Đợi Tôn Vượng phục hồi tinh thần, một cự quyền lấp lóe hoàng quang đã đến trước người, đánh vào trên hộ thể linh quang của gã.
Một tiếng trầm đục vang lên, Tôn Vượng bay rớt ra ngoài, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Không đợi hắn thở dốc, sắc trời tối xuống, một cự ấn lấp lóe hoàng quang trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, đập xuống trước mặt.
Tôn Vượng đại kinh thất sắc, muốn tránh đi, hoảng sợ phát hiện, mặt đất sinh ra một cỗ trọng lực cường đại, bản thân như là nam châm, bị một mực hấp thụ trên mặt đất, không thể động đậy.
Tay áo hắn run lên, một thanh huyết sắc phi đao bắn ra, sau khi sáng lên một trận huyết quang chói mắt, hình thể huyết sắc phi đao tăng vọt, đón lấy cự ấn màu vàng.
Cùng lúc đó, quanh thân hắn hiện ra một mảng lớn huyết vụ.
Cự ấn màu vàng va chạm cùng huyết sắc phi đao, truyền ra "Khanh" một tiếng vang trầm, tốc độ cự ấn màu vàng rơi xuống trì trệ.
Hư ảnh hình người trên đỉnh đầu Tôn Vượng phun ra một đạo huyết quang, đánh trúng cự ấn màu vàng. Cự ấn màu vàng lập loè linh quang, ảm đạm xuống, lung lay, bộ dáng mất đi linh tính.
Một tiếng kêu thê thảm của nữ tử vang lên, Tôn Vượng quay đầu lại nhìn, thiếu phụ váy tím ngã trên mặt đất, ngực có mấy lỗ máu kinh khủng, máu chảy không ngừng, Thất Hà tước lơ lửng giữa không trung.
Tôn Vượng quá sợ hãi, bên ngoài thân tuôn ra vô số huyết sắc phù văn, muốn thi triển độn thuật chạy trốn, nhưng vào lúc này, một đạo thiểm điện màu vàng thô to bắn nhanh đến, nhẹ nhõm đánh tan huyết vụ.
Hư ảnh hình người phun ra một đạo huyết quang, đồng dạng cũng bị tia chớp màu vàng đánh tan, tia chớp màu vàng đánh vào trên người Tôn Vượng, Tôn Vượng hét thảm một tiếng, bị lôi quang màu vàng bao phủ.
Màu vàng cự ấn linh quang đại phóng, lần nữa hướng phía dưới đập tới, hư ảnh hình người hai tay khẽ động, nâng cự ấn màu vàng lên.
Nương theo một hồi tiếng kiếm minh vang lên, kiếm khí màu đỏ đầy trời bắn nhanh đến, liên tiếp đánh vào trên thân hư ảnh hình người, truyền ra một trận trầm đục, bên ngoài hư ảnh hình người vết thương chồng chất, sáng lên một trận huyết quang, vết thương đều biến mất không thấy.
Một đạo thiểm điện màu vàng thô to cùng một đạo hoả diễm màu đỏ thô to lần lượt bắn nhanh đến, đánh vào trên thân hư ảnh hình người, hư ảnh hình người bị lôi quang màu vàng cùng hỏa quang màu đỏ bao phủ, vặn vẹo không ngừng.
Một đạo cầu vồng màu đỏ bay vụt đến, xuyên thủng hư ảnh hình người, cự ấn màu vàng thừa cơ nện xuống, một tiếng kêu thảm thiết của nam tử vang lên, đất rung núi chuyển.
Hư không ngoài trăm dặm sáng lên một đạo huyết quang, Tôn Vượng vừa hiện ra, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Lão dùng bảo vật thế kiếp ngăn cản một kiếp, nếu không đã thân tử đạo tiêu.
Long Thanh Phong có giao tình với Vương gia, nhất định phải báo cho Huyết Đao Chân Quân biết.
Một tiếng tước hót trong trẻo vang lên, một con thất sắc khổng tước hình thể to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu, chính là Thất Hà Tước.
Thất Hà Tước vừa hiện thân, hai cánh nhẹ nhàng vỗ một cái, tách ra một trận thất sắc hà quang, bao lại Tôn Vượng.
Tôn Vượng cảm thấy thân thể bị xiết chặt, không thể động đậy, giống như một bia ngắm khổng lồ trôi nổi giữa không trung.
Một cự quyền màu vàng lóe lên đánh vào đầu hắn. Một tiếng hét thảm vang lên, đầu Tôn Vượng nổ tung. Nguyên Anh của gã vừa mới rời khỏi cơ thể đã bị thất sắc linh quang bao lại, không thể động đậy.
Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Hinh bay tới, Vương Thanh Thành bắt được Nguyên Anh tí hon, sưu hồn nàng, chau mày.
Lại là mệnh lệnh của Huyết Đao chân quân, truy nã Long Thanh Phong.
Năm ngón tay hắn khép lại, bóp nát Nguyên Anh tí hon. Tôn Vượng cứ vậy thân tử đạo tiêu.
Hắn biết chuyện Huyết Đao chân quân tại hạ giới đã làm, cứu được Long Thanh Phong khẳng định là đắc tội Huyết Đao môn, không làm thì thôi, giết chết hai người Tôn Vượng, người chết sẽ không nói chuyện.
Vơ vét hết tài vật trên người Tôn Vượng, Tôn Nguyệt kiều thiêu hủy thi thể của Tôn Vượng.
Trở lại sơn cốc nhỏ, Vương Như Ý đang chăm sóc Long Thanh Phong.
Long Thanh Phong ăn Thanh Tủy đan vào, khí sắc có chuyển biến tốt.
"Đa tạ, lần này ta nợ các ngươi một ân tình."
Giọng điệu của Long Thanh Phong có chút vô lực.
"Nếu không phải đạo hữu, lần trước ta đã mất mạng, đúng rồi, còn không biết phải xưng hô như thế nào."
Vương Như Ý mở miệng hỏi.
"Ta họ Long."
Long Thanh Phong không muốn nói ra tên của mình, lòng phòng người không thể không. Nếu Cửu Long Cung có thể mời Huyết Đao môn, nói không chừng cũng có thể mời được Vương gia.
"Nguyên lai là Long đạo hữu, thương thế của ngươi khá nặng, đến cứ điểm Vương gia chúng ta chữa thương đi! Không ai dám tới gây sự với ngươi."
Vương Như Ý đề nghị.
"Không cần, ta còn có việc, cũng không ở lại lâu."
Long Thanh Phong uyển chuyển từ chối, lòng đề phòng của hắn ta rất mạnh.
Lúc này, Vương Thanh Thành và Tôn Nguyệt Kiều cũng đã trở về.
"Là Huyết Đao Chân Quân hạ lệnh đuổi giết ngươi, bọn hắn mang theo Định Long Bàn, nghe nói luyện nhập vào một ít tinh huyết của ngươi, có thể trong phạm vi ngàn vạn dặm cảm ứng được vị trí của ngươi, lấy trạng thái hiện tại của ngươi, đụng phải người Huyết Đao môn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hay là đến Vương gia chúng ta điều dưỡng một thời gian, thương thế tốt nhất rồi mới rời đi cũng không muộn, ngươi cùng Huyết Đao môn có ân oán gì chúng ta mặc kệ, ngươi là ân nhân cứu mạng như ý, chúng ta sẽ không giao ngươi cho Huyết Đao môn đâu."
Vương Thanh Thành trịnh trọng nói.
Tôn Vượng biết tình huống có hạn, chỉ biết là Huyết Đao chân quân hạ lệnh, nhất định phải tìm được Long Thanh Phong, về phần nguyên nhân, Tôn Vượng cũng không biết rõ.
Long Thanh Phong do dự một chút rồi đáp ứng.
Tôn Nguyệt lột sạch tài vật trên người tu sĩ Huyết Đao Môn, thiêu hủy thi thể.
Long Thanh Phong thay đổi dung mạo, theo ba người Vương Thanh Thành rời đi.
Rầm rầm
Huyết Đao Môn, một gian mật thất đại môn đột nhiên mở ra, Huyết Đao Chân Quân đi ra, thần sắc ngưng trọng.
Đệ tử trở về báo cáo, tìm được Long Thanh Phong.
Huyết Đao Chân Quân đi vào trong sân, đang muốn hỏi thăm tình huống cụ thể, liền nhướng mày, từ trong ngực lấy ra một cái khay truyền tin màu đỏ như máu, đánh vào một đạo pháp quyết, một thanh âm nam tử thất kinh vang lên: "Sư phụ, đại sự không hay rồi, bổn mạng hồn đăng của bốn người Tôn sư đệ bọn họ đã tắt."
Nghe xong lời này, sắc mặt Huyết Đao Chân Quân trầm xuống, nhịn không được mắng: "Tên Tôn Vượng ngu xuẩn này, chút chuyện này cũng không làm tốt được."
Hoặc là Tôn Vượng đi theo quá gần bị Long Thanh Phong phát hiện, hoặc là Tôn Vượng tự tin quá mức, ra tay đối phó Long Thanh Phong, mặc kệ là loại nào, Tôn Vượng đã thân tử đạo tiêu, manh mối có khả năng cũng sẽ đứt đoạn.
"Tăng nhân thủ, đi khởi xướng điều tra, nhất định phải tìm người này. Đúng rồi, phái người đi Thiên Hải phường thị, tung tin tức Thất giai Giao Long lui tới, liên hệ người Cửu Long cung, bảo bọn họ cung cấp một cái Định Long Bàn, nếu không chúng ta không tìm được tung tích Long Thanh Phong."
Huyết Đao Chân Quân phân phó, giọng điệu nghiêm khắc.
Mắt thấy con vịt bay mất, hắn ta đầy một bụng tức giận.
"Vâng, sư phó."
Truyền tin bàn truyền đến giọng nói cung kính của Lý Nhất.
"Đúng rồi, hỏi thăm Cửu Long Cung một chút, Long Thanh Phong ở Huyền Linh Đại Lục có người quen hay bạn tốt gì không, cho dù hắn có thần thông mạnh hơn nữa, Tôn sư điệt bọn họ tinh thông công pháp huyết đạo, tối thiểu có thể chạy thoát một người, nhất định có người trợ giúp Long Thanh Phong."
Huyết Đao Chân Quân nhớ tới điều gì, bổ sung.
Bốn gã môn đồ Luyện Hư kỳ đánh không lại Long Thanh Phong, hẳn là có thể chạy trốn một người, tất cả đều bị ngộ hại, tám chín phần mười có người tương trợ, thuận theo đầu mối này, có lẽ có thể tìm được tung tích Long Thanh Phong.
"Vâng, sư phó."
Huyết Đao Chân Quân thu hồi pháp bàn, lạnh mặt nói: "Ta ngược lại muốn xem, là ai gây khó dễ với bổn tọa."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK