Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Trường Sinh khoát tay, Cửu Khúc Thần Sa Hồ từ đó bay ra, tiếng rít nổi lên. Vô số cát nhỏ màu vàng từ đó bay ra, hóa thành một thanh cự kiếm màu vàng dài hơn ba mươi trượng, khí thế hung hăng chém về phía Hỏa Lân Đồn.

Hỏa Lân Đồn lần nữa phun ra một cỗ sóng âm màu đỏ, đón lấy cự kiếm màu vàng.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cự kiếm màu vàng bị sóng âm màu đỏ đánh nát, hóa thành một mảnh cát mịn màu vàng.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, cát mịn màu vàng quay tít một vòng, hóa thành mấy trăm thanh phi đao màu vàng, chen lấn tranh nhau chém về phía Hỏa Lân Đồn.

Cùng lúc đó, Trần Nhất Long bấm kiếm quyết, cầu vồng màu xanh xoay một cái, hóa thành một con mãng xà màu xanh hình thể to lớn, nhào về phía Hỏa Lân Đồn.

Tôn Hồng Ngọc ném dao găm màu đỏ trên tay vào hư không, đón gió tăng vọt lên, biến thành một thanh cự nhận màu đỏ dài hơn mười trượng, linh quang lưu chuyển không ngừng.

Nàng bấm pháp quyết, phụ cận lưỡi dao khổng lồ màu đỏ hiện ra trên trăm đạo đao ảnh màu đỏ, nhanh như sấm chém tới Hỏa Lân Đồn, phát ra từng đợt tiếng xé gió chói tai.

Mấy trăm thanh phi đao màu vàng bổ vào trên màn sáng màu đỏ, vang lên một trận "Đôm đốp" trầm đục.

Mãng xà màu xanh mở ra miệng to như chậu máu, răng nhọn sắc bén cắn vào trên màn sáng màu đỏ, truyền ra một trận trầm đục.

Hơn trăm đạo đao ảnh màu đỏ đánh vào trên màn sáng màu đỏ, màn sáng màu đỏ vỡ nát, đao ảnh màu đỏ trảm lên thân Hỏa Lân Đồn, cũng không thể thương tổn Hỏa Lân Đồn.

"Grào!"

Hỏa Lân Đồn phát ra một tiếng gầm giận dữ, phun ra một cỗ sóng âm màu đỏ, quét ra bốn phía.

Phi đao màu vàng hóa thành một mảng lớn cát mịn màu vàng, bay rớt ra ngoài, đao ảnh màu đỏ hóa thành từng điểm hồng quang tiêu tán, cự mãng màu xanh khôi phục bản thể.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, cát vàng cuồn cuộn một hồi, hóa thành hơn một ngàn phi châm màu vàng thật nhỏ, trong tiếng xé gió "xùy xùy" đánh về phía Hỏa Lân Đồn.

Hỏa Lân Đồn không dám đón đỡ, đang muốn tránh né, một đạo cầu vồng màu đỏ bắn nhanh tới, hóa thành một dải gấm màu đỏ, như thiểm điện cuốn lấy Hỏa Lân Đồn.

Bên ngoài thân Hỏa Lân Đồn hiện ra một tầng hỏa diễm màu đỏ, cũng không thể thiêu hủy dải gấm màu đỏ.

Hơn một ngàn mũi phi châm màu vàng đánh tới, cũng không thể đánh tan phòng ngự Hỏa Lân Đồn, bất quá chi chít chằng chịt phi châm màu vàng đâm mù mắt nó.

Hỏa Lân Đồn phát ra một tiếng kêu thê lương, bay về phía Vương Trường Sinh.

Hai tay Vương Trường Sinh hóa thành hư không, vô số hồ quang điện màu lam lăng không hiển hiện, nhanh chóng hóa thành một viên lôi cầu màu lam to bằng gian phòng, đánh tới Hỏa Lân Đồn.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam che mất thân ảnh Hỏa Lân Đồn.

"Grào!"

Một tiếng kêu thê lương vang lên, bên trong lôi quang màu lam sáng lên một trận hoả quang màu đỏ chói mắt. Hỏa Lân Đồn từ đó bay ra, nhanh chóng phóng tới Vương Trường Sinh.

Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên vẻ tàn khốc, lực phòng ngự của Hỏa Lân Đồn tam giai trung phẩm vượt quá tưởng tượng của hắn.

Hắn vỗ phải vào hư không phía trước, một cự chưởng màu lam lớn mấy trượng trong nháy mắt bay ra, mặt ngoài cự chưởng màu lam tràn ngập đại lượng hồ quang điện màu lam.

Hỏa Lân Đồn mất đi hai mắt, không biết cử động của Vương Trường Sinh. Nó chỉ cảm ứng được Vương Trường Sinh tế ra một loại pháp thuật cao giai nào đó, nó rất có lòng tin với nhục thể của mình.

Hỏa Lân Đồn va chạm cùng cự chưởng màu lam, bộc phát ra lam quang chói mắt, tiếng oanh minh to lớn vang lên, một cỗ khí lãng cường đại quét ra bốn phía.

Một tiếng kêu thê lương quái dị vang lên, Hỏa Lân Đồn từ trong lam quang bay ra ngoài, trên thân bóc ra không ít lân phiến, máu me đầm đìa.

Pháp bảo cũng không thể thương tổn Hỏa Lân Đồn, rõ ràng bị cự chưởng màu lam kích thương.

Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc liếc nhau, vẻ mặt kinh ngạc, trong đầu hai người đều xuất hiện một từ ngữ... Linh thuật..

Bình thường mà nói, linh thuật đều là do công pháp mang theo, bất quá có một ít linh thuật độc lập bên ngoài công pháp, cao giai tu tiên giả có thể tu luyện.

Bọn họ nhìn ra được Vương Trường Sinh thi triển chính là linh thuật. Nhưng bọn họ không thể suy đoán ra công pháp mà Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp Địa phẩm.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Trường Sinh không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kiêng kị. Tu sĩ cấp cao có thể thi triển linh thuật khẳng định không phải người bình thường. Ít nhất bọn họ cũng không hiểu linh thuật, bọn họ chỉ tu luyện công pháp huyền phẩm, thần thông thiên về phòng ngự.

Pháp quyết Tôn Hồng Ngọc biến đổi, dải gấm màu đỏ bộc phát ra hồng quang chói mắt, hiện ra vô số phù văn màu đỏ, nhanh chóng xiết chặt, một đạo cầu vồng màu xanh bắn nhanh tới, thuận theo vết thương, đâm vào thể nội Hỏa Lân Đồn, gần nửa thân kiếm chui vào thân thể Hỏa Lân Đồn.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, vô số hạt cát nhỏ màu đỏ quay cuồng một trận, hóa thành một thanh cự chùy màu vàng, nhanh chóng đánh tới phi kiếm màu xanh.

Toàn bộ trường kiếm màu xanh chui vào thân thể Hỏa Lân Đồn, máu chảy không ngừng.

Trần Nhất Long biến đổi pháp quyết, một hồi tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, vô số kiếm khí màu xanh bắn ra, phá hư thân thể Hỏa Lân Đồn.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, cự chùy màu vàng hóa thành một mảng lớn cát mịn màu vàng, cuồn cuộn một hồi, hóa thành một thanh cự kiếm màu vàng, thuận theo vết thương, chém về phía Hỏa Lân Đồn.

Một tiếng bi minh thê lương vang lên, mặt ngoài Hỏa Lân Đồn xuất hiện một vết thương dài mấy trượng, máu chảy không ngừng.

Một viên lôi cầu màu lam to bằng gian phòng đập tới, hóa thành mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ thân thể Hỏa Lân Đồn.

Trần Nhất Long tế ra một cây trường cung màu xanh, giương cung bắn tên, vài tiếng "keng" vang lên, ba mũi tên màu xanh bay ra, lóe lên rồi chui vào trong lôi quang màu lam, lại bay ra khỏi lôi quang màu lam, trên đầu mũi tên có thể nhìn thấy một ít vết máu.

Hỏa Lân Đồn từ trong lôi quang rơi xuống, thân thể cháy đen một mảnh, khí tức uể oải, bụng có ba cái lỗ máu lớn bằng ngón tay, máu chảy không ngừng.

Hào quang phi kiếm màu xanh tăng lên, bay lên không trung, chém xuống đầu Hỏa Lân Đồn.

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Cửu Khúc Thần Sa.

Uy lực của Linh thuật Tru Linh Chưởng vượt xa thần thông, không uổng công hắn tốn mười một năm tu luyện ra Tru Linh Chưởng.

Điều làm cho Vương Trường Sinh có chút kỳ quái chính là vợ chồng Trần Nhất Long không có lấy ra pháp bảo nào khác. Vương Trường Sinh lo lắng bọn họ có mưu đồ khác, trong lòng đã có lòng đề phòng.

Vương Trường Sinh không biết, vợ chồng Trần Nhất Long mười mấy năm trước gặp phải cường địch, vài món pháp bảo bị hủy trong đại chiến, Tôn Hồng Ngọc cũng bị địch nhân đánh trọng thương.

"Vương đạo hữu thật sự là thâm tàng bất lộ a! Trần mỗ bội phục."

Trần Nhất Long lấy lòng nói. Đừng nhìn tu vi của hắn cao hơn Vương Trường Sinh, hắn cũng không dám kết một kích linh thuật. Ai dám nói Vương Trường Sinh không biết loại linh thuật thứ hai.

"Trần đạo hữu nói đùa, thần thông của hai vị đạo hữu, cũng làm cho Vương mỗ mở rộng tầm mắt."

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

Tôn Hồng Ngọc bay xuống bên cạnh thi thể Hỏa Lân Đồn, đào ra nội đan Hỏa Lân Đồn, ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ, thu vào trong một cái hộp gỗ, cùng một khối da thú lớn màu đỏ giao cho Vương Trường Sinh, những vật liệu khác thuộc về bọn họ.

Vương Trường Sinh cũng không khách khí, nhận lấy yêu đan cùng da thú, yêu đan cùng da thú có thể bán hơn mười vạn linh thạch. Chuyến này thu hoạch không nhỏ.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, ba người Vương Trường Sinh trở lại mặt biển.

"Vương đạo hữu, Ngũ Long Hải Vực sắp tổ chức một hội đấu giá cỡ lớn, ngươi không phải muốn tìm kiếm tung tích thiên địa linh thủy sao? Đừng bỏ qua hội đấu giá lần này."

Sau khi biết được Vương Trường Sinh hiểu được linh thuật, Trần Nhất Long khách khí nói.

"Vương mỗ sẽ đến đúng giờ. Trần đạo hữu, tại hạ còn có việc phải xử lý, đi trước một bước, gặp lại Kim Long đảo."

Vương Trường Sinh nói xong lời này, hóa thành một đạo cầu vồng màu lam phá không bay đi.

"Lúc trước nhìn lầm, cũng đúng, tu sĩ Kết Đan kỳ mà Vạn Kiếm môn tiên lữ quen biết, há lại là hạng người bình thường."

Trần Nhất Long nhìn bóng lưng Vương Trường Sinh rời đi, thở dài nói.

"Chúng ta cùng hắn săn giết yêu thú hai lần, xem như đã kết thiện duyên, giao hảo với người này, đối với sự phát triển tương lai của Mộc Long các chúng ta có ích lợi rất lớn."

Tôn Hồng Ngọc gật gật đầu, phụ họa theo.

"Được rồi, chúng ta mau trở về thôi! Thời gian này tà tu loạn, chúng ta mau trở về đi! Cũng không biết tên tà tu kia phạm vào tội gì mà lại để cho Hoàng Long đảo treo thưởng năm mươi vạn linh thạch truy nã người này."

Trần Nhất Long lẩm bẩm, cùng với Tôn Hồng Ngọc hóa thành hai đạo độn quang phá không bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK