"Ha ha, cơ duyên của chúng ta đến rồi."
Ba Sơn cười ha ha, tay phải khẽ vẫy, vòng trữ vật màu vàng bay về phía hắn.
Thân hình Viêm Vân Nhi nhoáng một cái, vượt lên phía trước Ba Sơn, một phát bắt được vòng tay trữ vật màu vàng.
"Viêm tiên tử, ngươi làm vậy là có ý gì?"
Trên mặt Ba Sơn lộ ra vẻ không vui.
"Độn tốc Dạ Xoa tộc các ngươi quá nhanh, ta cầm tương đối tốt, ta lấy đồ vật bên trong ra, chúng ta từ từ chia."
Viêm Vân Nhi đề nghị.
Ba Sơn suy nghĩ một phen, đang muốn trả lời, chợt mày nhíu lại, tay phải sáng lên một trận kim quang chói mắt, hướng về một chỗ trên mặt đất đập một cái, một đạo quyền ảnh ánh vàng rực rỡ lóe lên, đánh lên mặt đất.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Sắc trời đột nhiên tối xuống, một đạo lôi vân màu vàng to lớn xuất hiện trên không trung, sấm sét vang dội, một đạo thiểm điện màu vàng thô to đánh xuống, thẳng đến bọn họ.
Mặt đất nổ bể ra, một đạo đao quang màu vàng rực rỡ lóe lên, phóng thẳng đến bọn hắn. Trên bầu trời có rất nhiều bông tuyết màu trắng bay xuống, sau một cái mơ hồ, hóa thành một băng kiếm màu trắng dài vài thước, lao thẳng đến bọn hắn.
Mặt đất xuất hiện rất nhiều băng vụn màu trắng, bắt đầu kết băng, tầng băng nhanh chóng khuếch tán.
"Địch tập kích!"
Viêm Vân Nhi phản ứng rất nhanh, đang muốn xuất thủ ngăn cản thì một tiếng hét lớn của nam tử sáng mây xanh vang lên, Ba Sơn còn đỡ, chỉ là hơi có chút không khỏe, thân thể ba người Viêm Vân Nhi khẽ run lên.
Ba Sơn tìm ra hư ảnh Dạ Xoa, hư ảnh dạ xoa phun ra một cỗ sóng âm ánh vàng rực rỡ, chặn lại những công kích này.
Bốn người Vương Xuyên Minh từ lòng đất bay ra, thần sắc lạnh lùng.
Vương Nhất Đao vung đao chém ngang một cái, một đạo đao quang màu vàng óng ánh ngất trời quét ra, những nơi đi qua, hư không bị xé rách, truyền ra một trận tiếng đao minh chói tai.
Lam Phúc Không và Vương Xuyên Minh cũng không nhàn rỗi, ra tay công kích địch nhân.
Vương Nhất Băng tế ra một tấm phù lục lấp lóe bạch quang, đánh vào một đạo pháp quyết. Phù lục màu trắng hóa thành một thiếu nữ váy trắng dáng người uyển chuyển, rõ ràng là phù binh.
"Đi."
Mi tâm Vương Nhất Băng bay ra một đạo bạch quang, chui vào đầu thiếu nữ váy trắng không thấy, thiếu nữ váy trắng bấm pháp quyết, hư không xuất hiện lượng lớn băng nhận, thẳng đến bốn người Viêm Vân Nhi.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thanh sam đại hán bị một đạo vòng xoáy màu vàng rực rỡ xoắn nát bấy, hóa thành vô số huyết vụ, Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát.
"Viêm tiên tử! Nơi đây không nên ở lâu, trước tiên rút lui."
Ba Sơn truyền âm cho Viêm Vân Nhi, lấy ra một cái kèn màu vàng, đặt ở bên miệng thổi nhẹ, một trận tiếng kèn vang dội vang lên, một đạo sóng âm màu vàng quét ra, đánh tan công kích tới.
Một cái chuông lớn màu vàng lóe lên hiện ra, chụp xuống.
Hư ảnh hai tay Dạ Xoa khẽ động, "Ầm ầm" hai tiếng trầm đục, chuông lớn màu vàng bay ngược ra ngoài.
Vương Xuyên Minh chau mày, Ba Sơn quá khó đối phó, không có Ba Sơn, ba người Viêm Vân Nhi sớm đã bị diệt rồi.
Tay phải Vương Nhất Băng giơ lên, bắn ra chín đạo bạch quang, bay về bốn phương tám hướng.
Chín đạo bạch quang phiêu phù ở giữa không trung, bao vây ba người Ba Sơn lại, có thể thấy rõ ràng, chín đạo bạch quang rõ ràng là chín tấm phù lục lập loè bạch quang, phù văn chớp động, linh khí kinh người.
"Băng Phách Phong Linh đại trận! Lên!"
Vương Nhất Băng quát khẽ một tiếng.
Vừa dứt lời, chín tấm phù lục màu trắng liên tiếp bạo liệt ra, vô số phù văn màu trắng huyền ảo tuôn ra.
Ba người Viêm Vân Nhi cảm thấy hoàn cảnh trước mắt biến đổi, bọn họ đột nhiên xuất hiện trên một vùng tuyết trắng xóa, nhiệt độ thấp đến dọa người, trên trời cao có rất nhiều bông tuyết màu trắng bay xuống.
"Trận pháp! Không đúng, là trận phù!"
Viêm Vân Nhi kinh ngạc nói, bọn họ đã cùng Vương gia hợp thể giao chiến mấy lần, không phát hiện có tu sĩ Hợp Thể kỳ vận dụng trận phù!
Diệu Đức đại sư làm khách hơn trăm năm, chỉ đạo Uông Như Yên luyện chế trận phù. Vương Nhất Băng và các tiểu bối cũng được lợi theo. Vương Nhất Băng thuận lợi luyện chế ra trận phù.
Hàn phong gào thét, từng luồng từng luồng lốc xoáy trắng xóa xuất hiện trên mặt tuyết, từ bốn phương tám hướng cuốn tới, tốc độ rất nhanh.
"Trận phù không phát huy được toàn bộ uy lực của trận pháp, dùng man lực phá trận."
Viêm Vân Nhi thúc giục, một bên khống chế pháp tướng công kích trận pháp.
Bên ngoài trận pháp, bốn người Vương Nhất Băng đứng một mảnh đất trống, một màn sáng màu trắng cực lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Đây là trận phù?"
Lam Phúc Không có chút kinh nghi bất định, mặt mũi tràn đầy hâm mộ, Vương gia có khôi lỗi thú cấp bảy đã rất lợi hại, ngay cả trận phù cũng có.
Vương Nhất Băng gật gật đầu, bấm niệm pháp quyết không thôi.
Một trận tiếng nổ đùng từ màn sáng màu trắng truyền ra, màn sáng màu trắng hơi lắc lư.
Hơn nửa khắc đồng hồ sau, nương theo một tiếng vang thật lớn, màn sáng màu trắng phá vỡ một vết rách, một vệt kim quang từ đó bay ra, Lam Phúc Không phản ứng rất nhanh, tay phải vỗ vào hư không một cái, một bàn tay lớn màu xanh lập loè trên không kim quang hiển hiện, đập trúng kim quang.
Một tiếng trầm đục vang lên, Ba Sơn rơi trên mặt đất, cánh tay phải của gã không cánh mà bay, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng đại thương nguyên khí.
Một cái chuông lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Ba Sơn, Ba Sơn há miệng phun ra một cỗ sóng âm mênh mông màu vàng, làm cho tốc độ chuông lớn màu vàng rơi xuống trì trệ, hai tay khẽ động, đánh tới chuông lớn màu vàng.
"Ầm ầm" trầm đục, chuông lớn màu vàng bay ngược ra ngoài.
Một luồng hào quang trắng xóa từ trên trời giáng xuống, thẳng đến Ba Sơn, Ba Sơn đánh ra một quyền, một quyền ảnh ánh vàng rực rỡ lóe lên, đánh tan hào quang màu trắng.
Một đạo lôi quang màu vàng thô to bắn nhanh đến, lúc này đây, Ba Sơn không thể tránh thoát, bị lôi quang màu vàng đánh trúng, truyền ra một tiếng hét thảm.
Một cỗ hào quang màu trắng từ trên trời giáng xuống, bao lại Ba Sơn, Ba Sơn trong nháy mắt kết băng, biến thành một khối băng to lớn, một vòng xoáy màu vàng to lớn cuốn tới, đánh trúng băng điêu, băng điêu chia năm xẻ bảy. Một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới ly thể, liền bị một cỗ hào quang màu vàng bao lại, cuốn vào trong một bình ngọc màu vàng không thấy.
Vương Nhất Băng biến đổi pháp quyết, màn sáng màu trắng tán đi, hai người Viêm Vân Nhi ngã trên mặt đất, trên người cắm nhiều băng trùy, không còn hơi thở.
"Vương tiên tử tinh thông phù lục chi thuật, ngay cả trận phù cũng có thể luyện chế ra, chắc là do Uông tiền bối dạy cho ngươi! Không hổ là hậu nhân của Uông tiền bối, Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước a!"
Lam Phúc Không tâng bốc, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh nọt.
"Ta chỉ học mấy phần da lông mà thôi, nếu là trận phù Lôi thuộc tính, tu sĩ Dạ Xoa tộc không cách nào chạy thoát, Ngọc Đình lợi hại hơn ta nhiều."
Vương Nhất Băng khiêm tốn nói.
Vương Xuyên Minh đi lên trước, tìm thấy một vòng tay trữ vật màu vàng từ thi thể của Viêm Vân Nhi.
"Bên kia hình như có yêu thú gì đó, ta đi qua xem một chút."
Lam Phúc Không rất thức thời rời đi, nhìn thấy thứ không nên nhìn, tu sĩ Vương gia có thể sẽ giết người đoạt bảo, vẫn là hiểu chuyện một chút, tự mình tránh đi!
Vương Xuyên Minh mặt lộ vẻ tán dương, bản lĩnh của Lam Phúc Không quan sát quả thật lợi hại. Cổ tay y nhẹ nhàng nhoáng lên, một mảnh hào quang màu vàng lướt qua, trên mặt đất nhiều thêm một đống lớn đồ vật, thượng phẩm thông thiên linh bảo bảy kiện, ngọc giản trăm miếng, còn có không ít bình lọ, cực phẩm linh thạch có hơn hai vạn khối.
Ba người Vương Xuyên Minh cẩn thận xem xét nội dung những ngọc giản này. Chủ nhân động phủ tên là Hoàng Nguyên Tử, hắn đến từ Côn Luân giới, may mắn tiến vào đạo tràng tầm bảo, vì tranh đoạt một kiện Huyền Thiên tàn bảo, cùng Huyết Cổ Chân Quân đại đả ra tay. Huyết Cổ Chân Quân là một gã độc tu, Hoàng Nguyên Tử bị hắn đánh trọng thương, liều chết giết giết ra ngoài, thương thế quá nặng, không trị bỏ mình.
Trong vòng tay trữ vật không có Huyền Thiên Tàn Bảo, hẳn là bị Huyết Cổ Chân Quân đoạt được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK