Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tỳ Hưu trầm xuống, tay áo run lên, một tấm thuẫn lấp lóe hồng quang bay ra, ngăn ở trước người, đồng thời há miệng phun ra mười tám viên châu màu đỏ, bay quanh gã một vòng, hóa thành một mảnh biển lửa màu đỏ, bảo vệ gã.

Pháp quyết Côn Bằng bấm một cái, hơn mười vạn thanh hỏa nhận màu đỏ dài hơn một trượng hiển hiện trong hư không, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người.

"Đi!"

Pháp quyết Côn Bằng bấm một cái, hơn mười vạn hỏa nhận màu đỏ hội tụ cùng một chỗ, như một dòng sông dài màu đỏ chảy xiết, nghênh đón.

Trường hà màu đỏ va chạm cùng trường hà màu xanh, bộc phát ra một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trường hà màu đỏ căn bản không phải đối thủ trường hà màu xanh, không lâu sau đã bị dòng sông màu xanh cuốn trôi.

Pháp lực của Côn Bằng thâm hậu hơn Vương Thanh Sơn, hỏa nhận màu đỏ là do thiên địa linh khí hắn điều khiển biến thành, mà phi kiếm màu xanh là Vương Thanh Sơn thi triển Linh Vực biến thành, uy lực của nó mạnh hơn người trước.

Mấy vạn tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, lần lượt đâm vào trên sông dài màu xanh, sông dài màu xanh bạo liệt ra, sóng khí cường đại đánh nứt hư không, khói bụi cuồn cuộn.

Tiếng báo động vang lên, rất nhiều tu sĩ Phù Du tộc lao ra khỏi chỗ ở, một cỗ trọng lực cường đại trống rỗng hiển hiện, thân thể tu sĩ Phù Du tộc không bị khống chế rơi xuống mặt đất, linh quang bên ngoài thân bọn họ lập loè, căn bản không có tác dụng, căn bản không thể bay lên không, như bị hút sắt đá, một mực bám vào trên mặt đất.

Sắc mặt của tu sĩ Cô tộc trở nên đỏ bừng, cảm giác trên vai có thêm một ngọn núi lớn nặng ức vạn cân.

Hai đạo độn quang từ đằng xa phía chân trời bay tới, sau một cái chớp động đã rơi vào trên một đỉnh núi cao, đúng là Vương Thanh Sơn cùng Trần Nguyệt Dĩnh.

Trần Nguyệt Dĩnh bấm pháp quyết, tu sĩ Cô tộc cảm giác trọng lực tăng lên kịch liệt, linh quang hộ thể nhao nhao phá nát, bảo vật phòng ngự rơi xuống mặt đất, thân thể bọn họ nhao nhao nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời.

Toàn bộ tu sĩ dưới Đại Thừa đều hóa thành huyết vũ đầy trời, thế kiếp bảo vật chỉ có thể cứu bọn họ một lần, lần thứ hai cũng không có biện pháp, đều bị trọng lực nghiền thành một mảnh huyết vũ.

Tu sĩ Cô tộc ở khoảng cách khá xa tránh được một kiếp, bọn họ còn chưa kịp cảm thấy may mắn, các loại ngoại vật như cỏ cây, đất đá gần đó nhao nhao hóa thành hình phi kiếm, lao thẳng đến bọn họ.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, linh quang hộ thể và phòng ngự của tu sĩ Cô tộc bị phi kiếm dày đặc đánh cho nát bấy, hóa thành một màn mưa máu.

Một con cự sư toàn thân màu vàng kim phun ra một đạo sóng âm mịt mờ, thẳng đến Vương Thanh Sơn.

Kim sắc Cự Sư là Hộ tộc Linh Thú Kim Viêm Sư, tinh thông phong hỏa thuộc tính thần thông, bát giai hạ phẩm linh thú.

Vương Thanh Sơn giơ tay phải lên, một đạo kiếm khí xanh mơ hồ quét ra, chém nát sóng âm màu vàng.

Thân thể Mạnh Yến không bị khống chế rơi xuống đất. Giao Bằng còn đỡ, ỷ vào pháp lực thâm hậu vẫn lơ lửng trên không trung.

Dòng kiếm màu xanh cuồn cuộn mà đến, sinh sôi không ngừng, hư không trên đỉnh đầu Mạnh Yến chấn động cùng một chỗ, một ngọn núi khổng lồ màu vàng nguy nga hiện ra, đập thẳng xuống mặt.

Ngọn núi khổng lồ màu vàng còn chưa hạ xuống, một cỗ trọng lực cường đại bỗng nhiên hiện ra, sắc mặt nàng đỏ bừng lên.

Mạnh Yến bấm pháp quyết, bên ngoài thân đại phóng lôi quang, một cây lôi mâu vàng rực trống rỗng hiển hiện, đâm tới ngọn núi khổng lồ màu vàng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, một đạo ngân sắc lôi trụ thô to phóng lên cao, hoàng sắc cự phong bay ra ngoài, Mạnh Yến biến mất không thấy.

Hư không mấy vạn dặm bên ngoài sáng lên một đạo lôi quang màu bạc chói mắt, hiện ra thân ảnh Mạnh Yến, trong mắt nàng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Lúc trước ba vị Đại Thừa liên thủ cũng đánh không lại Vương Thanh Sơn cùng Trần Nguyệt Dĩnh, hiện tại Thiên Đãng sơn mạch chỉ có nàng cùng Tỳ Hưu hai người, càng không phải là đối thủ, ba mươi sáu kế đi làm thượng sách.

Mạnh Yến mới vừa hiện thân, bên ngoài thân hiện ra vô số phù văn màu bạc, hư không chấn động cùng một chỗ, một cái móng thú màu xanh mờ mịt hiện ra, giẫm về phía Mạnh Yến Yến.

Móng thú màu lam giẫm trên người Mạnh Yến, thân thể Mạnh Yến nổ bể ra, hóa thành một đoàn lôi quang màu bạc biến mất không thấy.

Vương Thanh Sơn nhướng mày, y thật không ngờ Mạnh Yến lại quyết đoán như vậy, trực tiếp thi triển Lôi Độn Thuật chạy trốn, y căn bản không đuổi kịp.

Tỳ Hưu lại không có vận khí tốt như vậy, bị chín thanh Thanh Ly Kiếm bao vây, chín đạo kiếm quang màu xanh thô to quét tới, chém về phía Tỳ Hưu.

Pháp quyết Côn Bằng bấm một cái, biển lửa màu đỏ ngưng tụ mãnh liệt, một đầu Hỏa Long màu đỏ dài vạn trượng bay ra, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người.

Hỏa Long màu đỏ lắc đầu vẫy đuôi, đánh nát chín đạo kiếm quang thô to.

Tay áo Tỳ Hưu run lên, ba mặt kính nhỏ lóe ra huyết quang bắn ra, đánh vào pháp quyết, ba mặt kính nhỏ màu máu sáng lên huyết quang chói mắt, phun ra một đạo huyết quang vừa thô vừa to, hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một cột sáng màu máu thô to không gì sánh được, đánh vào trên một thanh Thanh Ly Kiếm, linh quang của Thanh Ly Kiếm ảm đạm xuống, lung lay sắp đổ, linh tính mất đi.

Bộ Huyết Cương Kính này có linh tính chuyên ăn mòn bảo vật, đây chính là của Toan Nghê từ Thiên Hồng Động Thiên lấy được.

Hắn bấm pháp quyết, Hỏa Long màu đỏ phát ra tiếng thú rống vang dội, đâm vào chuôi Thanh Ly kiếm, thanh Thanh Ly kiếm này bay ngược ra ngoài.

Đuôi Hỏa Long màu đỏ quét qua, quét bay ba thanh Thanh Ly Kiếm ra ngoài.

Một tiếng thú rống thê lương vang lên, Tỳ Hưu quay đầu nhìn lại, Kim Viêm sư bị một cây trường mâu lấp lóe ánh sáng màu vàng xuyên thủng đầu, khí tức hoàn toàn biến mất.

Giao Bằng sắc mặt trầm xuống, đỉnh đầu của nó rung động một hồi, Mặc Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của nó, móng thú của Lam Mông đón đầu giẫm xuống.

Côn Bằng tế ra một thanh dao găm lấp loé hồng quang, đánh vào một đạo pháp quyết, dao găm màu đỏ nở rộ hồng quang chói mắt, hóa thành một con Hoả Mãng màu đỏ to lớn, nhào về phía Mặc Kỳ Lân.

Một tiếng trầm đục vang lên, móng của Mặc Kỳ Lân giẫm lên trên người Hỏa Mãng màu đỏ, Hỏa Mãng màu đỏ phát ra một tiếng rít thê lương, hóa thành một thanh dao găm màu đỏ bay ngược ra ngoài.

Hoàng quang lóe lên, một tấm lưới lấp lóe hoàng quang lăng không hiển hiện ra, trước mặt che lại, đem Tỳ Hưu quấn ở bên trong.

Móng thú của Mặc Kỳ Lân giẫm lên đầu của hắn, đầu của hắn vỡ nát, thi thể hóa thành một khối ngọc thạch ba màu linh quang lập loè, khu vực ngọc thạch ba màu màu màu vàng vỡ nát, biến thành một khối ngọc thạch hai màu.

Hư không ngoài ngàn dặm hiện ra một đoàn kim quang, hiện ra thân ảnh Tỳ Hưu, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, cuối cùng hắn cũng minh bạch, vì sao Mạnh Yến lại chạy nhanh như vậy.

Trần Nguyệt Dĩnh tế ra một mảng lớn đất cát hoàng quang lập loè, ngưng tụ thành một đầu Sa Giao hình thể to lớn màu vàng, nhào về phía Tỳ Hưu.

Pháp quyết Côn Bằng bấm một cái, Hỏa Long màu đỏ nghênh đón.

Một tiếng vang thật lớn, Hỏa Long màu đỏ vừa đối mặt đã xé tan con Sa Giao màu vàng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trần Nguyệt Dĩnh.

Trần Nguyệt Dĩnh bấm pháp quyết, một màn sáng màu vàng đất trống rỗng hiển hiện, chính là Càn Thổ Thần Quang.

Hỏa Long màu đỏ đụng vào màn sáng màu vàng, lập tức nổ bể ra, một trận hỏa quang màu đỏ chói mắt che mất thân ảnh Trần Nguyệt Dĩnh, hư không cũng không chịu nổi nhiệt độ cao này, vỡ ra.

Tỳ Hưu đang muốn thi triển thần thông khác, bỗng cảm giác thân thể bị xiết chặt, hai sợi xiềng xích màu xanh óng ánh trống rỗng hiển hiện.

"Thần thức hóa hình!"

Tỳ Hưu nhíu mày, hắn nắm giữ thần thông của bức tường thần thức này, thần thức bình thường công kích không làm gì được hắn.

Mi tâm của hắn sáng lên một trận kim quang chói mắt, một lưỡi đao màu vàng dài chừng mười trượng lóe lên phóng tới, đâm vào trên xích sắt màu xanh, truyền ra một tiếng vang trầm đục.

Sắc trời tối xuống, Mặc Kỳ Lân lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu Tỳ Hưu, móng thú của Lam Mông lần nữa giẫm xuống, đồng thời một dòng sông màu xanh vọt tới, những nơi đi qua, hư không nứt ra, khí thế kinh người.

Pháp quyết Côn Bằng biến đổi, ba mặt kính máu lần nữa bắn ra một cột sáng màu máu thô to, hội tụ cùng một chỗ, đón lấy dòng sông màu xanh, vừa đối mặt đã bị đánh nát.

Một tiếng hét thảm vang lên, linh quang hộ thể Tỳ Hưu bị móng thú của Mặc Kỳ Lân giẫm nát, đầu cũng bị giẫm nát. Một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới rời khỏi cơ thể đã bị một cỗ hào quang màu xanh bao lại, hút vào trong một bình ngọc màu xanh.

Ánh lửa màu đỏ tản đi, Trần Nguyệt Dĩnh bình yên vô sự, thần quang của đất trời không tổn hao gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK