Hư không trên đỉnh đầu ba động cùng một chỗ, một bàn tay lớn màu xanh lam vừa hiện ra, mặt ngoài bàn tay lớn che trời có một đồ án Kỳ Lân sinh động như thật, thanh thế kinh người.
Đại thủ kình thiên rơi xuống trước mặt, hư không vỡ ra, xuất hiện lượng lớn khe hở.
Đại hán áo xanh lục tránh cũng không thể tránh được, bên ngoài thân đại phóng lục quang, hóa thành một đầu Giao Long hình thể to lớn màu xanh lá, đồng thời một hư ảnh Chân Long màu xanh lá xuất hiện trên đỉnh đầu không trung, hư ảnh Chân Long huy động vuốt rồng, nghênh đón.
Sau một tiếng trầm đục, hư ảnh Chân Long bị bàn tay khổng lồ vỗ nát bấy, Giao Long màu xanh lục phát ra một tiếng gào thét thống khổ đến cực điểm.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm, Kình Thiên Đại Thủ vỗ lên người Giao Long màu xanh lá, chui vào mặt đất, đất rung núi chuyển, khói bụi cuồn cuộn.
Bụi mù tản đi, mặt đất xuất hiện một cái hố to, trong hố là một đống thịt nát, thi thể sáng lên một trận thanh quang chói mắt, hóa thành một viên châu màu xanh lập lòe, hạt châu màu xanh vỡ nát.
Hư không phụ cận Quan Vân Kiêu sáng lên một đạo thanh quang, hiện ra thân ảnh đại hán áo lục, trong mắt gã tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tốt xấu gì hắn cũng là Đại Thừa sơ kỳ, lại là thân thể Giao Long. Vương Trường Sinh không sử dụng Huyền Thiên tàn bảo, chỉ dựa vào một chiêu đã hủy diệt nhục thể của hắn. Nếu không có bảo vật thế kiếp, hắn chết chắc.
Vương Trường Sinh đang muốn thi triển thần thông khác, hư không trên đỉnh đầu ba động, một tiểu ấn màu tím chớp động, tử sắc tiểu ẩn truyền ra một tiếng kêu to, một hư ảnh tử sắc thiềm thừ xuất hiện ở mặt ngoài tiểu ấn, hình thể tử sắc tiểu ấn tăng vọt, đón đập vào mặt.
Cự ấn màu tím tuôn ra một mảng lớn sương độc màu tím, bao phủ xuống.
Hư không phụ cận Vương Trường Sinh vặn vẹo biến hình, song quyền của hắn lập tức toả ra lam quang chói mắt, nghênh đón.
Nước biển màu lam chung quanh hắn cuồn cuộn kịch liệt, hai đạo vòi rồng nước vừa thô vừa to phóng lên tận trời, đánh bay cự ấn màu tím.
Quan Vân Kiêu trợn mắt há hốc mồm, Tử Thiềm ấn là Huyền Thiên Tàn Bảo, nhẹ nhõm như vậy đã bị Vương Trường Sinh đánh bay rồi?
Hắn cảm giác một cỗ hàn phong từ phía sau thổi qua, một con hỏa phượng màu lam hình thể to lớn xuất hiện sau lưng hắn. Hỏa Phượng màu lam đụng vào linh quang hộ thể của hắn, linh quang hộ thể trong nháy mắt kết băng, linh quang lập loè liên tục.
Một trận thanh âm sóng to gió lớn vang lên, một mảng lớn nước biển màu lam vọt tới, rất nhanh đến trước người hắn, biến thành một đạo sóng lớn cao hơn mười vạn trượng.
Sắc mặt Quan Vân Kiêu đại biến, vội vàng tế ra ba lá cờ nhỏ màu xanh lá, tuôn ra mảng lớn khói độc màu xanh, bảo vệ hắn ta.
Một tiếng vang thật lớn, sóng lớn kình thiên che mất thân ảnh Quan Vân Kiêu, mơ hồ truyền ra một tiếng hét thảm.
Hư không ngoài ngàn dặm hiện ra một đạo linh quang chói mắt, hiện ra thân ảnh Quan Vân Kiêu, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Khai khiếu! Ngươi khai khiếu rồi."
Quan Vân Kiêu kinh hô. Trước mặt Vương Trường Sinh hắn ta không hề có sức chống cự. Pháp lực của Vương Trường Sinh đặc biệt thâm hậu, uy lực thần thông đặc biệt mạnh, đều là Đại Thừa trung kỳ, không có khả năng chênh lệch lớn như vậy. Trừ phi Vương Trường Sinh khai khiếu.
Lời này vừa nói ra, không ít tu sĩ Đại Thừa đều bị hấp dẫn tới.
Một lưỡi rìu kình thiên màu lam từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đến trước mặt Quan Vân Kiêu, hư không truyền ra tiếng xé gió chói tai, xuất hiện một vết rách thô to không gì sánh được.
Quan Vân Kiêu sợ đến hồn bay lên trời, vội vàng tế ra năm mặt kính nhỏ lấp loé tử quang, bắn ra một đạo tử quang, nghênh đón, đồng thời triệu pháp tướng, hợp làm một thể với bản thân, bên ngoài thân tuôn ra vô số sương mù màu tím.
Hai sợi xiềng xích màu lam sáng long lanh hiện ra, cuốn lấy thân thể Quan Vân Kiêu.
Năm đạo tử quang đón đỡ lưỡi búa ngập trời, đều bị chém nát bấy, kể cả tấm thuẫn màu tím trước người Quan Vân Kiêu cũng bị nổ thành hai nửa.
Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể Quan Vân Kiêu một phân thành hai, Nguyên Anh vừa mới ly thể, liền bị một cỗ hào quang màu đen bao lại, cuốn vào trong miệng Vương Thiền không thấy.
Sau khi khai khiếu, thực lực Vương Trường Sinh tăng lên rất nhiều. Quan Vân Kiêu Đại Thừa trung kỳ căn bản không ngăn được.
Một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê thảm vang lên, Cổ Na như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, ngực nàng còn chưa chạm đất, thân thể đã nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời, một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới rời khỏi thân thể, đã bị một cỗ hào quang màu đen bao lại, cuốn vào trong miệng Vương Thiền không thấy đâu nữa.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nhanh như vậy đã giải quyết địch nhân. Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, liên tưởng đến những lời Quan Vân Kiêu nói, bọn họ cũng hiểu được.
Một tiếng vang thật lớn, một đoàn hoả quang màu đỏ to lớn cùng lôi quang màu bạc ở trên không sáng lên, thập phần dễ làm người khác chú ý.
Lôi quang màu bạc tăng mạnh, ánh lửa màu đỏ tản đi, hiện ra thân ảnh Thạch Lôi.
Chân phải của thạch lôi không cánh mà bay, bên ngoài thân máu me đầm đìa, trên người có nhiều vết bỏng, khí tức uể oải.
Đồng dạng là Đại Thừa trung kỳ, hắn căn bản không phải đối thủ của Lê Dương.
"Chúng ta đối phó hắn đi!"
Vương Trường Sinh bay tới, ánh mắt rơi vào trên người Lê Dương.
"Ngươi là người phương nào! Chưa từng nghe nói qua ngươi là nhân vật nào!"
Lê Dương dò xét Vương Trường Sinh từ trên xuống dưới. Căn cứ tình báo hắn nắm giữ, trong Đại Thừa đỉnh tiêm của Huyền Dương giới, không có nhân vật nào như Vương Trường Sinh.
"Người chết không cần biết nhiều như vậy."
Ngữ khí Vương Trường Sinh lạnh như băng, tay phải vỗ vào hư không. Vô số nước biển màu lam tuôn trào ra, thẳng đến đối diện. Hư không trực tiếp vỡ ra, thanh thế to lớn.
Lê Dương hừ lạnh một tiếng, tay phải sáng lên kim quang chói mắt, đập một cái vào hư không, vô số hỏa diễm màu đỏ tuôn ra, hóa thành một dòng sông màu đỏ chảy xiết, nghênh đón.
Nước biển màu lam va chạm cùng dòng sông màu đỏ, bộc phát ra một trận tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, hư không trong vòng ngàn dặm bị khí lãng cường đại chấn nát, bất quá rất nhanh khép lại.
Một trận tiên âm vang lên, một bàn tay lớn màu lam lớn mười vạn trượng bắn nhanh đến, mặt ngoài bàn tay lớn màu lam trải rộng âm phù huyền ảo, còn chưa tới gần, mặt đất nổ bể ra, hư không cũng xuất hiện lượng lớn vết rách.
Lê Dương cảm giác màng nhĩ nhói nhói khó chịu, vội vàng huy động loan đao màu vàng trong tay, chém một cái vào hư không. Một đạo đao quang kình thiên màu vàng lóe lên, chém nát đại thủ kình thiên.
Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu gã ba động cùng một chỗ, một đại thủ màu xanh lam hiện ra, đập xuống trước mặt.
Hư không gần Lê Dương tuôn ra một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, hỏa diễm màu đỏ phóng lên tận trời, đồng thời ngọc bội màu đỏ trên ngực sáng rõ, một màn sáng màu đỏ dày đặc trống rỗng hiển hiện.
Đại thủ kình thiên rất nhẹ nhàng đánh tan hỏa diễm màu đỏ, vỗ vào trên màn sáng màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm, linh quang màn sáng màu đỏ ảm đạm xuống, như ẩn như hiện.
Cái này cũng chính là do Lê Dương mở ra một khiếu, pháp lực thâm hậu, đổi lại là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ khác, phòng ngự đã sớm bị phá vỡ.
Không đợi hắn thở dốc, một đạo sóng âm màu lam quét tới.
Lê Dương muốn thi pháp ngăn cản, bốn sợi xiềng xích óng ánh sáng long lanh hiện ra, cuốn lấy hai tay Lê Dương.
Cổ tay hắn nhẹ nhàng nhoáng một cái, loan đao màu vàng bắn ra, chém nát sóng âm màu lam.
Một cây cự phủ màu lam từ trên trời giáng xuống, rất nhẹ nhàng phá vỡ hộ thể linh quang, chém nó thành hai nửa, thi thể sáng lên hồng quang chói mắt, hóa thành một khối ngọc bàn bảy giác màu đỏ, phá vỡ một góc, biến thành lục giác ngọc bàn.
Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hồng quang chói mắt, hiện ra thân ảnh Lê Dương.
"Hai gã Khai khiếu giả! Mau rút lui! Chúng ta không phải đối thủ của hắn."
Lê Dương lớn tiếng hô, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ phá không bay đi.
Một chọi một không thành vấn đề, một chọi hai, hắn sẽ không phải là đối thủ, hắn đối mặt không phải là hai gã tu sĩ Đại Thừa trung kỳ, mà là hai gã Khai Khiếu giả, cả hai không cùng một cấp bậc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK