Có Công Tôn Khuyết tại đây, thực lực Lục Nhãn Sa Chu cùng Hồng Thiềm bị hạn chế rất lớn, lại thêm Diệu Đức đại sư phối hợp, rất nhanh liền diệt sát hai con Lục giai yêu thú.
Hách Long còn chưa rơi xuống đất, một cây thiền trượng ánh vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đánh vào đầu Hách Long, đầu của hắn vỡ ra, thi thể sáng lên một trận linh quang, hóa thành một đóa hoa sen lấp lánh ngân quang, có ba cánh hoa, một cánh hoa bị nghiền nát.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo ngân quang chói mắt, hiện ra thân ảnh Hách Long.
Hắn vừa mới hiện thân, một chữ "Tốn" to lớn hóa cuốn tới, trong nháy mắt đã đến trước người hắn.
Hách Long vội vàng tế ra một tấm thuẫn màu đỏ, ngăn trước người.
"Khanh" ký tự đánh vào mặt trên tấm thuẫn màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm, tấm chắn màu đỏ lắc lư nhẹ một cái.
Một cây thiền trượng màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên tấm thuẫn màu đỏ, tấm thuẫn màu đỏ bay ngược ra sau, đánh lên người Hách Long, Hách Long bay ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Thanh quang lóe lên, hiện ra một con dấu màu xanh to lớn, con dấu màu xanh đập xuống mặt.
Một tiếng hét thảm vang lên, đất rung núi chuyển, con dấu màu xanh bay lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to. Hách Long đã hóa thành thịt nát, một Nguyên Anh nhỏ bé bay ra, một cỗ hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao lấy Nguyên Anh tí hon, thu vào trong một bình ngọc màu vàng.
Diệu Đức đại sư và Công Tôn Huyên không hẹn mà cùng thở dài một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong địch nhân.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết của nữ tử vang lên, Khúc Hồn bay rớt ra ngoài, trên đầu nhiều thêm một lỗ máu lớn bằng ngón tay.
Một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới ly thể, một đạo hồng quang bay vụt đến, đánh trúng Nguyên Anh, Nguyên Anh liền hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn.
Sắc mặt Chúc Nghiên lạnh như băng, định ra tay đối phó với tu sĩ Đại Thừa khác, một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc vang lên. Nàng nhìn theo nơi phát ra thanh âm, thấy một thanh niên áo xanh cao lớn bị vô số cánh hoa màu hồng bao phủ, thân thể hóa thành huyết vũ đầy trời.
Nàng nhíu mày, nhìn về phía Hoa Dung tiên tử.
Hoa Dung tiên tử không hổ là đệ nhất tán tu Huyền Dương giới, nhanh như vậy đã giết chết một tu sĩ Đại Thừa.
Chúc Nghiên bấm pháp quyết, một thanh hỏa nhận màu đỏ lăng không hiển hiện, thẳng đến Hoa Dung tiên tử.
Hoa sen tiên tử bấm pháp quyết, phiên kỳ màu hồng trước người nhẹ nhàng nhoáng một cái, một mảng lớn cánh hoa hồng nhạt quét ra, nghênh đón.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm, cánh hoa màu hồng ngăn trở hỏa nhận màu đỏ đánh tới.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết của nam tử vang lên, Hách Lỗi bị một ngọn lửa màu vàng bao phủ, mặt lộ vẻ thống khổ. Bên ngoài thân thể của gã tuôn ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, không có tác dụng gì, ngọn lửa màu vàng căn bản không sợ hàn khí màu trắng.
Một lưỡi dao khổng lồ màu vàng rực rỡ bắn tới, Hách Lỗi vội vàng tế ra một tấm thuẫn màu trắng, lưỡi dao khổng lồ màu vàng chém lên tấm thuẫn màu trắng, như cắt dưa, chém tấm thuẫn màu trắng thành hai nửa.
Một tiếng hét thảm vang lên, Hách Lỗi bị chém thành hai nửa. Vừa rồi gã đã dùng qua bảo vật thế kiếp, một Nguyên Anh nhỏ bé bay ra khỏi cơ thể, một ngọn lửa màu vàng vừa thô vừa to bay vụt đến, che mất Nguyên Anh tí tách. Sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh tí tách tan thành mây khói.
Thần sắc Tỳ Hưu lạnh như băng, lấy thực lực của hắn, tu sĩ Đại Thừa bình thường căn bản không ngăn được hắn.
Một trận gió lạnh thổi qua, một con Băng Phượng hình thể to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
Hai cánh Băng phượng nhẹ nhàng vỗ một cái, vạn đạo bạch quang tinh tế quét ra, bao lại phương viên vạn dặm.
Linh quang hộ thể Côn Bằng tiếp xúc với bạch quang, trong nháy mắt đóng băng, bất quá rất nhanh, bên ngoài thân thể của hắn hiện ra một trận hỏa diễm màu vàng, tầng băng hòa tan.
Băng phượng đưa đôi móng vuốt sắc bén xuống, nhẹ nhàng xuyên thủng hộ thể linh quang của hắn.
Một tiếng hét thảm vang lên, đầu của Tỳ Hưu bị móng vuốt sắc bén của Băng Phượng xuyên thủng, thi thể hóa thành một cây trúc vàng rực, tổng cộng có bảy đoạn, bị gãy mất một đoạn.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một vệt kim quang, hiện ra thân ảnh Tỳ Hưu, ánh mắt hắn ngưng trọng.
"Bát giai Băng Phượng? Không phải bị Thất Tinh Hàng Yêu tháp lấy đi rồi sao?"
Tỳ Hưu nghi hoặc nói, chẳng lẽ Diệp gia có hai con Băng Phượng bát giai?
"Đó là giả, Càn Khôn Hóa Linh Phù! Quên mất bí phù của Diệp gia."
Sắc mặt Tỳ Hưu âm trầm.
Theo nàng biết, Huyền Dương giới chỉ có Diệp gia cùng Thiên Nguyệt tộc có bát giai chế phù sư, nàng thôi động Thất Tinh Hàng Yêu Tháp diệt Băng Phượng, phát hiện là do phù lục biến thành.
Băng Phượng nhẹ nhàng vỗ hai cánh, biến mất tại chỗ.
Bên ngoài thân Tỳ Hưu đại phóng kim quang, một mảng lớn hỏa diễm màu vàng quét ra, bao lại phương viên trăm trượng.
Hư không ba động cùng một chỗ, một đại thủ màu trắng trống rỗng hiển hiện, đánh về phía Tỳ Hưu.
Hỏa diễm màu vàng bỗng nhiên lăn một vòng, một ngọn lửa màu vàng thô to phóng lên tận trời, chặn lại bàn tay lớn màu trắng.
Một vòi rồng trắng xóa cuốn tới, nhíu mày, bấm pháp quyết, lưỡi dao khổng lồ màu vàng bắn nhanh đến, chém nát vòi rồng màu trắng, hiện ra thân ảnh Diệp Ngọc Long.
Diệp Ngọc Long vừa hiện thân, pháp quyết bấm một cái, bên ngoài thân nở rộ vạn đạo bạch quang, bao lại phương viên mười vạn dặm.
Băng Phách Thần Quang!
Trong hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng, giống như thiên địa bị đông cứng vậy.
Bạch quang chạm đến hộ thể linh quang của bọn họ, hộ thể linh quang trong nháy mắt đóng băng, bảo vật chạm vào bạch quang, cũng kết băng.
Kim sắc hỏa diễm bên người Tỳ Hưu kịch liệt quay cuồng, tầng băng cũng không xuất hiện dấu hiệu tan chảy, Băng Phách Thần Quang cũng không phải thần thông bình thường, so với Đại Nhật Viêm Quang của hắn còn cường đại hơn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Băng Phượng xuất hiện trên đỉnh đầu Lam, một đôi lợi trảo đón đầu thăm dò.
Một tiếng trầm đục vang lên, hộ thể linh quang bị nghiền nát, móng vuốt của Băng Phượng xuyên thủng đầu Tỳ Hưu. Sau một tiếng hét thảm, một Nguyên Anh nhỏ bé bay ra, bị Băng Phượng phun ra một cỗ bạch quang bao lại, cuốn vào trong miệng nuốt xuống.
Bên kia, Kim Ngọc Dao cũng bị nhốt ở trong Linh Vực, phi kiếm màu xanh dày đặc xuyên thủng thân thể của nàng, thi thể hóa thành một ngọc phù thế kiếp, thay Ngọc Phù phá vỡ.
Hư không ngoài ngàn dặm hiện ra thân ảnh Kim Ngọc Dao, nàng vẫn bị vây ở trong Linh Vực.
Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, hơn mười vạn thanh sắc phi kiếm bay thẳng đến Kim Ngọc Dao, đồng thời Thanh Long kiếm cũng theo sát phía sau.
Kim Ngọc Dao lấy ra một tấm thuẫn màu vàng, che ở trước người, dày đặc phi kiếm màu xanh đánh lên phía trên, truyền ra một trận trầm đục, mặt ngoài tấm thuẫn có thêm nhiều vết kiếm.
Thanh Long Kiếm bắn nhanh đến, chém tấm thuẫn màu vàng thành hai nửa, hét thảm một tiếng. Kim Ngọc Dao cũng bị chém thành hai nửa, một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới ly thể, một cỗ hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống.
Hình thể Nguyên Anh tăng vọt, trong nháy mắt nổ bể ra, ánh sáng màu xanh chói mắt phóng lên tận trời.
Vương Thanh Sơn vẫy tay một cái, một vòng tay trữ vật màu xanh từ trên thi thể bay ra, chui vào trong ống tay áo của y.
Hắn nhìn về phía Vương Mạnh Bân, Vương Mạnh Bân cùng Vương Thanh Thành đang liên thủ đối phó Lê Hâm.
Kim Cáp Luân bắn nhanh đến, đánh vào tấm thuẫn màu vàng trước người Lê Hâm, truyền ra một tiếng vang trầm.
Một đạo lôi trụ màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng về phía Lê Hâm.
Lê Hâm đang muốn tránh đi, Kim Cáp Luân đại phóng kim quang, truyền ra một tiếng kêu quái dị đến cực điểm.
Đầu của hắn trầm xuống, chờ hắn lấy lại tinh thần, lôi trụ màu bạc đã đánh vào trên linh quang hộ thể của hắn.
Một đạo thanh sắc cầu vồng bắn nhanh đến, chui vào trong lôi quang, truyền ra một tiếng hét thảm.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một vệt kim quang, hiện ra thân ảnh Lê Hâm, nếu không phải có bảo vật thế kiếp, hắn đã mất mạng rồi.
Hắn vừa mới hiện thân, một cỗ hào quang màu vàng cuốn tới, Lê Hâm đang muốn tránh đi, thân thể bị xiết chặt, hai sợi xiềng xích màu vàng óng ánh trống rỗng hiển hiện, cuốn lấy thân thể của gã.
"Thần niệm hóa hình!"
Lê Hâm kinh ngạc nói.
Một đạo lôi trụ màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, đánh lên người hắn, truyền ra một tiếng hét thảm, hơn mười vạn thanh phi kiếm màu xanh cuốn tới, chui vào trong lôi quang.
Sau một tiếng hét thảm, một Nguyên Anh nhỏ bé từ trong lôi quang bay ra, một cỗ hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao Nguyên Anh lại, thu vào trong một cái hồ lô màu vàng.
Vương Thanh Thành thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ vui mừng.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết của nam tử vang lên, Bạch Tiêu bay rớt ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, bụng có một lỗ máu lớn bằng ngón tay.
Sắc mặt hắn nhanh chóng đen lại, sinh cơ nhanh chóng biến mất, thân thể rất nhanh hóa thành mưa máu đầy trời.
Một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới ly thể, một đạo tử quang bắn nhanh đến, xuyên thủng Nguyên Anh, hóa thành điểm điểm linh quang biến mất không thấy.
Bạch Tiêu cứ vậy vẫn lạc, thân tử đạo tiêu.
Vẻ mặt Phương Phong lạnh như băng, hơn mười vạn thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, đồng thời trên không trung xuất hiện từng đạo thiểm điện màu bạc vừa thô vừa to.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK