Lại, lại phải đi? ! Đây là hoạt động ta không muốn làm với Tĩnh An nhất a.
Lương mụ mụ thấy ta đứng tại chỗ, cứng nhắc lặp lại: "Mời phò mã gia di giá."
Ta gãi đầu thống khổ nói: "Chớ quấy rầy...... Ta muốn tĩnh lặng."
"Ôi!" Tĩnh An đột nhiên ngẩng đầu, mừng khấp khởi nói: "Tướng công tìm ta?"
Đừng nhớ mình có mình có nhũ danh vào lúc này a! !
Lại nói với khí chất cao nhã của ngươi, nghĩ thế nào cái tên Tĩnh Tĩnh này cũng quá dễ thương a!
Đến gian phòng của hai người chúng ta, trên giường nguyệt động thức, một tấm chăn long phượng tiên diễm rất dễ thấy. Ta nhớ, đêm bái đường thành thân năm đó cũng không khác thế này mấy, đêm nay còn phải làm sao?
Ta hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống, ánh mắt vừa vặn đụng vào người Tĩnh An.
Nàng luôn nhã nhặn phóng khoáng, lại ngượng ngùng xấu hổ nói: "Đêm nay...... Để nô gia hầu hạ tướng công, được chứ?"
Ta ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Công chúa, không phải ta đã nói, Đại Phương Vô Ngung Đại Âm Hi Thanh Đại Châu Trứu Tử Vô Song Tịch Tà Bá Vương Thiên Công ta luyện không thể gần nữ sắc sao?"
Tĩnh An nghi ngờ nói: "Nhưng phò mã...... Vì sao mỗi lần ngươi nói danh tự của võ công này, dường như lại dài hơn, hình như lần trước không có bá vương a."
"Ài? Không có sao?" Ta sờ mũi, chân thành nói: "Đó là bởi vì ta lại luyện cao hơn."
Tĩnh An nháy nháy mắt to, cũng không biết tin hay không. Dù sao ta sắp không bịa nổi nữa......
Ta thực sự hết cách, quyết tâm bệ vệ ngồi xuống giường, cởi hai chiếc giày chiến lớn, một cước đạp xuống đất đá hai chiếc giày ra. Tiếp theo vén chăn, thô lỗ nằm thành hình chữ đại.
Tĩnh An nhìn dáng vẻ thô bỉ của ta, chẳng những không trách cứ, trái lại cười ha ha: "Phò mã ra sức vì nước, thật là vất vả, chuyện ở Bắc Cương giải quyết xong chưa?" Dứt lời một đôi nhu đề trắng nõn nhẹ nhàng xoa bóp, từ bắp đùi của ta, chậm rãi nhẹ nhàng bóp lên.
Này này! Động tác nào của ta cho ngươi ảo giác ta ra sức vì nước a! Hôm qua ta còn đi Thiên Hương uyển ngủ một đêm, căn bản không đi Bắc Cương a!
Bây giờ nàng chỉ mặc váy lót, lộ ra phong tình mê người hoàn toàn khác ngày thường. Xưa nay nàng nhã nhặn tú mỹ, đi ra sảnh đường. Mà bây giờ, trên giường, nàng lại là vưu vật tuyệt thế nam nhân tha thiết ước mơ.
Nhưng ta thu liễm tâm thần, nhắm chặt hai mắt.
"Còn chưa đâu." Ta giả bộ buồn ngủ, dùng âm mũi khẽ nói: "Quân ân sâu nặng, nếu ta không cố gắng, sao xứng đáng hoàng thượng bồi dưỡng. Công chúa yên tâm, những tạp toái Bắc Cương không phải đối thủ của ta, đợi một thời gian nhất định trở về."
Nói xong giả bộ đã vô cùng buồn ngủ, vội vàng giả vờ ngáy, ra vẻ đã ngủ. Công chúa thấy ta buồn ngủ cũng không nói gì.
Không biết qua bao lâu, công chúa bỗng nhẹ nhàng gọi: "Phò mã, phò mã...... Ngươi đừng vờ ngủ, ta biết ngươi tỉnh."
"Ngươi...... Nơi đó thực sự quá hoạt bát. Căn bản không lừa được người."
Ta suýt nhảy dựng lên!
Chết rồi! Ngươi đang nhìn chỗ nào a!
Ta hơi ngồi dậy, trông thấy hai má công chúa đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của ta, trong chăn xuất hiện tình trạng nguy hiểm nhất trụ kình thiên. Nhìn cái gì vậy! Tất cả do ngươi xoa bóp sai a! Nếu không do ngươi ấn vào chỗ quá mẫn cảm, tuyệt sẽ không như vậy a!
"Công chúa, không phải ta đã nói rồi sao? ! Ngươi ——"
Nói đến đây lại kinh ngạc không nói nên lời.
Dưới ánh nến u ám, chỉ thấy trên giường, mỹ nhân mang danh hào thê tử của ta cầm một cái yếm gấm trắng tinh trong tay. Ta vừa thấy đầu óc suýt nổ!
Cởi nội y ra, mỹ nhân nhã nhặn chỉ khoác áo ngoài bằng sa mỏng, ngồi trên giường. Đường cong sát người lộ ra biến hóa nhìn thấy mà giật mình. Hai ngọn núi tuyết như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám, thỉnh thoảng hiện lên một vệt bạch quang, tin tưởng chính là thịt tuyết phản chiếu ánh trăng. Giống như chủ nhân hiếu khách nhất, bưng ra một quả đào non mềm tròn trịa tiếp đãi. Ta vừa nhìn đến, suýt không nhịn được há miệng cắn.
Nàng thẹn thùng, mặt nổi mây đỏ, thân eo lại như không có khí lực, không thể không tựa vào ngực ta. Cả người vụng về nhào vào ta. Ta đang ngồi dậy, vừa vặn đập vào mặt, được chiêu đãi một trận no nê. Da thịt trắng bóng dao động trong mắt, mặt phẳng non mềm tuyết bạch vô ngân, thấy rõ vài mạch máu xanh nhạt. Không nhịn được mở miệng ngậm, tuyết cơ trắng nõn trơn trượt vào miệng, mỹ nhân a một tiếng run rẩy toàn thân.
Trong hơi thở lẫn lộn một chút vui sướng rõ ràng, lại chứa sự mê loạn muốn quấy tung suy nghĩ cùng lý trí của con người.
Trong mũi tràn đầy điềm hương, da thịt như bôi qua một lớp sữa mật bị ta nhấm nháp nhiều lần. Ngoại trừ nhục cảm non mềm nhu mập ra, còn mút đến trong phòng vang vọng tiếng nước.
Nếu đây là quả đào, dường như hơi minh bạch vì sao Tôn hầu tử đại náo Thiên Cung, bất chấp tất cả cũng phải nếm thử vị bàn đào.
Ta thỏa thích nhấm nháp vẻ đẹp của đào tươi, mỹ nhân trên người kêu không ra hình thù gì. Không lâu sau hai người chúng ta nhìn nhau, trong ánh mắt của nàng đầy nước, nhưng không khí xung quanh lại trở nên khô nóng, hai người chúng ta bị lây nhiễm. Thân thể bỗng nóng lên.
Mị nhãn của mỹ nhân như sóng: "Tướng công...... Ngươi yêu nô gia đi."
Mùi thơm say lòng người vào mũi, ta dần cảm thấy hừng hực. Trở tay ôm thân thể mềm mại nóng hổi của giai nhân trong lòng!
......
......
Cũng không biết qua bao lâu.
Ta lặng lẽ đứng dậy, ngồi ở đầu giường, nhìn mỹ nhân nửa thân trần ngủ say bên cạnh một lát —— với tướng ngủ bị điểm ngã mà nói, cũng coi như rất ngon —— thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ta thu tay lại, điểm nàng ngủ thiếp đi.
Ta tự vấn, không tính là một người rất chính nhân quân tử, cũng không ngại truy tìm chút vui vẻ trong hoan tràng. Nhưng chiếm đoạt thân thể công chúa, chuyện đó lớn lắm.
Ta không chào hỏi, lần nữa đi không từ giã.
************
Lúc hừng đông, Tĩnh An công chúa chậm rãi tỉnh lại.
Nàng nhìn lướt qua hỗn loạn trên giường, nhìn xuống thân thể mình, chậm rãi ngồi dậy. Cứ trần trụi như vậy, hai chân xuống giường.
Tĩnh An khẽ gọi: "Lương mụ mụ."
Vú già ngoài cửa đợi đã lâu, đẩy cửa vào, trong tay sớm đã cầm quần áo để thay.
Lương mụ mụ tay chân lanh lẹ thay xiêm y cho Tĩnh An, biểu tình vẫn ngốc trệ, ngữ khí cứng nhắc nói: "Không giết được, thuốc không có tác dụng, hắn không ngủ một đêm, bọn sát thủ không dám đi vào. Hắn cũng không muốn chủ tử, vẫn còn võ công."
Gương mặt mê người của Tĩnh An công chúa dịu dàng nhã nhặn, đột nhiên biến đổi. Mặt vẫn là mặt này, người vẫn là người này, nhưng tất cả lại phát sinh biến hóa về chất.
Bình thường nàng như xuân phong hiểu lộ, đêm qua như một đám lửa hừng hực, nhưng hôm nay lại như một khối băng cứng, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn như một người khác.
"Mấy tháng trước ta yêu cầu cùng phòng với hắn, bức hắn từ Dạ La bảo đến Bắc Cương, trải đường cho Kim Ngân tông. Tất cả là vì bây giờ. Nhưng không nghĩ đến, hắn sẽ trở về tranh Hồng Trang phò mã...... Minh Phi Chân, ngươi thật giỏi."
Tĩnh An thì thầm hai câu, lạnh lùng nói: "Lần thất bại này không quan trọng, sớm muộn hắn, sẽ chết trong tay bản cung. Thông tri Kim Vương Tôn, ta đã sắp xếp xong thí tuyển. Chuẩn bị sẵn sàng chờ cưới Hồng Trang đi."
************
Lần này Tĩnh An lại thất bại.
Ta bước trên đường nhỏ về Lục Phiến môn, hồi tưởng giao phong đêm qua.
Chúng ta đấu ba năm, trong ba năm này nàng muốn cùng giường với ta vô số lần, phá võ công ta (đương nhiên đây là giả, cho dù cùng giường cũng không phá được võ công của ta), nhưng nàng vẫn không thể thành sự. Nhưng xưa nay nàng không lộ vết tích, cho nên ta cũng không thể bắt thóp nàng, không thể trở mặt với nàng.
Hai người chúng ta cứ lúc liền lúc đứt, ngoài sáng trong tối đánh nhau ba năm.
Mấy tháng trước, nàng lấy cớ muốn cùng phòng với ta, bức ta phải mượn cớ đi Bắc Cương để rời đi. Không nghĩ tới, bây giờ nàng còn muốn giúp Kim Vương Tôn lấy danh ngạch phò mã. Chuyện nàng mưu đồ, càng ngày càng đáng sợ.
Ta đã đoán sau lưng Kim Vương Tôn có người hỗ trợ. Nếu không, không thể đoạt được Dạ La bảo dễ dàng như vậy, còn cướp được vị trí tông chủ, cho nên không vội vã xuống tay với hắn. Biết người sau lưng hắn là Tĩnh An, ta càng thêm kiêng kỵ, tránh giao phong chính diện.
Ta sớm đã nói, thực sự Tĩnh An không nhã nhặn như bề ngoài.
Đội cái mũ mỹ nhân đệ nhất kinh thành cùng trưởng công chúa nhã nhặn thanh tú, lại có hùng tâm can đảm khó lường.
Ta cũng coi như hiểu rất rõ nàng.
Dù sao, bắt đầu từ đêm chúng ta thành thân, nàng đã muốn giết ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v
Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà.
VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không?
Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình
Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa
Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :))
Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh.
Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK