Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một dãy núi xanh biếc rộng lớn vô biên, Vương Thanh Phong, Đổng Tuyết Ly và ba gã Thú Nhân tộc thân hình cao lớn đang vây công ba gã Thú Phác tộc, một người đầu vượn thân người, một người đầu ưng thân người, một người đầu sư tử thân người, ba tên Thú Nhân tộc đều là Hóa Thần hậu kỳ.

Vương Thanh Phong nắm chặt Phần Thiên Đao, mỗi lần bổ một cái vào hư không, thả ra từng đạo đao khí màu đỏ, mang theo sóng nhiệt kinh người, chém về phía Thú Nhân tộc.

Kiếm quyết Đổng Tuyết Ly vừa bấm, Huyền Ngọc Kiếm liền phóng ra từng đạo kiếm khí màu trắng, mang theo một luồng hàn ý bay thẳng đến Thú Nhân tộc.

Sặc Tự là linh thực phu, hắn tế ra một thanh thước ngọc màu xanh, hóa thành một gốc đại thụ kình thiên cao hơn ngàn trượng, cành lá sum xuê, mặt đất mọc ra từng đám rễ cây thô to, đánh về phía Thú Nhân tộc.

Ngoài ra, hắn còn điều khiển một con khôi lỗi cự viên màu vàng cao hơn trăm trượng, bên ngoài thân thể khôi lỗi của sân khấu trải rộng Linh văn huyền ảo, rõ ràng là ngũ giai khôi lỗi thú.

Hai tay cự viên khôi lỗi khẽ động, từng đạo quyền ảnh màu vàng bay ra, hoặc há miệng phun ra một đạo hoàng quang thô to, mặt đất sinh ra một cỗ trọng lực cường đại, hạn chế nghiêm trọng hành động của ba tên Thú Nhân tộc.

Cách đó không xa mặt đất nằm bốn thi thể tu tiên giả, ngực bọn họ đều có một cái lỗ máu, tướng chết khủng bố.

Liên quân Tinh Hỏa tộc tan tác, tu sĩ Nhân tộc đuổi giết Dị tộc, nhưng thực lực Dị tộc cũng không yếu, có đôi khi đuổi giết không thành lại bị giết.

Bên ngoài thân ba tên Thú Nhân tộc có rất nhiều vết máu nhỏ, nhưng trong chốc lát, ba người Vương Thanh Phong cũng không làm gì được bọn họ.

Mấy đạo độn quang từ đằng xa bay tới, tốc độ rất nhanh.

Vương Thanh Phong nhướng mày, quay đầu nhìn lại, ba gã Linh Tộc đang bay về phía bọn họ. Hai nam một nữ, cầm đầu là một lão giả béo lùn mặc áo bào màu vàng. Hoàng bào lão giả có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, hai người kia bất quá là Hóa Thần sơ kỳ.

Nếu để cho ba gã Linh tộc gia nhập vào chiến đoàn, áp lực của ba người Vương Thanh Phong sẽ càng lớn hơn.

Phía sau ba gã Linh tộc có bốn đạo độn quang, tốc độ rất nhanh.

Cũng không lâu lắm, bốn đạo độn quang ngừng lại, cầm đầu là Đặng Thiên Kỳ, bốn gã Hóa Thần tu sĩ, đều là con cháu Đặng gia, Lưu Nguyệt Hồng cũng ở đây.

Lưu Nguyệt Hồng không nói gì, chuẩn bị ra tay đối phó Dị tộc.

"Vương đạo hữu thần thông quảng đại, bọn họ có thể ứng phó, chúng ta đi giúp nhị bá."

Đặng Thiên Kỳ ngăn cản Lưu Nguyệt Hồng, mang theo ba người Lưu Nguyệt Hồng rời đi.

Mượn đao giết người, hắn ước gì dị tộc giết được Vương Thanh Phong.

Thấy một màn này, trong mắt Vương Thanh Phong hiện lên sát ý, gã tự nhiên nhìn ra được ý đồ của Đặng Thiên Kỳ.

"Thạch đạo hữu, nhanh giúp chúng ta giết bọn họ đi."

Một Thú Nhân tộc lớn tiếng hô, ngữ khí dồn dập.

Ánh mắt hoàng bào lão giả xoay chuyển, hai tay sáng lên một trận hoàng quang chói mắt, vỗ nhẹ xuống mặt đất, hai đạo hoàng quang bắn ra, chui vào lòng đất biến mất không thấy.

Mặt đất kịch liệt đung đưa, bỗng nhiên biến thành bùn cát xốp, trận trận cuồng phong, cát vàng đầy trời.

Trong một trận tiếng xé gió, hàng ngàn lưỡi dao cát màu vàng bay vụt đến, chém về phía bọn họ.

Ba người Vương Thanh Phong không dám khinh thường, vội vàng thi pháp ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh không ngừng, sóng khí như thủy triều, đủ loại linh quang giao nhau.

Rầm rầm

Một mảnh bình nguyên rộng lớn vô biên, Bạch Huyễn và Diễm Cơ hóa thành hai đạo độn quang phá không mà đi, tốc độ rất nhanh.

Sắc mặt Diễm Cơ tái nhợt, khí tức uể oải. Tình huống hiện tại của nàng rất tệ.

"Nếu dám tập kích Huyền Quang thành, vậy lưu lại đi!"

Một giọng nói lạnh như băng vô tình của nam tử bỗng nhiên truyền đến từ phía chân trời.

Vừa nói xong, bầu trời bỗng nhiên biến thành màu đỏ sậm, một đoàn hỏa vân màu đỏ to lớn bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, chiếu mặt đất phương viên mấy vạn dặm thành màu đỏ.

Hỏa vân màu đỏ cuồn cuộn kịch liệt, từng giọt mưa màu đỏ to như hạt đậu trút xuống, hóa thành từng thanh phi kiếm màu đỏ, chém về phía Bạch Huyễn cùng Diễm Cơ.

Tay áo Bạch Huyễn run lên, một cỗ hàn phong trắng xoá quét ra, đánh tan phi kiếm màu đỏ đang đánh tới.

Tiếng nổ vang không ngừng, sóng khí như thủy triều.

Phi kiếm màu đỏ bỗng nhiên ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một thanh kiếm quang màu đỏ dài vạn trượng, lấy thế hủy thiên diệt địa, chém về phía Bạch Huyễn cùng Diễm Cơ.

Bạch Huyễn nhíu mày, tay phải hiện ra một cỗ hỏa diễm màu trắng, chụp về phía kiếm quang màu đỏ.

Một tiếng vang thật lớn, kiếm quang màu đỏ bị hắn đánh nát bấy, hóa thành liệt diễm cuồn cuộn, che mất thân ảnh bọn hắn.

Trong liệt diễm hiện ra một ngọn lửa màu trắng, liệt diễm bỗng nhiên tán loạn.

Một đạo độn quang từ đằng xa bay tới, đúng là Phong Tiêu Dao, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn Bạch Huyễn và Diễm Cơ.

"Nghĩ thì dễ, muốn đi cũng không dễ, lưu mạng lại đi!"

Phong Tiêu Dao đằng đằng sát khí.

"Diễm Cơ, ngươi đi trước đi, ta ngăn hắn lại."

Bạch Huyễn truyền âm thúc giục, một đạo bạch quang từ trên người hắn bay ra, hóa thành một hư ảnh cự nhân trắng xoá, trên không trung bỗng nhiên bay xuống đại lượng bông tuyết màu trắng, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống.

Mặt đất đóng băng với tốc độ kinh người, tầng băng nhanh chóng lan tràn ra.

Không đến ba hơi thở, phương viên trăm dặm đều bị đóng băng.

Diễm Cơ gật đầu, bên ngoài thân tuôn ra một cỗ hỏa diễm màu đỏ, hóa thành một hỏa cầu màu đỏ to lớn.

Một tiếng trầm đục vang lên, hỏa cầu màu đỏ bạo liệt ra, hóa thành vô số hồng quang biến mất không thấy.

Vào lúc này, Hoàng Nhất Long và Lý Viêm đuổi tới.

"Hắn giao cho ta, các ngươi đuổi theo Diễm Cơ, đừng để nàng chạy mất. Đây là thời cơ tốt nhất để nàng giết chết."

Phong Tiêu Dao thúc giục, mặt mũi tràn đầy tự tin.

Nếu là tu sĩ Hợp Thể kỳ khác, Hoàng Nhất và Lý Viêm còn chưa chắc tin tưởng.

Phong Tiêu Dao là đệ tử của tu sĩ Đại Thừa, thực lực tất nhiên không thể coi thường. Vất vả lắm mới đánh trọng thương được Diễm Cơ, đây là cơ hội tốt để giết chết Diễm Cơ.

Giải quyết xong Diễm Cơ, bọn hắn lại trở về giúp Tiêu Dao cũng không muộn.

Lấy Phong Tiêu Dao thần thông, cho dù không giết được Bạch Huyễn, cũng không đến mức bị Bạch Huyễn giết.

Bọn hắn hóa thành hai đạo độn quang, bay về phía xa, đuổi giết Diễm Cơ.

Bạch Huyễn và Phong Tiêu Dao liếc nhau, nhìn nhau cười, người không biết còn tưởng bọn họ là bằng hữu nhiều năm không gặp.

Phong Tiêu Dao bấm pháp quyết, cuồng phong gào thét, hư không chấn động vặn vẹo, hiện ra vô số ánh lửa màu đỏ, mơ hồ một cái, hóa thành từng thanh phi kiếm màu đỏ, có đến mấy vạn thanh.

Bạch Huyễn pháp quyết bấm một cái, bông tuyết màu trắng mơ hồ một cái, hóa thành một băng trùy màu trắng dài vài thước, nghênh đón phi kiếm màu đỏ.

Phi kiếm màu đỏ va chạm cùng băng trùy màu trắng, bộc phát ra mảng lớn sương mù màu trắng, sóng khí như nước thủy triều.

Bọn họ thúc giục bảo vật cùng pháp đối địch, nếu quan sát ở khoảng cách gần, có thể phát hiện môi bọn họ khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang truyền âm trao đổi.

Cho dù có tu sĩ Hợp Thể kỳ đi qua, cũng sẽ không cho rằng bọn họ đang truyền âm trao đổi, bọn họ thật sự ra tay đánh nhau.

Một đạo hồng quang từ trên người Phong Tiêu Dao bay ra, hóa thành một kiếm ảnh màu đỏ to lớn, kiếm ảnh linh quang lập loè liên tục, giống như vật thật.

Pháp Tướng của hắn dùng Xích Diễm Chi Tinh cô đọng mà thành, kèm theo liệt diễm công kích, vòng bảo hộ bình thường căn bản không ngăn được.

Kiếm ảnh màu đỏ tuôn ra một cỗ hỏa diễm màu đỏ, mang theo sóng nhiệt ngập trời, chém về phía đối diện.

Hai tay hư ảnh cự nhân tuôn ra một ngọn lửa màu trắng, đón lấy kiếm ảnh màu đỏ, truyền ra tiếng kim loại "keng keng" va chạm.

Từng luồng từng luồng sóng khí cường đại quét ra, những nơi đi qua, mặt đất nổ bể ra, hư không bị xé rách, mảnh hư không này phảng phất muốn sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK