Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng kêu thảm thiết của nam tử quen thuộc vang lên, sắc mặt Vương Thanh Sơn trầm xuống, nhìn lại nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Vương Thanh Thành bay rớt ra ngoài.

Vương Thanh Thành điều khiển Kim Cáp Luân công kích lạnh lùng, cũng cho Kim Ngọc Dao cơ hội.

Hắn còn chưa rơi xuống đất, đại lượng dây leo màu xanh thô to từ lòng đất chui ra.

khoá ngọc màu vàng trên ngực Vương Thanh Thành sáng rõ, một màn sáng màu vàng dày đặc trống rỗng hiển hiện.

Một lượng lớn dây leo màu xanh bao phủ Vương Thanh Thành lại, đại thụ kình thiên di chuyển đến bên người Vương Thanh Thành, một lượng lớn nhánh cây màu xanh bện thành một chỗ, hóa thành một bàn tay lớn màu xanh lập loè, vỗ vào màn sáng màu vàng.

Một tiếng trầm đục vang lên, màn sáng màu vàng bỗng nhúc nhích.

Chín đạo thanh quang như ẩn như hiện bắn nhanh đến, lần lượt đánh vào trên màn sáng màu vàng, một trận âm thanh trầm đục vang lên, màn sáng màu vàng vỡ nát.

Một tiếng hét thảm, chín đạo thanh quang xuyên thủng đầu Vương Thanh Thành, thi thể sáng lên một trận linh quang, hóa thành một ngọc phù lập loè linh quang, chính là Thế Kiếp Ngọc Phù.

"Ba" một tiếng trầm đục, Thế Kiếp Ngọc Phù nghiền nát, hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hoàng quang, hiện ra thân ảnh Vương Thanh Thành.

Trận chiến đầu tiên sau khi tiến giai Đại Thừa, Vương Thanh Thành liền đối đầu với Đại Thừa của Hộc tộc, đồng dạng cũng là tu vi Đại Thừa sơ kỳ. Vương Thanh Thành thật sự không phải đối thủ của Kim Ngọc Dao, bị Kim Ngọc Dao bắt được cơ hội, nếu không phải có Thế Kiếp Ngọc Phù, y đã thân tử đạo tiêu.

Vương Thanh Thành vừa mới xuất hiện, hư không trên đỉnh đầu ba động cùng một chỗ, một đại thủ màu xanh trống rỗng hiển hiện, chụp về phía đầu Vương Thanh Thành.

Đồng thời một cây trường mâu màu vàng rực rỡ bắn tới trước mặt hắn.

Một đạo cầu vồng màu xanh bắn nhanh đến, chém nát bàn tay lớn màu xanh, cầu vồng màu xanh va chạm với trường mâu màu vàng, trường mâu màu vàng đứt gãy ra.

Kim Ngọc Dao nhíu mày, hư không trên đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh, trên cánh hoa có thể nhìn thấy một ít kiếm văn huyền ảo, rất nhanh xuất hiện đóa thứ hai, đóa thứ ba.

Hoa sen màu xanh nhẹ nhàng chuyển động, từng đạo kiếm khí màu xanh lăng lệ quét ra, chém về phía Kim Ngọc Dao, một trận tiếng xé gió chói tai vang lên, hơn mười vạn thanh phi kiếm màu xanh thẳng đến Kim Ngọc Dao.

Kim Ngọc Dao không dám khinh thường, bấm pháp quyết, một tấm chắn màu xanh bay vòng quanh nàng bất định, đồng thời mặt đất chui ra vô số dây leo màu xanh thô to, dây leo màu xanh giao nhau, hóa thành một cái lưới màu xanh thật lớn.

Kiếm khí màu xanh chém vỡ tấm lưới màu xanh, nhưng rất nhanh, một lượng lớn dây leo màu xanh phá đất chui lên, lần nữa bện thành một tấm lưới màu xanh.

Từng cái lưới màu xanh bị chém vỡ nát, bất quá rất nhanh, mặt đất lần nữa chuyển ra đại lượng dây leo màu xanh, bện thành một cái lưới màu xanh.

Phi kiếm màu xanh dễ dàng xuyên thủng mạng lưới màu xanh, đánh lên mặt thuẫn màu xanh, truyền ra một hồi âm thanh trầm đục.

Một mảng lớn kim quang tinh tế thẳng đến Vương Mạnh Bân, bên ngoài thân Vương Mạnh Bân đại phóng lôi quang, đại lượng tia chớp màu bạc quét ra, đánh tan kim quang.

Vương Mạnh Bân bấm pháp quyết, trên không trung truyền đến một trận sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia chớp màu bạc to lớn vạch phá bầu trời, thẳng đến Lê Hâm.

Vương Thanh Thành cũng thi pháp đối phó Lê Hâm, người cao quý tự biết. Trải qua trận chiến vừa rồi, y thấy được chênh lệch cực lớn giữa mình và địch nhân, vẫn là liên thủ đối phó với địch nhân thì tốt hơn.

Một tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang lên, Vạn Hải Chân Quân bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể của lão hóa thành một mảnh huyết vũ lấy mắt thường có thể thấy được, linh quang lóe lên, mưa máu hóa thành một miếng ngọc phù lập lòe linh quang, ngọc phù vỡ nát.

Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo lam quang, hiện ra thân ảnh Vạn Hải Chân Quân, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hắn vừa mới hiện thân, hư không trên đỉnh đầu ba động cùng một chỗ, một đại thủ màu tím trống rỗng hiển hiện.

Bên ngoài thân Vạn Hải Chân Quân đại phóng lam quang, một màn nước màu lam dày đặc trống rỗng hiển hiện, bàn tay lớn màu tím vỗ vào trên màn nước màu lam, truyền ra một tiếng trầm đục, màn nước màu lam bốc lên một trận khói xanh, linh quang ảm đạm xuống.

Một đạo tử quang bắn nhanh đến, xuyên thủng màn nước màu lam, đánh vào trên bờ vai Vạn Hải Chân Quân.

Vạn Hải Chân Quân hét thảm một tiếng, trên bả vai nhiều thêm một lỗ máu, dòng máu chảy ra là màu đen, hiển nhiên rất hiếm có kịch độc.

Sắc mặt hắn nhanh chóng biến thành màu đen, thân thể hóa thành huyết vũ đầy trời, một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới ly thể, một đại thủ màu tím hiện ra, vỗ vào trên người Nguyên Anh.

Sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh nhỏ bé hóa thành từng điểm linh quang tán loạn, Vạn Hải Chân Quân thân tử đạo tiêu.

Phương Phong lộ vẻ châm chọc, một hồ lô màu đen trôi nổi trước người hắn.

Một hồi tiếng xé gió vang lên, một cây trường thương màu trắng bắn nhanh đến.

Hắn bấm pháp quyết, hồ lô màu đen phun ra một mảng lớn chất lỏng màu đen tanh hôi, đón lấy trường thương màu trắng.

Chất lỏng màu đen va chạm cùng trường thương màu trắng, trường thương màu trắng bốc lên một trận khói xanh, linh quang ảm đạm xuống, trường thương màu trắng tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, chất lỏng màu đen bị đóng băng, một cây giáo băng màu trắng dài hơn trăm trượng bắn nhanh đến, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện băng mâu màu trắng là do đại lượng hàn tinh kiến tạo thành.

Tay phải Phương Phong run lên, một mặt kính nhỏ lấp loé tử quang bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, mặt kính màu tím sáng rõ, phun ra một mảng lớn tử quang, bao băng mâu màu trắng lại.

Băng mâu màu trắng bốc lên một làn khói xanh, một lượng lớn Hàn Tinh Nghĩ rơi xuống.

Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Tiêu xuất hiện sau lưng Phương Phong, trên lưng hắn có một đôi cánh chim màu trắng, nhẹ nhàng vỗ, hai tay của hắn đều nắm một cây búa lập lòe bạch quang.

Sắc mặt Bạch Tiêu lạnh lẽo, huy động song phủ, hướng Phương Phong.

Phương Phong phản ứng rất nhanh, nhanh chóng xoay người lại, hai tay hóa quyền, nghênh đón.

Hai tay hắn chạm vào lưỡi búa màu trắng, truyền ra tiếng trầm đục "Bang bang", lưỡi búa màu trắng tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, hai tay Phương Phong nhanh chóng kết băng.

Bên ngoài thân Phương Phong đại phóng tử quang, tầng băng nhanh chóng tan ra.

Bên ngoài thân gã tuôn ra mảng lớn sương độc màu tím, thẳng đến Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu bên ngoài thân đại phóng bạch quang, tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, đồng thời một màn sáng màu trắng dày đặc trống rỗng hiển hiện, bảo vệ toàn thân.

Phương Phong há miệng phun ra một đạo tử quang vừa thô vừa to, đánh vào trên màn sáng màu trắng, màn sáng màu trắng lắc lư nhẹ một cái, bốc lên một trận khói xanh.

Một đầu cự mãng toàn thân màu đen đánh tới, đâm vào trên màn sáng màu trắng, rung động xì xì, màn sáng màu trắng linh quang ảm đạm xuống.

Cũng không lâu lắm, màn sáng màu trắng bị phá toái, cự mãng màu đen đâm vào trên người Bạch Tiêu. Bạch Tiêu phát ra một tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, thân thể xuất hiện dấu hiệu hư thối.

Bên ngoài thân hắn đại phóng bạch quang, bất quá cũng không có tác dụng gì, thân thể lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hóa thành một mảnh huyết vũ.

Huyết vũ sáng lên một đạo linh quang, hóa thành một đóa hoa sen màu tím lóe ra linh quang, có ba cánh hoa, một cánh hoa bị nghiền nát.

Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo bạch quang, hiện ra thân ảnh Bạch Tiêu.

Hắn vừa mới hiện thân, một đạo tử quang bắn nhanh đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Bạch Tiêu vội vàng tế ra một tấm thuẫn bạch quang lập loè, ngăn trước người, tử quang đánh vào trên tấm thuẫn màu trắng, bốc lên một trận khói xanh.

Một đầu cự mãng màu tím đánh tới, đâm vào mặt thuẫn màu trắng, thân thể nổ bể ra, hóa thành một mảng lớn chất lỏng màu đen tanh hôi khó ngửi. Linh quang trên tấm thuẫn màu trắng lập loè, linh quang ảm đạm xuống, xuất hiện lượng lớn vết rách.

Nhân cơ hội này, cánh chim trên lưng Bạch Tiêu nhẹ nhàng vỗ một cái, biến mất tại chỗ không thấy.

Phương Phong nhướng mày, Bạch Tiêu quá linh hoạt, muốn diệt Bạch Tiêu cũng không dễ dàng.

Hắn đang muốn thi triển thủ đoạn khác, một tiếng nam tử kêu thảm thiết vang lên, hắn nhìn lại chỗ phát ra thanh âm, Hách Long bay ra ngoài, ngực lõm xuống.

Lục Nhãn Sa Chu cùng Cự Thiềm màu đỏ đã bị giết chết, Công Tôn Cương thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, một bộ pháp lực tiêu hao quá độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK