Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lão thừa tướng không cam tâm bó tay tiếp chỉ, mà lấy tay kề tai nói.

“Ôi ôi lão phu lớn tuổi, thị lực không tốt, thính lực cũng không tốt. Bên này, tiểu Hạo tử công công, ngươi vừa nói có đồ ăn thừa sao?”

“Này, này, cha gia nói là có thánh chỉ......”

Thị lực không tốt cái đầu ngươi! Tiểu thái giám trong hoàng cung nhiều như vậy, ngươi liếc mắt đã thấy rõ! Ta thấy rõ ràng ngươi muốn trốn nợ a!

Ai biết lão đầu này chơi xấu còn chơi nghiện, vừa nói xong, híp mắt già mờ nhạt, đi tới lan can lầu hai.

“Lớn tuổi, không ổn, không ổn. Không thấy rõ gì cả, đưa chút nước trà cho lão phu, lão phu thấm giọng.”

Lão thừa tướng khẽ dựa vào lan can, đột nhiên nửa thân trên rơi xuống dưới như bị bất lực. Cả người không chịu được trọng lực mà lao qua lan can!

Bát Tiên cư là bố cục ba tầng lầu điển hình, bên ngoài lan can lầu hai này chính là đường cái. Thừa tướng đại nhân không thông võ công, bộ xương già này té xuống, không phải trọng thương cũng là não tàn a.

Làm cho tiểu Hạo tử công công và đám người nghe nói đây là thừa tướng đại nhân ầm một tiếng vỡ tổ.

Trong khi lão thừa tướng rơi xuống, Yến Bắc hộ vệ tùy thân của hắn cũng phi thân theo, dùng thân pháp kim nhạn hoành không vững vàng đưa lão thừa tướng xuống mặt đường, lông tóc không thương. Ôi, võ công của tùy tùng này thật không tầm thường a. Còn là võ công Đạo gia.

Lão thừa tướng thì ánh mắt mê ly, không hoảng sợ chút nào, như bị chứng si ngốc của lão niên. Xuống mặt đất vẫn còn mê mê mang mang nói: “A? Đây là chỗ nào?” Nhưng không dừng bước, kéo Yến Bắc chạy đi chỗ khác.

Chết rồi! Người giả bị đụng phát triển đến độ cao mới a! Ngay cả thánh chỉ của hoàng thượng ngươi cũng dám giải quyết bằng giả bị đụng ? !

Ta khoanh tay nhìn lão thừa tướng đã bị bắt còn cố trốn, kháng chỉ không tiếp là đại sự. Nhưng tiểu Hạo tử công công kia có mấy trăm lá gan dám đi tố cáo thừa tướng đương triều kháng chỉ? Nhất thời bó tay, đành phải nói với ta trước.

“Minh tiểu ca, nếu ngươi cũng ở đây, ngươi tiếp chỉ thay người Lục Phiến môn trước đi.”

Dứt lời đưa một quyển lụa vàng vào tay ta, ta còn không rõ đây là cái gì, có phải quỳ xuống tạ ơn gì đó không. Tiểu Hạo tử đã kéo đại đội sau lưng, mênh mông cuồn cuộn đuổi theo thừa tướng.

Nhị sư đệ thò đầu ra: “Đại đương gia, người đứng đầu bách quan triều đình này, còn không đứng đắn hơn ngươi.”

“Đừng nói bừa.” Ta cải chính: “Hắn không đứng đắn hơn ta nhiều.”

Ta mở lụa vàng ra, chuyện viết trên đó làm ta khá bất ngờ.

Sau tảo triều ngày mai, hoàng thượng muốn triệu kiến Tô Hiểu, Đường Dịch...... Còn có ta ở Vũ Anh điện. Muốn gặp Đường Dịch, có thể bởi vì hắn biết đánh nhau a. Muốn gặp Tô Hiểu, có thể hoàng thượng đột nhiên thích nam a. Nhưng muốn cùng gặp ta là sao. Bây giờ triệu kiến võ sĩ còn lưu hành mua hai tặng một sao.

Suy đoán duy nhất của ta, chẳng lẽ ngày đó luận võ với Kim Vương Tôn ở hoàng cung, biểu hiện quá càn rỡ, bây giờ hoàng thượng muốn truy cứu ta sao. Chẳng qua chuyện này đã qua mấy ngày, hoàng thượng cũng không hẹp hòi như vậy chứ.

Thực sự phỏng đoán không ra, ta nhét thánh chỉ vào ngực, dự định trở về từ từ suy nghĩ.

Nhưng tiểu nhị đột nhiên đi qua, vẻ mặt đau khổ nói: “Hai vị, còn chưa tính tiền đấy?”

Thì ra là thế, ta lập tức trừng nhị sư đệ.

Nhị sư đệ vội vàng móc bạc nói: “A, tính tiền. Hôm nay các ngươi ưu đãi, đây là của các ngươi.”

Tiểu nhị nói: “Hai vị gia, thế này không đủ......”

Nhị sư đệ cả giận nói: “Sao lại không đủ? Món ăn chúng ta gọi, ta đều tính qua, các ngươi còn muốn làm thịt khách tại trận sao?”

“Tiền của các ngươi thì xong.” Tiểu nhị khóc không ra nước mắt: “Nhưng lão nhân gia vừa chạy, còn chưa đưa tiền a!”

A?

Vừa rồi lão thừa tướng gọi canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc?

Tiểu nhị nói: “Mời cho thêm hai lượng bạc.”

Mẹ thiểu năng! Lão đầu này dám lừa ta!

Nhị sư đệ, ngươi rửa bát ở đây trước! Đại ca đi đòi công đạo cho ngươi!

“Này? Chờ đã! Đại đương gia!”

Dứt lời ta nhấc chân chạy đi, quăng nhị sư đệ đang kêu thảm sau lưng ra xa.

Sau khi trở lại Lục Phiến môn, ta đưa thánh chỉ cho Tô Hiểu và Đường Dịch xem qua, yêu cầu bọn hắn biết sử dụng thời gian hợp lý. Nhất định phải chạy tới hoàng cung sau tảo triều, không thể làm Lục Phiến môn chúng ta mất mặt.

Đường Dịch liên tục gật đầu: “Chỗ ở hiện nay của ta gần cửa vào hoàng thành, ta sẽ đến đúng giờ.”

Tô Hiểu thì lo lắng nói: “Ngày mai ta phải trực ban sớm, không thể gọi ngươi rời giường. Minh đại ca, ngươi phải biết tự dậy a.”

Ta khịt mũi coi thường: “Hừ! Chẳng phải rời giường thôi sao, còn có thể làm khó được ta?”

***********

Sáng sớm ngày hôm sau, trong hoàng cung.

Một thiếu niên xinh đẹp mặc võ phục đen nhánh, tết tóc đuôi ngựa, hoạt bát phấn chấn đứng trước một cung điện. Cung điện nhỏ này không người qua lại, hình như bỏ hoang rất lâu.

Gương mặt thiếu niên này dịu dàng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi. Tướng mạo rất tuấn mỹ. Hắn buộc mái tóc đen thả sau lưng, vài sợi tóc mềm lộ ra trên trán. Bản thân hắn vốn trắng nõn, thỉnh thoảng tay chân lộ chút da thịt, lại càng trắng trẻo. Nếu không xem kỹ, sẽ nhận thành một tiểu cô nương trong veo như nước.

Thiếu niên vất vả lắm mới tìm được nơi tốt như vậy. Cực khổ hơn chính là, hắn phí hết sức lực, mới chuyển được giá vũ khí đến đây. Trên kệ vũ khí của hắn có đủ loại binh khí, cũng chính là mười tám loại vũ khí thường thấy nhất trên giang hồ.

Thiếu niên nhướn mày nói: “Hôm nay phải cố gắng luyện bộ Nga Mi đao pháp này.”

Dứt lời bèn nhấc đao lên, vung vẩy trái phải, múa đến ngân quang lóng lánh. Nhanh thì rất nhanh, nhưng hoàn toàn không ra chương pháp. Nếu Hồng Trang điện hạ trông thấy bộ Nga Mi đao pháp của hắn, sợ rằng phải giận đến quay đầu hồi kinh, trước tiên đánh hắn ba mươi gậy.

“Lại thử Võ Đang kiếm pháp!”

Thiếu niên luyện một bộ đao pháp, rồi để đao pháp xuống, quay người lấy một thanh kiếm, dùng một bộ kiếm pháp quái lạ. Vẫn là chiêu chiêu rất có vấn đề, tác phẩm phỏng theo nhưng không thành.

Hắn luyện võ công rất chuyên cần, nhưng bị giới hạn đủ loại điều kiện. Tiến bộ của hắn luôn cực kỳ bé nhỏ.

Thiếu niên nhấc một cây côn, vung vẩy trường côn. Côn pháp này càng làm người ta không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng hắn luyện đến mồ hôi đầm đìa.

Hắn luyện gần nửa canh giờ, chơi đủ thập bát ban binh khí. Nhưng đến cuối cùng, một chiêu cũng không dùng đúng.

Thiếu niên mệt mỏi ngồi trên mặt đất,, tay chân như nhũn ra, thở hổn hển hồi lâu, có chút ít tiếc nuối thì thầm: “Những võ công này, cũng không biết luyện đúng không. Ta có tính là cao thủ không a?”

“Ừm......” Thiếu niên một tay chống má, cảm thán nói: “Nếu ta có thể có sư phó thì tốt.”

Vừa dứt lời, bỗng cảm thấy chỗ mình ngồi, có một bóng đen to lớn hạ xuống. Ngẩng đầu lên, thiếu niên sợ đến phấn dung thất sắc!

***********

“Đến muộn, đến muộn! ! !”

Ta vừa chạy vừa buộc tóc, trong miệng ngậm một cái bánh quẩy, bên hông buộc một túi sữa đậu nành.

Tối hôm qua nghĩ đông nghĩ tây, cũng không biết hoàng thượng muốn chúng ta làm gì. Sau đó thuận tiện xem Hắc Bạch Giám còn có Phấn Hồng Giám tháng trước tích trữ được, kết quả là ngủ muộn!

Ta nhanh chóng gặm bánh quẩy, sau đó dùng phương pháp thường dùng nhất —— dùng khinh công lẻn vào hoàng cung. Lại xâm nhập thành công. Tính đến lần này, đã là lần thứ ba dùng khinh công vào hoàng thành. Mặc dù nhanh hơn chạy, nhưng làm như thế cũng có khuyết điểm rất lớn. Mỗi lần ta đều phải đi sửa danh sách nhân viên xuất nhập hoàng thành. Trước đây vì thế bị Kim Vương Tôn nhìn thấu thân phận, sớm muộn sẽ còn bị người chú ý tới.

Ta đi vòng qua cửa trước sửa lại danh sách, lại từ một cửa khác vào nội hoàng thành.

Trong hoàng cung, khó hành động nhất không phải do thành cao tường sâu, chủ yếu là người tuần tra thực sự quá nhiều hơn nữa quá dày đặc, bất kỳ lúc nào cũng có phong hiểm bị phát hiện. Cho nên con đường ta chọn lựa vẫn là tiểu Nam môn ngày đó ta từng trông coi. Đây là nơi ta gặp Bạch tổng quản lần đầu, đối diện tiểu Nam môn chính là Tử Cấm thành, chẳng qua là lãnh cung dùng để cầm tù phi tử phạm sai lầm. Cho nên không có người nào ở đấy. Mà từ nội hoàng thành đến Tử Cấm thành, cánh cửa này là con đường ngắn gọn nhất.

Khi ta tỉnh ngủ, đã qua tảo triều, có thể nói bây giờ ta đang giẫm trên biên giới của đến muộn a!

Bây giờ ta đã đến tiểu Nam môn, không có chìa khoá cửa. Cần phải vượt qua một bức tường cao, với ta mà nói cũng không khó khăn. Ta nhảy vọt qua tường......

“A!”

“A! !”

Hai tiếng kêu thảm, vang lên ở đông tiểu Nam môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoaqin
01 Tháng mười, 2018 14:27
Bóp ngực nhé =))
21302766
01 Tháng mười, 2018 13:46
main nhúng tay vào là loạn hết lên.
Hieu Le
01 Tháng mười, 2018 05:26
=)) sờ đít sờ mông nhân có thấy gì không:nhũn nhũn...bóp mông vợ tương lai của lãnh đạo...tội này thơm
kemao97
30 Tháng chín, 2018 12:14
thực ra thế cũng ổn rồi, nhiều truyện ngày chỉ có 2 chương. Nhưng kiểu đọc bị ngắt quãng cứ muốn thêm chương thôi=_=, dù sao có chương là vui rồi :))
Hoaqin
30 Tháng chín, 2018 11:55
Mình làm 1 chương cũng gần tiếng, có khi hơn, đâu phải hôm nào cũng 6 chương được đâu. Bình thường nếu mình rảnh thì 6 chương còn hôm nào bận thì 4 5 chương thôi, còn phải đi học nữa mà =))
kemao97
29 Tháng chín, 2018 22:59
hôm nay 4 chương thôi à ad
Hieu Le
29 Tháng chín, 2018 20:45
=)) ngay trên lưng...đọc cười ỉa luôn
kemao97
27 Tháng chín, 2018 20:13
truyện tranh bỏ nhiều chi tiết quá
kemao97
26 Tháng chín, 2018 21:18
tks ad nhiều!!
Hoaqin
26 Tháng chín, 2018 20:32
Mỗi ngày mình cố gắng ra khoảng 4 5 chương cho anh em, căn bản là quick trans rồi còn edit rồi đọc lại soát lỗi nên rất tốn thời gian.
kemao97
26 Tháng chín, 2018 19:55
có lịch ra chương không ad ơi
kemao97
26 Tháng chín, 2018 15:42
truyện tranh mới dịch được ít thôi, nội dung ngang ngang 13 chương này mà bị biến thể đi chút rồi
Hieu Le
26 Tháng chín, 2018 15:33
có truyện tranh nữa à
kemao97
26 Tháng chín, 2018 11:45
thấy đẹp hơn trong truyện tranh
kemao97
26 Tháng chín, 2018 11:44
https://wapbaike.baidu.com/item/%E6%AD%A6%E6%9E%97%E4%B9%8B%E7%8E%8B%E7%9A%84%E9%80%80%E9%9A%90%E7%94%9F%E6%B4%BB? chủ top vô đây lấy mấy ảnh nhân vật về cho mọi người nè
BÌNH LUẬN FACEBOOK