Dường như công chúa thấy kinh ngạc vì ta kinh ngạc.
"Chẳng lẽ Minh huynh không chịu cưới ta a?"
Còn trả đũa như thế? !
Thái độ cởi mở của ngài làm ta sởn cả gai ốc a! Nói cưới liền cưới, ngươi nghĩ đây là ra đường mua cải trắng a!
"Điện hạ! Ngài nói rõ ràng a!" Ta suýt nữa nhảy dựng lên, "Đột nhiên muốn ta cưới ngài về nhà là ý gì a!"
"A, cũng đúng. Chuyện này đích thực nên nói rõ với Minh huynh. Dù sao chúng ta mới quen, nhờ ngài làm chuyện như vậy, quả thật cũng hơi mạo muội."
Trước kia nghe nói nhị công chúa là đao si, mặc dù bình thường trông thông minh tháo vát, trên thực tế không giỏi về đối đáp lắm.
Bây giờ công chúa hơi lúng túng, một tay sờ chiếc cằm trắng nõn tuyết nộn, đầu ngón tay như hành xuân ấn xuống, lộ ra độ trơn trượt đàn hồi của da thịt. Làm cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái.
Công chúa suy nghĩ nửa ngày, dường như cuối cùng tìm từ xong: "Minh huynh, ngươi có thể cưới ta qua cửa không?"
". . . . . ."
Ta trầm mặc đến suýt nội thương, "Điện hạ, ngài có thể giải thích rõ ràng một lần không?"
"Ân. . . Ý của ta là, ngài nguyện ý giả vờ cưới ta qua cửa không?"
"Giả vờ?"
Ta đột nhiên hơi hiểu.
"Chỉ là giả vờ."
Công chúa nghiêm túc nhìn ta, lông mi dày che kín ánh mắt oai hùng hơn người: "Ta muốn nhờ ngươi, liên thủ đánh bại Kim Vương Tôn với ta. Sau đó kết thành vợ chồng trước mặt phụ hoàng. Ngài yên tâm, đây đương nhiên là giả. Chỉ cần qua một năm nửa năm, hai người chúng ta tìm một cơ hội chia tay là được."
Nghe đến đó hoàn toàn hiểu ra.
Công chúa bất mãn với Kim Vương Tôn, nhưng không tìm được biện pháp tốt hơn để trốn tránh. Dù sao đối thủ cạnh tranh của hắn là ta, dù là ai cũng cảm thấy ta vô vọng thắng thí tuyển.
Cho nên công chúa mới xung phong nhận việc, muốn giúp ta đánh bại Kim Vương Tôn.
"Về phần thù lao, mọi thứ phò mã nhận được lúc thành hôn với ta, sau khi chia tay ta đều cho ngươi mang đi. Cho dù ban thưởng nhà lớn ruộng tốt, đều mặc ngươi cầm."
Điểm ấy ta hoàn toàn tin tưởng.
Ngoại công ngài là kỳ túc Ô Y bang, cha ngài là hoàng đế, của hồi môn của ngươi còn ít sao?
"Nhưng như thế. . ." Ta khoanh tay, tận lực bình tĩnh phân tích: "Nói câu không dễ nghe, vì sao điện hạ tín nhiệm vi thần như thế. Chẳng lẽ điện hạ không sợ vi thần nói chuyện này cho hoàng thượng, hoặc vi thần chỉ cần không chia tay, cũng là tai nạn của công chúa."
Công chúa cười, vẫn là tư thế hiên ngang ngày thường.
"Ngài cũng thấy. Mặc dù ta là công chúa, nhưng quanh năm suốt tháng không có mấy ngày trong cung. Hơn phân nửa thời gian đều chém chém giết giết trên giang hồ. Nhiều khi, ta thà rằng mình chỉ là Huyết Nhiễm Lưu Ly Lý Hồng Trang. Nói ra cũng không sợ Minh huynh chê cười, may vá nữ công, nấu nướng quét dọn ta không biết thứ gì, chỉ biết luyện đao. Huynh đệ tỷ muội của ta đều nói ta là một tên đại muộn đản. Nàng dâu như vậy, ngài muốn cưới không?"
Nghe lời tự giễu của công chúa, ta lại có ý kiến hoàn toàn khác.
Đương nhiên ta cũng có ý nghĩ cưới thục phụ. Nhưng thê tử phải trông nhà, mỗi ngày đau khổ chờ trượng phu trở về, ta đây lại không tán đồng lắm. Có lẽ do nhìn cách sư phụ sư nương ta chung sống mà lớn lên. Lúc sư phụ du lịch khắp nơi, các sư nương cũng hành tẩu giang hồ, bênh vực kẻ yếu trừ bạo an dân còn nhiều hơn sư phụ ta. Đại La sơn có thể bảo tồn hiệp danh, nói không chừng còn là công lao của các sư nương.
Nữ hiệp anh phong rào rào như công chúa, là tài nguyên khan hiếm trên giang hồ. Mấu chốt nhất, Huyết Nhiễm Lưu Ly là nữ hiệp thường lên bảng Phấn Hồng Giám a! Khi đó ta còn không biết nàng là công chúa. Cho dù lấy chồng cũng đừng giải nghệ a! Để độc giả trung thành chúng ta hấp thu thêm chút tiên khí a!
Bởi vậy lúc công chúa cười nói muốn cưới không, hai chữ 'Muốn cưới' đột nhiên nổi lên trong đầu.
Ta lắc đầu quăng ý tưởng này ra.
Ta cười ha ha nói: "Chuyện này sao, thay vì nói là vấn đề của ngài, không bằng nói bản thân ta còn chưa muốn cưới vợ."
Chỗ này ta nói láo. Kỳ thực liên quan tới cưới vợ, ta vẫn muốn thành gia thất sớm một chút, dù sao ta đã trưởng thành. Sau khi ổn định cuộc sống dưỡng lão ở Lục Phiến môn, chính là mua nhà lớn, sau đó tìm bà mối cưới nàng dâu. Chẳng qua tuyệt không được kết thân với hoàng thượng a! Tuyệt đối sẽ bị nhận ra sau đó kết thúc cuộc sống thoái ẩn của ta a!
Công chúa nghe xong câu trả lời của ta, lại rất tự tin gật đầu cười nói: "Quả là thế, giống như ta nghĩ."
Vì sao giống như ngươi nghĩ a! !
Mặc dù một tháng trước ta từng nhìn lén ngươi tắm rửa, cũng từng cứu ngươi. Nhưng nói thật, hai người Lý Hồng Trang cùng Minh Phi Chân mới quen nhau hôm kia, hôm qua mới trò chuyện, hơn nữa vừa bắt đầu đã bị chân chó của Kim Vương Tôn cắt đứt. Vì sao ngươi biết ta không muốn cưới ngươi a! ? Người bình thường nghe có thể cưới công chúa thì không nói hai lời lập tức đáp ứng a!
Sao công chúa nói chuyện kỳ kỳ quái quái.
Chậm đã! Chẳng lẽ dược vật kia làm hại.
Tô Hiểu vô duyên vô cớ trúng chiêu, chẳng lẽ công chúa cũng thế! Vậy không còn cách nào, ta không thể làm gì khác ngoài ra tuyệt chiêu.
Thế là, ta lại bắt chước dáng vẻ ngu ngốc của tiểu phiến bán bánh quế ngọt.
Nhưng công chúa có vẻ quái dị, đọc rõ từng chữ: "Ài? Minh huynh, ngươi làm sao vậy! Trúng gió sao!" Chẳng những ngữ điệu rõ ràng mà suy nghĩ cũng thanh tỉnh, hoàn toàn khác với tình huống của Tô Hiểu.
Sao ta mất mặt như vậy a!
Ta xoa xoa mặt: "Ách. . . Mặt, mặt ta không thoải mái." Chẳng lẽ dược vật kia đột nhiên vô dụng? Phân lượng chỉ có thể mê ngất một người?
Công chúa có vẻ kỳ quái nhìn ta, a một tiếng.
"Thỉnh cầu của ta là như thế, hi vọng Minh huynh có thể đáp ứng." Tựa hồ sợ ta không đáp ứng, còn bồi thêm một câu: "Người Kim Vương Tôn tìm tới hôm qua, kỳ thực đều đến để bất lợi với Minh huynh. Kim Vương Tôn ỷ vào thế lực Kim Ngân tông, gan đã to bằng trời, hắn đã tới một lần chỉ sợ sẽ có lần thứ hai. Nếu Minh huynh không hợp tác với ta, sợ rằng trước khi thí tuyển đã nguy hiểm đến tính mạng."
Ta khoanh tay, suy nghĩ phương án của công chúa. Kỳ thực không mưu mà hợp với ý kiến của ta.
Ý kiến nguyên bản của ta cũng là đánh bại Kim Vương Tôn trong thí tuyển, hấp dẫn sự chú ý của hắn để hắn không chú ý đến động tĩnh bên Dạ La bảo. Sau khi thắng thí tuyển sẽ tìm bừa lý do làm công chúa chán ghét ta, một cước đá ta đi. Dù sao ta không có giá trị gì với hoàng thượng, hắn vứt bỏ ta không phải chỉ là một câu nói sao.
Nhưng có chỗ phiền phức, đối với ta mà nói, chuyện trở thành phò mã này có áp lực rất lớn. . . Ta không muốn lúc nào tiến cung tham kiến nhạc phụ, cũng phải đề phòng bị hắn nhìn ra manh mối rồi phát động cao thủ toàn kinh thành truy sát.
Chẳng qua, muốn bỏ hôn ước này, có thể nghĩ phương pháp sau. Có thể tiếp thu nửa phần đầu phương án của công chúa. Có thêm công chúa hỗ trợ đối phó Kim Vương Tôn, sẽ tương đối chắc chắn.
Ta gật gật đầu: "Lời của điện hạ hợp tình hợp lý, vi thần đáp ứng."
Công chúa vui vẻ, đây là lần đầu tiên từ khi vào phòng, nàng nở nụ cười thật tình.
Nhưng đột nhiên ánh mắt lại hơi mất tự nhiên.
"Điện hạ làm sao vậy?"
Công chúa vẫn luôn có lời nói thẳng đột nhiên hơi chần chừ: "Kỳ thực, Minh huynh, ta còn một yêu cầu quá đáng."
Ta gật gật đầu: "Điện hạ mời nói."
"Ta. . . Ta để thư cho phụ hoàng rồi trốn đi, mấy ngày này không thể lộ diện. Cho nên. . ."
Công chúa càng nói càng nhỏ, gương mặt xinh đẹp nổi lên hai mảnh đỏ ửng, về sau hầu như không thể nghe thấy.
Ta cơ hồ phải vận công mới nghe rõ công chúa nói cái gì.
"Phòng của ngươi. . . Có thể cho ta ở nhờ mấy ngày không?"
Ta ngẩn ngơ, khó trách công chúa xấu hổ như thế a! Thật không ngờ công chúa sẽ có thỉnh cầu to gan như vậy. Đây chính là phòng của nam tử xa lạ a.
"Có làm phiền ngươi không?"
"Phiền toái thì không. . . Nhưng ngài khẳng định không cần ta tìm cho ngài một gian phòng hảo hạng sao?"
Không phải ta muốn nói, ta nhớ trong kinh thành có mấy chỗ cho cao thủ tà phái ẩn nấp, công chúa ngươi trốn tại đó tuyệt không bị tìm thấy.
Nhưng công chúa không hiểu nói: "Không cần a, ta ở chỗ của Minh huynh là được rồi. Nếu Minh huynh bất tiện, ta trải chăn nằm dưới đất cũng được."
Dường như công chúa không hiểu vì sao ở chỗ ta lại bất tiện. Dù sao ta lớn hơn công chúa nhiều lắm, có mấy lời ta vẫn phải nói: "Điện hạ, ta ngủ xà nhà cũng không sao. Nhưng ngài là một đại cô nương, cô nam quả nữ, ở chỗ này rất bất tiện a."
Lời này không thể rõ ràng hơn được nữa, nhưng công chúa lại cười nói.
"Vậy thì sao? Minh huynh cũng không làm gì ta a. Chỉ cần ngươi đồng ý là được."
Cái gì mà ta không làm gì ngươi a! Đương nhiên, ta đích thực sẽ không làm gì ngươi, nhưng ngươi chắc chắn như thế cũng quá hại người.
Ta bỗng cảm thấy, công chúa đã tín nhiệm ta đến gần như vũ nhục. Ta từng nhìn trộm ngươi tắm rửa a! Phòng bị ta hơn chút được không!
Thậm chí ta lên tiếng hỏi: "Dường như điện hạ không có tâm phòng bị với ta, đây là vì sao?"
Nhất định là hôm qua ta mang công chúa tìm người trong lòng nàng ở Quang Minh lý, lại anh hùng cứu mỹ nhân, cứu được nàng từ trong tay sư đệ ta. Còn mang người Thuận Thiên phủ cứu đám Tạ lão gia tử. Cho nên trong suy nghĩ của công chúa, ta là người tốt!
Nhưng, thấy công chúa có vẻ không muốn mở miệng, trong lòng ta tách một tiếng, đột nhiên hiểu ra.
Nhất định không phải bởi vì hình tượng ta tốt, mà bởi vì ta có thanh danh Lục Phiến Ôn Thần! Bởi vì ta là ôn thần nên đã sớm chuẩn bị sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cho nên không động tâm với nữ tử nơi trần thế, hẳn là ý tứ này a! !
Thật xấu hổ, ta không chỉ động tâm, hơn nữa trong phòng ta ở quê còn có ba vạn sáu ngàn quyển tiểu hoàng thư, mỗi một trang có thể dạy ngươi một tư thế mới a!
"Bởi vì ngài không phải. . ."
"Không phải cái gì?"
Ôn thần?
Công chúa càng nhăn nhó, cúi đầu nói: "Không phải ngài thích nam nhân sao?"
Chết rồi! Ta suýt nữa phun ra một ngụm lão huyết.
Ta không nghĩ tới là câu này a! ! Ai nói hươu nói vượn a! !
Khó trách ngươi có lòng tin ta sẽ ly hôn ngươi! Khó trách ngươi cảm thấy gả cho ta như không gả, hóa ra bởi vì ngươi cho rằng ta thích cái kia sao! Nói không biết sợ như thế hóa ra do cảm thấy ta an toàn sao! !
"Uy uy! Điện hạ, ngươi nghe vi thần giải thích a!"
Ta đột ngột đứng lên, tiếng ghế ma sát với mặt đất hơi lớn, dường như đánh thức vị tiểu tổ tông trên giường.
"Minh đại ca ~ ha ha, ngứa."
Tô Hiểu không tỉnh, nhưng bắt đầu nói mớ.
"Ai!"
Để không bại lộ hành tung của mình, công chúa muốn triệt để loại bỏ, một bước dài vọt tới mép giường! Vén áo lên, thấy trên giường ta, một mỹ thiếu nữ mi mục như họa đang nằm - - nhưng công chúa biết Tô Hiểu a!
Công chúa ngây dại, sau đó nhìn y phục trên người Tô Hiểu, đột nhiên quay đầu nhìn trên người ta, chân mày càng nhíu chặt.
Tô Hiểu ôm y phục của ta như mèo con, meo meo cọ cọ, vẫn không quên làm một câu tử chú.
"Đừng, đừng đụng chỗ này. . . Chỗ này không cho đụng. A a a, ngươi, ngươi làm gì a. . ."
Ta thấy công chúa luôn nghiêm túc đứng đắn cũng đỏ mặt, vội vàng hô: "Là tai a! Tai Tô Hiểu mẫn cảm nên không cho người ta đụng vào! Là tai!"
Công chúa nhịn nửa ngày, mặt đỏ như rướm máu, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho Tô Hiểu, sau đó trả ta một câu: "Ta. . . Không hỏi gì a."
Sau đó, dường như nhịn đến nội thương mới nói: "Các ngươi. . . Rất xứng đôi. Chỉ là. . . Ở trong nha môn, chú ý một chút."
Xứng cái quả trứng a ! ! !
Chú ý cái gì! Ngươi có tin ta lập tức chứng minh cho ngươi thấy ta thích nữ nhân không a a a! ! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười một, 2018 11:14
viết truyền hài kiểu gintama nhưng vẫn để quân quyền chí thượng
02 Tháng mười một, 2018 10:48
Trùng chương à. 133, 134.
01 Tháng mười một, 2018 18:29
:)) Đành rằng không biết mặt đã đành. chẳng lẽ tên cũng k biết nốt. Đường đường là Dạ La bảo chủ, còn là chưởng môn kế tiếp của 1 trong 3 đại tông phái giang hồ mà đến cả Hoàng Thượng còn k nhớ tên.:Quỳ
01 Tháng mười một, 2018 18:26
Cứ lần nào kết thúc chương kiểu ngầu lòi là chương sau lại thấy hụt hẫng vcl.:( cảm giác tác giả cho main giấu nghề nhưng mà đoạn nào k có ai xem thì cũng miêu tả đánh nhau đã 1 chút chứ
01 Tháng mười một, 2018 17:01
thời buổi khó khăn đừng nói là gái với trao kể cả ma nữ miễn là dáng ngon thì chén hết
01 Tháng mười một, 2018 17:00
quyết tâm đi ẩn cư làm viên chức nhà nước ăn với chờ chết mà
01 Tháng mười một, 2018 16:56
xem ra main không định nhúng tay vào triều chính.
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Quỳ, chắc tác không dã man thế đâu
01 Tháng mười một, 2018 16:56
Căng thế, trai gái ăn hết à =))
01 Tháng mười một, 2018 14:13
Có khi là trap đấy. Có lẽ tác giả thích ăn mặn thì sao.
01 Tháng mười một, 2018 13:45
minh phi chân hóa chaos rồi không biết có ai nhận ra không nhỉ
01 Tháng mười một, 2018 13:13
giờ thì tô hiểu có là thứ gì ta cũng bất bất chấp , mọi người ai biết truyện dịch giống thế này không , giới thiệu mình với
01 Tháng mười một, 2018 07:56
lão thái y đã phán là gái chắc gái thật giả trai, nhiều khả năng là nhà họ tô không có con trai nên nuôi từ nhỏ tô hiểu như con trai để kế thừa dòng họ vụ này giống em kiếm sĩ trong gintama vãi
31 Tháng mười, 2018 22:40
9 thành là gái, 1 thành còn lại theo ý tác giả =))
31 Tháng mười, 2018 22:22
mẹ nó Tô Hiểu không phải nữ nhân thì là giống gì .
31 Tháng mười, 2018 22:14
truyện càng ngày càng hay
31 Tháng mười, 2018 12:30
Hay quá
31 Tháng mười, 2018 11:13
mua ở đâu vậy anh em. full truyện luôn hả
31 Tháng mười, 2018 10:35
truyện này có nhân vật nào bình thường đâu :))
30 Tháng mười, 2018 14:35
nguyên nhân tranh vương làm phản cướp ngôi có hơi bị đậu bỉ
30 Tháng mười, 2018 11:08
Thank
30 Tháng mười, 2018 07:54
lên mấy trang gốc của truyện bên tàu mua vip đọc
29 Tháng mười, 2018 20:23
Mình muốn đọc chương mới nhất thì vào đâu mua vip
29 Tháng mười, 2018 20:22
Truyện tốt đấy, bác cvt nếu gặp vấn đề scan ảnh ra txt xấu hoặc cần gõ lại thành txt tiếng trung để cv chuẩn thì có thể pm mình
29 Tháng mười, 2018 20:20
Tự đọc được nhưng phải scan ảnh
BÌNH LUẬN FACEBOOK