Thương Mãng sơn mạch liên miên hơn ức dặm, sinh tồn không ít yêu thú cường đại, hấp dẫn không ít tu sĩ đến đây săn giết yêu thú.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sâu trong dãy núi xuất hiện lôi quang màu bạc dày đặc, mặt đất lắc lư rất nhỏ.
Nơi sâu trong dãy núi, một mảnh rừng rậm màu xanh dấy lên lửa lớn hừng hực, ánh lửa ngút trời.
Mặt đất gồ ghề, có trên trăm cái hố to khói đen bốc lên.
Vương Mạnh Bân đứng ở trên không trung, thần sắc lạnh lùng, quanh thân được vô số hồ quang điện màu bạc bao quanh, trên tay nắm lấy Ngũ Lôi kích, giống như một vị Lôi Thần.
Bốn người Vương Anh Kiệt sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, Hỗn Nguyên chân nhân vẻ mặt thích ý, Vương Long đứng ở một bên, thần sắc hưng phấn.
Cách đó không xa, mặt đất nằm bốn bộ thi thể, cẩn thận quan sát, có thể phát hiện đó là bốn dị thú thân người vượn đầu cáo, thân chim đuôi rắn, toàn thân cháy đen, ngực đều có một lỗ máu kinh khủng.
Một cỗ thi thể xuyên trăm ngàn lỗ, tử tướng rất khó coi, một cỗ thi thể bị hút khô tinh huyết.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong, cũng may Lôi pháp của lão tổ Mạnh Bân lợi hại nếu không kết quả rất khó nói."
Liễu Hồng Tuyết vừa cười vừa nói.
"Không cần nói lời khách sáo, chúng ta lên đường sớm một chút đi! Nhanh chóng chạy tới Thiên Vũ Sơn mới được."
Vương Mạnh Bân không cho là đúng, thúc giục.
Đám người Vương Anh Kiệt thu hồi thi thể yêu thú, đi đến phi thuyền màu bạc.
"Đi!"
Vương Mạnh Bân bấm pháp quyết, phi thuyền màu bạc lập tức tỏa ra ánh sáng màu bạc, bay lên không trung, tốc độ rất nhanh.
Phi thuyền màu bạc bay ra hơn mười vạn dặm, sau đó một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang lên, một đoàn ánh lửa màu đỏ cực lớn phóng lên tận trời, vô cùng dễ làm người khác chú ý.
Phi chu màu bạc ngừng lại, Vương Mạnh Bân chau mày.
Nơi này là địa bàn của Cô tộc, Cô tộc cùng Nhân tộc quan hệ tạm được, điều này không có nghĩa tộc nhân của hai tộc vĩnh viễn hòa thuận ở chung, vì để tránh phiền phức, hay là tránh một lần thì tốt hơn.
"Có người tới, là tu sĩ Luyện Hư!"
Vương Mạnh Bân đang muốn điều khiển phi chu màu bạc hạ xuống mặt đất, mặt đất nơi xa đung đưa tựa hồ như động đất, lượng lớn đá vụn từ trên ngọn núi lăn xuống.
Vương Anh Kiệt thả ra tiểu thú màu trắng, đúng là vân thú, đã tiến vào lục giai.
Quanh thân Vân Thú đại phóng bạch quang, hóa thành một đoàn mây trắng to lớn.
"Tới chỗ Vân Thú mà trốn đi!"
Vương Anh Kiệt gọi một tiếng, đi tới trên người vân thú.
"Vân thú!"
Hỗn Nguyên chân nhân nhìn thấy vân thú, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Từ sau khi Hư Thiên tộc bị diệt, rất khó nhìn thấy vân thú, chớ nói chi là lục giai vân thú.
Bọn họ nhao nhao đi đến trên người vân thú, thân thể vân thú không ngừng phồng lớn, che mất thân ảnh của bọn họ.
Cho dù có luyện hư tu sĩ vận dụng thần thức dò xét, cũng không phát hiện được sự tồn tại của bọn họ, thần thông ẩn nấp của vân thú cũng tương đối lợi hại.
Một lát sau, một đạo độn quang màu đỏ từ đằng xa bay tới, tốc độ rất nhanh.
Cỏ dại trên mặt đất nhổ tận gốc, hóa thành một thanh phi kiếm màu xanh, bay thẳng đến độn quang màu đỏ. Cát bay đá chạy đều bay lên, ngưng tụ thành một thanh phi kiếm màu vàng, đánh về phía độn quang màu đỏ.
Độn quang màu đỏ ngừng lại, hiện ra một gã hồng sam đại hán dáng người khôi ngô, trên đầu gã có một đôi râu đỏ, trên cánh tay cũng có một ít xúc tu màu đỏ, bên ngoài thân máu me đầm đìa, sau lưng có bao nhiêu vết máu kinh khủng.
Xem khí tức này, rõ ràng là một gã tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.
Đại hán áo đỏ nhìn thấy dày đặc phi kiếm đánh tới, hai tay vung lên, vô số ánh lửa màu đỏ hiện lên, hóa thành một đoàn hỏa vân màu đỏ to lớn, nghênh đón.
Sau tiếng nổ mạnh ầm ầm, Hỏa Vân màu đỏ đánh tan phi kiếm đánh tới.
Một tiếng kiếm minh thanh tịnh vang lên, một đạo kiếm quang màu vàng mịt mờ lăng không hiển hiện, chém xuống trước mặt, còn chưa rơi xuống, hư không liền vỡ ra, xuất hiện một vết rách thô to.
Xúc tu trên người hồng sam đại hán phun ra một mảnh hào quang màu đỏ, bao lại kiếm quang màu vàng, kiếm quang màu vàng tựa hồ bị định trụ, ngừng lại.
Mặt đất kịch liệt đung đưa, xuất hiện từng vết nứt kinh khủng, vô số đất đá bắn tung tóe, hóa thành một thanh phi kiếm màu vàng, chém về phía đại hán áo đỏ.
Đại hán áo đỏ vội vàng tế ra một tấm thuẫn lấp lóe hồng quang, ngăn trở phi kiếm màu vàng đánh tới. Bất quá rất nhanh, bảy đạo cầu vồng màu vàng từ đằng xa bay tới, rõ ràng là bảy thanh phi kiếm lấp lóe kim quang, bảy thanh phi kiếm màu vàng trong nháy mắt hợp làm một thể, hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ ánh vàng rực rỡ, thẳng đến đại hán áo đỏ.
Hồng sam đại hán quá sợ hãi, đang muốn tránh đi, mặt đất nổ bể ra, một con cự mãng toàn thân màu vàng từ lòng đất chui ra, mặt đất sáng lên một trận hoàng quang, sinh ra một cỗ trọng lực cường đại.
Thân thể của hắn không bị khống chế rơi xuống đất, bên ngoài thân thể đại phóng hồng quang, nắm đấm phải tuôn ra một cỗ hỏa diễm màu đỏ, đập xuống mặt đất một cái.
Hồng quang lóe lên, một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ quét ra, hóa thành một hỏa quyền màu đỏ to lớn, đánh tới cự mãng màu vàng.
Hỏa quyền màu đỏ nện vào trên thân Cự Mãng màu vàng, hóa thành liệt diễm cuồn cuộn bao phủ thân thể Cự Mãng màu vàng, bất quá rất nhanh, trong liệt diễm hiện ra một trận hoàng quang, liệt diễm cuồng thiểm mà diệt.
Bị trì hoãn một chút như vậy, cự kiếm kình thiên đã đuổi tới, chém xuống trước mặt.
Thân thể đại hán áo đỏ phảng phất như bị giam cầm, dịch chuyển một chút cũng rất khó khăn, sắc mặt đỏ bừng lên, bên ngoài thân hiện ra vô số phù văn màu đỏ, thân thể tăng vọt, hai tay khẽ động, nghênh đón.
Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể đại hán áo đỏ như tờ giấy mỏng bị kình thiên cự kiếm chém thành hai nửa, một Nguyên Anh nhỏ bé vừa mới rời khỏi cơ thể, kình thiên cự kiếm nhẹ nhàng lắc lư, một mảng lớn kiếm khí màu vàng lăng lệ quét ra, che mất Nguyên Anh tí hon, chém gã vỡ nát.
Một đạo độn quang màu vàng xuất hiện ở phía xa chân trời, cũng không lâu lắm, độn quang màu vàng ngừng lại, rõ ràng là một thiếu nữ váy vàng vóc người cao gầy, ngũ quan như vẽ, lưng đeo một hộp kiếm màu vàng tinh mỹ.
Nàng bấm pháp quyết, Kình Thiên Cự Kiếm hóa thành bảy thanh phi kiếm màu vàng, bay trở về trong hộp kiếm không thấy.
Nàng cướp đi tài vật trên người hồng sam đại hán, dọc theo đường đi rời đi, cự mãng màu vàng chui vào lòng đất, biến mất không thấy.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, một đám mây trắng bắt đầu quay cuồng, hiện ra thân ảnh sáu người Vương Mạnh Bân.
"Anh kiệt, ngươi có cảm thấy thần thông nàng thi triển ở đâu không?"
Vương Mạnh Bân truyền âm hỏi.
"Ừ, như là Thanh Sơn lão tổ tu luyện Vạn Linh Kiếm Kinh."
Vương Anh kiệt truyền âm trả lời.
Ám đường của gia tộc bố trí không ít nhân thủ ở hải vực Thanh Ly, ngoại trừ tìm kiếm nước Minh Hà, cũng đang tìm kiếm công pháp hoàn chỉnh của Vạn Linh Kiếm Kinh, đáng tiếc một mực không có tin tức.
Lúc trước Vương Mạnh Bân đạt được công pháp Vạn Linh Kiếm Kinh ở hải vực Thanh Ly, cũng không phải bản hoàn chỉnh.
Cô gái váy vàng thi triển thần thông cực giống thần thông Vạn Linh Kiếm Kinh, chẳng lẽ người sáng lập Vạn Linh Kiếm Kinh đến từ Càn Nguyên Đại Lục? Hay là nơi này có Vạn Linh Kiếm Kinh hoàn chỉnh?
Vương Mạnh Bân gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy rất giống.
"Người này khẳng định không phải hạng người vô danh, nói không chừng có thể nhìn thấy trên đấu giá hội, đi thôi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Vương Mạnh Bân lấy ra phi chu màu bạc, chở năm người Vương Anh kiệt rời khỏi nơi đây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK