Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cột sáng đủ mọi màu sắc từ mặt đất bay tới, đánh lên người Giao Long màu xanh, bất quá giống như gãi ngứa, căn bản không làm gì được Giao Long màu xanh.

Tiếng xé gió vang lớn, một đạo kiếm khí bảy màu dài hơn trăm trượng từ mặt đất bay ra, trong nháy mắt đến trước người Giao Long màu xanh, kiếm khí bảy màu bổ vào phần bụng Giao Long màu xanh, Giao Long màu xanh phát ra một tiếng gào thét thống khổ.

"Các ngươi muốn chết."

Giao Long màu xanh giận tím mặt, đến lúc này Hoàng Long chân nhân cũng chẳng quan tâm cái gì, tế ra Huyền Hoàng Kính, Huyền Hoàng Kính quay tít một vòng, hình thể tăng vọt, phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng, chụp tới đám người Vương Trường Kiệt phía dưới.

"Mau tránh ra, đó là Huyền Hoàng Kính, nắm giữ thần thông hóa đá."

Ngọc dung Tử Nguyệt tiên tử đại biến, lớn tiếng nhắc nhở.

Ngọc thủ nàng chụp xuống phía dưới một trảo, tử quang lóe lên, một đại thủ màu tím lớn hơn mười trượng lăng không hiển hiện, vỗ tới hào quang màu vàng.

Đại thủ màu tím vừa va chạm với sương mù màu vàng, lập tức hóa đá, sau đó chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra.

"Mau tránh ra, không thể đón đỡ."

Vương Trường Kiệt hét lớn một tiếng, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng lui về phía sau.

Ngay cả như vậy, vẫn có tộc nhân phản ứng chậm một nhịp, bị sương mù màu vàng đánh trúng, thân thể nhanh chóng hóa đá, biến thành từng pho tượng, không thể động đậy, những tộc nhân này đã chết, mặc dù đã giải khai thạch hóa, cũng không cứu được.

Hoàng Long Tỳ toả sáng hào quang, tiếng rồng ngâm vang lớn, Giao Long màu vàng mặt ngoài chạy loạn bất định, phảng phất tùy thời đều muốn bay ra ngoài, đập tới chỗ Vương Thanh Sơn.

Giao long há miệng phun ra một ngụm máu lớn, lóe lên rồi chui vào bên trong Hoàng Long Ấn. Hình thể của Hoàng Long Tỳ lại tăng lên, che khuất bầu trời, chưa hạ xuống đã tạo cho người ta một loại cảm giác nặng nề áp bách.

Một kích toàn lực của linh bảo khiến ba người Diệp Hải Đường khó mà đỡ nổi.

Diệp Hải Đường hít sâu một hơi, phun ra một ngụm máu lớn, chui vào trong Vạn Quỷ Lệnh. Vạn Quỷ Lệnh bộc phát ra ô quang chói mắt, tiếng quỷ khóc sói tru vang lớn, vô số âm khí tuôn ra.

Hắc quang lóe lên, hình thể Vạn Quỷ Lệnh tăng vọt, đánh tới Hoàng Long Tỳ.

Cùng lúc đó, mấy đạo pháp quyết Diệp Hải Đường đánh vào trên trận bàn, mặt đất kịch liệt đung đưa, bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, vô số đất cát màu vàng bay lên, hóa thành một đại thủ màu vàng to lớn, đánh về phía Hoàng Long Ấn.

Tay áo nàng run lên, một mảng lớn ô quang bắn ra, hóa thành mấy trăm Cốt Thi hình dáng khác nhau.

Bên ngoài thân Diệp Hải đường hiện ra vô số âm khí màu đen, bao lại những Cốt Thi này. Một trận tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, một Cốt Thi cực lớn cao hơn trăm trượng từ trong âm khí đi ra.

Cốt Thi thân trâu đầu trâu, sau lưng mọc lên một đôi cốt dực to lớn, tản mát ra một cỗ chấn động làm cho người sợ hãi.

Hoàng Long Tỳ va chạm cùng Vạn Quỷ Lệnh, một đạo kim loại giao kích trầm đục vang lên, Vạn Quỷ Lệnh lập tức bay ngược ra ngoài, đại thủ màu vàng đụng vào Hoàng Long Tỳ, vừa đối mặt liền chia năm xẻ bảy, một cỗ bụi đất màu vàng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Hai tay Cốt Thi đánh tới Hoàng Long Tỳ, há miệng phun ra từng sợi tơ màu đen mảnh khảnh, bao vây lấy Hoàng Long Tỳ.

Cốt Thi lui liền mười mấy bước, hai chân rơi thật sâu vào lòng đất, miễn cưỡng ngăn cản Hoàng Long Tỳ.

"Phá cho ta."

Nương theo một tiếng hét lớn của Hoàng Long chân nhân, hào quang của Hoàng Long Chân Nhân tăng mạnh, sợi tơ màu đen bên ngoài nhao nhao đứt gãy ra, thân thể Cốt Thi chia năm xẻ bảy.

Tiếng thét mãnh liệt, một vòi rồng màu xanh cao mấy trăm trượng cuốn tới, va chạm với Hoàng Long Tỳ, bộc phát ra một cỗ sóng khí cường đại. Những nơi sóng khí đi qua, từng tòa kiến trúc sụp đổ, vụn đá vụn bay múa đầy trời.

Hoàng Long Giao Long bên ngoài thân di động bất định, bộc phát ra hoàng quang chói mắt.

Tiếng thét đại tác, hình thể lốc xoáy màu xanh tăng lên, Hoàng Long Tỳ ngạnh sinh chệch hướng cũ, đập vào một đỉnh núi xanh biếc.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đỉnh núi cao này bị nện nát bấy, mặt đất kịch liệt đung đưa, vô số đá vụn bay tứ phía.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, hiện ra thân ảnh Vương Hoa Thiên, lốc xoáy màu xanh tự nhiên là hắn biến thành.

Vào lúc này, thể tích lôi vân màu đen thu nhỏ hơn phân nửa, mấy chục tia chớp màu bạc trút xuống, bổ về chỗ ở Vương Thanh Sơn, lôi kiếp đã đến bước cuối cùng.

Bất quá rất nhanh, Hoàng Long Tỳ bay lên, lần nữa đánh tới chỗ ở Vương Thanh Sơn.

Giao Long màu xanh cũng muốn bay về chỗ ở của Vương Thanh Sơn. Đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, một cột sáng màu lam vừa thô vừa to bắn nhanh đến, đúng là năm người Vương Thanh Kỳ lợi dụng Thiên Hải Kính công kích Hoàng Long chân nhân.

Hoàng Long chân nhân nếm qua hai lần thiệt thòi không dám khinh thường, miệng lớn như chậu máu há to, một đoàn ánh sáng màu xanh to lớn bay ra, nghênh đón cột sáng màu lam.

Tử Nguyệt tiên tử tế ra hai thanh phi đao màu tím, bổ về phía giao long màu xanh.

Huyền Hoàng Kính quay tít một vòng, bay đến phía Tử Nguyệt tiên tử, một cột sáng màu vàng thô to bay ra, thân hình Tử Nguyệt tiên tử nhoáng một cái, né qua, cột sáng màu vàng đánh vào trên một tòa lầu các màu xanh, lầu các màu xanh lập tức hóa đá.

Tử Nguyệt tiên tử muốn ngăn cản, bất quá Huyền Hoàng Kính không ngừng phun ra từng cột sáng màu vàng, ngăn cản Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử không dám chậm trễ, không ngừng tránh né.

Kim Điệp phu nhân cùng Lưu Hạo Đông bị Khôi Lỗi thú cấp bốn cuốn lấy, nhưng trên thực tế, nếu bọn họ liều mạng, Khôi Lỗi thú cấp bốn cũng khó có thể ngăn cản bọn họ, chỉ là Vương gia hiện tại bày ra tư thế liều mạng, bọn họ cũng không nguyện vì Hoàng Long Chân Nhân mà đền mạng.

Triệu Mị Nhi kịch chiến với Kim Hống. Kim nao có thương tích trong người, đối mặt với một Quỷ vật Nguyên Anh kỳ, nàng không dám chậm trễ.

Chỗ biên giới Thanh Liên đảo, dưới đáy biển hơn mười trượng, trong một cái vỏ trai màu lam cực lớn, Trương Vô Trần và Lâm Ngọc Tông ngồi xếp bằng trong vỏ trai màu lam, thần sắc Trương Vô Trần như thường, trên mặt Lâm Ngọc Tông lộ ra biểu tình cổ quái.

"Đến lúc này rồi, ngươi còn không ra tay? Nếu trì hoãn thêm nữa, kết anh của Vương Thanh Sơn sẽ bị quấy nhiễu. Đến lúc đó, Vương gia sẽ tổn thất một vị tu sĩ Nguyên Anh, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!"

Lâm Ngọc Tông cau mày nói.

"Gấp cái gì? Muốn vào thời khắc cuối cùng ra tay, Thanh Liên Tiên lữ mới thừa tình. Vương gia rõ ràng có người nuôi một Quỷ vật Nguyên Anh kỳ. Vương Thanh Sơn kết anh, Vương gia chẳng khác nào có năm gã Nguyên Anh kỳ chiến lực, phần thắng của chúng ta lại lớn thêm vài phần."

Trương Vô Trần có chút hưng phấn nói. Từ khi biết Hoàng Long chân nhân phát hiện ra Vương Trường Sinh là đối thủ, nàng vẫn để ý động tĩnh của Hoàng Long chân nhân.

"Nói trở lại, chúng ta ở chung đã mấy trăm năm, ngươi còn không tin tưởng ta sao? Rốt cuộc ngươi dùng bí thuật gì vậy? Lại biết Hoàng Long chân nhân đang hoạt động ở hải vực Ngũ Long, sớm đã ở chỗ này chờ hắn."

Lâm Ngọc Tông có chút nghi hoặc khó hiểu nói. Trương Vô Trần nắm giữ một loại bí thuật nào đó, rõ ràng có thể khóa chặt vị trí đối phương cách đó mấy vạn dặm.

Nếu Hoàng Long chân nhân muốn đối phó Trương Vô Trần, vừa tới gần Trương Vô Trần mấy vạn dặm đã bị Trương Vô Trần phát hiện.

"Không phải ta không tin ngươi, mọi việc đều phải dạy đồ đệ, sư phụ chết đói, đây là bí thuật độc môn của Nhật Nguyệt cung chúng ta, thi triển cũng rất phiền phức, ngươi đừng hỏi nữa."

Giọng điệu của Trương Vô Trần lạnh nhạt, không muốn Lâm Ngọc Tông hỏi nhiều.

Lâm Ngọc Tông gặp tình hình này, cũng không tiện hỏi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK