Một hồi kim thiết giao kích trầm đục vang lên, trong Sát Khanh xuất hiện thêm mấy vết đao nhỏ yếu không thấy gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt đám người Vương Minh Nhân không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ là mạch khoáng tam giai. Nếu là mạch khoáng tam giai thì lại không giống như vậy. Cho dù là khoáng mạch tam giai cỡ nhỏ, cũng ít trị giá trăm vạn linh thạch.
Thiếu phụ váy xanh cũng tế ra hai thanh phi kiếm màu xanh, bổ vào trong hố sát, đồng dạng vang lên một trận kim thiết giao kích trầm đục.
"Mỏ quặng Tam giai? Để Giáp Long Thú thử xem sao!"
Nam tử mặc hoàng bào vỗ túi linh thú, một đạo hoàng quang bay ra, hóa thành một đầu Xuyên Sơn Giáp màu vàng đầu sinh độc giác, toàn thân trải rộng lân phiến màu vàng, con mắt nhỏ bé.
Giáp Long Thú, trên Thiên Địa dị thú bảng xếp hàng một trăm lẻ năm linh thú, tinh thông Thổ Độn thuật, giỏi về khai thác khoáng thạch.
Thân thể Giáp Long Thú co lại thành một đoàn, biến thành một viên cầu màu vàng, lăn vào trong hố sát, bên ngoài thân nó sáng rõ hoàng quang, chui vào dưới đáy hố sâu.
"Không ổn, Sát Khanh có vấn đề."
Nam tử mặc hoàng bào biến sắc, thất thanh nói ra.
Ánh mắt Vương Minh Nhân trở nên kinh nghi bất định, "Xuy xuy" tiếng xé gió vang lên, vô số sợi tơ màu đỏ từ trong hố sâu bay ra, thẳng đến năm người Vương Minh Nhân.
Triệu Vô Cực tế ra một viên châu màu đỏ thắm, vòng quanh hắn một cái, hóa thành một màn sáng màu đỏ nhạt, đồng thời tế ra một thanh trường đao màu đỏ, bổ một cái về phía trước người, một mảng lớn đao khí màu đỏ thắm bay ra, bổ về phía sợi tơ màu đỏ đang kéo tới.
Nam tử mặc hoàng bào lấy ra một cái ô nhỏ màu vàng, bay đến đỉnh đầu của hắn, quay tít một vòng, một mảng lớn hào quang màu vàng bay ra, bao phủ toàn thân hắn.
Vương Minh Nhân lấy ra một tấm thuẫn màu đỏ, lớn lên chắn trước người, đồng thời bên ngoài thân hiện ra một màn sáng màu vàng.
Tây Môn Phượng tế ra một thanh thước ngọc màu đỏ, thả ra một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, bảo vệ chính mình, đồng thời một bức tường lửa màu đỏ chắn trước người.
Thiếu phụ váy xanh bấm pháp quyết, hai thanh phi kiếm màu xanh đại thịnh quang mang, thả ra một mảng lớn kiếm quang màu xanh, bổ về phía tơ mỏng màu đỏ. Nàng tế ra một tấm chắn màu xanh, phồng lớn lên, ngăn trước người.
Đao khí màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh bổ vào trên tơ mỏng màu đỏ, vang lên một hồi tiếng kim loại giao kích trầm đục.
Vài tiếng trầm đục vang lên, hai tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang lên, vô số sợi tơ màu đỏ xuyên thủng phòng ngự của nam tử áo vàng và Triệu Vô Cực, xuyên thủng thân thể bọn họ. Thân thể của bọn họ biến thành thây khô với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ hoảng sợ, phòng ngự của bọn họ không kém, cho dù là tu sĩ Kết Đan tầng chín, cũng không có khả năng dễ dàng đánh bại, chẳng lẽ đối phương là tu sĩ Nguyên Anh?
Tơ mỏng màu đỏ rậm rạp chằng chịt đánh vào tấm thuẫn màu đỏ cùng tấm chắn màu xanh, mặt ngoài tấm chắn mấp mô, tơ mỏng màu đỏ xuyên thủng tường lửa, toát ra một trận khói xanh, ngọc thước màu đỏ trong tay Tây Môn Phượng nhẹ nhàng nhoáng một cái, thả ra một mảng lớn thước ảnh màu đỏ, ngăn cản tơ mỏng màu đỏ.
"Không tốt, có tà vật, mau lui lại."
Ngọc dung thiếu phụ váy xanh đại biến, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, dọc theo đường tới phóng đi.
Thực lực của Triệu Vô Cực còn cao hơn nàng, vừa đối mặt đã bị giết, nàng cũng không dám ở lâu, chỉ có thể trở về tông môn báo cáo với trưởng lão.
Ngay lúc nàng tới gần lối ra, bỗng nhiên có hai cái xương tay vàng óng ánh từ trong vách đá chui ra, mặt ngoài cốt thủ được bao bọc bởi một tầng hỏa diễm màu đỏ.
Thiếu phụ váy xanh điều khiển hai thanh phi kiếm màu xanh, bổ vào trên cốt thủ màu vàng, phát ra một trận âm thanh kim loại giao kích trầm đục, chỉ lưu lại dấu vết mờ nhạt, hai xương tay màu vàng bắt lấy phi kiếm màu xanh, một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ từ trên tay cốt hiện lên, bao lấy phi kiếm màu xanh, hào quang màu xanh của phi kiếm rất nhanh ảm đạm xuống.
"Xuy xuy" tiếng xé gió vang lên, lít nha lít nhít tơ mỏng màu đỏ từ bốn phía vách đá bay ra, xuyên thủng thân thể thiếu phụ váy xanh, thân thể nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành thây khô.
Tơ mỏng màu đỏ chằng chịt đan vào nhau thành một tấm lưới lớn màu đỏ, phong kín cửa vào.
Vương Minh Nhân cùng Tây Môn Phượng vốn cũng muốn chạy trốn, nhưng thiếu phụ váy xanh chết quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy ra ngoài, lối vào đã bị chặn lại.
Tơ mỏng màu đỏ cũng không biết là thứ gì, pháp bảo khó thương tổn.
Ầm ầm!
Sát Khanh kịch liệt đung đưa, một cỗ cốt thi hình thể to lớn từ trong Sát Khanh chui ra.
Bên ngoài xương cốt vàng rực rỡ, trong hốc mắt trống rỗng có hai ngọn lửa màu vàng, đầu lâu là màu xích kim, mỗi một khối xương đều bị tơ mỏng màu đỏ bao bọc lấy, tơ mỏng màu đỏ giống như mạch máu.
Phụ cận thạch bích sáng lên một trận kim quang, hai cái Cốt Thi hình người từ trong vách đá chui ra, thân thể chúng vàng óng ánh, đầu có màu bạc, mỗi một khối xương cốt đều bị tơ mỏng màu đỏ quấn quanh.
Từ khí tức của bọn chúng, rõ ràng đều là quỷ vật Kết Đan kỳ, Cốt Thi hình thể lớn nhất đạt tới Kết Đan tầng chín.
"Đây là Sát Thi! Có chút tà ma ngoại đạo thích dùng Địa Sát Khí đào tạo Luyện Thi, chúng ta phát hiện ra căn bản không phải động phủ của cổ tu sĩ, mà là bí địa bên ngoài tà ma đạo bồi dưỡng Luyện Thi."
Tây Môn Phượng kinh hô, sắc mặt hết sức khó coi.
"Sát Thi? Đây là cách nói của các ngươi, lão phu bị giam giữ mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi! Các ngươi là đệ tử của Thái Nhất Tiên môn đi! Tốt lắm, nếu không phải bốn mùa Kiếm Tôn, lão phu cũng không bị giam ở cái địa phương quỷ quái này mấy ngàn năm, trước tiên lão phu sẽ hút khô tinh huyết của các ngươi, sau đó đi tìm Thái Nhất Tiên môn tính sổ."
Miệng Cốt Thi to lớn nói tiếng người, hai ngọn lửa màu vàng trong hốc mắt lắc lư không ngừng.
Nghe lời nói của hắn, tựa hồ cùng Tứ Quý Kiếm Tôn có thù oán.
Vương Minh Nhân hơi sửng sốt. Đương nhiên hắn đã nghe nói tới bốn mùa Kiếm Tôn. Bốn mùa Kiếm Tôn là một vị tổ sư gia của Thái Nhất Tiên môn. Chính vì người này nên Thái Nhất Tiên môn mới có thể đứng vững tại Đông Hoang. Nhưng bốn mùa Kiếm Tôn sinh sống hơn ba ngàn năm trước. Mặc dù chỉ là Hóa Thần tu sĩ nhưng thọ nguyên đã hơn hai ngàn năm, chẳng lẽ tuổi thọ của Quỷ Tu tương đối dài? Cũng không nên! Quỷ vật trước mắt chẳng qua là Kết Đan kỳ.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, hai con Cốt Thi hình người đánh tới, mặt đất truyền đến hai tiếng trầm đục, mấy bàn tay lớn màu vàng đất từ lòng đất chui ra, chụp vào hai chân Vương Minh Nhân cùng Tây Môn Phượng.
Vương Minh Nhân nhướng mày, tay phải sáng lên một trận linh quang màu vàng, vỗ vào hư không phía trước Cốt Thi khổng lồ. Một hoả chưởng màu vàng lớn mấy trượng bay ra, đánh vào trên thân Cốt Thi hình người, hóa thành một mảng lớn hỏa diễm màu vàng, nhanh chóng lan tràn ra.
Tây Môn Phượng Ngọc nhấc tay lên, hóa thành một tấm lưới lớn màu đỏ lớn năm trượng, bao lấy hai con Cốt Thi hình người. Tấm lưới lớn màu đỏ nhanh chóng thu nhỏ lại, trói hai bộ cốt thi vào bên trong, đồng thời mặt ngoài tấm lưới lớn toát ra một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, che mất thân thể hai con Cốt Thi.
"Đi mau."
Vương Minh Nhân kéo Tây Môn Phượng, phóng ra cửa vào.
Cửa ra vào đã bị rậm rạp chằng chịt tơ mỏng màu đỏ ngăn chặn, pháp bảo khó thương.
Hắn há miệng phun ra một mảng lớn hỏa diễm màu vàng, đánh lên trên tơ mỏng màu đỏ, đồng thời lấy ra hai viên luân màu vàng óng, bổ vào phía trên tơ mỏng màu đỏ.
Kim Diễm Chân Diễm trải qua nhiều năm bồi dưỡng Vương Minh Nhân, uy lực đã xưa đâu bằng nay.
Một tiếng trầm đục vang lên, những sợi tơ mỏng màu đỏ đều đứt gãy ra.
Vương Minh Nhân ôm eo Tây Môn Phượng bay ra ngoài, một tấm chắn màu đỏ bay vòng quanh bọn họ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK