Nam Tuấn Phi ngã xuống đất, thở dốc nói: "Vậy mà. . . hoàng thượng đã sớm nhìn ra. . ."
"Cũng không khó đoán."
Hoàng thượng bỏ nỏ máy xuống, chắp tay sau lưng. Trong bóng tối, hai tay hoàng thượng đang run rẩy, sau khi uống phải Kinh Cức Lệ, đan điền nội khí bị phong, hắn vận lực mấy lần lại càng lún sâu. Tay chân bủn rủn bất lực, đan điền thỉnh thoảng đau đớn kịch liệt, có thể bắn được nỏ máy đã là dốc hết sức lực.
Tuy Thẩm Y Nhân cố tình giải độc cho mọi người. Nhưng không dám bỏ Đoạn Trường Thảo vào rượu của hoàng thượng. Với nàng mà nói, hoàng thượng không chỉ là bá phụ nàng kính yêu, còn là căn bản để thần tử hiệu trung. Há có thể khinh xuất hạ độc. Cho dù là kế tạm thời cũng không thể được.
Cho nên trạng thái của hoàng thượng cực kém, lúc này đang tận lực không để cho Nam Tuấn Phi nhìn ra.
"Từ lúc Tranh nhi bắt đầu tạo phản, trẫm đã tự nhủ không nên tin bất luận kẻ nào. Bất luận kẻ nào cũng có thể là người của Tranh nhi. Cho nên trẫm dùng một phương pháp để phân biệt người có thể tin tưởng hay không- - chỉ cần nhắc tới bốn chữ ngọc tỉ truyền quốc, nhất định là nội gián không thể nghi ngờ. Mà ngươi chẳng những nhắc tới nhiều lần, thậm chí còn có vẻ lo âu. Trẫm chú ý ngươi từ lúc đó. Trẫm cố ý nhắc tới hành động của Tranh nhi ngày hôm nay. Ngươi cũng trúng kỳ độc như trẫm, nguy cơ sớm tối, nhưng ngươi lại mười phần bình tĩnh, còn phân tích cặn kẽ kế hoạch của Tranh nhi, hoàn toàn tương phản với tính cách không nhiều lời ngày thường."
"Không ngờ lộ sơ hở như thế. . ."
"Sát Liên gan chó, dám phạm hoàng cung ta, lại chỉ phái ra đám tiểu nhân vật Hắc Phong Thập Tam Dực. Nếu nói Tranh nhi chỉ dựa vào Hắc Phong Thập Tam Dực mà muốn công hãm hoàng cung, vậy thì không thể nào. Trẫm đã sớm cảm thấy kỳ quái, nhưng vắt óc nghĩ mãi không ra. Cho đến khi thấy võ công cao cường của Kỳ Lân vệ sĩ Tiêu Mạnh, chưởng lực của hắn vô tận, thế như sóng lớn. Nhất là lúc một thân một mình lực chiến cao thủ bên cạnh trẫm, khí độ như đứng vững giữa sóng lớn, làm trẫm nhớ tới một môn võ công. Môn võ công này lấy bất biến ứng vạn biến, lấy khí tức kéo dài, hùng hồn vô song làm tinh yếu, tên gọi Phục Tượng Thần Chưởng."
Nói đến đây hoàng thượng thấy khóe mắt Nam Tuấn Phi hơi giật giật, biết mình phỏng đoán đúng, mới nói tiếp: "Công phu này vô luận là khí tượng hay nội tình đều cực kì giống võ công Tiêu Mạnh sử dụng. Nếu thế thì rất kỳ quái, theo trẫm biết, Phục Tượng Thần Chưởng là võ nghệ truyền từ Nam Cương. Nếu nói có thể nhìn thấy môn võ công này ở Trung Nguyên, vậy thì chỉ trong tay một người. Người đó tên là Phục Tượng, chính là một sát thủ danh chấn phương bắc."
Hoàng thượng nói đến chỗ này, nộ khí bùng nổ: "Cuồng Thiên Phục Tượng, Vũ Dạ Chung Ngưng! Khá lắm Vũ Dạ Chung Ngưng, Nam Tuấn Phi, trẫm xem nhẹ ngươi. Thanh danh của Minh Đồ mới vang dội sáu bảy năm gần đây, mà ngươi vào cung từ rất lâu trước khi Minh Đồ xuất hiện. Xưa nay ngươi làm việc cẩn thận chặt chẽ, sợ đi sai bước nhầm. Trẫm còn tưởng rằng ngươi tự trọng với thân phận người trong giang hồ mà nghiêm khắc kỷ luật. Không nghĩ tới a, hóa ra tất cả đều là bình phong ngươi bố trí để làm sát thủ!"
"Ngoại hiệu quá khứ của ta là Nam Thiên Vũ Dạ. Lúc ta làm sát thủ, hai chữ Vũ Dạ chính là lấy ra từ trong ngoại hiệu." Nam Tuấn Phi nằm trên mặt đất như con con tôm già mốc meo, cười khổ nói: "Nhưng đây không phải là lý do, ta có thể xác định, trước khi ngươi vào Ngự Thư phòng còn chưa nghi ngờ ta, tối thiểu là không thể hoàn toàn xác định."
"Không sai, sau khi đi vào, trẫm vẫn không thể nào xác định động tĩnh của ngươi, đành ẩn thân quan sát. Ngươi lấy cờ hiệu trông thấy địch nhân xông vào, ngữ khí gạt được người, ánh mắt thì không. Đôi tặc nhãn của ngươi tuần tra trong phòng, như con chó tìm mồi! Suy nghĩ trong lòng thế nào, còn có thể giấu được sao?"
"Thì ra là thế. . . Hoàng thượng đúng là anh minh. Một ít dấu vết để lại cũng không thoát khỏi con mắt của ngài. Nói thực ra, bình thường lão nô cẩn thận chặt chẽ cũng không phải cố ý ngụy trang, mà là trước mặt ngài, thật sự không thể không hành động cẩn thận." Nam Tuấn Phi cười thảm chậm rãi ngồi dậy, thở hổn hển nói: "Thế mà do ánh mắt để lộ, vậy lão phu chịu một tiễn này, cũng không tính là oan uổng."
Nói xong câu đó, Nam Tuấn Phi cắn răng, chịu đựng đau nhức kịch liệt, rút đoản tiễn trên ngực ra.
Phụt một tiếng máu me đầm đìa rơi xuống.
May mà mũi tên không có móc câu, rút ra không làm vết thương mở rộng. Nhưng cũng đau đớn vô cùng, Nam Tuấn Phi nghiến răng tự phong huyệt đạo, vận khí ba lần, rốt cuộc làm cho máu không còn phun ra quá nhiều. Hắn mang theo kim sang dược, thuận tay bôi thuốc, sau đó nhìn về phía hoàng thượng. Hắn mất không ít máu, ánh mắt lại vẫn thanh minh, hiển nhiên nội lực không tổn hao gì.
Hoàng thượng không ngờ được hắn gan dạ như thế, hơn nữa trúng một tiễn mà có thể đứng lên nhanh như vậy, lập tức hơi hoảng hốt: "Ngươi, ngươi còn có thể đứng lên."
Nam Tuấn Phi cười nói: "Vừa nói hoàng thượng anh minh, hoàng thượng đã hồ đồ rồi. Hoàng thượng còn nhớ, lão nô am hiểu võ công gì không?"
Dù võ công Nam Tuấn Phi am hiểu nổi danh, nhưng không liên quan gì đến thụ thương. Ngoại hiệu Nam Thiên Vũ Dạ của hắn, chẳng qua là khen tặng hắn am hiểu khinh công, công phu ám khí cao minh mà thôi. Cái này thì liên quan gì đến hắn rút tiễn.
Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên thốt lên: "Là Thông Nguyên Thổ Khí Thiên! Cẩu gian tặc! Năm đó trẫm truyền cho ngươi công pháp này, không ngờ ngươi dùng để đối phó trẫm!"
Nguyên lai, có một năm hoàng thượng cải trang vi hành dân gian, có giặc cỏ bất lợi với hoàng thượng, Nam Tuấn Phi từng lấy thân cản đao, bản thân bị trọng thương, rất lâu không khỏi. Hoàng thượng bèn dạy hắn bí pháp chữa thương của võ học hoàng gia, Thông Nguyên Thổ Khí Thiên.
Luyện tập lâu ngày, Nam Tuấn Phi sớm đã thành thạo bản công pháp này. Ban nãy, hắn vừa trúng tiễn liền âm thầm vận công, quả nhiên trị liệu như thần, cầm máu cực nhanh, hơn nữa võ công nội ngoại không tổn hao nhiều.
Hoàng thượng cả giận nói: "Cẩu tặc!" Một chưởng bổ tới, nhưng nội lực hoàng thượng đã hoàn toàn biến mất, còn chưa tới lúc khôi phục.
Nam Tuấn Phi đỡ cánh tay hoàng thượng, trở tay quạt lên, đập hoàng thượng ngã trên mặt đất.
"Hừ! Thần công tuyệt học của thái tổ hoàng đế, lại gặp phải phế nhân như ngươi. Ngươi vừa chết, lão tử sẽ lấy toàn bộ thần công, luyện thành một thân võ công vô địch thiên hạ, lại xem giang sơn của Lý gia ngươi thế nào!"
Hoàng thượng nằm rạp trên mặt đất, cũng không đứng dậy, dường như toàn thân bất lực.
"Lúc đầu, lão nô cũng không muốn thế này, nhưng hoàng thượng không cho ta cơ hội. Hoàng thượng, ta vốn muốn cho ngươi chết một cách thống khoái, chỉ là ngài nhất định phải làm lão nô tốn chút công phu."
Nam Tuấn Phi cười lạnh một tiếng, ngữ khí dần dần hung hăng: "Hoàng thượng, ta ra tay vẫn tính bình thường, không làm được mấy trò khảo vấn. Chỉ có huynh đệ kết nghĩa Chung Ngưng của ta, hắn là tên khát máu cuồng giết người, tinh thông đủ loại kỹ xảo khảo vấn, càng là dâm ma sắc quỷ, nam nữ đều chơi. Nếu ngài không giao ra ngọc tỉ truyền quốc, đợi Chung Ngưng huynh đệ của ta đến, lấy dáng vẻ đường đường của ngài, chưa chắc Chung Ngưng huynh đệ sẽ không thích."
Nói đến đây, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đã đến cửa, Nam Tuấn Phi vui mừng quá đỗi: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay."
Nam Tuấn Phi quay ra cửa nói: "Chung Ngưng, vào đây!"
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
"Cẩu tặc Chung Ngưng! Dừng lại!"
Ta phi nhanh trong hoa viên của hậu cung, mà phía sau là một cô nương xinh đẹp tay cầm ngân đao, chạy theo không buông tha.
Ta cùng nữ tử váy đỏ này đã chạy tầm vài vòng quanh tiểu hoa viên hậu cung.
Không phải ta không thoát nổi nàng, mà là ta muốn tìm ít đồ vật để hoá trang, cũng không biết vì sao mà hôm nay hậu cung lại tà môn như thế. Hai ba bước có một cung nữ, thái giám trông chừng, ta chỉ có thể vòng qua những địa phương đó, kết quả chính là chạy trên một con đường thẳng tắp thênh thang. Mà cô nương phía sau cũng đuổi theo ta phi thường dễ dàng.
Ta rất khó hiểu!
Không phải chỉ là chút đồ trang điểm thôi sao, cô nương nhà ai mà không dùng a! Sao ta tìm lại khó khăn như thế!
"Chung Ngưng đứng lại!"
Lại là một tiếng kêu to duyên dáng trong trẻo, nữ tử váy đỏ xuất đao cực nhanh, quả thật còn nhanh hơn ta nghĩ, lại là một đao đuổi theo.
Thế nhưng ta đang vội đi cứu hoàng đế a! Quốc sự trước mắt, chút tiểu ân tiểu oán của chúng ta không thể một bút xoá bỏ sao!
Ta đột nhiên dừng lại, trở tay đập tới một chưởng. Muốn bức nàng biết khó mà lui. . . Nhưng không thể đánh chết nàng, cũng không thể tổn thương nàng. . . Thật là khó a! ! Sao năm đó sư phụ không dạy ta chút hữu dụng!
Trong lúc ta đang, không biết là lần thứ mấy đời này, oán giận sư phụ không đáng tin cậy của mình, nữ tử váy đỏ lui về sau hai bước tránh chưởng lực của ta.
Dường như, chưởng lực của ta làm nàng cảm thấy khó thở, hơi thở hổn hển.
Mà ta không thể đối mặt với nàng để nàng nhận ra trang phục bộ khoái, đành phải quay lưng về phía nàng gầm nhẹ nói: "Lão phu có chuyện quan trọng trong người, nếu tiểu ny tử còn đuổi theo, cẩn thận, ách. . . cái yếm của ngươi!"
Khụ khụ khụ, ta chỉ muốn đề xuất một chỗ nàng không thể không phòng. . .
"Dâm tặc!"
Nữ tử váy đỏ vội vàng che ngực, chỉ thoáng ngại ngùng, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi lén xông vào hậu cung, tội đáng không tha. Minh Đồ Ngươi chính là tổ chức thứ hai trong Sát Liên, ta há có thể bỏ qua!"
Trái lại, ta nhìn lầm nàng. Nữ tử váy đỏ này không phải tiểu cô nương mười tám mười chín tuổi phổ thông. Kiến thức cùng võ công đều không phải người thường có thể so sánh. Đang thay quần áo chuẩn bị tắm rửa thì bị nam tử thần bí bất ngờ cắt ngang, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh. Khả năng trấn định của nàng thật sự đáng quý.
"Hơn, hơn nữa. . ." Thanh âm nàng hơi run run, con ngươi anh hoa sáng sủa khinh bỉ nói: "Lão tặc Chung Ngưng ngươi, trên giang hồ tiếng xấu truyền xa, phạm án khắp nơi, được người xưng là một trong giang hồ tứ đại dâm ma, chính là hái hoa tặc tội ác tày trời. Nam nữ đều ra tay, tên dâm tặc buồn nôn nhà ngươi! Đến hậu cung rốt cuộc muốn làm gì!"
Ta há to miệng, cằm cũng sắp rơi xuống.
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Nam nữ ăn sạch? Này! Ta không biết tên đó ưa thích rộng như vậy a! !
"Điện hạ! Chuyện gì xảy ra!"
Một đội cấm quân vội vàng chạy tới, ta nhìn người cầm đầu một lát, là chính quy cấm quân mà không phải thủ hạ của Tranh vương. Xem ra Phục Tượng vừa đi, nguy nan của Phi Ngư bình được giải trừ, các thống lĩnh cấm quân bắt đầu trở lại cương vị, cấm quân cũng khôi phục chức năng.
A? Nhưng mà tiểu đội trưởng vừa gọi nữ tử váy đỏ này là gì. . .
Nữ tử váy đỏ liếc nhìn bóng lưng của ta, cắn răng nói: "Các ngươi tới đúng lúc, bản cung đang lo không tìm được người giúp đỡ. Người này vừa. . ." Ngẫm lại, tựa hồ là để ý thanh danh, không thể nói ta nhìn lén nàng tắm rửa, nhân tiện nói: "Không biết hắn xông vào hậu cung từ chỗ nào, còn vô lễ với bản cung, bắt hắn lại, bản cung thưởng lớn!"
Ân? Ta đột nhiên cảm thấy kỳ quái.
Bản cung? Bản cung? !
Trong cung, có thể tự xưng bản cung, ngoại trừ nương nương cũng chỉ có. . .
Chúng cấm quân nghe được lời của nữ tử váy đỏ phảng phất mẹ ruột bị ta bóp mông, trừng mắt lạnh lùng nhìn ta, hô to gọi nhỏ, tức giận bừng bừng quát: "Cẩu tặc lớn mật! Vừa nhìn đã biết ngươi không phải người tốt lành gì, ngươi cũng dám vũ nhục nhị công chúa!"
Nhị, công, chúa! !
Nữ tử váy đỏ này lại là đương triều nhị công chúa- - Lý Hồng Trang!
Biết được chuyện này da đầu ta tê dại, đồng thời ý thức được một chuyện khác: Vừa nãy, ngay trước mặt công chúa, ta nói muốn cởi yếm của nàng, lần này lưu danh sử sách!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2019 22:12
Cứ bình tĩnh bác :v thi xong nhớ thả bom với cả được thì gọi lão Bún cv tiếp là được :)))
05 Tháng sáu, 2019 10:27
Mấy vị đại hiệp có thể cho tại hạ tham khảo link convert của truyện này được không?
03 Tháng sáu, 2019 15:42
Vừa xong một môn, ít nhất cũng 6 điểm, còn 4 môn nữa các bác ạ
02 Tháng sáu, 2019 22:59
Thanks ké luôn. Bác thớt dạo này thi cử thế nào rồi? Bữa thấy bảo căng lắm mà :3
01 Tháng sáu, 2019 16:39
Thank thớt :))) vất vả vất vả :)))
30 Tháng năm, 2019 00:42
Ta thì đoán là thế này, main tu ba bộ thần công: Dịch Cân Kinh để tăng cường thân thể, nếu không lúc lão Phi Chân nuốt Thao Thiết khẳng định chết còn nhanh hơn, xong lấy Thái Cực thần thông để hiệp lực với Dịch Cân Kinh áp chế sức mạnh của Thao Thiết. Nhưng muốn dùng thành thục được cả sát khí lẫn uy lực của Thao Thiết thì lại phải có cách không giống ai, nên lão sư phụ chôm Xuân phong dạ vũ đồ cho lão Phi Chân luyện (đây là lý do lão Phi Chân bảo muốn động một tí nghề thật thì phải đụng đến “bộ kia” là như vậy) chỉ là không biết lão Phi Chân phát sinh tâm ma là do chia tay với Tuyết hay nguyên do không khống chế nổi Lục hung sát khí ://
30 Tháng năm, 2019 00:33
Hình như thế :v Ta nghĩ Tuyết có tới 90% là ở chỗ kia :v chỉ là không biết bị cung chủ hiện tại ép đuổi đi hay làm sao mà lại bỏ đi
29 Tháng năm, 2019 21:45
14 tuổi main đã là Tán thần tôn rồi hay sao ấy
28 Tháng năm, 2019 23:37
Hề hề :)) cái này phải nhờ bác thúc lão Bún chứ con dân như ta lo thế nào được :v
27 Tháng năm, 2019 22:51
Quyển mới nhất kể về main lúc 14 tuổi, Minh Hóa Ngữ cho nhiệm vụ đi tìm vợ, không phá thân không được về =))
Có khi chúng ta sẽ biết Tuyết là ai
23 Tháng năm, 2019 22:48
Ah ah ah bác giống tôi :)) thôi đồng chí cả, hè hẵng quăng bom bác :v
23 Tháng năm, 2019 20:42
Mai có chương bác, giờ mình đang beta
Chuẩn bị thi nên bận quá, trong năm chơi nhiều giờ ôn cả quyển giáo trình
23 Tháng năm, 2019 14:06
Triệu hồi thớt ~ thớt ới ời :(((
19 Tháng năm, 2019 20:39
Nhớ what?
19 Tháng năm, 2019 12:59
Có ai còn nhớ ta?
18 Tháng năm, 2019 18:06
có mục đề cử ở mỗi truyện đó bạn :v
17 Tháng năm, 2019 19:56
Quăng phiếu là làm thế nào thế bác. em mới chân ướt chân ráo nên ko biết.
17 Tháng năm, 2019 13:08
Truyện này thì chả ai quăng phiếu :)) cái gì gì vạn cổ tối cường thì vó ngươi quăng hơn 1k phiếu
15 Tháng năm, 2019 20:37
Sắp được thấy chân tướng của Tuyết rồi :)) Truyện này ta hứng thú nhất là Tuyết và đứa bé mà lão Phi Chân không bảo vệ kịp :/
15 Tháng năm, 2019 14:39
Hình như thế, chương 1 chưa rõ toàn cảnh. Chỉ biết lúc đó main để tóc trắng
14 Tháng năm, 2019 22:11
Quào :v Kể về thời trẩu tre của lão Phi Chân ah? :))
14 Tháng năm, 2019 19:38
Nó là số đặc biệt mà bác
Chương 1: Đại hiệp Minh Phi Chân 1
14 Tháng năm, 2019 17:41
Đấy là chương mới á? Sao tên lạ vậy? :v
14 Tháng năm, 2019 11:25
Chương mới 14k chữ mà bác, tân xuân số đặc biệt đại hiệp Minh Phi Chân
13 Tháng năm, 2019 22:57
Đâu có? Tưởng là đang có cái gì sự kiện, còn chính truyện vẫn chương 151 mà? :/
BÌNH LUẬN FACEBOOK