Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thanh Sơn cùng Bạch Linh Nhi tìm kiếm bốn phía thi hài, cũng không tìm được bất luận nhẫn trữ vật gì, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau.

Vương Thanh Sơn suy đoán, hai bộ hài cốt này hẳn là một người một thú, bọn họ hẳn là một nhóm, cuối cùng chết ở chỗ này.

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, hi vọng có phát hiện khác."

Vương Thanh Sơn đề nghị, hai con Viên hầu khôi lỗi thú bước nhanh về phía trước, tốc độ cũng không nhanh, Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi cũng đi theo.

Một lúc lâu sau, Vương Thanh Sơn cùng Bạch Linh Nhi ngừng lại, hai người chau mày.

Thần thức của bọn hắn thăm dò vào trong sương mù, chịu hạn chế nghiêm trọng, đây cũng không phải chuyện tốt gì.

Phía trước có một mảnh sương mù nồng đậm, che lại con đường phía trước, hoặc là bọn hắn trở về theo đường cũ, hoặc là bọn hắn xuyên qua nơi này.

Bạch Linh Nhi nhìn về phía Vương Thanh Sơn, hỏi: "Vương đạo hữu, chúng ta làm sao bây giờ?"

Thực lực của Vương Thanh Sơn mạnh hơn nàng, ở khu vực Tỏa Linh, nàng khá coi trọng ý kiến của Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn không nói gì, bấm pháp quyết, hai con Viên hầu khôi lỗi thú đi vào.

Gần nửa canh giờ sau, hai con Viên hầu khôi lỗi thú đi ra, chúng nó nhanh chóng trở về bên cạnh Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn cẩn thận quan sát hai con Viên hầu khôi lỗi thú, cũng không phát hiện bất kỳ vết thương nào.

"Đi thôi! Chỉ cần không có cấm chế khác, vậy không có vấn đề."

Vương Thanh Sơn nói xong lời này, sải bước đi đến sương mù, hai Viên hầu khôi lỗi đi ở phía trước, Bạch Linh Nhi vội vàng đi theo, hai người biến mất trong sương mù.

Rầm rầm

Một quần thể núi lửa màu đỏ liên miên bất tận, đám mây trên không trung đều là màu xích hồng, mặt đất cũng đỏ thẫm, trong không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh nồng đậm.

Một đạo độn quang màu tím bỗng nhiên xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng bay tới nơi này, phía sau tử quang là hai đạo thanh quang.

Độn quang màu tím vừa mới tiến vào trong đám núi lửa, sấm vang chớp giật, từng tia chớp màu đỏ đánh xuống, mặt đất bốc lên cuồn cuộn liệt diễm.

Tử quang nhanh chóng rơi xuống đất, độn quang thu vào, hiện ra Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử sắc mặt trắng bệch, há miệng thở dốc, ngực phập phồng bất định.

Nàng trên đường chạy trốn đụng phải hai con yêu cầm cấp bốn, tốc độ yêu cầm cấp bốn rất nhanh, thân hình linh hoạt.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, lộ ra hai con Kên kên màu xanh trụi lủi, móng vuốt chúng nó giống như lưỡi dao sắc bén, lóe ra hàn quang, lông đuôi dài hơn, hai cánh mở ra rộng đến năm trượng.

Hai con Kên kên màu xanh tăng tốc, bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.

Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc, hơn mười tia chớp màu đỏ thô to vạch phá bầu trời, bổ về phía hai con Kên kên màu xanh.

Hai con Kên kên màu xanh phản ứng rất nhanh, hai cánh nhẹ nhàng vỗ một cái, hóa thành một cỗ gió mát biến mất không thấy.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, hai con Kên kên màu xanh bỗng nhiên rơi xuống, thân thể cháy đen.

Từng đợt tiếng sấm cực lớn từ trên cao truyền đến, từng đạo tia chớp màu đỏ đánh xuống chuẩn xác bổ vào trên thân hai con Kên kên màu xanh, chúng nó phát ra một trận gào thét thê thảm, biến thành hai cỗ thi thể cháy khét, ngay cả tinh hồn cũng không chạy thoát.

Tử Nguyệt tiên tử trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên khó coi.

Trên không trung tiếng sấm đại thịnh, từng đạo tia chớp màu đỏ đánh xuống, thẳng đến Tử Nguyệt tiên tử, đồng thời mặt đất tuôn ra liệt diễm cuồn cuộn, nhiệt độ bỗng nhiên tăng cao.

Tử Nguyệt tiên tử phản ứng rất nhanh, vội vàng tế ra một tiểu thuẫn màu vàng to bằng bàn tay, đánh vào một đạo pháp quyết, tiểu thuẫn màu vàng lập tức bộc phát ra kim quang chói mắt, hình thể tăng vọt, vòng quanh nàng không ngừng chuyển động.

Phòng ngự Linh Bảo Kim Quy Thuẫn, đây là phòng ngự linh bảo Vương Trường Sinh đưa cho nàng.

Tia chớp màu đỏ bổ vào trên Kim Quy thuẫn, truyền ra một trận trầm đục, tán loạn biến mất, Kim Quy Thuẫn không tổn hao lông tóc chút nào.

Tử Nguyệt tiên tử được Kim Quy Thuẫn bảo vệ, nhanh chóng bay về phía con đường cũ.

Cấm chế nơi này không biết tồn tại bao lâu, uy năng rõ ràng suy yếu không ít, Tử Nguyệt tiên tử thuận lợi rời khỏi quần núi lửa, lông tóc không tổn hao gì.

Nàng thở dài một hơi, sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Nếu không phải Vương Trường Sinh cho nàng một kiện phòng ngự linh bảo, chỉ sợ nàng không cách nào sống sót rời khỏi nơi đây.

Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ đằng xa truyền đến.

"Chẳng lẽ là Vương đạo hữu?"

Tử Nguyệt tiên tử thần sắc khẽ động, bay về phía đầu nguồn thanh âm, không có yêu cầm cấp bốn đuổi theo, nàng thả ra hai con Khôi Lỗi Phi Ưng đi trước dò đường, nàng đi theo sau hai con Khôi Lỗi Phi Ưng.

Nửa khắc đồng hồ sau, Tử Nguyệt tiên tử ngừng lại, chau mày.

Phía trước là một biển hoa rộng lớn, một đóa hoa bảy màu cao hơn mười trượng rất dễ làm người khác chú ý, hoa đường kính trải rộng gai nhọn màu vàng kim, trên nụ hoa khổng lồ có một khuôn mặt nữ tử dữ tợn, trong đóa hoa bao quanh một gã tu tiên giả, chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của tu tiên giả.

"Hoa yêu!"

Trong mắt Tử Nguyệt tiên tử lóe lên vẻ kinh ngạc, hoa yêu giống như Mộc Yêu, muốn thành tinh đặc biệt khó khăn.

Nhìn phục sức của người tu tiên thì Tử Nguyệt tiên tử nhận ra đối phương là tu sĩ Nguyên Anh của Huyền Linh Môn.

Hồng quang chợt lóe, một Nguyên Anh nhỏ bé từ thi thể bay ra, Nguyên Anh thần sắc hoang mang, tựa hồ gặp phải chuyện đáng sợ nào đó.

"Muốn chạy? Không có cửa đâu."

Hoa yêu nhe răng cười một trận, bỗng nhiên phun ra một cổ chướng khí bảy màu ngọt ngào, bao Nguyên Anh nhỏ bé lại.

Nguyên Anh nhỏ bé nhất thời từ trên cao rơi xuống, bị nụ hoa thật lớn một ngụm nuốt mất.

"Thực sự là mỹ vị! Lại tới một người nữa."

Hoa yêu cười lạnh nói, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử nhướng mày, hoa yêu trước mắt này đạt đến tứ giai thượng phẩm, tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ.

Mặt đất kịch liệt đung đưa, sau một tiếng vang thật lớn, mặt đất vỡ ra, bỗng nhiên xuất hiện từng vết nứt, mấy trăm dây leo màu xanh mọc đầy gai nhọn phá đất chui lên, trong một trận tiếng xé gió, đánh về phía Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử phản ứng rất nhanh, lấy ra Hỏa tước phiến, hung hăng vỗ một cái, liệt diễm cuồn cuộn quét ra, đánh vào trên thân dây leo màu xanh, dây leo màu xanh nhao nhao hóa thành tro bụi.

Rất nhanh, mặt đất lần nữa chui ra đại lượng dây leo màu xanh, những dây leo màu xanh này lắc lư bất định, đan vào thành một đại thủ màu xanh, chụp về phía Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử đang muốn tránh đi, bên tai truyền đến một giọng nói nữ ôn hòa: "Đạo hữu sao không lưu lại cảnh đẹp cùng ta."

Trong lòng Tử Nguyệt tiên tử bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết, muốn đáp ứng.

Một tiếng trầm đục vang lên, bàn tay to lớn màu xanh vỗ vào trên Kim Quy thuẫn, Kim Quy thuẫn bay ngược ra sau, đâm vào trên người Tử Nguyệt tiên tử, Tử Nguyệt tiên tử cũng bay ngược ra ngoài.

Nàng còn chưa đứng vững, vô số dây leo màu xanh phá đất chui lên, bện thành hai bàn tay màu xanh lớn hơn trăm trượng, chụp về phía Tử Nguyệt tiên tử, tư thế muốn đập nàng thành thịt nát.

Hỏa tước phiến trong tay Tử Nguyệt tiên tử vội vàng vỗ một cái, liệt diễm cuồn cuộn quét ra, đốt hai đại thủ màu xanh thành tro bụi.

Một trận tiếng xé gió chói tai vang lên, gai nhọn màu vàng dày đặc bay vụt đến.

Tử Nguyệt tiên tử vội vàng tránh đi, phản ứng vẫn chậm, hai đạo kim quang xuyên thủng bắp chân và cánh tay trái của nàng, nàng vội vàng lấy ra một viên thuốc màu xanh ăn vào, dưới sự bảo vệ của Kim Quy Thuẫn, nàng hóa thành một đạo độn quang màu tím phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Mặt đất nứt ra, hoa yêu từ dưới đất chui lên, truy kích Tử Nguyệt tiên tử.

Cũng không lâu lắm, Tử Nguyệt tiên tử trở lại trong núi lửa, sắc mặt nàng tái nhợt.

Kim quang ẩn chứa kịch độc, mặc dù nàng đã uống đan dược, cũng không cách nào giải độc ngay lập tức, nàng cần tìm một chỗ để chữa thương.

Nàng liếc mắt nhìn hoa yêu sau lưng, quyết tâm bay về phía quần núi lửa.

Tiếng sấm ầm ầm từ trên cao truyền đến, sấm sét vang dội.

Mấy tia chớp màu đỏ cắt ngang bầu trời, bổ về phía Tử Nguyệt tiên tử.

Có Kim Quy Thuẫn bảo vệ, Tử Nguyệt tiên tử cũng không có bị thương, hoa yêu tới gần quần núi lửa mấy dặm liền ngừng lại, nó không có rời đi mà thủ ở phụ cận.

Tử Nguyệt tiên tử được Kim Quy Thuẫn bảo vệ, bay về phía quần thể núi lửa.

Nàng từ xa thấy được một ngọn núi khổng lồ thẳng tiến vào mây xanh, bay về phía ngọn núi khổng lồ.

Tia chớp màu đỏ dày đặc bổ vào trên Kim Quy thuẫn, giống như bùn đất biển rộng.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tử Nguyệt tiên tử bay ra khỏi dãy núi lửa, một ngọn núi khổng lồ nguy nga xuất hiện trước mặt nàng, trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, nhìn không rõ tình huống trên đỉnh núi.

Tử Nguyệt tiên tử tế ra một viên cầu kim loại lập lòe kim quang, đánh vào một đạo pháp quyết, một tiếng cơ quan vang lên, viên cầu màu vàng hóa thành một con khôi lỗi thú cự viên ánh vàng rực rỡ, đứng ở bên cạnh nàng, hộ pháp cho nàng.

Tử Nguyệt tiên tử khoanh chân ngồi xuống, vận công chữa thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK