Hoàng thượng cao cư tọa ỷ, liếc nhìn ta, nghi ngờ nói: “Sao? Hắn còn rất có vấn đề?”
Chỉ một câu nói này, trong mắt Võng Lượng nổi lên chút kinh ngạc. Hiển nhiên thái độ và ngữ khí của hoàng thượng không khớp với tình báo nàng nhận được.
Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, thiếu niên thiên tử, thống trị giang sơn hơn ba mươi năm. Lời nói của hắn chính là thánh chỉ, nói một câu ngôn xuất pháp tùy, còn coi như khinh thường sỉ nhục. Bởi vậy lời nói cử chỉ tự có sự cao quý mà người ngoài khó đạt đến, đó là đặc chất người tại thượng vị mới có, không thể biến đổi theo phục sức của hắn. Lúc nói chuyện, hoàng thượng có uy nghiêm thiên tử bức nhân mà tới, hơn nữa ánh mắt hắn và giọng nói của hắn với ta cũng không tôn kính.
Trong mắt Võng Lượng, ta hẳn là Chung công tử thuộc hạ của Dạ La bảo, những người này đều là thuộc hạ của ta. Nhưng hiển nhiên bây giờ nàng nhìn ra, kỳ thực địa vị của ta trong đoàn thể này không cao, mà thật ra địa vị của hoàng thượng cao hơn ta. Chỉ một câu nói, Võng Lượng có thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, từ điểm này là biết, nha đầu Võng Lượng không phải thông minh bình thường.
“Nha đầu, ngươi định làm gì?”
Ta dùng truyền âm pháp, thấp giọng cảnh cáo nàng.
Trong mắt Võng Lượng thoáng qua chút xảo trá, trợn trắng mắt nhìn ta, tiếp tục nói: “Đám hồ đồ các ngươi, chẳng lẽ không biết kỳ thực hắn võ...... Ô!”
Còn chưa nói hết bốn chữ ‘Võ công kỳ cao’, Võng Lượng thống khổ la lên.
Hoàng thượng kỳ quái nói: “Nàng làm sao vậy?”
Đột nhiên Võng Lượng không ngừng co quắp, dường như không thể chống cự đau đớn, giống toàn thân đang rút gân. Nếu lực đạo không sớm bị ta phong bế, lần này phải đánh vỡ toa xe.
Độc Cô bình tĩnh nói: “Lúc chúng ta tìm thấy, hình như nàng cũng đang điều dưỡng do tẩu hỏa. Lần này bị chúng ta bắt đi, nói không chừng vì chưa kịp điều trị, có hoạn căn.”
Hoàng thượng ‘Ừ’ một tiếng, đưa tay vỗ vào lưng Võng Lượng, hơi vận khí, lộ vẻ kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ này quả nhiên không phải nữ đồng bình thường. Nội lực của nàng không kém hảo thủ nhất lưu trên giang hồ. Nếu nội công không tẩu hỏa tự phong chư mạch, sợ rằng không dễ hàng phục.”
Nhưng ta biết triệu chứng của Võng Lượng không phải do nội công tẩu hỏa. Kỳ thực Huyết Yêu Tằm Biến Pháp của nàng tuy có phong hiểm, nhưng nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma không cao. Biện pháp này tuy kỳ dị, nhưng không có bao nhiêu tính công kích, đương nhiên không quá ảnh hưởng đến mạch khí chủ quản nội công. Bây giờ chắc nàng cảm thấy toàn thân như bị trăm ngàn lực đạo vặn vẹo lôi kéo, đó là thống khổ tan thành mảnh vỡ.
“Đây là tâm thức.” Võng Lượng run rẩy trừng ta, làm khẩu hình như sau: “Ngươi biết dùng tâm thức nhập mộng! Rốt cuộc ngươi là ai! ?”
“Không hổ là đệ tử Vân Thiên cung, kiến thức không tầm thường. Ta chôn một luồng tâm thức trên người ngươi, khi ngươi muốn bóc trần thân phận ta, cho dù là động niệm hơi sâu, cũng sẽ dẫn tới kiếp nạn này. Ta dùng nội lực phong bế chư mạch bách huyệt của ngươi, khi tâm thức tác động, luồng nội lực này sẽ bắt đầu bóp méo kinh mạch. Nếu ngươi không chịu dừng lại, sẽ đến chết mới thôi. Đây gọi là Dạ La Thiên Ti, ngươi không phải lần đầu thân mật với võ công này.”
Võng Lượng thống khổ không chịu nổi, nhưng tâm tư chuyển rất nhanh.
“Dạ La...... Thiên Ti...... Ngươi là Dạ La bảo chủ?”
“Ta đã bảo ngươi, không nên tùy tiện nói ra chuyện của ta. Đây là ngươi tự tìm đường chết, trách được ai?”
Gương mặt xinh đẹp của Võng Lượng tái đi, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, dường như biết thịt trên thớt gỗ, rốt cuộc trung thực hơn.
Nói lại lời đã khai với ta cho hoàng thượng.
Lần này ngắn gọn hơn nhiều, dường như nàng không có nhiều kiên nhẫn với đám hoàng thượng, hoặc là bị ta chế phục làm nàng bực bội, có vẻ hơi tí là cắn người. Nhưng rốt cuộc vẫn hỏi thăm được tình báo.
Hoàng thượng nghe xong thở dài một hơi.
“Thì ra Y Nhân không việc gì! Quá tốt rồi!”
Chúng ta vẫn cho rằng đại tiền đề là Thẩm lão đại đã rơi vào tay A Bất Lặc Tư, với thói quen súc dưỡng nô lệ của người Bắc Cương còn có sự vô pháp vô thiên của Quỷ Vực Nhất Hỏa, rất khó tưởng tượng lão đại sẽ được trọng đãi. Mà lão đại lại có tính cách kiên cường bất khuất, nếu như nổi xung đột, sợ rằng có thể lo cho tính mệnh. Nhưng hóa ra Thẩm lão đại phá vây chạy đi, đây chính là tình trạng hoàn toàn khác biệt. Ngay cả Võng Lượng cũng nói không thể đuổi kịp, xem ra Quỷ Vực Nhất Hỏa không thể bắt được nàng.
Kỳ thực lúc nghe nói chuyện này, ta có cảm giác quả là thế. Dù sao tuy tiềm kình tâm thức ta lưu trên người lão đại không nhiều, nhưng công năng chủ yếu không phải để lão đại sử dụng, mà là tăng cường khai phá tiềm lực của nàng trên đường đi, và có thể kéo lại tính mệnh vào giây phút cuối cùng.
Mà tâm thức này cũng tương tự với tình trạng của Võng Lượng bây giờ, sẽ phát động khi Thẩm lão đại rơi vào tình trạng hẳn phải chết. Ta lưu lại phương thức sử dụng của Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công bên trong, cho dù sử dụng với công lực của bản thân lão đại, hẳn có thể đánh cho bất kỳ đối thủ nào không kịp trở tay. Đương nhiên nếu đối phương là Tuyệt Thánh thập tọa thì là chuyện khác.
Hoàng thượng nhẹ nhàng lau nước mắt, thở dài: “Trời phù hộ Thẩm gia! Trời phù hộ Thẩm nhị đệ! Rốt cuộc ta không có lỗi với ngươi, đứa nhỏ này giữ lại được.”
Không ngờ hoàng thượng khóc. Hắn không biết ta lưu lại tâm thức tiềm kình trên người Thẩm lão đại. Có lẽ tuy gượng chống đi đường, nhưng kỳ thật người thông minh như hắn, làm sao không thể đoán được Thẩm lão đại đã lành ít dữ nhiều? Chúng ta đi Hồ Châu chuyến này, nói là nghĩ cách cứu viện, nhưng hoàng thượng khăng khăng muốn mời lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang ra đối phó A Bất Lặc Tư, rất có đấu chí tiêu diệt, kỳ thực giống đi báo thù cho Thẩm lão đại hơn. Bây giờ biết được Y Nhân không việc gì, tính cách hoàng thượng vốn hào sảng thẳng thắn, lập tức nước mắt không thể ngừng lại.
Hoàng thượng chẳng những là thanh mai trúc mã với cha Thẩm lão đại, còn là huynh đệ khác họ. Thẩm gia chỉ còn lão đại và Cuồng công tử, cũng khó trách hoàng thượng cảm khái như vậy.
Không chỉ hoàng thượng, trong xe cũng có người khác quan tâm Thẩm lão đại. Tô Hiểu nước mắt nước mũi đầy mặt, Đường Dịch cũng hiếm thấy thở phào nhẹ nhõm. Thẩm lão đại có ơn tri ngộ với hắn, có lẽ đoạn đường này hắn cũng rất căng thẳng. Về phần Long Tại Thiên —— fan hâm mộ chung thân của lão đại thì vui đến suýt lăn lộn dưới đất, như tôm sống lên bờ, nhảy nhót tưng bừng.
Hoàng thượng trông thấy Long Tại Thiên như vậy, cười mắng: “Gia hỏa này, đúng là lì lợm đã quen! Lại làm ta mất mặt, cẩn thận ta gọi người đánh gậy ngươi.” Tuy nói như thế, nhưng không ngừng mỉm cười. Hiển nhiên nghe nói Thẩm lão đại không lo tính mệnh, cả người được thả lỏng. Dọc theo con đường này, hoàng thượng tuy không phải không có nụ cười, nhưng đó là ngự hạ chi đạo của hắn, không muốn để thủ hạ nhìn ra cảm nhận trong lòng mình. Chỉ có thời khắc này, câu cười mắng này, mới là bật cười từ trong tâm.
Võng Lượng thấy một đống người Trung Nguyên cười nở hoa bên cạnh nàng, cảm thấy vô cùng chán ghét, dứt khoát chôn mặt giữa đùi, coi mình không tồn tại.
Tô Hiểu thì lại gần, đưa một chiếc khăn tay trắng cho ta: “Này.”
“Làm gì?” Ta trợn trắng mắt nhìn Tô Hiểu, “Ngươi khóc như mèo hoa, giữ lại cho mình dùng.”
Nhưng Tô Hiểu nhìn ta chằm chằm, một lát mới nói: “Minh đại ca, ngươi không khóc sao?”
“Nói mò! Sao ta lại khóc?”
Tô Hiểu lại nhìn chằm chằm ta một hồi, vẫn nhét khăn tay vào ngực ta: “Chung quy là dùng tới.”
Ta khinh thường hừ một tiếng, ra khỏi toa xe.
Ta kéo cổ áo, tùy ý hàn phong thổi vào cổ, làm bản thân thanh tỉnh hơn. Tô Hiểu yên lặng không lên tiếng đi theo sau, không có ý nói chuyện.
Kỳ thực, bắt đầu từ ngày nghe nói lão đại xảy ra chuyện, ta đã hơi hối hận.
Vì sao ta không kiên trì với ngươi?
Biết rõ Bạch Vương thất quan không phải đối tượng dễ đối phó, vì sao ta vẫn để ngươi lên đường một mình?
Vô ý thức, dường như ta coi nữ hài mười chín tuổi đó, là đối tượng quá mức kiên cường, thậm chí có thể dựa vào.
“Không trách ngươi.” Tô Hiểu đột nhiên nói: “Ngươi cũng đừng trách mình.”
“......”
Dường như ngay cả Tô Hiểu cũng phát giác được tâm sự của ta.
Ta nhìn lên trời xanh, hàn phong lạnh thấu xương, nhưng tâm tình của ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lão đại...... Dù sao...... Ngươi không xảy ra chuyện gì.
Ta cầm lấy khăn tay trong ngực, đưa lên mặt...... Hung hăng lau nước mũi, sau đó ném cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu ‘Á’ một tiếng: “Buồn nôn chết! Ngươi không được qua đây!”
“Sợ cái gì, hảo huynh đệ!”
“Bỏ đi! Bẩn chết!”
Lão đại, ngươi chờ một chút, ta và các huynh đệ sẽ đi đón ngươi trở về.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng năm, 2019 18:41
Tác giả hiện thế, thứ 3 sẽ có chương mới nhé các bác
08 Tháng năm, 2019 21:49
Chả đến nỗi đấy đâu :)) chắc bí ý tưởng hoặc chán đời thôi
08 Tháng năm, 2019 11:28
Tác lặn nửa tháng không sủi tăm luôn, vào group QQ cũng không thấy thông tin
Chỉ mong nó không drop giữa chừng
08 Tháng năm, 2019 01:33
Ừ, chắc con tác cũng giở chứng nghỉ dài kỳ rồi =)))
07 Tháng năm, 2019 21:23
Vẫn sốt bác ơi, mà làm xong rồi nên đăng luôn
Đợt này nghỉ dài hạn thôi, sốt virus thốn vồn. Sắp tới còn thi cuối kỳ nữa
Đợi tác giả trở lại mình cũng làm lại luôn là vừa
07 Tháng năm, 2019 20:39
Đỡ đỡ chưa mà đăng sớm thế bác? :-/
06 Tháng năm, 2019 18:19
Ốm ah bác? -_- chả thông báo làm se lo sốt vó. Cứ nằm nghỉ ngơi thoải mái đi =))) Đừng nói khỏe hẳn, có hứng thì hẵng làm, không cứ gắng gượng ra định kỳ quá xong ốm se lại lo :))
06 Tháng năm, 2019 17:14
Oạch. Bác ốm á. Thôi thì chúc bác tĩnh dưỡng sớm khôi phục 10 thành công lực.
06 Tháng năm, 2019 08:53
Sốt nằm sml rồi bác ơi, chương mới làm được một nửa thì ngửa
05 Tháng năm, 2019 23:59
Thớt bận hay chương mới dài mà up lâu thế? :v
05 Tháng năm, 2019 23:58
Cả hai :v Với cả bác sẽ thấy vũ khí chính của lão Phi Chân =)))
05 Tháng năm, 2019 15:09
Ơ, có tới 18 chương chỉ nói về mấy trò bựa của mấy bố bạch vương thôi ấy hả bác. hay là sẽ nói về sự tích của cái tên Giang Nam đánh mặt vương của lão Phi Chân.
04 Tháng năm, 2019 23:03
18 chương :)))
04 Tháng năm, 2019 20:17
Thớt ới, kiểu này còn kéo dài nhiêu chap thế.
04 Tháng năm, 2019 20:16
tự dưng đang tươi sáng lại qua kiểu thế này đúng là ...
03 Tháng năm, 2019 21:41
chương mới khó nuốt quá
02 Tháng năm, 2019 13:43
lâu rồi mới đọc một bộ hay thế này cám ơn cvter nhiều nhé ^^
30 Tháng tư, 2019 08:31
Hiểu rồi, thank thớt :)))
30 Tháng tư, 2019 08:22
Ít nhất 2 ngày nữa mới có chương mới nhé các bác, chương này hơn 7k chữ với nội dung khá là đau não
30 Tháng tư, 2019 08:19
Mình làm mỗi bộ này chứ không phải làm cả chục bộ cùng lúc như lão Bún
Mà cv thì bạo chương nhanh lắm, có text thì laoox ấy làm một tuần bằng cả tháng của t
29 Tháng tư, 2019 23:14
Thớt cố làm bộ này đến khi end nha -_- lão Bún nói làm tôi sợ vãi chưởng :((
28 Tháng tư, 2019 22:30
Đùa mà thật, thật mà đùa =))
26 Tháng tư, 2019 23:49
"Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng" ôi cười bò.
24 Tháng tư, 2019 22:15
lão Bún hết tháng này có rảnh thật không đấy -_- đợi bom lâu kinh khủng :))
24 Tháng tư, 2019 11:01
Học về muộn cộng chương dài bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK