Hoàng thượng cao cư tọa ỷ, liếc nhìn ta, nghi ngờ nói: “Sao? Hắn còn rất có vấn đề?”
Chỉ một câu nói này, trong mắt Võng Lượng nổi lên chút kinh ngạc. Hiển nhiên thái độ và ngữ khí của hoàng thượng không khớp với tình báo nàng nhận được.
Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, thiếu niên thiên tử, thống trị giang sơn hơn ba mươi năm. Lời nói của hắn chính là thánh chỉ, nói một câu ngôn xuất pháp tùy, còn coi như khinh thường sỉ nhục. Bởi vậy lời nói cử chỉ tự có sự cao quý mà người ngoài khó đạt đến, đó là đặc chất người tại thượng vị mới có, không thể biến đổi theo phục sức của hắn. Lúc nói chuyện, hoàng thượng có uy nghiêm thiên tử bức nhân mà tới, hơn nữa ánh mắt hắn và giọng nói của hắn với ta cũng không tôn kính.
Trong mắt Võng Lượng, ta hẳn là Chung công tử thuộc hạ của Dạ La bảo, những người này đều là thuộc hạ của ta. Nhưng hiển nhiên bây giờ nàng nhìn ra, kỳ thực địa vị của ta trong đoàn thể này không cao, mà thật ra địa vị của hoàng thượng cao hơn ta. Chỉ một câu nói, Võng Lượng có thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, từ điểm này là biết, nha đầu Võng Lượng không phải thông minh bình thường.
“Nha đầu, ngươi định làm gì?”
Ta dùng truyền âm pháp, thấp giọng cảnh cáo nàng.
Trong mắt Võng Lượng thoáng qua chút xảo trá, trợn trắng mắt nhìn ta, tiếp tục nói: “Đám hồ đồ các ngươi, chẳng lẽ không biết kỳ thực hắn võ...... Ô!”
Còn chưa nói hết bốn chữ ‘Võ công kỳ cao’, Võng Lượng thống khổ la lên.
Hoàng thượng kỳ quái nói: “Nàng làm sao vậy?”
Đột nhiên Võng Lượng không ngừng co quắp, dường như không thể chống cự đau đớn, giống toàn thân đang rút gân. Nếu lực đạo không sớm bị ta phong bế, lần này phải đánh vỡ toa xe.
Độc Cô bình tĩnh nói: “Lúc chúng ta tìm thấy, hình như nàng cũng đang điều dưỡng do tẩu hỏa. Lần này bị chúng ta bắt đi, nói không chừng vì chưa kịp điều trị, có hoạn căn.”
Hoàng thượng ‘Ừ’ một tiếng, đưa tay vỗ vào lưng Võng Lượng, hơi vận khí, lộ vẻ kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ này quả nhiên không phải nữ đồng bình thường. Nội lực của nàng không kém hảo thủ nhất lưu trên giang hồ. Nếu nội công không tẩu hỏa tự phong chư mạch, sợ rằng không dễ hàng phục.”
Nhưng ta biết triệu chứng của Võng Lượng không phải do nội công tẩu hỏa. Kỳ thực Huyết Yêu Tằm Biến Pháp của nàng tuy có phong hiểm, nhưng nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma không cao. Biện pháp này tuy kỳ dị, nhưng không có bao nhiêu tính công kích, đương nhiên không quá ảnh hưởng đến mạch khí chủ quản nội công. Bây giờ chắc nàng cảm thấy toàn thân như bị trăm ngàn lực đạo vặn vẹo lôi kéo, đó là thống khổ tan thành mảnh vỡ.
“Đây là tâm thức.” Võng Lượng run rẩy trừng ta, làm khẩu hình như sau: “Ngươi biết dùng tâm thức nhập mộng! Rốt cuộc ngươi là ai! ?”
“Không hổ là đệ tử Vân Thiên cung, kiến thức không tầm thường. Ta chôn một luồng tâm thức trên người ngươi, khi ngươi muốn bóc trần thân phận ta, cho dù là động niệm hơi sâu, cũng sẽ dẫn tới kiếp nạn này. Ta dùng nội lực phong bế chư mạch bách huyệt của ngươi, khi tâm thức tác động, luồng nội lực này sẽ bắt đầu bóp méo kinh mạch. Nếu ngươi không chịu dừng lại, sẽ đến chết mới thôi. Đây gọi là Dạ La Thiên Ti, ngươi không phải lần đầu thân mật với võ công này.”
Võng Lượng thống khổ không chịu nổi, nhưng tâm tư chuyển rất nhanh.
“Dạ La...... Thiên Ti...... Ngươi là Dạ La bảo chủ?”
“Ta đã bảo ngươi, không nên tùy tiện nói ra chuyện của ta. Đây là ngươi tự tìm đường chết, trách được ai?”
Gương mặt xinh đẹp của Võng Lượng tái đi, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, dường như biết thịt trên thớt gỗ, rốt cuộc trung thực hơn.
Nói lại lời đã khai với ta cho hoàng thượng.
Lần này ngắn gọn hơn nhiều, dường như nàng không có nhiều kiên nhẫn với đám hoàng thượng, hoặc là bị ta chế phục làm nàng bực bội, có vẻ hơi tí là cắn người. Nhưng rốt cuộc vẫn hỏi thăm được tình báo.
Hoàng thượng nghe xong thở dài một hơi.
“Thì ra Y Nhân không việc gì! Quá tốt rồi!”
Chúng ta vẫn cho rằng đại tiền đề là Thẩm lão đại đã rơi vào tay A Bất Lặc Tư, với thói quen súc dưỡng nô lệ của người Bắc Cương còn có sự vô pháp vô thiên của Quỷ Vực Nhất Hỏa, rất khó tưởng tượng lão đại sẽ được trọng đãi. Mà lão đại lại có tính cách kiên cường bất khuất, nếu như nổi xung đột, sợ rằng có thể lo cho tính mệnh. Nhưng hóa ra Thẩm lão đại phá vây chạy đi, đây chính là tình trạng hoàn toàn khác biệt. Ngay cả Võng Lượng cũng nói không thể đuổi kịp, xem ra Quỷ Vực Nhất Hỏa không thể bắt được nàng.
Kỳ thực lúc nghe nói chuyện này, ta có cảm giác quả là thế. Dù sao tuy tiềm kình tâm thức ta lưu trên người lão đại không nhiều, nhưng công năng chủ yếu không phải để lão đại sử dụng, mà là tăng cường khai phá tiềm lực của nàng trên đường đi, và có thể kéo lại tính mệnh vào giây phút cuối cùng.
Mà tâm thức này cũng tương tự với tình trạng của Võng Lượng bây giờ, sẽ phát động khi Thẩm lão đại rơi vào tình trạng hẳn phải chết. Ta lưu lại phương thức sử dụng của Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công bên trong, cho dù sử dụng với công lực của bản thân lão đại, hẳn có thể đánh cho bất kỳ đối thủ nào không kịp trở tay. Đương nhiên nếu đối phương là Tuyệt Thánh thập tọa thì là chuyện khác.
Hoàng thượng nhẹ nhàng lau nước mắt, thở dài: “Trời phù hộ Thẩm gia! Trời phù hộ Thẩm nhị đệ! Rốt cuộc ta không có lỗi với ngươi, đứa nhỏ này giữ lại được.”
Không ngờ hoàng thượng khóc. Hắn không biết ta lưu lại tâm thức tiềm kình trên người Thẩm lão đại. Có lẽ tuy gượng chống đi đường, nhưng kỳ thật người thông minh như hắn, làm sao không thể đoán được Thẩm lão đại đã lành ít dữ nhiều? Chúng ta đi Hồ Châu chuyến này, nói là nghĩ cách cứu viện, nhưng hoàng thượng khăng khăng muốn mời lão trang chủ Lạc Kiếm sơn trang ra đối phó A Bất Lặc Tư, rất có đấu chí tiêu diệt, kỳ thực giống đi báo thù cho Thẩm lão đại hơn. Bây giờ biết được Y Nhân không việc gì, tính cách hoàng thượng vốn hào sảng thẳng thắn, lập tức nước mắt không thể ngừng lại.
Hoàng thượng chẳng những là thanh mai trúc mã với cha Thẩm lão đại, còn là huynh đệ khác họ. Thẩm gia chỉ còn lão đại và Cuồng công tử, cũng khó trách hoàng thượng cảm khái như vậy.
Không chỉ hoàng thượng, trong xe cũng có người khác quan tâm Thẩm lão đại. Tô Hiểu nước mắt nước mũi đầy mặt, Đường Dịch cũng hiếm thấy thở phào nhẹ nhõm. Thẩm lão đại có ơn tri ngộ với hắn, có lẽ đoạn đường này hắn cũng rất căng thẳng. Về phần Long Tại Thiên —— fan hâm mộ chung thân của lão đại thì vui đến suýt lăn lộn dưới đất, như tôm sống lên bờ, nhảy nhót tưng bừng.
Hoàng thượng trông thấy Long Tại Thiên như vậy, cười mắng: “Gia hỏa này, đúng là lì lợm đã quen! Lại làm ta mất mặt, cẩn thận ta gọi người đánh gậy ngươi.” Tuy nói như thế, nhưng không ngừng mỉm cười. Hiển nhiên nghe nói Thẩm lão đại không lo tính mệnh, cả người được thả lỏng. Dọc theo con đường này, hoàng thượng tuy không phải không có nụ cười, nhưng đó là ngự hạ chi đạo của hắn, không muốn để thủ hạ nhìn ra cảm nhận trong lòng mình. Chỉ có thời khắc này, câu cười mắng này, mới là bật cười từ trong tâm.
Võng Lượng thấy một đống người Trung Nguyên cười nở hoa bên cạnh nàng, cảm thấy vô cùng chán ghét, dứt khoát chôn mặt giữa đùi, coi mình không tồn tại.
Tô Hiểu thì lại gần, đưa một chiếc khăn tay trắng cho ta: “Này.”
“Làm gì?” Ta trợn trắng mắt nhìn Tô Hiểu, “Ngươi khóc như mèo hoa, giữ lại cho mình dùng.”
Nhưng Tô Hiểu nhìn ta chằm chằm, một lát mới nói: “Minh đại ca, ngươi không khóc sao?”
“Nói mò! Sao ta lại khóc?”
Tô Hiểu lại nhìn chằm chằm ta một hồi, vẫn nhét khăn tay vào ngực ta: “Chung quy là dùng tới.”
Ta khinh thường hừ một tiếng, ra khỏi toa xe.
Ta kéo cổ áo, tùy ý hàn phong thổi vào cổ, làm bản thân thanh tỉnh hơn. Tô Hiểu yên lặng không lên tiếng đi theo sau, không có ý nói chuyện.
Kỳ thực, bắt đầu từ ngày nghe nói lão đại xảy ra chuyện, ta đã hơi hối hận.
Vì sao ta không kiên trì với ngươi?
Biết rõ Bạch Vương thất quan không phải đối tượng dễ đối phó, vì sao ta vẫn để ngươi lên đường một mình?
Vô ý thức, dường như ta coi nữ hài mười chín tuổi đó, là đối tượng quá mức kiên cường, thậm chí có thể dựa vào.
“Không trách ngươi.” Tô Hiểu đột nhiên nói: “Ngươi cũng đừng trách mình.”
“......”
Dường như ngay cả Tô Hiểu cũng phát giác được tâm sự của ta.
Ta nhìn lên trời xanh, hàn phong lạnh thấu xương, nhưng tâm tình của ta đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lão đại...... Dù sao...... Ngươi không xảy ra chuyện gì.
Ta cầm lấy khăn tay trong ngực, đưa lên mặt...... Hung hăng lau nước mũi, sau đó ném cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu ‘Á’ một tiếng: “Buồn nôn chết! Ngươi không được qua đây!”
“Sợ cái gì, hảo huynh đệ!”
“Bỏ đi! Bẩn chết!”
Lão đại, ngươi chờ một chút, ta và các huynh đệ sẽ đi đón ngươi trở về.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK