Một dãy núi xanh biếc liên miên chập chùng, một đạo hôi quang nhanh chóng xẹt qua không trung.
Một tiếng quát to đinh tai nhức óc của nam tử vang lên, ánh sáng xám ngừng lại, hiện ra một gã nam tử mặc áo bào xám dáng người gầy gò, hai mắt lõm vào.
Hư không ba động cùng một chỗ, một đại thủ to lớn mênh mông màu vàng trống rỗng hiển hiện, đập vào trên linh quang hộ thể nam tử áo bào xám.
Nam tử áo bào xám nhanh chóng rơi xuống đất, cũng may có linh quang hộ thể bảo vệ, tạm thời hắn không có việc gì.
Mặt đất phương viên trăm dặm hóa đất thành cát, trận trận cuồng phong, một hố cát cực lớn hiện ra, vô số đất cát màu vàng đón gió bay múa, ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành từng cự quyền màu vàng mịt mờ, từ bốn phương tám hướng đánh về phía nam tử áo xám.
Nam tử áo bào xám tế ra một cây phiên kỳ màu đen, bay vòng quanh hắn không ngừng, thả ra một cỗ vòi rồng tối tăm mờ mịt, bảo vệ hắn, một hư ảnh Cự Tích đen kịt xuất hiện trên không trung. Hư ảnh Cự Tích phun ra một cỗ sương mù màu xám sền sệt, nghênh đón.
Cự quyền màu vàng chạm vào sương mù màu xám, lập tức bốc lên một trận khói xanh, trực tiếp hòa tan, tính ăn mòn rất mạnh.
"Độc tu! Như vậy thật hiếm thấy."
Một giọng nói lạnh như băng vô tình của nam tử vang lên, vừa dứt lời, vô số đất cát màu vàng đón gió bay lên, ngưng tụ lại, hóa thành bộ dáng Vương Thanh Thành.
Vương Thanh Thành vừa hiện thân, hai mắt hư ảnh cự tích đều bắn ra một đạo hôi quang thẳng đến Vương Thanh Thành.
Vô số đất cát màu vàng bay lên, hóa thành một bức tường cao màu vàng dày đặc, ngăn trước mặt Vương Thanh Thành. Hai đạo hôi quang đánh trúng tường cao màu vàng, đánh ra hai cái động lớn, bốc lên trận trận khói xanh. Bất quá rất nhanh, đại lượng đất cát màu vàng vọt tới, ngăn chặn lỗ hổng.
Bên ngoài thân Vương Thanh Thành đại phóng hoàng quang, vô số đất cát màu vàng vọt tới gã, thân thể của gã cấp tốc phồng lớn, biến thành một cự nhân màu vàng cao mấy trăm trượng, ngũ quan cự nhân mơ hồ, sải bước đi đến hướng nam tử áo bào tro.
Cùng lúc đó, trong hố cát cực lớn hiện ra một cự nhân màu vàng cao mấy trăm trượng, ngũ quan chúng nó mơ hồ, nhao nhao di chuyển về phía nam tử áo xám.
Nam tử áo xám nhướng mày, bấm pháp quyết, linh quang phiên kỳ màu đen đại phóng, thả ra mấy chục đạo vòi rồng màu xám, nghênh đón.
Ầm ầm nổ vang, hơn mười tên cự nhân màu vàng bị vòi rồng màu xám xoắn nát, bất quá rất nhanh, vô số đất cát màu vàng bay lên, lần nữa hóa thành hơn mười cự nhân màu vàng cao mấy trăm trượng, lần nữa đi đến hướng nam tử áo xám.
Nam tử áo bào xám chau mày, muốn thi pháp thoát đi, bất quá một cỗ trọng lực cường đại một mực trói buộc gã ở trong hố cát.
Hoàng sắc sa mâu dày đặc từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến, như muốn đem hắn đâm thành cái sàng.
Nam tử áo xám sắc mặt trầm xuống, biến đổi pháp quyết, hư ảnh Cự Tích mở ra cái miệng to như chậu máu, phun ra một mảng lớn sương mù màu xám gay mũi, tiếp xúc với cây mâu cát màu vàng. Cây mâu màu vàng bốc lên một trận khói xanh, trực tiếp bị hòa tan, bất quá hoàng sắc mâu sinh sôi không ngừng, chỉ cần hố cát màu vàng vẫn còn, liền có thể ngưng tụ ra, công kích nam tử áo xám.
Mặc kệ nam tử áo bào xám phá hủy cự nhân màu vàng bao nhiêu lần, cự nhân màu vàng rất nhanh xuất hiện lần nữa, vô cùng vô tận.
Thời gian từng chút trôi qua, sắc mặt nam tử áo bào xám tái nhợt lại, y và Trịnh Thu Nguyệt đấu pháp đã tiêu hao không ít pháp lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ y hao hết pháp lực, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một con giao long màu vàng hình thể cực lớn bay nhào đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Hư ảnh Cự Tích phun ra một đạo hôi quang thô to, xẹt qua thân thể Sa Giao màu vàng, Sa Giao màu vàng nổ bể ra, một trận cuồng phong thổi qua, một đầu Sa Giao màu vàng hình thể to lớn từ đáy hố cát bay ra, lần nữa đánh tới.
Nam tử áo bào xám chau mày, đang muốn thi pháp ngăn cản, thì một cự nhân màu vàng cao mấy trăm trượng từ trong hố cát chui ra, xuất hiện sau lưng gã.
Nam tử áo xám sợ hãi kêu lên một tiếng, đang muốn thi pháp ngăn cản, thì một tiếng quát to của nam tử vang lên, chính là tiếng rống của Trấn Thần.
Đầu nam tử áo xám trầm xuống, đầu váng mắt hoa, cự nhân màu vàng đấm ra song quyền, đánh trúng hư ảnh cự tích, đồng thời há miệng phun ra một đạo hoàng quang.
Một tiếng vang thật lớn, hư ảnh cự tích phát ra tiếng tê minh thống khổ, tán loạn biến mất.
Pháp tướng bị phá, nam tử áo bào xám phun ra một ngụm lớn máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, bấm pháp quyết, linh quang phiên kỳ màu đen đại phóng, tuôn ra một đạo lốc xoáy tối tăm mờ mịt, thẳng đến người khổng lồ màu vàng, đồng thời bên ngoài thân tuôn ra mảng lớn khói độc màu đen gay mũi.
lốc xoáy màu đen đánh vào trên người cự nhân màu vàng, truyền ra một tiếng vang trầm, cự nhân màu vàng chạm vào sương mù màu đen, bốc lên một trận khói xanh, hai nắm đấm lập loè màu vàng xuyên qua sương mù màu đen, đánh tới nam tử áo xám.
"Bang bang" hai tiếng, linh quang hộ thể nam tử áo bào tro chặn lại nắm đấm màu vàng.
Lúc này, giao long màu vàng đánh tới, đâm vào trên hộ thể linh quang nam tử áo bào xám, truyền ra một tiếng trầm đục, thân thể sa giao màu vàng tán loạn, hiện ra một cây trường mâu lấp lóe hoàng quang.
Trường mâu màu vàng đánh vào linh quang hộ thể của nam tử áo bào xám, linh quang hộ thể lập loè một chút, tán loạn biến mất.
Một tiếng hét thảm vang lên, nam tử áo bào tro bị cây giáo cát màu vàng xuyên thủng thân thể, một con thằn lằn nhỏ rời cơ thể bay ra, nhanh chóng bành trướng, một đoàn hắc quang chói mắt phóng lên tận trời, trực tiếp lộ ra, không cho Vương Thanh Thành cơ hội bắt sống.
Hắc quang tán đi, Vương Thanh Thành đứng ở giữa không trung, mặc trên người một kiện chiến giáp hoàng quang lập loè, chiến giáp màu vàng hóa thành một mảng lớn đất cát màu vàng, chui vào ống tay áo của y không thấy.
"Tự bộc lộ! Quyết đoán như vậy."
Vương Thanh Thành nhướng mày, một tay trảo xuống hố cát phía dưới, một nhẫn trữ vật màu đen bắn ra, bay về phía y.
Thần thức của hắn quét qua, bên trong có không ít đồ vật, vạn niên linh dược có hơn hai mươi gốc, trung phẩm Thông Thiên Linh Bảo chỉ có ba kiện.
Hắn bay về phía đường cũ, chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, hắn đã xuất hiện ở một nơi trống trải. Sắc mặt Trịnh Thu Nguyệt đã khôi phục vài phần hồng nhuận phơn phớt.
"Vương đạo hữu, có đuổi kịp không?"
Trịnh Thu Nguyệt tò mò hỏi.
"Đuổi kịp, bất quá người này tự lộ ra, không có biện pháp sưu hồn."
Vương Thanh Thành giải thích nói.
"Đa tạ Vương đạo hữu tương trợ, nếu không tiểu muội chỉ sợ mất mạng."
Trịnh Thu Nguyệt cảm kích nói.
"Tiện tay mà thôi, tất cả mọi người đều là Nhân tộc, Tích tộc là kẻ địch chung của chúng ta."
Vương Thanh Thành khiêm tốn nói.
Cũng không lâu lắm, Vương Đao và Đoạn Thông Thiên đã trở về, Vương Thanh Thành tò mò hỏi: "Đuổi kịp?"
"Hắn tự bộc lộ rồi."
Vương Nhất Đao trả lời, kẻ địch đánh không lại hắn, trực tiếp lộ liễu.
"Độn thuật của tên kia có chút lợi hại, bị hắn chạy mất rồi."
Đoạn Thông Thiên trả lời, hắn ta cố ý thả kẻ địch chạy trốn, đã nhận được một phần tinh huyết của kẻ địch.
Bảo vật trấn môn Vạn Yêu Kính của Vạn Linh Môn luyện vào tinh huyết yêu thú, trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của yêu thú, tiến lên theo dõi.
Phóng trường tuyến câu cá lớn, như vậy càng tốt.
Trịnh Thu Nguyệt bán tín bán nghi, cũng không hỏi thêm.
"Chúng ta trở về thôi! Đem tin tức báo lên, để cho tu sĩ Nhân tộc ngày sau tiến vào Man Hoang cẩn thận một chút, phòng bị Tích tộc."
Vương Thanh Thành đề nghị.
Đoạn Thông Thiên và Vương Nhất Đao không có ý kiến, Trịnh Thu Nguyệt cũng không có ý kiến, bốn người rời khỏi nơi đây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK