Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tháng, rất nhanh đã trôi qua.

Diệp Hải Đường ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Vạn Quỷ Lệnh trôi nổi trước người. Một đoàn đan hỏa màu đen bao vây Vạn Quỷ Lệnh, Triệu Mị Nhi đứng trên một đỉnh núi màu đen.

Miệng nàng hé ra, phun ra một ngụm máu lớn, chui vào Vạn Quỷ Lệnh không thấy, Vạn Quỷ Lệnh bỗng nhiên sáng lên vô số phù văn huyền ảo, mới nhìn là phù văn, nhìn kỹ giống như từng con lệ quỷ hình thù khác nhau, giương nanh múa vuốt, nhìn có chút dọa người.

Ô quang lóe lên, hình thể vạn quỷ lệnh tăng vọt, phảng phất một tòa lầu các màu đen to lớn, có thể nhìn thấy đại lượng quỷ vật dữ tợn.

Thân thể Triệu Mị Nhi không bị khống chế bay về phía Vạn Quỷ Lệnh, Vạn Quỷ Lệnh hiện ra một cỗ hấp lực cường đại, âm phong đại thịnh.

"Đã nửa năm rồi, ngươi phải rời khỏi nơi này rồi!"

Triệu Mị Nhi cau mày nói.

"Ta tránh né Nguyên Anh tu sĩ đuổi giết nên mới chạy đến nơi này. Hiện tại đi ra ngoài chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Hoàn cảnh nơi này không tệ, ta ở lại mười năm tám năm rồi hãy nói."

Diệp Hải Đường duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa cười vừa nói.

Nàng cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng nàng không thể theo Triệu Mị Nhi.

"Nguyên Anh tu sĩ? Thật tốt quá, bản cung đã lâu không ăn Nguyên Anh, vừa vặn ăn no nê, bổ sung một chút nguyên khí. Không gian nơi này không ổn định, có không ít vết nứt không gian tồn tại. Nếu vận khí không tốt, bạo phát phong bạo liệt, cho dù là ngươi là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ, cũng sẽ chết không có chỗ chôn."

Triệu Mị Nhi không mang theo chút cảm tình nào nói.

"Khe hở phong bạo? Ngươi nói là do vết nứt không gian hình thành?"

Diệp Hải Đường kinh ngạc nói.

"Nói đến việc này bổn cung liền tức giận, nếu không phải lão quỷ bốn mùa kia, bản cung cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng hôm nay."

Triệu Mị Nhi nói đến hai chữ "Tứ Quý", trong mắt tràn đầy hàn quang.

Diệp Hải Đường nhíu chặt mày. Nàng không biết Triệu Mị Nhi nói thật hay giả. Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này. Nhưng nàng lo lắng là sau khi ra ngoài, Triệu Mị Nhi không được khống chế, đại khai sát giới liên lụy tới nàng.

"Bổn cung biết ngươi lo lắng cái gì, không phải vạn bất đắc dĩ, bản cung sẽ không ra tay. Nếu ngươi chết, bản cung cũng sẽ chết."

Triệu Mị Nhi tựa hồ nhìn ra sầu lo trong lòng Diệp Hải Đường, mở miệng giải thích.

Diệp Hải Đường trầm mặc không nói, Triệu Mị Nhi chính là một tai họa ngầm, không chừng một ngày nào đó sẽ mất đi khống chế, Diệp Hải Đường cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Đúng lúc này, nơi xa trên không trung truyền đến một trận tiếng oanh minh trầm thấp, nước biển màu đen bình tĩnh quay cuồng kịch liệt, nhấc lên sóng biển cao vài chục trượng.

Hai mắt Diệp Hải Đường sáng lên ô quang chói mắt, xuyên qua âm khí dày đặc, nàng nhìn thấy hàng ngàn khe hở không gian đang di chuyển về phía nàng.

"Đáng chết, lại bạo phát ra khe nứt phong bạo, mau rời khỏi nơi này. Lần trước bản cung thiếu chút nữa chết dưới vết nứt không gian."

Triệu Mị Nhi ngọc dung đại biến, thúc giục nói.

Diệp Hải Đường không dám chậm trễ, triệt tiêu trận pháp, Triệu Mị Nhi hóa thành một đạo lục quang bay vào trong Vạn Quỷ Lệnh.

Ẩn quang bên ngoài thân Diệp Hải Đường phóng đại, bay ra bên ngoài.

Ầm ầm!

Một trận tiếng oanh minh to lớn bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, sóng khí cuồn cuộn.

"Nếu không phải có không gian phong bạo tồn tại, bổn cung mấy lần tu luyện bị cắt đứt. Nguyên khí bị thương một lần nữa, bổn cung đã sớm tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ."

Trong đầu Diệp Hải Đường truyền đến thanh âm của Triệu Mị Nhi.

Diệp Hải Đường trầm mặc không nói, tăng tốc độ lên.

Trên không trung truyền đến một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc, một mảng lớn tia chớp màu bạc từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường sợ toát mồ hôi lạnh, kim phách ngọc bội toả sáng hào quang, hiện ra một mảng lớn linh quang bảy màu, bao phủ toàn thân nàng.

Tia chớp màu bạc nhao nhao biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.

"Ha ha, bản cung đoán không sai, bổn cung chỉ có ký thân trong Vạn Quỷ Lệnh, tăng thêm yểm hộ của phật môn linh bảo, có thể rời khỏi nơi này. Ha ha, bốn mùa, bản cung muốn tới đòi nợ ngươi rồi."

Triệu Mị Nhi cuồng tiếu nói, vô cùng kích động.

Diệp Hải Đường không để ý tới, nàng cũng sẽ không đi theo Triệu Mị Nhi. Nàng dự định trở về Thanh Liên đảo, giao Vạn Quỷ Lệnh cho Vương Trường Sinh, mặc dù không cách nào giải trừ đồng sinh chú, nhưng cũng có thể phong ấn Vạn Quỷ Lệnh lại. Nếu để mặc cho Triệu Mị Nhi đại khai sát giới, toàn bộ Vương gia đều sẽ gặp phiền toái.

Cho dù là Trịnh Cổ Kỳ, sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ không tùy tiện đại khai sát giới, tránh gây nên công phẫn.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diệp Hải Đường xuất hiện trên bầu trời một vùng biển màu đen, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ đề phòng.

Đúng lúc này, ba thanh phi đao ô quang lập lòe không hề có dấu hiệu báo trước từ trong một mảnh âm khí nồng đậm bay ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường có Kim phách ngọc bội trong tay, thủ đoạn của quỷ tu không làm gì được nàng, dùng pháp bảo không có vấn đề.

Diệp Hải Đường sợ hãi kêu lên một tiếng, không cần nàng ra tay, Vạn Quỷ Lệnh tự động từ trên tay nàng bay ra, đón lấy ba thanh phi đao màu đen.

Leng keng!

Vài tiếng trầm đục vang lên, ba cây màu đen bay rớt ra ngoài, Triệu Mị Nhi từ trong Vạn Quỷ Lệnh bay ra, ánh mắt rơi vào một mảnh hư không nào đó.

Nàng hít sâu một hơi, thân thể bành trướng kịch liệt, biến thành một viên cầu màu xanh to lớn.

Tiếng thét đại tác, hư không vặn vẹo một hồi, từng đạo Phong Nhận màu xám quét ra, xông thẳng đến một mảnh hư không nào đó.

Âm phong đại thịnh, vô số hòn đá màu đen bay lên, đón lấy phong nhận màu xám.

Ầm ầm!

Liên tiếp tiếng nổ đùng đoàng vang lên, hòn đá màu đen bị phong nhận màu xám dày đặc chém nát bấy, bụi bay mù mịt.

Trịnh Cổ Kỳ nhìn Triệu Mị Nhi, trợn mắt há hốc mồm. Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ ra, mới mấy tháng không gặp, Diệp Hải Đường đã có thêm một quỷ vật Nguyên Anh kỳ.

Triệu Mị Nhi há mồm phát ra một tiếng quỷ khóc bén nhọn đến cực điểm, không dứt bên tai, lúc xa lúc gần.

Lập tức âm phong đại thịnh, trong phương viên trăm dặm nổi lên từng trận cuồng phong, đại lượng quỷ vật cấp thấp từ bốn phương tám hướng chạy đến, số lượng hàng nghìn.

Không chỉ thế, hư không vặn vẹo một hồi, từng luồng từng luồng sóng âm màu xám quét ra, thẳng đến Trịnh Cổ Kỳ.

Trịnh Cổ Kỳ cảm thấy đầu óc choáng váng, vẻ mặt hoảng hốt. Chờ hắn lấy lại tinh thần, một luồng áp lực cường đại ập đến trước mặt.

Tay phải hắn bổ vào hư không một cái, bạch quang lóe lên, một đạo cốt nhận màu trắng dài hơn trăm trượng bay ra.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất qua đi, cốt đao màu trắng chém vỡ toàn bộ sóng âm màu xám, một cỗ khí lãng cường đại khuếch tán ra, nước biển cuồn cuộn kịch liệt, nhấc lên sóng biển cao vài chục trượng.

Một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Mị Nhi bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Trịnh Cổ Kỳ, móng tay của nàng trở nên đen sì như mực, vô cùng sắc bén.

Trịnh Cổ Kỳ cũng phát hiện Triệu Mị Nhi ở phía sau, hắn đang muốn thi pháp công kích Triệu Mị Nhi, bỗng một giọng nói đầy mê hoặc vang lên bên tai hắn: "Phu quân, thiếp thân tới hầu hạ chàng rồi, chàng không cần động đậy gì cả, thiếp thân sẽ cho thư thái hầu hạ chàng."

Trịnh Cổ Kỳ nghe được lời này, bên tai ông ông, đầu váng mắt hoa, thần sắc hoảng hốt, hắn chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, một quỷ thủ lục quang lập lòe xuyên qua lồng ngực của mình, cầm lấy một Nguyên Anh nho nhỏ.

"Ngươi rốt cục..."

Vẻ mặt Trịnh Cổ Kỳ đầy hoảng sợ, lão căn bản không nghĩ ra, mình bại nhanh như vậy, lão căn bản không biết, Triệu Mị Nhi chính là quỷ tu đã tu luyện mấy ngàn năm, có chuyên môn Quỷ đạo công pháp, cũng không phải là quỷ vật Nguyên Anh kỳ bình thường.

Triệu Mị Nhi há miệng nuốt Nguyên Anh của Trịnh Cổ Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Diệp Hải Đường trợn mắt há hốc mồm, nàng biết Triệu Mị Nhi thực lực hơn người, nhưng nàng thật không ngờ, Triệu Mị Nhi lại giết chết Trịnh Cổ Kỳ nhanh như vậy.

Triệu Mị Nhi cuốn tài vật trên người Trịnh Cổ Kỳ trở lại bên cạnh Diệp Hải Đường.

"Đi thôi! Giải quyết xong rồi."

Nửa ngày sau Diệp Hải Đường mới phản ứng lại, thu hồi tài vật, thu Triệu Mị Nhi vào Vạn Quỷ Lệnh. Nàng khó hạ quyết tâm, không thể tùy tiện thả Triệu Mị Nhi ra, tránh cho tu vi Triệu Mị Nhi quá cao cắn trả nàng. Ở cùng một chỗ với một tên quỷ tu sống mấy ngàn năm, cả ngày lo lắng đề phòng.

Diệp Hải Đường hóa thành một đạo ô quang, bay ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK