Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được cự kiếm kình thiên tản mát ra khí thế khủng bố, Diệp Lạc nhịn không được rùng mình một cái, Giao Long màu vàng càng không dám đón đỡ, quay đầu bỏ chạy.

Vương Thanh Sơn rõ ràng muốn liều mạng, Hoàng Ngọc Hư tự nhiên không dám liều mạng.

Diệp Lạc theo sát phía sau, hắn cũng không điều khiển pháp bảo công kích Vương Thanh Sơn.

Kình Thiên Cự Kiếm xoay một cái, bay về hướng ngược lại, tốc độ đặc biệt nhanh.

Đánh không lại liền chạy, biết rõ không thể làm theo, đó là một thằng đần.

Lấy trạng thái hiện tại của hắn, nặng nhất là thương Hoàng Ngọc Hư, muốn chém giết Hoàng Ngọc Hư, độ khó tương đối cao.

Diệp Lạc chứng kiến một màn này, hơi sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Vương Thanh Sơn muốn liều mạng, cảm tình là lừa dối.

Lúc này, Giao Long màu vàng cách Kình Thiên Cự Kiếm khoảng vài dặm.

"Khốn kiếp, dám trêu chọc ta, muốn chết."

Miệng Giao Long màu vàng nói tiếng người, có chút tức giận, muốn đuổi theo Vương Thanh Sơn.

"Thiếu đảo chủ, giặc cùng đường chớ đuổi, người này là đệ tử của Tiêu Dao Kiếm Tôn, đảm bảo không được Tiêu Dao Kiếm Tôn ban xuống át chủ bài bảo vệ tính mạng, không cần thiết phải mạo hiểm, núi xanh không sợ không có củi đốt. Chờ khi ngươi tiến vào Nguyên Anh kỳ, chắc chắn hắn không phải đối thủ của ngươi. Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi! Nơi này là khu vực Thái Nhất Tiên môn khống chế, vạn nhất gặp phải người của Thái Nhất Tiên môn thì phiền toái."

Diệp Lạc mở miệng khuyên nhủ, giọng điệu thành khẩn.

Lời này của hắn rất có lý, con thỏ mà sốt ruột thì cũng cắn người. Hắn không dám chắc trên người Vương Thanh Sơn có lá bài tẩy bảo mệnh.

"Đuổi theo, ta không tin hắn có thể chạy được bao xa."

Giao long màu vàng phát ra một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, hóa thành một đạo độn quang màu vàng đuổi theo.

Diệp Lạc nhướng mày, thu hồi thi thể hai đồng bọn, đi theo.

Những nơi cự kiếm kình thiên đi qua, hư không truyền đến một trận tiếng xé gió chói tai.

Hoàng quang lóe lên, một đạo quang đoàn màu vàng chói mắt từ trong miệng Giao Long màu vàng bay ra, đánh về phía Kình Thiên Cự Kiếm.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, Kình Thiên Cự Kiếm bỗng nhiên thay đổi phương hướng, tránh thoát.

Ầm ầm!

Quang đoàn màu vàng đánh vào trên mặt biển, nước biển nổ bể ra, hiện ra một vòng xoáy lớn vài chục trượng, sóng biển cao vài chục trượng.

Cự kiếm kình thiên ở phía trước, Giao Long màu vàng đuổi sát không bỏ, Diệp Lạc đi theo sau cùng.

Môi hắn mấp máy mấy lần, hiển nhiên là đang truyền âm.

Cự kiếm kình thiên toả sáng hào quang, tăng nhanh độn tốc.

Sau nửa canh giờ, Giao Long màu vàng bỗng nhiên hóa thành hình người, sắc mặt Hoàng Ngọc Hư có chút tái nhợt, hắn lấy ra một viên dược hoàn màu lam ăn vào, lấy ra một cái phi chu màu vàng, nhảy lên.

"Nhanh lên, đừng lề mề."

Hoàng Ngọc Hư quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, thúc giục.

Diệp Lạc vội vàng tăng tốc, rơi vào trên phi thuyền màu vàng.

"Đi."

Hoàng Ngọc Hư quát khẽ một tiếng, một đạo pháp quyết đánh vào phía trên phi chu màu vàng. Đúng lúc này, tay áo Diệp Lạc bỗng nhiên bay ra một bóng đen, nhanh như chớp đánh về phía cánh tay Hoàng Ngọc Hư. Cùng lúc đó, tay áo Diệp Lạc run lên, bảy đạo ô quang bắn ra, đánh thẳng đến Hoàng Ngọc Hư.

Liên tiếp âm thanh trầm đục vang lên, bên ngoài thân Hoàng Ngọc Hư hiện ra từng miếng lân phiến màu vàng, bảo vệ toàn thân.

Một con rắn nhỏ hai màu vàng đen cắn vào cánh tay phải Hoàng Ngọc Hư, tròng mắt tiểu xà là màu xanh biếc, nó không thể cắn thương Hoàng Ngọc Hư, vảy vàng bảo vệ Hoàng Ngọc Hư.

Hai đạo ô quang đâm trúng sau lưng Hoàng Ngọc Hư, nhưng không thể đâm thủng thân thể Hoàng Ngọc Hư.

Ô quang rõ ràng là toàn thân phi châm màu đen, giống như có kịch độc.

Cái mông Hoàng Ngọc Hư bỗng nhiên mọc ra một cái đuôi thật dài, hung hăng đập lên người Diệp Thông, Diệp Lạc lập tức bay rớt ra ngoài, thổ huyết không thôi.

Kình Thiên Cự Kiếm ngừng lại, thanh quang lóe lên, hiện ra thân ảnh Vương Thanh Sơn. Y thu hồi chín thanh phi kiếm màu xanh, vội vàng ăn vào hai giọt Linh Nhũ ngàn năm, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng khôi phục hồng nhuận phơn phớt.

"Ngươi là thám tử của Thái Nhất Tiên môn? Hay là thám tử của Lãnh Diễm môn?"

Ánh mắt Hoàng Ngọc Hư lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lạc, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Hơn hai trăm năm trước, Hoàng Long đảo tham đồ linh thuật độc môn Phần Huyết Nhận của Diệp gia chúng ta, chế tạo thú triều tiêu diệt Diệp gia chúng ta. Diệp gia bốn trăm ba mươi lăm tu tiên giả toàn bộ bị giết, ta ra ngoài du lịch, may mắn tránh được một kiếp. Nhiều năm như vậy, ta nhẫn nhục chịu nhục nặng nề, khổ tâm tiếp cận tu sĩ Hoàng Long đảo. Sau khi gia nhập Hoàng Long đảo, ta làm rất nhiều chuyện trái lương tâm, chính là vì hôm nay, ta không giết được Hoàng Long chân nhân. Bất quá có thể giết ngươi, nếu ngươi chết, biểu tình của Hoàng Long chân nhân nhất định rất dễ nhìn."

Mặt Diệp Lạc lộ vẻ dữ tợn, cuồng tiếu nói.

Vì báo mối thù diệt tộc, hắn nhận tặc làm cha, làm rất nhiều chuyện trái lương tâm, chính là vì một ngày kia có thể báo thù.

Bên cạnh Hoàng Ngọc Hư vẫn luôn có hộ vệ Kết Đan kỳ, tu vi Diệp Thông quá thấp, không cách nào một kích đắc thủ, đây là cơ hội tốt nhất.

"Giết ta? Chỉ bằng một đầu Mặc Kim Linh Xà và một ít phi châm rèn độc? Ngươi cũng quá coi thường bổn công tử rồi."

Hoàng Ngọc Hư cười lạnh một tiếng, chân phải bắt lấy rắn nhỏ, dùng sức bóp một cái, đầu rắn nhỏ lập tức nổ tung, hai mũi phi châm màu đen từ trên lưng y bay ra.

"Loại độc bình thường đương nhiên không thể làm gì được ngươi, mê tiên tán của Thập tuyệt độc! Không bao lâu nữa ngươi sẽ mất đi tất cả pháp lực, không khác gì phàm nhân."

Diệp Lạc cuồng tiếu nói, trong mắt sát ý ngập trời.

Vương Thanh Sơn nhíu mày, thờ ơ lạnh nhạt, y không chắc Hoàng Ngọc Hư và Diệp Lạc có phải đang diễn kịch hay không.

Nghe được ba chữ "Thập Tuyệt độc", sắc mặt Hoàng Ngọc Hư biến đổi. Đừng nói tu sĩ Kết Đan, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trúng phải Thập Tuyệt độc cũng sẽ gặp phiền toái. Nếu vận khí không tốt, thân tử đạo tiêu cũng là chuyện có thể xảy ra.

Phi chu màu vàng dưới chân Hoàng Ngọc Hư phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Diệp Lạc đương nhiên sẽ không để hắn như ý, vội vàng nói với Vương Thanh Sơn: "Vương đạo hữu, đừng để hắn chạy thoát, hắn trúng phải Thập Tuyệt độc, chạy không xa đâu."

Dao găm màu vàng trong tay gã bổ vào hư không một cái, một mảng lớn lưỡi dao màu vàng bay ra, bổ nhào về phía Hoàng Ngọc Hư.

Hắn há miệng phun ra một đạo hoàng quang, hóa thành một thanh phi đao màu vàng dài khoảng ba thước, cả người chui vào trong phi đao màu vàng, phi đao màu vàng đại thịnh quang mang, hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, bay thẳng đến Hoàng Ngọc Hư, tốc độ tương đối nhanh.

Vương Thanh Sơn thấy cảnh này, tay phải bổ vào hư không một cái, một đạo hồng quang bắn ra, rõ ràng là một thanh phi kiếm bọc lấy hỏa diễm màu đỏ, chính là linh thuật Xích Diễm Kiếm.

Trước khi biết rõ chân tướng sự việc, hắn sẽ không dễ dàng mạo hiểm, lòng người khó đoán, ai biết Diệp Lạc có phải đang diễn kịch hay không, dù sao Thập Tuyệt độc cũng không phải rau cải trắng, nào dễ dàng lấy được như vậy.

Trong mắt Hoàng Ngọc Hư lóe lên vẻ tàn khốc, thu hồi phi thuyền màu vàng, bên ngoài thân sáng lên vô số Linh văn màu vàng, hóa thành một đầu Giao Long màu vàng hình thể to lớn, há miệng phun ra một đoàn hoàng quang, đánh về phía cầu vồng màu vàng.

Ầm ầm!

Cầu vồng màu vàng chém nát hoàng quang, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt giao long màu vàng, vuốt phải giao long màu vàng hung hăng đánh về phía cầu vồng màu vàng.

Một tiếng kim thiết giao kích trầm đục vang lên, cầu vồng màu vàng trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, còn chưa dừng lại, một đạo hắc ảnh bắn nhanh đến, đánh cầu vồng màu vàng bay ra ngoài.

Hoàng quang lóe lên, hiện ra thân hình Diệp Thông, hắn há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt trắng bệch xuống.

"Vương đạo hữu, trong người hắn không phải là Mê Tiên Tán Thập Tuyệt Độc, mà là Huyết Cưu Độc. Độc này cũng không phải không thể giải, người trúng độc sử dụng càng nhiều pháp lực, trúng độc càng sâu, càng khó hóa giải. Vì báo thù diệt tộc, ta nhẫn nhịn hơn hai trăm năm, ta không muốn nhịn nữa. Hôm nay không phải hắn chết, chính là ta vong, ngươi tự mình làm, ta không ép buộc."

Diệp Lạc trầm giọng nói, bên ngoài thân hiện ra một mảng lớn Linh văn huyết sắc, một tầng hỏa diễm huyết sắc xuất hiện bên ngoài thân, khí tức cả người hắn trở nên uể oải, hóa thành một đạo cầu vồng huyết sắc dài mấy trượng, bay thẳng đến Hoàng Ngọc Hư.

"Phần Huyết Nhận! Quả nhiên ngươi là dư nghiệt của Diệp gia."

Ánh mắt Giao Long màu vàng trở nên ngưng trọng, ngữ khí có chút bối rối.

Linh thuật Phần Huyết Nhận, thuật này dùng tinh huyết bản thân người thi pháp làm vật dẫn, đây là công kích tự sát, đây là linh thuật truyền thừa của Diệp gia, năm đó Hoàng Long đảo vì muốn đạt được môn linh thuật này, chế tạo thú triều tiêu diệt Diệp gia, đạt được môn linh thuật này.

Môn linh thuật này là công kích linh thuật, bất quá là công kích tự sát, hiếm có người tu tiên sử dụng.

Cái đuôi Giao Long màu vàng hung hăng đập vào trên mặt biển, tóe lên sóng biển cao vài chục trượng, ngăn trước người.

Giao Long màu vàng xoay một vòng, muốn chạy trốn, một đạo phi kiếm màu đỏ bắn nhanh đến, bổ vào trên người Giao Long màu vàng.

Một tiếng trầm đục vang lên, một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ cấp tốc lan tràn ra, bao lấy non nửa thân thể Giao Long màu vàng.

Huyết quang chợt lóe, một đạo huyết sắc cầu vồng xuất hiện trước mặt giao long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK