Mục lục
[Dịch] Thanh Liên Chi Đỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Sa Hải Vực bởi vì sinh tồn đại lượng Kim Giác sa mà thành danh. Kim Giác Sa một thân đều là bảo vật, hấp dẫn không ít tu tiên giả đến đây săn giết Kim Giác sa.

Phụ cận một hoang đảo, một trận tiếng oanh minh ầm ầm từ xa xa truyền ra, chu vi vài dặm mặt biển sóng ngập trời, bọt nước cao vài chục trượng.

Một màn sáng màu lam nhạt đem hai con Kim Giác sa hình thể to lớn úp ngược trên mặt biển, hai con Kim Giác Sa nhe răng trợn mắt, độc giác trên đầu tuôn ra từng đạo hồ quang điện màu vàng thô to, đánh vào trên màn sáng màu lam, màn sáng màu lam lông tóc không tổn hao gì.

Đây là hai con Kim Giác Sa Tam giai Trung phẩm, chúng không ngừng thi pháp công kích lên màn sáng màu xanh lam.

Thân thể khổng lồ của chúng hung hăng đâm vào màn sáng màu xanh lam, màn sáng màu lam tạo nên từng đợt rung động.

Một thiếu phụ váy đen cùng hai nam tử đang điều khiển trận pháp, điên cuồng công kích hai con Kim Giác sa. Bất quá công kích của bọn hắn cũng không thể làm Kim Giác Sa bị thương nặng, ngược lại còn chọc giận Kim Giác Sa.

Độc Giác Sa đại phóng kim quang, phun ra một đạo thiểm điện màu vàng to bằng cánh tay người trưởng thành, bổ vào trên màn sáng màu xanh lam, linh quang màn sáng màu lam ảm đạm xuống.

Hai con Kim Giác Sa đánh tới, màn sáng màu xanh lam giống như tờ giấy mỏng bị hai con Kim Giác sa xé nát bấy.

"Không tốt, hai tên nghiệt súc này phá tan trận pháp, chạy mau."

Trung niên nam tử cầm đầu sắc mặt đại biến, vội vàng hóa thành một đạo độn quang phá không bay đi.

Kim Giác sa hung tàn dị thường, pháp bảo bình thường khó thương tổn, không có trận pháp, nếu như chính diện cứng rắn mà nói thì bọn họ không phải là đối thủ của Kim Giác sa.

Ầm ầm!

Hai tia chớp màu vàng thô to bổ về phía thiếu phụ váy đen, nàng vội vàng tế ra một tấm thuẫn màu đen, trong nháy mắt phồng lớn, ngăn trước người.

Tia chớp màu vàng bổ vào tấm thuẫn màu đen, lập tức bạo liệt ra, một mảnh lôi quang màu vàng che mất tấm thuẫn màu đen.

Hai cái miệng lớn như chậu máu từ trên trời giáng xuống, cắn lấy tấm thuẫn màu đen, dùng sức kéo một cái, tấm thuẫn màu đen bị xé thành hai nửa.

Hai đạo thiểm điện màu vàng thô to bổ vào linh quang hộ thể của thiếu phụ váy đen, linh quang hộ thể lập tức ảm đạm xuống, hai cái miệng to như chậu máu đánh tới.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thiếu phụ váy đen bị hai con Kim Giác sa xé thành hai nửa, nuốt vào trong bụng, hai con Kim Giác Sa hóa thành hai đạo độn quang màu vàng, phân biệt truy kích hai gã tu tiên giả.

Nam tử trung niên cảm thấy hối hận. Dựa theo tình báo, chỉ có một con Kim Giác sa, không nghĩ tới đột nhiên lao ra con thứ hai, bọn hắn đã tính sai.

Một tia chớp màu vàng thô to bổ tới, chuẩn xác bổ vào người nam tử trung niên.

Nam tử trung niên rơi xuống nước biển, thần sắc hoảng sợ, linh quang hộ thể bên ngoài thân ảm đạm.

Hắn vội vàng tế ra ba thanh phi đao màu đen, bổ về phía Kim Giác Sa.

Leng keng leng keng!

Vài tiếng trầm đục vang lên, ba thanh phi đao màu đen bổ vào trên người Kim Giác Sa, lập tức văng ra ngoài, một chút vết thương cũng không có.

Kim Giác sa mở ra miệng to như chậu máu, đánh về phía trung niên nam tử, giữa răng nhọn của nó còn dính rất nhiều máu tươi.

Trên mặt nam tử trung niên lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này, vô số điểm sáng màu lam không hề có dấu hiệu nào hiện lên, bỗng nhiên hóa thành một sợi xích sắt màu lam, quấn chặt lấy thân thể Kim Giác Sa.

Ầm ầm!

Một hồi tiếng sấm thật lớn từ trên cao truyền đến, hơn mười tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Kim Giác Sa. Kim Giác Sa phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.

Tiếng xé gió nổi lên, một quyền ảnh màu lam lớn hơn mười trượng đánh tới, chuẩn xác đánh vào trên người Kim Giác Sa.

Kim Giác sa lập tức bay ngược ra ngoài, rơi vào trong nước biển. Nó không nhúc nhích, trôi nổi trên mặt biển, đầu bị vật nặng đập nát nhừ.

Nam tử trung niên thở dài một hơi, nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một chiếc phi chu màu xanh linh quang lập lòe xuất hiện trên không trung, mặt ngoài phi thuyền màu xanh có tiêu ký hoa sen màu xanh.

Một thanh niên áo lam thân hình cao lớn cùng một thiếu nữ váy tím bình thường đang đứng trên phi chu màu xanh, nhìn linh áp trên người hai người tản mát ra cường đại, bọn họ hiển nhiên là Nguyên Anh tu sĩ.

Nam tử trung niên thả người bay lên không trung, cung kính nói: "Thái Hạo Chân Nhân! Vãn bối là Lưu Vân Môn Tôn Phi Dương bái kiến hai vị tiền bối, đa tạ ơn cứu mạng của hai vị tiền bối."

Hắn không nghĩ tới mình lại gặp được Thái Hạo Chân Nhân đại danh đỉnh đỉnh. Mấy chục năm trước, Dị tộc xâm chiếm, Thanh Liên Tiên lữ chém giết nhiều vị dị tộc Nguyên Anh kỳ, danh chấn Nam Hải tu tiên giới.

Đương nhiên Tôn Phi Dương đã từng nghe nói tới sự tích của Thái Hạo chân nhân, hắn chưa từng gặp qua Vương Trường Sinh, nhưng thế lực sử dụng hoa sen màu xanh để đánh dấu, Nam Hải chỉ có một mình Thanh Liên đảo.

Thanh niên áo lam cùng thiếu nữ váy tím đúng là Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử. Tử Nguyệt tiên tử lợi dụng Hóa Linh Châu thay đổi dung mạo. Nếu nàng lấy hình dáng người, mặc dù không dẫn tới tu sĩ Nhật Nguyệt cung, cũng sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

"Lưu Vân Môn? Chưa từng nghe nói qua, đúng rồi, Thần Binh Đảo cách nơi này bao xa?"

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi. Bọn họ đã đi được hơn nửa năm, lúc này mới tới được Kim Sa hải vực.

"Lưu Vân Môn chỉ là một môn phái nhỏ, không có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn. Vương tiền bối chưa từng nghe nói qua cũng là chuyện bình thường, đi về phía đông hai mươi vạn dặm là có thể đến Thần Binh đảo."

Tôn Phi Dương chỉ vào phía đông nói, thần sắc cung kính.

Một tay Vương Trường Sinh chụp vào hư không Kim Giác Sa đang lơ lửng trên mặt biển. Một viên cầu màu vàng nhạt bắn ra, rơi vào trên tay hắn.

"Những vật còn lại tặng cho ngươi, toàn thân Kim Giác Sa đều là bảo vật, thế nhưng không phải một người Kết Đan tầng năm như ngươi có thể trêu chọc vào được, tốt nhất ngươi nên rời khỏi nơi này sớm một chút!"

Vương Trường Sinh nói xong lời này, phi thuyền màu xanh toả sáng hào quang, hóa thành một đạo độn quang màu xanh bay lên không trung. Không lâu sau, độn quang màu xanh biến mất cuối chân trời.

Tôn Phi Dương lộ vẻ vui mừng, thu hồi thi thể Kim Giác sa, tự nhủ: "Không nghĩ tới đụng phải Thái Hạo Chân Nhân, lão nhân gia người rất trượng nghĩa, về sau có cơ hội, nhất định phải hảo hảo báo đáp lão nhân gia hắn mới được."

Hơn một canh giờ sau, Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử chạy tới Thần Binh đảo.

"Đây là Thần Binh đảo sao? Có chút thú vị."

Vương Trường Sinh hai mắt nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.

Ngoại hình Thần Binh đảo giống như một thanh cự đao màu vàng cùng một thanh cự kiếm màu vàng giao nhau, hai bên trái phải mười dặm đều có một hòn đảo nhỏ, ngoại hình hai hòn đảo giống như một thanh cự phủ màu vàng cùng một thanh trường thương màu xanh.

Thần Binh đảo là một hòn đảo do Thần Binh Cung tự mình quản hạt, nơi này là phường thị mà Luyện Khí Sư ở tu tiên giới Nam Hải nhiều nhất, không có một trong.

Mấy đạo thần thức cường đại xẹt qua trên người Vương Trường Sinh cùng Tử Nguyệt tiên tử, rất nhanh lại biến mất không thấy.

Vương Trường Sinh phóng xuất thần thức, vừa tới gần Thần Binh đảo, thần thức của hắn đã bị cấm chế nào đó ngăn trở.

Hắn bấm pháp quyết, điều khiển phi thuyền màu xanh chậm rãi đáp xuống Thần Binh đảo.

Thần Binh đảo không xây bất kỳ thành trì nào, tất cả kiến trúc đều được xây trên mặt đất bằng phẳng. Đừng nhìn Thần Binh đảo không có bất kỳ phòng ngự nào, trên đảo bày ra kiếm ảnh của trận pháp Tứ giai Thượng phẩm, kiếm ảnh tru yêu, uy lực cực lớn, tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngăn được. Dị tộc trong lúc xâm chiếm, dị tộc tập kích Thần Binh đảo, địch nhân xâm phạm đều bị diệt sạch.

Những thứ khác trên Thần Binh đảo không nhiều, binh khí nhiều nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK