Thiếu phụ váy trắng tế ra một viên châu màu trắng lớn chừng quả trứng gà, thả ra một mảng lớn hào quang màu trắng, bao phủ phương viên ba mươi trượng vào bên trong.
Bị hào quang màu trắng bao phủ, lập tức kết băng, tầng băng dày vài thước, ngọn lửa màu xanh chạm vào hàn khí màu trắng, lập tức bốc lên khói trắng, phát ra "Xì xì" trầm đục.
Ngoài cửa ra là một tiểu viện yên tĩnh, trên mặt đất trải một ít phiến đá màu xanh, trừ cái đó ra, không có vật gì khác.
Nàng thả ra một đám Linh Phong màu trắng, bay vào lối ra, cũng không có gì dị thường.
Ngọc thủ nàng lật một cái, bạch quang chợt lóe, một cái tiểu đỉnh tinh xảo màu trắng xuất hiện trên tay, đánh vào một đạo pháp quyết, vô số sợi tơ màu trắng bay ra, bện thành một tấm lưới lớn màu trắng lớn hơn mười trượng, chụp vào khôi lỗi thú hình người.
Khôi lỗi thú vung vẩy Trảm mã đao màu vàng trên tay, bổ lên đỉnh đầu một cái, một vệt kim quang bay ra, bổ vào lưới lớn màu trắng, truyền ra một tiếng vang trầm.
Đúng lúc này, dị biến lại nổi lên.
Trên sàn nhà bỗng nhiên dựng đứng lên, cách ly Vương Thanh Sơn cùng Hoàng Phú Quý vào một không gian lớn hơn mười trượng, hai con Khôi Lỗi thú cấp bốn ở không gian chật hẹp phát huy ra uy lực càng lớn.
Khôi lỗi thú hình người bước một bước dài xuất hiện trước mặt Vương Thanh Sơn, Trảm mã đao màu vàng trong tay bổ tới Vương Thanh Sơn.
Một đạo hoàng quang bỗng nhiên từ ống tay áo Vương Thanh Sơn bay ra, rõ ràng là một mặt gương màu vàng tạo hình phong cách cổ xưa, chính là Huyền Hoàng Kính.
Mặt kính Huyền Hoàng Kính sáng lên vô số phù văn màu vàng, bỗng nhiên sáng rõ, phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng, bao lại Khôi Lỗi Thú hình người, trong nháy mắt thân thể Khôi Lỗi Thú hóa đá, chín thanh Thanh Ly Kiếm giống như chém dưa thái rau, chém nát Khôi Lỗi Thú hình người hóa đá thành phấn vụn.
Khôi Lỗi thú màu vàng bị một bàn tay lớn hơn mười trượng đè xuống, đại thủ màu vàng hiển nhiên là do vô số hạt cát màu vàng tạo thành.
Vương Thanh Sơn lặp lại chiêu cũ, Huyền Hoàng Kính phun ra một mảnh hào quang màu vàng bao lại Khôi Lỗi Thú, Khôi Lỗi thú Tri Chu cấp tốc hóa đá, bị Thanh Ly Kiếm chém nát.
"Tứ giai Khôi Lỗi Thú dễ đối phó như vậy sao?"
Vương Thanh Sơn có chút khó tin, Huyền Hoàng Kính có được công năng hóa đá, bất quá vẫn bình an vô sự.
Nếu Huyền Hoàng Kính thật sự lợi hại như vậy, Hoàng Long chân nhân cũng sẽ không chết.
Linh quang lóe lên, hài cốt khôi lỗi thú bỗng nhiên hóa thành hai tấm phù lục dài hơn thước, mặt ngoài phù lục vẽ một hình người cùng một con nhện.
"Đây là con rối giấy, có chút cùng loại với phù binh, nhưng lại có khác với phù binh, phù binh bình thường am hiểu pháp thuật, thân thể cũng không chống đỡ đánh. Độ khó để luyện chế con rối đơn giản với khôi lỗi thú, giống như khôi lỗi thú vậy, con rối giấy tương đối kháng đòn, sử dụng sức mạnh công kích, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, khó trách Vạn Khôi cung có nhiều khôi lỗi thú cấp bốn như vậy, đoán chừng hơn phân nửa đều là con rối giấy."
Hoàng Phú Quý bừng tỉnh đại ngộ nói.
Vương Thanh Sơn nhìn thạch thất cấm túc, chau mày. Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại tình huống này, không biết phải rời khỏi nơi này như thế nào.
Hắn thả thần thức ra dò xét, thần thức bị cấm chế nào đó ngăn trở, căn bản không cách nào dò xét tình huống nơi đây.
Chẳng lẽ thật sự phải ngồi chờ chết? Loại cảm giác vô lực này khiến cho Vương Thanh Sơn rất không thoải mái.
Hắn suy nghĩ một phen, bấm pháp quyết, Huyền Hoàng Kính lập tức bộc phát ra hoàng quang chói mắt, vọt tới bốn phía vách đá.
Vách đá nhanh chóng hóa đá, một tầng chất liệu đá thật dày bao trùm trên vách đá.
Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, chín thanh Thanh Ly Kiếm nhất thời thanh quang đại phóng, hóa thành chín đạo thanh quang, đánh về bốn phía.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn qua đi, chất liệu đá chia năm xẻ bảy, bụi đất tung bay.
Mặt đất kịch liệt đung đưa, sàn nhà phía dưới bọn họ bỗng nhiên toát ra vô số phù văn màu vàng, mơ hồ tạo thành một tòa trận pháp.
"Không tốt, là trận pháp!"
Vương Thanh Sơn thầm kêu không ổn, y còn chưa kịp phản ứng, kim quang chợt lóe, một đạo quang trụ màu vàng thô to từ dưới chân dâng lên, che mất thân ảnh hai người bọn họ.
Chờ bọn hắn phục hồi tinh thần, bỗng nhiên xuất hiện trong một tòa đại điện lớn hơn mười mẫu.
Bạch Lang chân nhân ngã trong vũng máu, ngực có một lỗ máu to bằng miệng chén, trái tim không cánh mà bay, hai mắt lão trừng thật lớn, phảng phất nhìn thấy một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Phú Quý nhìn thấy thi thể Bạch Lang chân nhân, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh mặt lộ vẻ vui mừng, hắn thích nhất là phát tài phát người chết.
Hắn thả ra một con Viên hầu khôi lỗi thú, đi lên phía trước, từ trên thi thể lấy ra một chuỗi trữ vật châu màu trắng, ngay cả pháp y trên người hắn cũng cởi xuống, trực tiếp thiêu hủy thi thể.
"Hắc hắc, cuối cùng cũng không uổng công một trận."
Hoàng Phú Quý cười hắc hắc, lấy hết đồ trong trữ vật châu ra.
Bạch Lang chân nhân là tán tu, chủ yếu là một ít tài liệu yêu thú, tài liệu luyện khí, pháp bảo có ba kiện, một thanh ngọc như ý màu xanh, một thanh trường qua màu xanh dài nửa trượng, một viên châu màu trắng to bằng quả long nhãn, còn có rất nhiều tài liệu tạp nham.
"Bản mệnh pháp bảo của Bạch Lang chân nhân không thấy, trên mặt đất cũng không có quá nhiều huyết dịch, cũng không có dấu vết đánh nhau gì, đoán chừng chính là hắn xông đến cuối đường, xúc động cấm chế, chết chưa hết tội."
Hoàng Phú Quý khẽ hừ nói, ánh mắt rơi trên mặt đất tài liệu, cười híp mắt nói: "Vương đạo hữu, gặp người cũng có phần, mấy thứ này chúng ta chia đi! Không uổng công chúng ta đi một chuyến."
Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, ngoại trừ hạt châu màu trắng, Vương Thanh Sơn còn muốn mấy chục miếng ngọc giản màu sắc khác nhau. Y chưa kịp nhìn kỹ, vội vàng thu vào. Pháp bảo và tài liệu luyện khí chưa nói đến quý hiếm, Vương Thanh Sơn đã tặng cho Hoàng Phú Quý. Vừa rồi y không bỏ mặc Vương Thanh Sơn chạy trốn, đây là ban thưởng đối với y.
Vương Thanh Sơn nhìn qua đại điện trống rỗng, chau mày.
Thần thức của hắn mở rộng, ý đồ nhanh chóng tìm một lối ra.
Đột nhiên, hai mắt Vương Thanh Sơn sáng lên, ánh mắt rơi vào góc trái đại điện, thần thức của y cảm ứng được, nơi đó có ba động cấm chế nhàn nhạt, cùng y ngồi chờ chết, còn không bằng liều một phen!
Hắn bấm kiếm quyết, thanh quang trên chín chuôi Thanh Ly kiếm lập tức đại phóng, phóng xuất ra một mảng lớn kiếm khí màu xanh, hóa thành một thanh cự kiếm kình thiên dài hơn trăm trượng, chém về phía bên trái sừng.
Cự kiếm kình thiên trảm lên góc trái, phảng phất đâm vào trên tường đồng vách sắt, truyền ra "Đinh" một tiếng.
Hư không bốn phía vặn vẹo biến hình một hồi, một cỗ Không Gian Chi Lực cường đại từ bốn phương tám hướng vọt tới, tựa hồ muốn nghiền nát thân thể của hắn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên khó coi. Gã cắn răng một cái, trên người lao ra một cỗ kiếm ý kinh người. Chín thanh Thanh Ly Kiếm hợp làm một thể, hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh dài hơn mười trượng, tản mát ra một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa.
"Nhân kiếm hợp nhất!"
Vương Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh, chui vào bên trong cự kiếm màu xanh. Cự kiếm màu xanh đại phóng thanh quang, chém về phía góc bên trái.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cự kiếm màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trên không một mảnh sa mạc màu đen rộng lớn.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, Vương Thanh Sơn cùng Thanh Ly kiếm chia ra, hắn nhìn sa mạc màu đen phía dưới, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hoàng Phú Quý không biết chạy đi nơi nào, Vạn Khôi Cung cũng biến mất không thấy, hắn không biết mình đang ở nơi nào, bất quá cuối cùng cũng rời khỏi Vạn Khôi Cung.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK