Đảo Thanh Liên, Vương Mạnh Kiệt đang tập hợp nhân thủ rút lui.
Trên đảo có mười lăm tòa truyền tống trận, truyền tống ngắn nhất ba vạn dặm, truyền tống dài nhất tới mười vạn dặm.
Loại đấu pháp cấp bậc này, tu sĩ Kết Đan không giúp được gì, muốn bố trí chiến trận cần phải có nguyên bộ pháp bảo. Bởi vì tu sĩ Kết Đan tu luyện công pháp không giống nhau, không có bộ pháp bảo, hình trận không có uy lực, luyện chế thành bộ pháp bảo vốn đã khó, trong bảo khố Vương gia không có pháp bảo thành bộ, cho dù có nguyên bộ pháp bảo thì ba năm kiện cũng vô dụng.
"Nhanh lên, nhanh lên, trì hoãn thêm một thời gian ngắn nữa, lão tổ tông sẽ có thêm một phần nguy hiểm."
Vương Mạnh Dận thúc giục, vẻ mặt lo lắng.
Nếu không phải vì bảo vệ bọn họ, đám người Vương Thanh Sơn đã sớm có thể rút lui.
Vương Thanh Kỳ nhìn về phía đám người Vương Thanh Sơn trên không trung, thần sắc phức tạp.
Hắn rất muốn giúp đỡ, nhưng hắn tự hiểu lấy mình, hắn lưu lại chỉ là làm liên lụy đến đám người Vương Thanh Sơn.
"Mọi người tăng tốc độ lên, mau rút lui."
Vương Thanh Kỳ lớn tiếng hô, bước đi tới truyền tống trận.
Lúc này lại có bà bà mẫu, chỉ có thể làm hỏng chuyện.
Rầm rầm
Vương Thanh Sơn vừa lộ diện, Thiên Lôi cư sĩ, Thẩm Hạo Nhiên, Diễm Tông năm tên tu sĩ Nguyên Anh vây tới, mục tiêu của bọn họ là Vương Thanh Sơn.
Thiên Lôi cư sĩ huy động phiên kỳ màu bạc trong tay, tiếng sấm vang lớn, trên không trung truyền đến một trận tiếng oanh minh to lớn, một đoàn mây đen to lớn xuất hiện trên không, sấm vang chớp giật.
Hắn huy động phiên kỳ màu bạc trong tay, mũi cờ chỉ về phía Vương Thanh Sơn.
Ầm ầm!
Một hồi tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, hơn trăm tia chớp màu bạc to bằng cánh tay người trưởng thành từ mây đen bay ra, bổ về phía Vương Thanh Sơn.
Diễm Tông lật tay lấy ra một thanh cự phủ lam quang lập lòe, bổ một cái về phía hư không. Hư không rung động một trận gợn sóng gợn nước, nước biển kịch liệt cuồn cuộn, một phân thành hai, một lưỡi búa màu lam dài hơn trăm trượng bắn ra, thẳng đến Vương Thanh Sơn.
Thẩm Hạo bỗng lấy ra một cái hồ lô màu máu lớn chừng bàn tay, một mùi tanh hôi khó ngửi bay ra, một mảng lớn chất lỏng màu máu bay ra, hóa thành từng mũi tên màu máu dài hơn một xích, đánh về phía Vương Thanh Sơn.
Huyết Sát hồ lô, thu thập mấy trăm loại tinh huyết yêu thú, lợi dụng bí pháp luyện chế mà thành, chuyên bôi phi kiếm.
Biết người biết mình có thể trăm trận trăm thắng, danh tiếng lớn cũng không phải chuyện tốt.
Danh tiếng của Vương Thanh Sơn không hề thấp hơn Thanh Liên tiên lữ. Bọn họ đặc biệt coi trọng, cố ý chuẩn bị món pháp bảo chuyên ăn mòn phi kiếm này để đối phó với Vương Thanh Sơn.
Kiếm tu, kiếm tu, phi kiếm linh tính mất đi rất nhiều, thực lực của kiếm tu cũng giảm đi rất nhiều.
Vương Thanh Sơn không dám khinh thường, bấm kiếm quyết, chín thanh Thanh Ly kiếm nhao nhao phát ra tiếng kiếm minh vang dội, toả ra thanh quang chói mắt, hóa thành chín đóa hoa sen màu xanh lớn gần trượng, chín đóa hoa sen màu xanh bay quanh Vương Thanh Sơn không ngừng, từng đạo kiếm khí màu xanh sắc bén quét ra bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, các loại linh quang xanh, đỏ, lam lục tục sáng lên trong hư không, sóng khí cường đại khuếch tán ra, hư không chấn động không thôi.
Vương Thanh Sơn đối mặt với sự vây công của năm gã tu sĩ Nguyên Anh, hắn cảm thấy rất vất vả. Hắn không có ý định tử chiến, đợi đến lúc đám tộc nhân cấp thấp rút lui, hắn sẽ bỏ chạy.
Hư không trên đỉnh đầu ba động cùng một chỗ, một cự chưởng màu bạc lớn hơn mười trượng bỗng nhiên hiển hiện, cự chưởng màu bạc do vô số hồ quang điện màu bạc tạo thành, tản mát ra một cỗ khí tức kinh khủng.
Cự chưởng màu bạc vừa hiện thân, lập tức đánh tới ót Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn phản ứng rất nhanh, tay áo run lên, Thanh Liên Kiếm bắn ra, hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh, chém về phía cự chưởng màu bạc.
"Xoẹt" một tiếng trầm đục, cự chưởng màu bạc như giấy, bị Thanh Liên kiếm chém nát bấy.
Ầm ầm!
Cự chưởng màu bạc bạo liệt ra, vô số hồ quang điện màu bạc tuôn ra, bao phủ phương viên mấy trăm trượng, che mất thân ảnh Vương Thanh Sơn.
Diệp Hải Đường chau mày, đối thủ của nàng là một đại hán mặc kim sam dáng người khôi ngô. Đại hán mặc kim sam cơ bắp phồng lên, gân xanh nổi lên, bộ dáng tràn đầy lực lượng. Đây là một gã Man tộc Nguyên Anh trung kỳ.
Bản mệnh pháp bảo Thiên Quỷ Phiên của Diệp Hải Đường đã tấn thăng thành linh bảo, hơn nữa Triệu Mị Nhi, diệt sát một gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không phải là việc khó gì. Có điều cứ như vậy, nàng sẽ khiến người khác coi trọng.
Nàng muốn giúp Vương Thanh Sơn giải vây, nhưng thần thông của Thiên Lôi cư sĩ khắc chế thân thể Diệp Hải đường, nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết Thiên Lôi cư sĩ mới được.
"Điền sư cô, có biện pháp nào đánh lén Thiên Lôi cư sĩ không, cho dù là trọng thương hắn cũng tốt, có thể giúp Thanh Sơn biểu ca giảm bớt áp lực."
Diệp Hải Đường truyền âm cho Tử Nguyệt tiên tử, vẻ mặt lo lắng.
"Thiên Lôi cư sĩ là Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ sợ có chút khó khăn, đối phó với Thẩm Hạo Nhiên không có vấn đề gì."
Tử Nguyệt tiên tử truyền âm đáp lại, đối thủ của nàng là một gã Man tộc Nguyên Anh trung kỳ.
Lực lượng Man tộc vô cùng lớn, bọn hắn là thể tu trời sinh, là Man tộc Nguyên Anh kỳ, pháp bảo khó thương tổn, Tử Nguyệt tiên tử chỉ có thể cuốn lấy đối phương.
"Thẩm Hạo Nhiên! Cũng được, đợi ta tìm cơ hội đã."
Diệp Hải Đường đáp ứng, bên ngoài thân đại phóng ô quang, tiếng quỷ khóc sói tru nổi lên, âm phong nổi lên từng trận, một đạo lục quang từ ống tay áo nàng bay ra, biến mất không thấy.
Vương Thanh Linh lấy một địch ba, cảm thấy cố hết sức, nàng tế ra bản mạng pháp bảo tam linh lệnh, huyễn hóa ra tứ giai trung phẩm U Minh Chu, tứ giai hạ phẩm Huyền Hạc, tứ giai ly hỏa kình công kích địch nhân.
Triệu Hằng Bân cũng không yếu thế, thả ra một con cá mập màu lam và một con cự ưng màu xanh lớn chừng năm trượng.
Mặt khác hai gã Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ hoặc tế ra pháp bảo, hoặc thả ra linh thú, công kích Vương Thanh Linh.
Băng phong giao cùng Lôi phượng tiến vào cấp bốn không quá mấy tháng, thương thế của chúng vẫn chưa khôi phục, bất quá Vương Thanh Linh căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể thả Băng Phong giao cùng Lôi Phượng ra.
Thanh âm rồng ngâm phượng minh giao liệt, vang dội một phương thiên địa.
"Tứ giai Giao Long!"
Triệu Hằng Bân kinh hô, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Căn cứ tình báo, Bách Linh tiên tử có một con giao long Tam giai, làm sao lại biến thành Giao Long Tứ giai rồi?
Hắn cẩn thận quan sát Băng Phong Giao và Lôi Phượng, cười lạnh một hồi, hai con linh thú này tiến vào tứ giai không lâu, phát huy không được bao nhiêu thực lực.
Lôi phượng giang cánh bay lên cao, xoay quanh trên cao không ngừng, vô số ngân sắc điện hồ hiện lên trên trời.
Ầm ầm!
Một hồi tiếng sấm thật lớn vang lên, một đoàn lôi vân lớn vài dặm xuất hiện trên không trung, sấm sét vang dội.
Lôi vân cuồn cuộn kịch liệt, mấy chục quả lôi cầu màu bạc to bằng nắm tay bay ra, đánh về phía ba người Triệu Hằng Bân.
Băng Phong Giao phát ra từng đợt tiếng long ngâm vang dội, bên ngoài thân hiện ra đại lượng hàn khí, trên không trung bỗng nhiên rơi xuống bông tuyết lớn như hạt đậu, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, bông tuyết màu trắng bỗng nhiên biến thành băng trùy, trên không trung xuất hiện mưa đá, hàng ngàn thanh băng trùy màu trắng đánh về phía ba người Triệu Hằng Bân.
Triệu Hằng Bân tế ra một cây phiên kỳ lam quang lập lòe, nhẹ nhàng nhoáng lên, một màn sáng màu lam mịt mờ hơi nước hiện ra, bao ba người bọn họ lại.
Lôi cầu màu bạc cùng băng trùy màu trắng nện vào phía trên, màn nước màu lam lõm xuống, mặt ngoài tạo nên một trận gợn sóng gợn nước.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm, ngân quang chói mắt che mất màn nước màu lam.
Một lát sau, ngân quang tán đi, màn nước màu lam vẫn bình yên vô sự.
Đúng lúc này, một tiếng thú rống phẫn nộ vang lên, ba người Triệu Hằng Bân cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa từ giữa không trung rơi xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK