"Minh bảo chủ, xin lỗi không đi cùng được."
Thân thể yểu điệu mỹ diệu của nữ lang áo đen vụt qua, vọt lên từ mặt đất như tiên hạc, thân pháp nhanh hơn vừa nãy ít nhất ba thành. Nàng vẫn luôn ẩn giấu thực lực.
Nàng không dùng thân pháp khác, mà đá bay một cục đá, thân thể tung bay. Lúc thành tư thế đầu dưới chân trên, một cước đá vào tảng đá kia, cả người kinh phi như điểu, lướt nhanh đi. Đây là chiêu dùng để phi thẳng trong Dạ Bộ -- Dạ Vũ. Nàng không chỉ biết dùng, còn dùng tốt hơn rất nhiều người. Hiển nhiên còn thuần thục Dạ Bộ hơn ta tưởng tượng.
Mà trong đầu ta, bây giờ toàn là nghi vấn Tô Hiểu cùng công chúa đang làm gì a! ! Mặc dù bình thường Tô Hiểu tương đối giống nữ hài tử, nhưng dù sao cũng là nam nhân a! Nếu thú tính trong xương bạo phát thì làm sao bây giờ!
Cho dù không bộc phát, chỉ là cởi hết nằm cùng công chúa cũng không được a!
Lại nói ta chỉ điểm huyệt đạo công chúa, nhưng nàng chỉ không thể động đậy, không ngủ a! Chuyện Tô Hiểu làm do mị tâm đan, khẳng định công chúa có thể trông thấy, hơn nữa nhớ trong đầu. Vạn nhất ngày hôm sau tỉnh táo lại, Tô Hiểu có mấy cái đầu cũng không đủ bồi thường a!
Nhưng cho dù ta muốn quay đầu lại phi nước đại về Lục Phiến môn, ta cũng phải chờ nàng đi hết mười bước a!
Mới một bước nữ lang áo đen đã đi rất xa, dường như cả mảnh rừng nhỏ không đủ nàng lên xuống mấy cái. Sau khi nàng phi thêm mấy bước, thân ảnh duyên dáng chỉ còn là một điểm đen dưới bóng đêm. Ta vận hết thị lực, mới bắt kịp thân pháp của nàng, lúc đếm tới bước thứ chín, cơ hồ đã xa không thể thấy.
Không thể không nói chiêu này thật hay a.
Ẩn tàng thực lực bản thân, lợi dụng tình thế, cuối cùng còn bảo ta nhường trước mười bước. Toàn khoan vào nhược điểm ta sơ ý chủ quan a. Không thể không nói, thật sự là. . .
Ta yên lặng đếm tới bước thứ mười. Ngóng nhìn phương xa, thân ảnh yểu điệu của nữ lang áo đen đã dung nhập ánh trăng mênh mông, như biến mất.
Ta quay đầu nhìn lại, bên kia là phương hướng Lục Phiến môn. Nơi đó có thiên đại khó khăn chờ ta giải quyết.
Mà bên này, thì là một vụ cá cược có thể sẽ ảnh hưởng trọng đại. Ta phải đáp ứng làm một chuyện, tương đương với giao ra quyền tự chủ của mình. Quả thực là không thể ngốc hơn.
Ta nhắm hai mắt, yên lặng suy nghĩ một hồi.
Cộng khoảng cách từ nơi này đến Lục Phiến môn, còn có thời gian để đuổi kịp nàng, ta cẩn thận tính toán một lát. . . Hết cách rồi, phải nghiêm túc một chút.
Thể nội Dịch Cân nội lực, Thái Cực Tâm Pháp, Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công ba hợp một, vận chuyển như luân.
Ta mở mắt ra, trong mắt hiện lên xích hồng như máu.
***********
Nữ lang áo đen lao vùn vụt trong bóng đêm, nàng vừa vọt về phía trước vừa quay đầu lại nhìn, không nhịn được nở nụ cười tinh nghịch. Nàng nghĩ ra chủ ý này lúc thấy công chúa vào phòng, bây giờ quả nhiên đắc thủ, nàng rất đắc ý.
Bây giờ chắc Minh Phi Chân đang liều mạng chạy về Lục Phiến môn. Chờ hắn giải quyết chuyện bên kia rồi trở lại truy đuổi, chỉ sợ sớm đã quá một nén nhang.
Cho dù mình không nhúc nhích, chỉ chạy đến Lục Phiến môn Minh Phi Chân cũng dùng hết thời gian.
Nữ lang áo đen đang đắc ý, đột nhiên phát giác phía trước xuất hiện một đám màu đen, không biết là tùng lâm dã thụ hay đá núi. Nàng toàn lực lao nhanh không kịp dừng bước. Nàng vốn nhìn thời cơ cực nhanh, nhưng đám màu đen này chỉ có thể dùng đột ngột xuất hiện để hình dung. Lúc trước, khi nữ lang áo đen xác nhận cảnh tượng trước mặt thì không có thứ này.
Ngay sau đó nữ lang áo đen đâm vào. Mặc dù hơi cứng, nhưng ngoài ý muốn không đau.
Trái lại còn cảm nhận được cơ bắp mềm mại, còn có khí tức nam nhân. Nữ lang áo đen ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà vừa nãy nàng đâm vào ngực Minh Phi Chân.
Nữ lang áo đen vội vàng lui ra phía sau, lại thấy tay trắng căng lên, bị Minh Phi Chân nắm cánh tay phải mượt mà non mịn.
"Vậy mà ngươi đuổi kịp!"
Nữ lang áo đen nhìn thần thái hắn, liền biết hắn còn chưa trở lại Lục Phiến môn. Mặc dù đuổi kịp trong thời gian ngắn cũng làm cho nàng rất giật mình, nhưng như vậy chỉ kéo dài khoảng cách hắn về Lục Phiến môn.
Nữ lang mỉm cười nói: "Minh bảo chủ, hình như còn chưa tới một nén nhang a, ngươi bắt ta làm cái gì? Hơn nữa ngươi không trở về Lục Phiến môn, cẩn thận ngày này sang năm, phải đi ăn tiệc đầy tháng của hài tử công chúa điện hạ."
"Rượu gì cũng không vội."
Minh Phi Chân nắm cánh tay phải của nữ lang áo đen, trong mắt huyết quang lưu chuyển, như một mãnh thú muốn nuốt sống người ta. Hắn cười nói: "Khinh công cô nương cao tuyệt, quả nhiên là có chỗ bảo lưu, không bằng cũng để ta bộc lộ tài năng."
"Ngươi. . ."
"Cô nương nhớ kỹ, Dạ Vũ -- dùng thế này."
Minh Phi Chân giống nữ lang áo đen trước đó như đúc, một cước đá một hòn đá nhỏ lên. Sau đó đầu dưới chân trên, mũi chân vừa vặn đá vào cục đá nhỏ kia.
Hòn đá này không lớn hơn tảng đá vừa nãy của nữ lang áo đen, nhưng hòn đá không bị đá bay như nữ lang áo đen, mà bắt đầu sinh ra biến hóa. Nội lực áp súc khiến mặt ngoài hòn đá nhỏ bắt đầu xuất hiện vết nứt, tiếp theo nát bấy. Mà trong đó phóng xuất ra lực phản chấn to lớn.
Dạ Vũ, cũng là thân pháp khá cao thâm trong Dạ Bộ, là một trong những tuyệt kỹ khó nhất.
Rất nhiều người, bao gồm các sư huynh đệ của Minh Phi Chân đều hiểu lầm, cho rằng nó là một môn thân pháp xảo diệu cần tập luyện trăm ngàn lần. Cho nên thiên chuy bách luyện, tư thế giống như đúc, nhưng vẫn không học được.
Trên thực tế, bọn hắn đều hiểu sai. Dạ Vũ không phải bộ pháp, mà là nội công. Thậm chí cả Dạ Bộ, cũng là một bộ nội công. Mà Dạ Vũ thì là phương pháp sử dụng chân khí cùng lực phản chấn trong đó.
Chẳng hạn, nếu đây không phải là một cục đá, mà là một mặt tường, thì sẽ rất dễ hiểu. Vận chân khí toàn thân vào mũi chân đá lên tường, đương nhiên lực phản chấn sẽ lớn đến kinh người. Mà khi người sử dụng mũi chân tập trung lực đạo vào cục đá, lấy điểm thay mặt. Bởi vì mặt tường liên thể, rất khó một cước đá nát một bức tường để đổi lấy lực phản chấn to lớn. Cho nên dùng cục đá thể tích nhỏ, dễ vỡ là tốt nhất.
Cú đá này, làm cho Minh Phi Chân cùng nữ lang áo đen dùng tốc độ nhanh hơn vừa nãy mấy chục lần, hóa thành một bóng đen mắt thường không thể nhìn thấy bay ngang bầu trời đêm.
Kế tiếp, nữ lang áo đen tin tưởng đây mới là toàn diện Dạ Bộ. Nàng cho rằng Minh Phi Chân không sử dụng Dạ Vũ, mà sử dụng một thân pháp nhanh hơn.
Nhưng đây đã tiến vào lĩnh vực nữ lang áo đen không thể hiểu được. Nàng không thể nói rõ ra được khinh công vận hành như thế nào.
Thân ảnh hai người bọn họ nhanh đến không thể tin nổi, nữ lang áo đen chưa từng thấy thân pháp nhanh như vậy. Trong nháy mắt còn tại sơn lâm, một lát sau đã tại nông địa, một cái chớp mắt tiếp theo lại như ở bờ sông. Dường như cảnh tượng xung quanh bị thân pháp kinh thế hãi tục này cắt thành mảnh nhỏ, liên hệ của con mắt với ngoại giới càng bị phá hoại hầu như không còn. Cảnh tượng trước mắt như kính vạn hoa, khiến người không kịp nhìn, không, kính vạn hoa cũng do tay người rung động, tốc độ kém xa. Bọn hắn không tốn quá nhiều thời gian, đã về tới đại viện Lục Phiến môn.
Hai người đứng trên nóc nhà, vừa vặn nhìn vào gian phòng của Minh Phi Chân. Có thể từ cửa sổ trông thấy tình huống bên trong.
Tô Hiểu còn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, mà công chúa thì mộng đẹp say sưa, ngủ quy củ. Xem ra chưa phát sinh chuyện gì.
Nữ lang áo đen không ngờ khinh công của Minh Phi Chân đã đến trình độ kinh thế hãi tục như vậy, vừa nãy chứng kiến đến giờ vẫn còn sợ hãi.
"Ngươi, ngươi buông ra!"
Thấy hai người Tô Hiểu không sao, Minh Phi Chân không nói gì buông lỏng cánh tay nữ lang áo đen.
Nữ lang áo đen vội vàng nhảy qua một bên, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn: "Thật uy phong, thật sát khí a. . . Đây là khinh công gì?"
Minh Phi Chân im lặng không nói.
Nữ lang áo đen ngẩng đầu lên, trong mắt chợt hiện tinh quang, quát: "Nói!"
"Nói cũng vô ích." Minh Phi Chân yên lặng nói: "Nếu thi triển Dạ Bộ đến tận cùng, không đạt thần thông chi cảnh, không thể hiểu toàn bộ. Cho dù với tạo nghệ khinh công của ngươi, cũng vô pháp nhìn thấy ta di động thế nào."
Người đạt đến thần thông chi cảnh, về cơ bản đã không sống cùng thời gian với võ nhân bình thường. Chỉ là cảnh giới này huyền diệu khó giải thích, cực ít người có thể chạm đến, có thể ổn định phát động lại càng ít. Cho nên đây cũng không tính là một khuyết điểm của võ đạo.
Nữ lang áo đen lại hơi ảo não, dưới khăn che mặt hàm răng cắn môi dưới mềm mại, dường như mười phần không cam tâm.
"Minh bảo chủ, vì công chúa. . . Quả nhiên vẫn toàn lực ứng phó. Thật là kiêm điệp tình thâm a." Nữ lang áo đen cười nhạo nói: "Muốn giúp nô gia phá hoại Kim Vương Tôn cầu hôn, chỉ sợ không khác gì muốn làm phò mã a."
"Ta sẽ không làm phò mã." Minh Phi Chân thản nhiên nói: "Ta với Kim Vương Tôn là ân oán cá nhân, không liên quan đến chuyện khác."
"Ta mới không tin." Dường như nữ lang áo đen làm mặt quỷ dưới khăn che mặt, mới nói: "Ngươi có tư cách giúp chúng ta, có việc mà nói. . . Ta sẽ chủ động liên lạc ngươi." Dứt lời muốn rời đi.
Con mắt Minh Phi Chân đã khôi phục màu sắc bình thường, đột nhiên giơ tay ngăn cản: "Cô nương thua, nhưng vẫn chưa nói tên của mình. Thỉnh giáo phương danh cô nương."
Nữ lang áo đen cười nói: "Hừ, nô gia cũng không thua. Còn chưa tới một nén nhang."
Minh Phi Chân cười nói: "Vậy chúng ta tiếp tục so?"
Nữ lang áo đen dường như nhớ tới thân pháp vừa nãy của Minh Phi Chân, tự biết không bằng, rất xấu hổ nói: "Không thể so sánh! Ngươi lại khi phụ người!" Dậm chân, không ngờ thần thái thiếu nữ lại làm cho tim hắn đập nhanh.
Con ngươi nữ lang áo đen nhìn chằm chằm dáng vẻ ngơ ngác của hắn. Hồi lâu sau, mới hì hì một tiếng, nở nụ cười xinh đẹp không gì sánh được nói: "Ta tên Tuyệt Sắc."
"Tuyệt nào, Sắc nào?"
Nữ lang áo đen cười ha hả nói: "Tuyệt trong thảm tuyệt nhân hoàn, Sắc trong sắc quỷ lưu manh."
*: Thảm nhất nhân gian
Minh Phi Chân lẩm bẩm nói: "Tuyệt Sắc trong giai nhân tuyệt sắc. . ."
Nữ lang áo đen thấy hắn si ngốc, không nhịn được cười nói: "Ngươi chớ quên lời ngày hôm nay, ta sẽ tìm đến ngươi. Xin từ biệt!"
Thân ảnh yểu điệu lập tức lao đi.
Minh Phi Chân ngơ ngác nhìn bóng lưng nữ lang áo đen, không nói gì rất lâu. Sau một lát, mới đi xuống từ trên nóc nhà, vừa đi vừa thở dài.
Nghĩ đến chỗ buồn cười, không khỏi lắc đầu, gượng cười. Như bị tiểu thê tử tùy hứng trêu chọc, tuy biết nàng cố tình gây sự, nhưng đánh không đánh được, mắng không mắng được, nói nàng hai câu cũng thấy đau lòng, thật sự không làm gì được nàng.
Ai.
Từ nhỏ đã như thế, tùy hứng không nghe người ta khuyên. Nếu không phối hợp chơi đùa sẽ cáu gắt.
Nhưng, vì sao không trực tiếp nói với ta?
Ngươi không thích Kim Vương Tôn, ta sẽ đánh hắn cho ngươi. Ngươi không thích ta cưới công chúa, ta không cưới là được.
Ai cũng nói ta sủng ái ngươi lên trời. . . Ta sủng ái ngươi lên trời thì sao? Từ trước đến nay, ta sủng ái ngươi nhất.
Ngươi không muốn ta nhận ra ngươi, ta cũng đành giả câm vờ điếc.
Nhưng mà a.
Tiểu sư di, cho dù dịch dung hay cải trang, nếu ngươi thật muốn ta không nhận ra ngươi, sợ rằng phải đổi danh tự mới được.
Tuyệt Sắc.
Trên đời này ngoại trừ ngươi, ai nói Tuyệt Sắc?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK