Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Viện nhíu mày, cười lạnh nói: "Ai thắng ai thua còn chưa chắc! Chu đạo hữu thắng rồi hãy nói."

Chu Vân Tiêu và Lý Viện bay đến một tòa lôi đài bằng đá xanh, một màn sáng màu xanh nhạt bao cả tòa lôi đài lại.

"Chờ một chút, cấm chế này quá yếu, bố trí một bộ trận pháp phòng ngự tam giai, phòng ngừa thương tổn tới người vô tội."

Vĩnh An quận chúa cau mày nói, nghe nàng nói, Chu Vân Tiêu xuất toàn lực, cấm chế trước mắt không ngăn được.

Cân nhắc đến Chu Vân Tiêu là ký danh đệ tử của Thất Tuyệt Đao Hoàng, Từ Tử Lân không dám khinh thường, lấy ra một bộ khí cụ bày trận tam giai, bày ra một bộ trận pháp tam giai.

Chứng kiến một màn này, tu sĩ đang xem cuộc chiến có chút kinh ngạc, cũng có chút hưng phấn, xem ra trước đó Chu Vân Tiêu chỉ là Tiểu Thử Ngưu Đao, hiện tại chuẩn bị động chân cách.

Tu sĩ xem cuộc chiến đều hết sức tò mò, ai có thể bức Chu Vân Tiêu xuất đao, từ lúc thi đấu bắt đầu đến trận chung kết, Chu Vân Tiêu còn chưa sử dụng pháp khí.

Một màn sáng màu lam nhạt bỗng nhiên hiển hiện, giống như một quả trứng khổng lồ màu lam, bao lôi đài vào bên trong.

"Đấu pháp bắt đầu."

Vừa nói xong, đèn hoa sen trên tay Lý Viện đại phóng quang mang, vô số cánh hoa màu xanh bay ra, theo tiếng xé gió "Xuy xuy" đánh về phía Chu Vân Tiêu.

Nàng há miệng phun ra một hạt giống màu xanh nhạt, mặt ngoài hạt giống trải rộng Linh văn.

Hạt giống vừa rơi xuống đất, nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, mọc thành một đóa hoa sen màu xanh cao ba trượng, một mảng lớn sương mù màu xanh từ trong nụ hoa bay ra, bao lại Lý Viện.

Nhìn thấy một mảng lớn cánh hoa màu xanh bay tới, sắc mặt Chu Vân Tiêu như thường, hai tay hợp lại, bổ vào hư không đối diện một cái.

Một đạo đao khí màu xanh dài hơn hai mươi trượng bay ra, mang theo một cỗ khí lãng to lớn, chém tới phía đối diện.

Cánh hoa màu xanh gần đao khí màu xanh, bị khí lãng to lớn cuốn bay ra ngoài, hóa thành điểm điểm linh quang tán loạn.

Đao khí màu xanh nhanh như chớp chém xuống, bổ vào trong sương mù màu xanh, truyền ra một thanh âm kim loại va chạm, đao khí màu xanh tựa hồ bị thứ gì đó ngăn trở.

Trong mắt Vương Thanh Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc, lúc trước Chu Vân Tiêu phóng xuất ra đao khí màu đỏ, kèm theo hỏa diễm công kích, tốc độ tương đối chậm, lần này phóng xuất ra đao khí màu xanh, tốc độ tương đối nhanh, kèm theo sóng khí công kích, xem ra đao khí màu sắc khác nhau, nắm giữ thuộc tính khác nhau, cũng không biết Chu Vân Tiêu nắm giữ bao nhiêu loại đao khí thuộc tính.

Chu Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, mở hai tay ra, hình thành một chữ lớn, trên lôi đài bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, trường đao trên lưng hắn lắc lư không ngừng, phát ra trận trận tiếng kêu bén nhọn.

Hư không bỗng nhiên hiện lên từng thanh phi đao màu vàng dài hơn thước, mỗi một thanh phi đao màu vàng óng ánh sáng long lanh, lắc lư không ngừng, lộ ra mười phần linh tính.

Hai tay hắn hợp lại, bổ vào hư không phía đối diện một cái.

Hơn một ngàn thanh phi đao màu vàng nhanh chóng khép lại, hóa thành một thanh cự nhận màu vàng dài hơn ba mươi trượng, lấy thế thái sơn áp đỉnh bổ tới Lý Viện.

Cự nhận màu vàng chưa hạ xuống, một cỗ trọng lực khó có thể chịu được đã bao phủ xuống.

Bên trong sương mù màu xanh có vô số cánh hoa màu xanh, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu xanh, nâng cự nhận màu vàng lên.

"Phá cho ta."

Chu Vân Tiêu hét lớn một tiếng, tiến lên một bước, khí thế toàn thân tăng lên.

Cự nhận màu vàng đại phóng quang mang, bộc phát ra một cỗ trọng lực cường đại, cự thủ màu xanh cuồng thiểm không ngừng, xuất hiện mấy vết rách thật nhỏ, cũng không lâu lắm, cự thủ màu xanh liền chia năm xẻ bảy.

Ầm ầm!

Cả tòa lôi đài bị lưỡi dao khổng lồ màu vàng chém thành hai nửa, đá vụn văng khắp nơi, một cỗ khí lãng cường đại quét ra bốn phía, cuốn lên đại lượng khói bụi.

Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm lôi đài.

Sau ba hơi thở, khói bụi tản đi, Lý Viện, không, chính xác mà nói, là một mảng lớn huyết nhục rải rác bên trong đống đá vụn.

"Đao khí màu vàng là trọng lực!"

Ánh mắt Vương Thanh Sơn nhìn về phía Chu Vân Tiêu tràn ngập kiêng kị. Chu Vân Tiêu tuyệt đối không phải là người bình thường, có thể là hậu nhân hay đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh.

Nhìn thấy thi thể Lý Viện, sắc mặt lạnh như mị và Tử Dương đạo nhân trở nên rất khó coi. Các tu sĩ cấp thấp ở đây không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh, bọn họ dùng một loại ánh mắt nhìn về phía Chu Vân Tiêu.

Hắn không sử dụng pháp khí mạnh như vậy, nếu sử dụng pháp khí chẳng phải càng biến thái hơn sao?

Chu Vân Tiêu tiến lên một bước, ánh mắt tràn ngập ngạo khí nhìn về phía đám người Vương Thanh Sơn, lạnh lùng nói: "Người tiếp theo tới chịu chết là ai?"

Đám người Vương Thanh Sơn hai mặt nhìn nhau, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Vương Thanh Sơn cũng không phải là không dám ứng chiến, y muốn quan sát thủ đoạn của Chu Vân Tiêu một chút.

"Tại hạ là Liễu Vân Phi của Thiên Cơ môn, kính xin Chu đạo hữu chỉ giáo."

Một đại hán trung niên da ngăm đen thả người bay đến trên lôi đài, ôm quyền nói ra.

"Được, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi."

Chu Vân Tiêu gật đầu đáp ứng, thần sắc lạnh như băng.

Một màn sáng màu lam nhạt lăng không hiển hiện, bao lại cả tòa lôi đài.

Ngay từ đầu đấu pháp, tay áo Liễu Vân Phi run lên, hai mươi hai quả cầu kim loại to bằng quả dưa hấu bay ra, hóa thành hai mươi hai con khôi lỗi thú.

Hai mươi hai con khôi lỗi thú nhị giai hạ phẩm, tương đương hai mươi hai tu sĩ Trúc Cơ.

Liễu Vân Phi pháp quyết vừa bấm, hai mươi hai con Khôi Lỗi Thú hầu như đồng thời há miệng, trong miệng có từng điểm hào quang hiện lên, cũng không lâu lắm, chúng nó đều phun ra một cột sáng thô to đánh về phía Chu Vân Tiêu.

Hai mươi hai cột sáng thô to bay tới trước mặt, thanh thế doạ người.

Cho dù là thượng phẩm phòng ngự pháp khí, cũng không có khả năng chống đỡ được.

Chu Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, chân phải hung hăng đạp xuống mặt đất một cái.

"Khanh" một tiếng đao minh thanh thúy vang lên, một thanh trường đao ánh sáng màu đỏ lập lòe từ vỏ đao bay ra khỏi vỏ đao, trên chuôi đao điêu khắc một đồ án Tam Thủ Tiểu Giao, trên thân đao có đồ án hoa văn tinh xảo, xem ra nó tản mát ra sóng pháp lực kinh người, rõ ràng là hình thức ban đầu của một kiện pháp bảo.

Chu Vân Tiêu nhấc tay phải lên, trường đao màu đỏ đã rơi vào trong tay hắn.

Hắn nắm chặt chuôi đao, bổ vào hư không phía đối diện một cái.

"Phong Diễm Trảm."

Một đạo hồng quang chói mắt bay ra, hóa thành một cỗ lốc xoáy màu đỏ cao vài chục trượng, quét về phía đối diện.

Vòi rồng màu đỏ tựa hồ do hỏa diễm ngưng tụ thành, tản mát ra sóng nhiệt kinh người.

Hai mươi hai cột sáng đánh lên trên lốc xoáy màu đỏ, giống như bùn đất như biển rộng, một chút tiếng vang cũng không vang lên.

Tốc độ lốc xoáy màu đỏ cực nhanh, đồng thời di động, hình thể không ngừng phồng lớn, cũng không lâu lắm, lốc xoáy màu đỏ đã đến trước mặt Liễu Vân Phi, cao hơn ba mươi trượng, một cỗ khí lưu cường đại trống rỗng hiển hiện, khôi lỗi thú không khỏi bay về phía lốc xoáy màu đỏ, mặc cho Liễu Vân Phi thôi động thế nào, khôi lỗi thú cũng không phản ứng.

Liễu Vân Phi nhìn qua lốc xoáy màu đỏ trước mặt, giật nảy mình.

Hắn vội vàng tế ra một tấm phù lục màu xanh nhạt, hóa thành một cỗ vòi rồng màu xanh cao vài chục trượng, nghênh đón.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vòi rồng màu xanh va chạm cùng vòi rồng màu đỏ, đồng quy vu tận, hỏa diễm tứ tán, một cỗ khí lãng cường đại quét ra bốn phương tám hướng, cuốn lên đại lượng khói bụi, đại lượng đá vụn bay tứ tán.

Bụi mù chưa tản đi, một hồi tiếng rít vang lên, khói bụi trước người Liễu Vân tán đi, một vòi rồng màu đỏ cao hơn năm mươi trượng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Vân Phi, khí lưu cường đại đẩy hắn về phía lốc xoáy màu đỏ.

"Không sai."

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Liễu Vân Phi, hắn bị khí lưu cường đại đẩy vào trong lốc xoáy màu đỏ.

Chu Vân Tiêu cắm trường đao màu đỏ vào vỏ đao, thần sắc lãnh đạm.

Ầm ầm!

Một trận thanh âm nổ đùng to lớn vang lên, lốc xoáy màu đỏ bạo liệt ra, hóa thành một mảnh biển lửa màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Cũng không lâu lắm, ngọn lửa tán đi, Liễu Vân Phi ngã vào trong đống đá vụn, cả người biến thành một khối than đen, bốc lên một cỗ khí tức bị đốt cháy, khí tức hoàn toàn biến mất.

Chứng kiến một màn này, người đang xem cuộc chiến không khỏi nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Vân Tiêu tràn ngập kính sợ.

Sắc mặt Vương Thanh Sơn càng thêm ngưng trọng, ánh mắt có chút kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK