Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nơi này chính là tiền viện, tiểu hoa viên bên kia thông hướng hậu viện. Còn bên này là thư phòng, bên kia là tĩnh xá......”

Hoàng thượng dẫn nữ tử diễm lệ này đi, giới thiệu từng nơi. Vừa nãy hắn dẫn người điều tra hoàn toàn điền trang này, ký ức vẫn còn mới mẻ. Tuy không ai giải thích công dụng của mỗi gian phòng cho hoàng thượng, nhưng với nhãn lực nhìn thượng phẩm đã quen, những thứ này không làm khó được hắn. Một đường giới thiệu, thế mà thật sự giống dáng giống dấp.

“Trang chủ, sơn trang này thật khí thế, tiểu nữ tử du lịch Giang Nam, cũng đi không ít nơi. Nhưng không thường thấy trạch viện có diện tích rộng lớn như vậy.”

Nữ tử đảo mắt một vòng, tuy nói lời khen ngợi nhưng thái độ thong dong, kỳ thực không cảm thấy quá kinh ngạc với một trang viên lớn như này.

“Nhưng không biết vì sao trang chủ hạ trại ngoài trang, xem ra đang nghỉ ngơi bên ngoài một đêm?”

“Chuyện này sao......” Hoàng thượng giải thích: “Ở lâu trong điền trang, dần dần chán ngán, đây không phải là đổi gió sao?”

Nữ tử có một khuôn mặt xinh đẹp, hé miệng mỉm cười, trông rất đẹp mắt: “Bất kể thế nào, chung quy phải đa tạ trang chủ thu lưu, nếu không tối nay tiểu nữ tử phải ngủ ngoài hoang dã. Không sợ tiên sinh chê cười, tiểu nữ tử luôn thích sạch sẽ, nếu muốn ta ngủ ngoài sơn lâm, chỉ sợ ta đi đường một đêm còn hơn.”

Hoàng thượng không không đồng ý, cau chặt lông mày: “Cô nương nói gì vậy, ta mở điền trang này chỉ vì muốn người đi đường mệt nhọc có chỗ nghỉ ngơi. Hôm nay trăng sáng sao thưa, vẫn thích hợp đi đường. Chỉ là cô nương yếu đuối thon dài, đi đường một mình thật khiến người lo lắng. Nói nhiều rồi, tối nay mời cô nương ở lại. Ta đã sai người quét dọn phòng trọ, nấu nước nóng, cô nương đợi lát nữa rồi dùng cơm tối, trước tiên tắm rửa giải mệt rồi nghỉ ngơi đi.”

Nữ tử nghe thấy vui vẻ ra mặt, nhưng bên kia có người không thoải mái.

Từ khi nữ tử này lên sàn đến nay, Lữ Dao Cầm nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Cô nương gia mười tám mười chín tuổi, nếu không có tình huống đặc biệt, ai còn không xuất giá? Lại còn chạy loạn trong đêm như vậy? Còn nữa, một thiếu nữ đang yên đang lành, vì sao ra vẻ diễm lệ yên thị mị hành, ánh mắt trêu chọc, đây không phải cố tình câu dẫn nam nhân sao? Ngươi câu dẫn nam nhân khác thì cũng thôi đi, thế mà còn câu dẫn Phương Trượng đại thúc, chẳng lẽ ngươi không biết hắn có vợ có thiếp còn có bảy trai ba gái sao!

Nhưng chỉ có thể để những lời này trong lòng, đương nhiên không thể ra khỏi miệng. Nhưng dù sao Lữ cô nương còn trẻ, tâm trạng không tính thành thục. Tuy ngoài miệng chịu đựng, nhưng ánh mắt nhìn Phương Trượng đại thúc thì không che giấu được khinh miệt chi ý.

Hoàng thượng bị thiếu nữ bên cạnh lườm bằng ánh mắt như gai nhọn, lại không cảm thấy, ha ha cười nói: “Tối nay cô nương an tâm ở lại, mọi chuyện để ngày mai nói sau. Có chuyện gì cứ tìm ta. Tại hạ họ Lý, tên Phương Trượng.”

“Phương Trượng?” Mắt đẹp của nữ tử nhướn lên, cười nói: “Chẳng lẽ trang chủ tin Phật, danh tự này rất có ý tứ.”

“Ha ha, cũng không có ý gì, chỉ là đặt bừa.”

“Sao?”

“Khụ khụ khụ. Ta nói là, lúc còn trẻ phụ mẫu lấy chơi. Sau đó gọi thành thói quen.”

Lữ Dao Cầm bên cạnh nghe hai người nói chuyện, tức giận nghiến chặt hàm răng. Cùng là khách nhân, cũng là cô gái trẻ tuổi, nhưng cho tới bây giờ Phương Trượng đại thúc không giải thích lai lịch của danh tự với nàng a! Không khỏi thở phì phò ôm hai tay.

Nhưng hoàng thượng không chú ý, chỉ lo nói chuyện với nữ tử này: “Không biết cô nương xưng hô thế nào?”

“Ôi, thật là thất lễ. Nô gia họ A, A trong cung A Phòng. Danh tự không dám nói ra.”

“Vốn nên như vậy, do tại hạ mạo muội. A cô nương, chữ A này chính là dòng họ cực cổ. Tổ tiên của cô nương là vọng tộc phương nam?”

“Trang chủ thật là bác học. Chỉ nghe một dòng họ đã có thể suy ra lai lịch của tổ tiên nô gia.” A cô nương che miệng cười nói: “Vọng tộc thì không dám nhận, tổ tiên đích thực là người phương nam. Không sợ trang chủ chê cười, nô gia dân quê, khó trèo lên thanh nhã. Vẫn luôn sợ đường đột đây.”

“Nói gì vậy, A cô nương nhã nhặn xinh đẹp. Nếu không nói rõ ràng, ta cũng tưởng A cô nương là nữ tử Giang Nam ta.”

Chọc cho A cô nương cười yêu kiều, Lữ Dao Cầm tức giận đến cau mày: “Nữ, nữ tử này thật không giống người tốt! Ngay cả tiếng cười cũng đặc biệt khó nghe!”

Nói xong, hoàng thượng mời A cô nương đến sương phòng nghỉ ngơi, lúc này mới có thời gian chú ý tới Lữ cô nương —— đã thành một túi tức giận vừa ra lò, phồng hai má rất khả ái.

Hoàng thượng sờ đầu nói: “Lữ cô nương làm sao thế này, có người đắc tội cô nương?”

“Không có.” Lữ Dao Cầm lạnh lùng, vặn eo quay người rời đi, “Lý trang chủ nguyện ý chiêu đãi ai thì chiêu đãi người đó, nô gia không có hứng quản, hừ.”

Tuy hoàng thượng tiếp xúc với nhiều nữ nhân, nhưng đa số là người ta ép duyên, lúc quen biết phi tử thì đã là đêm động phòng hoa chúc. Nào có hiểu những tiểu tâm tư của Lữ cô nương, lập tức trong mây trong sương, chỉ vội vội vàng vàng gật đầu: “A a a, không có hứng thú, vậy thì rất tốt, rất tốt.”

Khách tới trong trang, không thích hợp trở về doanh trại ngoài trời. Dù sao bên đi săn đã ra khỏi cửa, lúc trở về bảo bọn hắn làm xong mang lên là được. Doanh địa kia thì tạm coi như chỗ nghỉ ngơi của trực ban tuần tra. Sau khi quyết định như vậy, hoàng thượng triệu tập tất cả thủ hạ đến đại sảnh, lặng lẽ đợi tiểu tổ đi săn trở về.

A cô nương thướt tha vào gian phòng chuẩn bị cho nàng, vừa vào phòng, lập tức dung mạo lạnh lẽo.

“Một đám ngu xuẩn...... Còn tưởng vây khốn Võng Lượng là ba đầu sáu tay, không gì ngoài một đám giá áo túi cơm.”

Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, lời nói vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, lại có nhu ý dây dưa rả rích, chỉ thu âm ngắn ngủi ở cuối câu mới có thể nghe ra chút lạnh lùng. Nguyên danh của ‘A cô nương’ này là ‘A Lan’, nàng trời sinh mị cốt, bất kể phẫn nộ hay kích động, âm thanh vẫn mềm mại đáng yêu như vậy. Cộng thêm sau này tu tập mị công tâm thuật thượng thừa, mỗi từ mỗi câu đều có năng lực khiến nam nhân mềm xương ngứa lòng.

Nàng không hiện danh hào ở Trung Nguyên, nhưng có một ngoại hiệu ở Bắc Cương, người gọi là —— ‘Si Mị’.

Si Mị tới đây đương nhiên có mục đích. Tin tức Võng Lượng bị bắt tự có thủ hạ của nàng truyền về. Xưa nay Si Mị tuy không quá hòa hợp với Võng Lượng, nhưng vì thể diện của chủ nhân nên không thể không đến đây cứu giúp. Chỉ là một mạch giám thị đội xe của hoàng thượng nhưng không thể tìm được cơ hội hạ thủ thích hợp, lại trông thấy những người này xông vào điền trang bọn hắn dùng. Si Mị là người tài cao gan lớn, một thân một mình đánh vào trại địch. Nàng dùng mị công câu dẫn nam tử là bách phát bách trúng, quả nhiên lừa gạt được hoàng thượng dẫn nàng du lãm điền trang một vòng. Nàng vốn hiểu rõ thiết kế trong trang, để hoàng thượng dẫn đường, chủ yếu vì tìm chỗ giam giữ Võng Lượng. Bởi vì Phương Trượng đại thúc này nhiệt tâm, còn có Lữ cô nương bên cạnh hắn liều mạng ăn giấm bay, khiến nàng có thể thừa cơ nắm giữ địa điểm giam giữ Võng Lượng.

Si Mị suy nghĩ nha đầu điên này xưa nay tâm cao khí ngạo, gặp người là cắn —— lúc này ắt phải ăn nói khép nép, ủ rũ thỉnh cầu mình cứu nàng. Vừa nghĩ đến đây đã không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.

Si Mị khẽ liếc ngoài phòng, thấy hoàng thượng dẫn toàn bộ người vào đại sảnh, cười nói: “Dạ La bảo chủ kia khiến chủ tử rất kiêng kỵ, thủ hạ lại toàn là bọc mủ. Quả nhiên võ sĩ Trung Nguyên không thể so sánh với Bắc Cương, uổng cho ta muôn vàn cẩn thận, lưu lại hậu thủ ở ngoài.”

Khẽ đẩy cửa phòng, một cơn gió lạnh nhân khe hở tràn vào, nữ tử trong phòng đã không còn như hư không tiêu thất.

Quỷ Vực Nhất Hỏa chính là cự đạo Bắc Cương, am hiểu trộm cắp chạy trốn nhất. Vừa thi triển khinh công là như một sợi khói xanh, cùng gió mà đi, cơ hồ trong nháy mắt đã đến gian phòng giam giữ Võng Lượng. Si Mị nhìn thấy ba cái khóa sắt ngoài căn phòng, lại khinh miệt cười một tiếng, móc một thanh khí cụ kim loại có hình thù kỳ quái từ trong ngực ra, không biết thi triển thủ pháp xảo diệu gì, thế mà vô thanh vô tức mở liền ba khóa.

Mở cửa phòng, thấy một cái lồng sắt to lớn đứng sừng sững trong gian phòng, bên trong đặt một cái rương lẻ loi trơ trọi, trong đó có khí tức của người. Từ khí tức này, Si Mị đoán được Võng Lượng bị giam giữ ở đây.

Mà lồng sắt này, Si Mị lại hết sức quen thuộc, đây vốn là đồ của Quỷ Vực Nhất Hỏa các nàng. Nói chuẩn xác hơn, đây là đồ đạc của nàng, dùng để giam giữ dã thú. Không ngờ bị lấy ra giam giữ người mình.

Lồng sắt này vốn không có khóa, chỉ thấy chỗ mở cửa bị hàn chết, thủ pháp mở khóa xảo diệu hơn nữa cũng không dùng được.

Si Mị hơi cảm thấy kinh ngạc: Trong một thời ba khắc, vậy mà bọn hắn có thể tìm được người hàn chết mối nối, xem ra mang theo thợ rèn trong đoàn. Nhưng nơi này không có lò đúc, bọn hắn nổi lửa kiểu gì? Chuyện này thật kỳ quái.

Nhưng như vậy lại là chỗ khó, Si Mị khẽ gọi hai tiếng: “Nha đầu điên, nha đầu điên! Tỉnh lại đi, là ta.” Nhưng Võng Lượng trong rương không có phản ứng gì, ước chừng bị người đánh hôn mê bất tỉnh.

Si Mị khẽ gắt một tiếng: Tặc nha đầu vô dụng, bình thường khoác lác nhiều, lúc này vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng Si Mị chỉ cảm thấy hơi bối rối, vừa hành động là không do dự nửa phần. Tu vi nội công của nàng không đủ để đồng tâm phân sắt, nhưng nàng lại có biện pháp đối phó lồng giam này.

Chỉ thấy nữ tử phong tình tuyệt mị chợt như không có xương cốt, một tay nhẹ nhàng thò vào khe hở hàng rào rộng không quá một bàn tay, tiếp theo chính là bả vai mượt mà. Mắt thấy thân thể cao gầy của nàng không thể thông hành, nhưng người dần dần thấp xuống một đoạn dài, bộ ngực sung mãn cũng đột nhiên co vào. Vậy mà thân thể thông hành không trở ngại, hai chân dài bước liên tục. Chỉ thừa cái đầu còn ở bên ngoài, lúc này nàng tiềm vận nội công, hơi tách thanh sắt, đầu khẽ dùng sức đã đi qua. Sau khi người đi qua, thanh sắt lập tức trở về chỗ cũ, cũng chưa từng bị tổn hại, giống như nguyên dạng.

Thì ra Si Mị có súc cốt kỳ công, có thể áp súc độ cao và dáng người của mình như nữ đồng. Trong sơn trang ngày đó, lịch duyệt giang hồ như Hồng Cửu vẫn cảm thấy nàng này tuổi nhỏ mà buông lỏng cảnh giác, cũng bởi vì môn kỳ công này.

Si Mị vừa vào lồng sắt, lập tức đi mở cái rương: “Nha đầu điên, mau dậy đi, ta tới đón......”

Lời còn chưa dứt, đao phong lạnh thấu xương chợt nổi lên, Si Mị không chút nghĩ ngợi tránh né, trong miệng mắng: “Tặc nha đầu! Ngươi nổi điên cái gì!” Tuy cùng ở Quỷ Vực, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ tâm tính của Võng Lượng. Chỉ biết nha đầu này thích giết người, cuộc đời thích máu tươi nhất, giết đến nghiện thì chủ tử cũng dám ra tay, chẳng lẽ đến bước ngoặt chết người này còn lên cơn.

Chỉ thấy một thiếu niên áo trắng nhảy từ trong rương ra, cầm một thanh tiểu đao trong tay. Đao tuy ngắn nhỏ nhưng hết sức sắc bén, đao chiêu kỹ xảo rõ ràng, chính là thủ pháp danh môn, hoàn toàn khác với đường đao tàn nhẫn của Võng Lượng. Lúc này Si Mị mới nghĩ ra: “Đây là bẫy!”

“Không sai!”

Lúc này, đại môn của gian phòng mở rộng, hoàng thượng ha ha cười to cất bước đi vào: “Chính là bẫy, nếu không như thế, sao có thể bắt được người đứng đầu trong tứ đại kỳ chủ của Quỷ Vực a! Ha ha ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ruakull
02 Tháng mười một, 2018 11:14
viết truyền hài kiểu gintama nhưng vẫn để quân quyền chí thượng
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:48
Trùng chương à. 133, 134.
trunghieu99tt
01 Tháng mười một, 2018 18:29
:)) Đành rằng không biết mặt đã đành. chẳng lẽ tên cũng k biết nốt. Đường đường là Dạ La bảo chủ, còn là chưởng môn kế tiếp của 1 trong 3 đại tông phái giang hồ mà đến cả Hoàng Thượng còn k nhớ tên.:Quỳ
trunghieu99tt
01 Tháng mười một, 2018 18:26
Cứ lần nào kết thúc chương kiểu ngầu lòi là chương sau lại thấy hụt hẫng vcl.:( cảm giác tác giả cho main giấu nghề nhưng mà đoạn nào k có ai xem thì cũng miêu tả đánh nhau đã 1 chút chứ
mr beo
01 Tháng mười một, 2018 17:01
thời buổi khó khăn đừng nói là gái với trao kể cả ma nữ miễn là dáng ngon thì chén hết
mr beo
01 Tháng mười một, 2018 17:00
quyết tâm đi ẩn cư làm viên chức nhà nước ăn với chờ chết mà
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:56
xem ra main không định nhúng tay vào triều chính.
Hoaqin
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Quỳ, chắc tác không dã man thế đâu
Hoaqin
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Căng thế, trai gái ăn hết à =))
21302766
01 Tháng mười một, 2018 14:13
Có khi là trap đấy. Có lẽ tác giả thích ăn mặn thì sao.
mr beo
01 Tháng mười một, 2018 13:45
minh phi chân hóa chaos rồi không biết có ai nhận ra không nhỉ
vo danh 2
01 Tháng mười một, 2018 13:13
giờ thì tô hiểu có là thứ gì ta cũng bất bất chấp , mọi người ai biết truyện dịch giống thế này không , giới thiệu mình với
mr beo
01 Tháng mười một, 2018 07:56
lão thái y đã phán là gái chắc gái thật giả trai, nhiều khả năng là nhà họ tô không có con trai nên nuôi từ nhỏ tô hiểu như con trai để kế thừa dòng họ vụ này giống em kiếm sĩ trong gintama vãi
Hoaqin
31 Tháng mười, 2018 22:40
9 thành là gái, 1 thành còn lại theo ý tác giả =))
minh1912
31 Tháng mười, 2018 22:22
mẹ nó Tô Hiểu không phải nữ nhân thì là giống gì .
Phuong Anh Nguyen
31 Tháng mười, 2018 22:14
truyện càng ngày càng hay
Flameplease
31 Tháng mười, 2018 12:30
Hay quá
Hieu Le
31 Tháng mười, 2018 11:13
mua ở đâu vậy anh em. full truyện luôn hả
Gingi
31 Tháng mười, 2018 10:35
truyện này có nhân vật nào bình thường đâu :))
mr beo
30 Tháng mười, 2018 14:35
nguyên nhân tranh vương làm phản cướp ngôi có hơi bị đậu bỉ
v09men
30 Tháng mười, 2018 11:08
Thank
mr beo
30 Tháng mười, 2018 07:54
lên mấy trang gốc của truyện bên tàu mua vip đọc
Việt Nguyễn Minh
29 Tháng mười, 2018 20:23
Mình muốn đọc chương mới nhất thì vào đâu mua vip
VBNyang
29 Tháng mười, 2018 20:22
Truyện tốt đấy, bác cvt nếu gặp vấn đề scan ảnh ra txt xấu hoặc cần gõ lại thành txt tiếng trung để cv chuẩn thì có thể pm mình
Hoaqin
29 Tháng mười, 2018 20:20
Tự đọc được nhưng phải scan ảnh
BÌNH LUẬN FACEBOOK