Ầm ầm!
Một hồi tiếng oanh minh to lớn vang lên, tầng băng vỡ vụn ra, bên ngoài thân Sa Ngư màu máu vết thương chồng chất, rơi trên mặt đất.
Một cây thiết côn tràn ngập đại lượng hồ quang điện màu lam từ trên trời giáng xuống, lấy thế thái sơn áp đỉnh, hung hăng đập vào trên thân cá mập màu máu.
Đất rung núi chuyển, một cỗ khí lãng cường đại quét ra bốn phía.
Huyết sắc Sa Ngư hóa thành từng điểm huyết quang tán loạn biến mất, mặt ngoài tấm thuẫn huyết sắc Sa Ngư biến mất không thấy, linh quang trên tấm thuẫn ảm đạm xuống.
Một đạo huyết quang bay vụt tới, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh trong lòng thầm kêu không tốt, huyết quang bỗng nhiên bạo liệt, hóa thành một vòng mặt trời huyết sắc đường kính hơn mười trượng, che mất thân ảnh của hắn.
Một trận tiếng xé gió chói tai vang lên, một mũi tên màu máu dài khoảng ba thước bắn nhanh đến, như thiểm điện chui vào trong kiêu dương màu máu.
Linh thuật Huyết Nguyên Diệt Linh tiễn.
Cùng lúc đó, hào quang của năm cái mâm tròn màu máu đại phóng, hóa thành năm đạo huyết quang, bay về phía mặt trời màu máu.
"Ầm ầm" âm thanh trầm đục truyền ra, những công kích này tựa hồ bị ngăn trở.
Bên trong mặt trời màu máu sáng lên một trận lam quang chói mắt, mặt trời huyết sắc tản đi, hiện ra thân ảnh Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh mặc trên người một kiện áo giáp màu lam, áo giáp giống như dùng từng miếng lân phiến tạo thành, rõ ràng là thuật vảy phòng ngự linh thuật.
Nam tử mặc huyết bào thấy Vương Trường Sinh bình yên vô sự, có chút ngoài ý muốn.
"Linh thuật phòng ngự!"
Nam tử mặc huyết bào có chút kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Giá trị của một môn phòng ngự linh thuật vượt xa một kiện pháp bảo phòng ngự. Tuy nhiên, có phòng ngự linh thuật bảo vệ, thủ đoạn bình thường không thể nào giết được Vương Trường Sinh.
Hắn bấm pháp quyết, bên ngoài thân toát ra một trận huyết quang chói mắt, một tiếng rống quái dị vang lên, một cái đầu cá mập từ trong cơ thể chui ra.
Vương Trường Sinh tự nhiên sẽ không để cho nam tử mặc huyết bào như ý nguyện. Một đầu Giao Long màu vàng cùng một con Tuyết ưng màu trắng đánh về phía nam tử mặc huyết bào.
Nam tử mặc huyết bào hừ nhẹ một tiếng, năm cái huyết sắc viên luân lập tức đại phóng huyết quang, hóa thành năm con cá mập huyết sắc hình thể to lớn, nhào về phía sa giao màu vàng cùng Tuyết ưng màu trắng.
Bên ngoài thân gã đại phóng huyết quang, nửa con cá mập màu máu từ trong cơ thể chui ra, con cá mập màu máu trông rất sống động, hai mắt chuyển động không thôi, giống như thực thể vậy.
"Phong Yêu đại pháp! Loại công pháp này rất hiếm có người tu luyện, ngươi không sợ bị yêu vật cắn trả sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nam tử mặc huyết bào nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Diệp Lâm.
"Một gã tu sĩ Trúc Cơ, hiểu không ít, ngươi chắc chắn..."
Nam tử mặc huyết bào còn chưa nói hết lời, hai mắt Diệp Lâm lập tức đại phóng kim quang.
Nam tử mặc huyết bào cảm thấy trời đất quay cuồng, chính mình bỗng nhiên xuất hiện trong một sơn cốc hoa thơm như chim hót.
"Không tốt, Đồng Thuật!"
Một cây cự côn màu lam tràn ngập đại lượng hồ quang điện màu lam từ trên trời giáng xuống, đánh tới nam tử mặc huyết bào.
Trên thân nam tử mặc huyết bào toả sáng hào quang, vô số huyết sắc phù văn từ trên huyết bào bay ra, hóa thành một màn sáng huyết sắc dày đặc, bao phủ toàn thân gã lại.
Thiết côn màu lam nện vào trên màn sáng màu máu, phát ra một tiếng vang trầm.
Trong mắt Vương Trường Sinh loé lên vẻ tàn khốc, bên ngoài thân toát ra vô số hồ quang điện màu lam, vỗ hư không về phía nam tử mặc huyết bào.
Lam quang lóe lên, một cự chưởng màu lam lớn mấy trượng bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu nam tử mặc huyết bào, rất nhanh đập xuống.
Mặt nam tử mặc huyết bào lộ vẻ dữ tợn, há miệng phun ra một đạo huyết quang, rõ ràng là một mũi tên huyết sắc dài khoảng ba thước, khác với lúc trước chính là, mặt ngoài mũi tên huyết sắc bám vào một tầng hỏa diễm màu máu, tản mát ra một cỗ nhiệt độ cao khủng bố.
Huyết Sát Chân Diễm, công pháp hắn tu luyện Huyết Sát Chân Ma Công kèm theo bí thuật, có thể dễ dàng ô uế pháp bảo.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, màn sáng màu máu vỡ vụn ra, cự chưởng màu lam vỗ vào trên thân nam tử mặc huyết bào.
Một tiếng hét thảm vang lên, nam tử mặc huyết bào biến thành một mảng lớn huyết vũ, ngay cả tinh hồn cũng bị đánh nát bấy.
Một kích này tru linh chưởng, Vương Trường Sinh sử dụng năm thành pháp lực, uy lực tự nhiên lớn.
Vào lúc này, mũi tên màu máu cũng đã đến trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cảm nhận được khí thế của mũi tên máu, biến sắc. Hắn vội vàng bóp nát một tấm phù lục màu lam trên tay, hóa thành một màn sáng màu lam, bao hắn vào bên trong.
Mặt ngoài màn sáng màu lam có một đồ án cá chép màu lam, mũi tên màu máu đánh vào trên màn sáng màu xanh lam.
Mặt ngoài màn sáng cá chép màu lam phát ra một tiếng kêu thê thảm, chia năm xẻ bảy.
Một kích sắp chết của nam tử mặc huyết bào, uy lực tự nhiên rất lớn.
Mũi tên màu máu đánh lên người Vương Trường Sinh, áo giáp trên người hắn xuất hiện mấy vết rách thật nhỏ, một mảng lớn hỏa diễm màu máu lan tràn ra, bao bọc thân thể hắn.
Trong huyết sắc hỏa diễm toát ra vô số hồ quang điện màu lam, hỏa diễm chậm rãi tán loạn biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh khí tức uể oải, Quy Lân thuật đều bị phá, quần áo không che thân.
Nếu không nhờ Diệp Lâm hỗ trợ, hắn chưa chắc có thể dễ dàng giết chết nam tử mặc huyết bào như vậy.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, Diệp Lâm ngã trên mặt đất, có rất nhiều tóc bạc.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên khó coi, Diệp Lâm dùng thọ nguyên tiêu hao để giúp hắn tiêu diệt nam tử mặc huyết bào.
Nếu Diệp Lâm gặp chuyện không may, Vương Trường Sinh thật không biết nên dặn dò thế nào với Vương Trường Nguyệt.
Hắn bước nhanh về phía trước, Diệp Lâm còn có khí tức, chính là tinh nguyên hao tổn nghiêm trọng, không biết thọ nguyên mà hắn tiêu hao có thể bù lại được không.
Một khắc sau, Vương Trường Sinh ôm Diệp Lâm bay ra khỏi sơn động, bay về phía hải sâm đảo.
Gần nửa tháng sau, bọn họ đã trở lại hải sâm đảo.
Vương Trường Sinh trước tiên gọi Vương Thu Diễm tới, bảo Vương Thu Diễm xem xét thương thế Diệp Lâm. Tu vi Vương Thu Diễm quá thấp, chỉ biết khí huyết Diệp Lâm hao tổn nghiêm trọng.
"Cửu thúc công, tinh nguyên của hắn hao tổn nghiêm trọng, đã hôn mê rồi, nếu có thể, tốt nhất mời Luyện đan sư tam giai hỗ trợ kiểm tra."
Vương Trường Sinh nhẹ gật đầu, phân phó: "Lấy danh nghĩa của ngươi, thu thập linh dược hoặc tài nguyên tu tiên để bổ sung khí huyết. Chỉ cần có được, giá tiền không thành vấn đề."
"Vâng, Cửu thúc công, ta lập tức đi làm ngay."
Vương Thu Diễm đáp ứng, xoay người rời đi.
Nhìn thấy Diệp Lâm hấp hối, Vương Trường Sinh chau mày. Vương Trường Nguyệt có thai, hắn không dám báo cho Vương Trường Nguyệt.
"Luyện đan sư tam giai!"
Một lát sau, Vương Trường Sinh đi đâu tìm tam giai luyện đan sư đây? Cho dù tìm được, đối phương sẽ thống khoái giúp hắn trị liệu Diệp Lâm sao?
trì hoãn đã lâu, ai biết Diệp Lâm sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào.
Hắn lấy ra một cái túi trữ vật màu máu, đổ đồ vật bên trong ra.
Pháp bảo bảy kiện, năm cái huyết sắc viên luân, một cái huyết sắc thuẫn bài, một khối kim sắc ngọc bội, mấy chục miếng vỏ sò màu sắc khác nhau, một nhóm lớn tài liệu yêu thú, trong đó có năm miếng tam giai yêu đan, còn có không ít pháp khí, linh thạch.
Vương Trường Sinh tìm đọc từng nội dung ghi chép về vỏ sò. Cũng không lâu lắm, hắn đã xem xong nội dung bên trong vỏ sò.
Ấn ký cá mập màu máu trên người Mặc Thải Vân kỳ thật là một loại ấn ký đặc thù, giống như Diệp Lâm suy đoán, trong phạm vi nhất định, người thi pháp có thể cảm ứng được sự tồn tại của người bị thi pháp, ngược lại là độc dược có chút phiền phức, không có giải dược.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, ai phối một loại độc dược sẽ điều chế giải dược, dù sao người điều phối không dùng độc dược.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK