Cầu vồng màu bạc đánh nát ô quang, một đoàn ô quang chói mắt sáng lên, bao lại cầu vồng màu bạc, mấy trăm thanh phi đao màu vàng bỗng nhiên ngừng lại, bất quá có bộ phận phi đao màu vàng bị ô quang bao lại.
Hai cái hô hấp sau, ô quang tán đi, cầu vồng màu bạc rõ ràng là một thanh đoản kiếm màu bạc, lắc lư trên dưới, bộ dáng mất đi linh tính, một bộ phận phi đao màu vàng cũng lắc lư trên dưới.
Đoản kiếm màu bạc loé lên quang mang, "Xùy xùy" tiếng xé gió vang lớn, vô số kiếm khí màu bạc bắn ra, đánh về phía đám mây màu đen.
Tiếng sấm nổ mạnh, một quả lôi cầu khổng lồ to bằng gian phòng đập tới đám mây đen.
Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dong thả người bay lên, ngăn cản đường đi của Trần Nhất Phong.
Vương Trường Sinh nhíu mày, mặc dù Trần Nhất Phong không phát hiện hắn và Triệu Vân Dong, nhưng khí tức những tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia hẳn là không gạt được Trần Nhất Phong. Chẳng lẽ lúc hắn chạy trối chết không sợ bị tập kích sao? Quả thực không hợp với lẽ thường.
Trần Nhất Phong dường như cố ý chạy trốn khỏi vị trí của bọn họ, chẳng lẽ là trùng hợp?
Đám mây màu đen quay cuồng một hồi, hiện ra thân ảnh Trần Nhất Phong, trên mặt gã không lộ ra vẻ bối rối chút nào, thập phần trấn định.
Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dong liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương.
Trần Nhất Phong lật tay áo một cái, một lá cờ lóng lánh màu đen xuất hiện trên tay, trong nháy mắt biến lớn, ném tới trước người, tiếng rít nổi lên, một trận âm phong lạnh lẽo trống rỗng xuất hiện, bảo vệ Trần Nhất Phong.
Kiếm khí màu bạc đánh vào phía trên âm phong, nhao nhao tiêu tán, lôi cầu màu lam đập vào trên âm phong, chỉ vang lên một tiếng vang thật lớn, hóa thành một đoàn linh quang màu lam biến mất không thấy.
"Tính toán thời gian, cũng gần đủ rồi."
Trần Nhất Phong lẩm bẩm, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.
Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dong trong lòng trầm xuống, thầm kêu bất hảo.
Bách Quỷ Môn sơn môn, đại lượng đệ tử Bách Quỷ Môn ngã trong vũng máu, tiếng la giết không ngừng, thỉnh thoảng lại vang lên một hồi tiếng kêu thảm thiết. Đệ tử Bách Quỷ Môn giống như miếng thịt cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Triệu Vân Tiêu, Đồng Thiên Kỳ và Liễu Bình đứng ở cửa một tòa tháp lớn màu đen, cửa ra vào có hai pho tượng Lệ Quỷ trông rất sống động, trên bảng hiệu viết ba chữ to "Bách Quỷ Tháp".
Bọn họ đều lo lắng đối phương nuốt riêng bảo vật, vì vậy ước định cùng nhau hành động. Lục soát được chia đều, về phần Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dong, có thể uống một ngụm canh coi như không tệ.
Căn cứ theo lời dặn dò của đệ tử Bách Quỷ Môn, Tàng Kinh Các cùng bảo khố Bách Quỷ Tháp đều ở trong Bách Quỷ Tháp này, Bách Quỷ Tháp này là một tòa kiến trúc, cũng không phải là một kiện pháp khí pháp bảo, nếu không Trần Nhất Phong đã mang đi rồi.
"Đi thôi! Nhanh lục soát bảo vật đi, nếu không đợi chút bọn họ đã đến rồi."
Bách Quỷ Môn lập phái hơn một ngàn năm, bảo vật trân quý khẳng định không ít.
Bất quá vào lúc này, phiến đá màu đen dưới chân bọn họ bỗng nhiên sáng lên vô số phù văn, phiến đá phụ cận cũng giống như vậy, vô số phù văn màu đen sáng lên.
Trong lòng ba người Triệu Vân Tiêu cả kinh, thầm kêu không tốt, muốn chạy trốn thì đã muộn.
Một mảng lớn sương mù màu đen từ trong phiến đá dưới chân bọn họ tuôn ra, bao thân thể bọn họ lại.
Ba người bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên xuất hiện trên một mảnh bình nguyên hoang vu, từng trận âm phong, tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng.
Mặt đất quay cuồng một hồi, từng đầu khô lâu từ lòng đất chui ra, trong hốc mắt chúng đều có một đoàn lục sắc hỏa diễm, rõ ràng là quỷ vật.
Số lượng Khô Lâu có tới mấy ngàn con, ngoại hình khác nhau, hình người, hình thú, nửa người nửa thú.
"Không tốt, trận pháp, chết tiệt, bị mai phục rồi."
Ba người Triệu Vân Tiêu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đây rõ ràng là một cái bẫy.
"Bách Quỷ Môn chỉ có hai vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, trong đó có một vị tu sĩ Kết Đan tọa trấn tại phường thị. Coi như là hắn bày ra trận pháp, bằng vào lực lượng một mình, cũng không cách nào vây khốn ba người chúng ta kết đan. Tất cả mọi người không nên lưu thủ, cùng nhau phá trận."
Triệu Vân Tiêu tế ra hồ lô màu đỏ, phun ra một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ, hóa thành một con Hỏa Phượng màu đỏ đánh về phía khô lâu.
Đồng Thiên Kỳ và Liễu Bình cũng tế ra pháp bảo công kích về phía khô lâu.
Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh không ngừng, các màu linh quang chớp động.
Hai nam một nữ phân biệt đứng trên đỉnh núi, ba tòa núi cao vừa vặn vây quanh Bách Quỷ Tháp.
Bọn họ đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, trên tay đều có một cây phiên kỳ màu đen, bọn họ đến từ các môn phái Ma Đạo khác.
Mấy chục năm trước, Ma đạo phát động chiến sự, chiếm lấy không ít địa bàn, bọn họ vẫn luôn phòng bị chính đạo phản công, vì thế nên giữa bọn họ đã thành lập truyền tống trận để tiện trợ giúp.
Mấy quốc gia xung quanh điều động binh lực quy mô lớn, ngũ tông Tần quốc tự nhiên phát hiện, sớm đã tăng cường đề phòng, hơn nữa bày trận pháp, chờ tu sĩ chính đạo giết tới cửa.
Vì để cho đám Triệu Vân Tiêu tính kế, linh thú hộ tông Bách Quỷ Môn đều chết hết, ngoài ra còn có trên trăm đệ tử Quỷ Môn chết thảm trên tay tu sĩ chính đạo, hy sinh rất nhiều.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu khác, Tàng Kinh Các và bảo khố Bách Quỷ Môn đều ở trong Bách Quỷ Tháp, điều này rất nhiều đệ tử Bách Quỷ Môn đều biết, chỉ cần ba người Triệu Vân Tiêu muốn thu được tài vật Bách Quỷ Môn, nhất định sẽ tiến về Bách Quỷ Tháp.
"Động thủ, thôi động Thiên Cốt Sát Quỷ Trận giết chết bọn hắn. Trận này là trận pháp Tam giai Thượng phẩm đấy, đừng để bọn hắn thoát trận đào tẩu."
Một gã nam tử áo đen chừng ba mươi tuổi lạnh lùng nói, trận kỳ trên tay toả sáng hào quang, truyền ra thanh âm quỷ khóc sói tru.
Cùng lúc đó, trên trăm tên đệ tử Bách Quỷ Môn từ lòng đất chui ra, thả ra từng con Cốt Thi, Quỷ vật, công kích chính đạo tu sĩ.
Tình thế đột nhiên thay đổi, tu sĩ chính đạo có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Bên kia, Vương Trường Sinh cùng Triệu Vân Dong phát hiện dị thường, bất quá bọn họ bị Trần Nhất Phong cuốn lấy, không thể thoát thân.
Vương Trường Sinh lòng nóng như lửa đốt, Vương Thanh Sơn cùng Uông Như Yên đi theo Triệu Vân Tiêu. Không biết hiện tại thế nào, hắn không biết, bởi vì lòng tham của ba người Triệu Vân Tiêu, Vương Thanh Sơn cùng Uông Như Yên căn bản không ở sơn môn Bách Quỷ môn, mà toàn lực đuổi giết đệ tử Bách Quỷ môn.
"Triệu tiên tử, chúng ta mau chóng giết Trần Nhất Phong, tiến đến chi viện bọn Triệu đạo hữu."
Vương Trường Sinh cấp cho Triệu Vân Dong, hiện tại hắn hận không thể lập tức đi tới sơn môn Bách Quỷ môn. Thế nhưng Trần Nhất Phong ngăn hắn lại, điều này khiến Vương Trường Sinh tức giận. Người này, Vương Trường Sinh không thể không giết.
Trần Nhất Phong thả ra một con cốt điểu cực lớn, rồi tế ra pháp bảo nhị giai, thả ra năm con Quỷ Vương cùng trăm con Quỷ Tướng, đánh về phía Vương Trường Sinh và Triệu Vân Dong.
Vương Trường Sinh tế ra Hàn Ly bình, phun ra hàn khí cuồn cuộn, hóa thành mười mấy đầu băng mãng màu trắng, đánh về phía quỷ vật đang đánh tới.
Hai tay hắn nắm lấy Như Ý Huyền Ngọc Côn, pháp lực bàng bạc tràn vào trong Như Ý Huyền Ngọc Côn, lập tức hào quang của Như Ý Huyền Ngọc Côn đại phóng, kéo dài mấy trăm lần, biến thành một cây thiết côn màu lam to lớn, mang theo một cỗ khí thế bài sơn đảo hải, đánh về phía Trần Nhất Phong. Cùng lúc đó, Cửu Khúc Thần Sa hóa thành một đầu sa giao màu vàng hình thể to lớn, giương nanh múa vuốt nhào về phía Trần Nhất Phong.
Triệu Vân Dong cũng không nhàn rỗi, tế ra bốn thanh phi kiếm màu bạc, phân hoá ra hơn một ngàn thanh phi kiếm màu bạc, khí thế hung hăng đánh về phía Trần Nhất Phong, thanh thế dọa người.
Trần Nhất Phong nhìn thấy hơn một ngàn thanh phi kiếm màu bạc đánh úp tới, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK