thuộc cấp bậc hỗn thế ma vương, có lực phá hoại to lớn. Sẽ khuấy lên một phen mưa gió trên võ lâm mà hắn thật vất vả mới chỉnh đốn được. Cho nên ôm lòng đề phòng to lớn với ta.

Vì cuộc sống thoái ẩn sau này của mình, kỳ thực ta không nên giao lưu quá nhiều với hoàng thượng. Có lẽ, đứng đây hàn huyên vài câu với hoàng thượng rồi đi mới là thượng sách, nhưng bây giờ ta không muốn làm vậy.

Ta nhàn nhạt nói: “Lời này, kỳ thực phải là ta hỏi hoàng thượng.”

Một người trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ nhảy ra nói: “Tặc tử Ma giáo lớn mật, ngươi dám nói chuyện với hoàng thượng như thế?”

Ta không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Tầng hầm to lớn các ngươi đang đứng, là thần miếu trong lòng đất của Thần Nguyệt giáo Ám Nguyệt tông. Tầng thứ nhất, nơi bị coi là Thiên bàn Địa bàn, lôi đài đánh cược luận võ, chính là tế đàn dùng để tế bái Bạch thần.”

Hoàng thượng lộ vẻ giật mình: “Ngươi nói là Khổng Đoan đem nơi này......”

“Nơi này là kiến trúc cũ từ nhiều đời trước, xem ra phải có lịch sử trăm năm trở lên. Ta cũng tới lần đầu tiên. Dựa theo giáo điển của Thần Nguyệt giáo, mỗi ngày ba mươi ba tháng hai, sẽ phải bày tế phẩm ở tế đàn này, các giáo đồ tụng kinh cầu nguyện, dài đến ba ngày, sau đó chính là bảy ngày cuồng hoan liên tục. Là ngày lễ thần thánh của Thần Nguyệt giáo. Đây là chỗ các Thần Nguyệt giáo đồ cho rằng không thể xâm phạm. Đồng thời, thần miếu, là chỗ duy nhất có thể dùng để cung phụng di cốt tông vương.

Là người của ngươi, cải tạo nơi này thành chỗ luận võ đánh bạc. Là người của ngươi, chà đạp nơi giáo ta coi như thần thánh. Là người của ngươi, dùng mộ tông vương đã mất để uy hiếp hộ pháp giáo ta. Trái lại ta muốn hỏi hoàng thượng, gây sự tới cửa thế này, ta không đánh, thích hợp không?”

“Ngươi nói tông vương chi mộ, chính là chỗ các ngươi đứng?”

Long Thành đang cầm một tấm bia, ngẩng đầu đi đến dưới ánh lửa. Hoàng thượng thấy rõ ràng minh bạch, chữ viết trên tấm bia tựa như, tựa như sách mới —— Cố Ám Nguyệt tông vương Bạch Thiên Tân chi mộ, đệ Xuy Đăng kính lập.

Trong đám người, lập tức có người thầm hô: “Không ngờ là mộ của Ma giáo Ám Nguyệt tông chủ đã chết......”

“Là đề tự của Tây Môn Xuy Đăng!”

“Bạch Thiên Tân anh hùng một đời, lại rơi vào cảnh nhà nát người vong, thê ly tử tán, Ám Nguyệt tông cũng suy sụp không chịu nổi. Nhưng trên đời này, hắn không phải không còn bằng hữu, có người dám phá hỏng di mộ của hắn, tại hạ nhất định bất kể sinh tử, báo thù rửa hận. Hoàng thượng, mời ngươi quản người của mình cho tốt. Ta từng nói, sẽ không nhúng tay đấu tranh giữa Thần Nguyệt giáo và triều đình, nhưng nếu làm nhục người chết, tại hạ quyết không thể mặc kệ. Chẳng qua là nhị phẩm đại viên cỏn con, cũng thật coi mình là nhân vật.”

Hoàng thượng lâm vào trầm mặc như mê, tiếp theo thở ra một hơi: “Đã là như thế, tất cả chỉ là một trận hiểu lầm. Hôm nay, mời chư vị cứ vậy rời đi.”

Một Tiềm Long Thập Thất Sĩ sốt ruột nói: “Bệ hạ, hà tất sợ hắn, tiểu nhân nguyện đánh một trận vì thánh thượng. Bất kể thắng thua đều là vinh quang của tiểu nhân.”

Bạch Liên lạnh lùng nói: “Muốn chiến thì phải thắng, bất kể thắng thua còn đánh làm gì? Làm hoàng thượng mất mặt sao? Ngươi nói tính mạng của ngươi rất trân quý, có thể hơn thể diện của hoàng thượng không?”

Mấy câu đã làm mặt người kia đỏ tới mang tai, nhưng đối phương là đại nội tổng quản, hắn không đắc tội nổi, quả thực là nuốt lời trở lại.

Hoàng thượng kiên định nói: “Không cần nhiều lời. Ngày đó Tán thần tôn có ân cứu mạng với trẫm, hắn đã có thể bất kể hiềm khích lúc trước cứu trẫm một lần, chẳng lẽ khí phách của trẫm còn không bằng hắn sao?”

Ta mỉm cười để đám Long Thành đang cầm hũ tro cốt và bia đá đi trước, ta thì một mình ở lại sau cùng.

Dường như Long Thành có lời: “Thần tôn, nơi này......”

Ta ngắt lời nói: “Đi thôi, nơi này, không cần ở lại nữa.”

“Nhưng trong này có......”

“Cái gì cũng mặc kệ, các ngươi đi trước, tụ họp bên ngoài.”

Long Thành thấy ta chỉ tập trung vào hoàng thượng, biết ta nhất định có lời muốn nói, cũng không kiên trì, ôm lấy mộ bia rời đi. Tuy mấy võ sĩ bên cạnh hoàng thượng giương cung bạt kiếm, dường như muốn ngăn cản, nhưng hoàng thượng không ra lệnh, bọn hắn cũng không dám động đậy, vẫn chằm chằm nhìn đám Long Thành rời đi.

Hoàng thượng nói: “Không biết thần tôn có gì chỉ giáo?”

“Hoàng thượng đã cho ta một bộ mặt, đương nhiên ta cũng trả hoàng thượng một bộ mặt.”

“Vì sao phải thế?” Hoàng thượng cười nói: “Ngươi cứu trẫm và nữ nhi của trẫm, trẫm cũng trả một ân cho ngươi, không thiếu nợ nhau, còn gì mà trả lại.”

“Không chỉ, Long hộ pháp từng mưu đồ giết hoàng thượng, đại nghịch bất đạo, cũng được hoàng thượng bỏ qua, ân điển này, tại hạ vẫn phải trả.”

“Trái lại thần tôn thẳng thắn, không biết thần tôn muốn trả thế nào?”

“Ta có thể...... Trả lời một vấn đề của ngươi. Bất kỳ cái nào, bất kể hoàng thượng hỏi cái gì, tại hạ luôn nói thật.”

“Trẫm chấp nhận.”

Hoàng thượng bắt đầu trầm tư. Hắn có thể yêu cầu Tán thần tôn ra khỏi bóng mờ, để tướng mạo hắn lộ ra ánh sáng. Cũng có thể hỏi tung tích của Tây Môn Xuy Đăng, nhưng chỉ có một vấn đề, hắn cần cẩn thận đặt câu hỏi.

Hoàng thượng nhanh chóng đạt được đáp án: “Trẫm muốn hỏi ngươi, Tán thần tôn bây giờ, rốt cuộc đứng bên người nào? Năm năm trước, ngươi không xuất thủ, sau này, ngươi còn có thể xuất thủ không?”

“Câu hỏi của hoàng thượng luôn vì quốc gia, thật khiến người bội phục. Ngươi muốn biết mục tiêu của ta, vậy thì ta có thể nói cho ngươi.”

Ta mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Ta không giống Tây Môn Xuy Đăng, ta không có dã tâm chiếm đoạt Trung Nguyên, phá vỡ vương triều. Ta quan tâm, chỉ có thứ ta quan tâm. Ta sẽ không truy cứu ác quả Thần Nguyệt giáo thu nhận bởi vì sai lầm của bản thân. Giống như năm năm trước đây, sau khi Thần Nguyệt giáo bị diệt, ta chưa bao giờ khởi xướng bất kỳ lần trả thù nào với triều đình. Nhưng không có nghĩa là, ta sẽ làm như không thấy với chuyện triều đình ngược sát Thần Nguyệt giáo đồ vô lực phản kháng.

Tây Môn Xuy Đăng muốn tạo phản, ta phản đối. Nhưng Thần Nguyệt giáo đã bỏ ra —— đủ, thậm chí vượt quá —— đại giới. Thần Nguyệt giáo bây giờ, thế lực ngàn không còn một. Ngài không cần bởi vì sợ hãi năm đó mà giận lây sang nhỏ yếu bây giờ. Bây giờ, phần lớn giáo chúng Thần Nguyệt giáo còn lại ở Trung Nguyên, là người bình thường, có tín ngưỡng hòa bình, chỉ muốn muốn an cư lạc nghiệp. Sao triều đình phải dồn ép không tha? Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, chỉ cần ngươi có thể đình chỉ đồ sát Thần Nguyệt giáo đồ, ta với triều đình, sẽ không có mâu thuẫn để nói.”

“Thì ra đây chính là lập trường của Tán thần tôn, trẫm minh bạch.”

“Ngoài ra, ta hi vọng chuyện như hôm nay, sẽ không xảy ra nữa.”

Ta móc một mặt nạ từ trong ngực, áp lên mặt, đi ra khỏi di mộ: “Hoàng thượng, bất kể xảy ra chuyện gì, xin đừng đẩy ta đến phía đối lập với ngài. Nếu không, lần sau, người nâng cao cờ khởi nghĩa, giết tới kinh thành. Nói không chừng, chính là kẻ hèn này.”

Nói xong thân ảnh của ta đột nhiên hư không tiêu thất, thân ảnh bỗng biến thành trong suốt, người đã không tại chỗ.

Một Tiềm Long Thập Thất Sĩ hoảng sợ nói: “Hắn, sao hắn có thể đột nhiên biến mất?”

Hoàng thượng trách mắng: “Cô lậu quả văn, đây là thần thông chi cảnh. Người này đã đạt đến cảnh giới võ học cao nhất trong chốn võ lâm mà người xưa kể lại, há có thể đơn giản.”

Hoàng thượng nhìn phương hướng Tán thần tôn biến mất, xuất thần hồi lâu, mới phản ứng lại, lẩm bẩm nói: “Nhân tài như vậy, trẫm lại không thể sử dụng, thật sự đáng tiếc...... Lần trước, hôn sự của Hồng nhi không thành, chẳng lẽ, đây chính là duyên phận sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
02 Tháng mười, 2019 17:22
Tô Lê tank 1 hit cho thanh niên Phi Hoa, giờ đang nằm nôn máu thành lít =))
Quang Anh Luong
02 Tháng mười, 2019 11:03
Lão Hoa :))) Lâu lắm không gặp :))
Quang Anh Luong
25 Tháng chín, 2019 14:47
Tem :)))
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 18:22
Không sao :))) còn nhớ là tốt rồi
Hoaqin
08 Tháng chín, 2019 12:26
Sorry anh em, đợt này thi kỳ hè cộng thêm bảo vệ báo cáo mệt thành cún nên không up chương được
Quang Anh Luong
08 Tháng chín, 2019 11:44
2 chữ ‘mất phí’
Huy Đinh
03 Tháng chín, 2019 11:53
Hi truyện này đc mà sao cvt ko thấy dịch nhỉ
Quang Anh Luong
01 Tháng chín, 2019 23:10
Sao lần này lâu thế bác? :v Bận ah? Hay ốm cmnr? -_-
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:17
Thank :))
Quang Anh Luong
28 Tháng tám, 2019 19:16
Thớt ah? Up sớm vậy? :))) truyện còn dài, giữ sức giữ sức
Huy Đinh
27 Tháng tám, 2019 22:57
Thấy bảo su phụ vs lão sư phụ ba chiêu ko làm minh phi chân đứng dậy nghe hoang mang ghê
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Thank chương mới :))
Quang Anh Luong
27 Tháng tám, 2019 19:09
Bác up đúng lúc ta đang ăn :v
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:58
Chương mới chương mới :)) lão Hoa vất vả ~ ^v^
Quang Anh Luong
26 Tháng tám, 2019 00:57
Một chín một mười đi :v Lão đấy trông bựa bựa mà trâu bò có số má đấy :// Không cần bật Chúc chiếu u huỳnh mà vẫn oánh ngang một con lục hung mới sinh
fatelod
25 Tháng tám, 2019 18:45
bộ này ai cũng hài :v
Huy Đinh
25 Tháng tám, 2019 09:56
Ko thấy thằng sư phụ nó hiện hình nhỉ nghe nhiều ghê ko biết thằng nào hơn
_someone
24 Tháng tám, 2019 20:14
Thank thớit. Cứ tưởng Ngọc Phi Diên bá thế nào mới ngang cơ được với Minh Tố Vấn. Hóa ra là do não rỗng quá nên mới thế.
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Đọc đoạn oánh Bàn Cổ phê hơn, dù không nhắc nhiều lắm
Quang Anh Luong
24 Tháng tám, 2019 16:12
Thank :))
61703187
23 Tháng tám, 2019 19:32
lâu lâu đọc lại khúc Mpc đánh với ABLT cuốn vl
Quang Anh Luong
23 Tháng tám, 2019 15:56
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
22 Tháng tám, 2019 18:34
Chương mới :))
Quang Anh Luong
21 Tháng tám, 2019 13:01
Thank thớt :)) chuẩn bị nếm thử trứng xào cà chua của Hiểu :)))
Quang Anh Luong
20 Tháng tám, 2019 14:26
Tem nhá :3
BÌNH LUẬN FACEBOOK