"Ầm ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, hỏa vân màu đỏ bị kình thiên cự kiếm chém thành hai nửa, kình thiên cự kiếm trảm lên người Phong Vương, bên ngoài thân gã lưu lại một vết máu thật dài, cánh phải đều bị chặt đứt.
"Xuy xuy" tiếng xé gió vang lên, rậm rạp chằng chịt kiếm khí màu xanh từ bốn phương tám hướng chém tới, Phong Vương bị rậm rạp chằng chịt kiếm khí màu xanh bao phủ, ngay cả yêu đan cũng bị chém nát bấy.
Sau khi Phong Vương bị giết, những con Hỏa Dực Phong khác chạy loạn bốn phía, ba đầu giảo hoạt thi pháp công kích Hỏa Dực Phong.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, lôi quang màu vàng, hàn phong màu trắng cùng hỏa diễm màu đỏ ở giữa không trung nở rộ ra.
Từng con từng con ong lửa bốc hơi khỏi thế gian, không còn sự chỉ huy của Phong Vương, chúng nó chạy tán loạn khắp nơi, Vương Thanh Sơn cũng không đuổi tận giết tuyệt, mặc cho chúng chạy trốn.
Vương Thanh Sơn chém tổ ong thành từng khối nhỏ. Y kinh hỉ phát hiện có hơn trăm cân ong vương tương có thể đưa cho Vương Thanh Kỳ luyện đan.
Thu hồi Phong Vương Tương cùng phi kiếm, Vương Thanh Sơn cùng ba đầu giảo hoạt tiếp tục đi tới.
Cũng không lâu lắm, hắn biến mất trong rừng rậm.
Miêu gia tổ chức Phi Tiên đại hội, hấp dẫn không ít tu sĩ đến tham gia, tin tức động phủ Kim Nguyệt chân nhân xuất thế rất nhanh khuếch tán ra, đại lượng tu sĩ cao giai từ các nơi chạy tới.
Kim Nguyệt chân nhân tọa hóa động phủ ở trước cửa Miêu gia, Miêu gia phản ứng nhanh nhất, phái ba vị Kết Đan tu sĩ bảo vệ cửa vào, ngăn cản những tu sĩ khác đi vào.
Miêu Ngọc Lang là tộc nhân có tu vi cao nhất Miêu gia, Nguyên Anh trung kỳ, biết được có một bí cảnh xuất hiện ở cửa nhà, Miêu Ngọc Lang không quá dám tin tưởng.
Hắn phái tộc nhân tra xét khắp Tàng Kinh Các trong gia tộc, phát hiện một đoạn bí ẩn.
Hơn bốn ngàn năm trước, đại lượng Ma tộc thông qua không gian thông đạo đi tới Đông Hàng Giới, địa khu tu tiên giới Trung Nguyên phồn hoa nhất, tự nhiên là trọng điểm công kích của Ma tộc, Miêu gia vì bảo tồn huyết mạch, không thể không chuyển nhà, cuối cùng Nhân tộc hợp lực đánh lui tiến công Ma tộc, phong kín thông đạo, Miêu gia có thể một lần nữa chuyển trở về Bạch Hoa sơn mạch, bất quá nơi linh khí dư thừa nhất bị dùng để phong ấn một ma vật nào đó, về phần nguyên nhân cụ thể, Miêu gia cũng không rõ ràng, đây là mệnh lệnh Hoàng tộc.
Miêu gia phụ trách canh chừng chỗ phong ấn này, vốn còn có một môn phái tu tiên trông coi, bất quá hai ngàn năm trước, môn phái này suy sụp, trêu chọc cường địch, bị người tiêu diệt.
Bởi vì niên đại quá xa xưa, hậu nhân Miêu gia cũng từ từ quên mất chuyện này, ai nghĩ tới, bốn ngàn năm sau, lại có người mở ra phong ấn, chạy vào tầm bảo.
Bình thường mà nói, nơi phong ấn khẳng định có trọng bảo, bất quá phong ấn ở cửa nhà, Miêu gia tự nhiên sẽ không phá vỡ phong ấn, nếu Bạch Hoa sơn mạch bị hủy, hơn vạn tên Miêu gia tu sĩ nên đi nơi nào cư trú? Trước mắt có người phá vỡ phong ấn, Miêu Ngọc Lang nghĩ chuyện thứ nhất, chính là phong bế cửa vào, tuyệt đối không thể để cho ma đầu bên trong trốn ra.
Phong ấn đã mở ra gần nửa tháng, cửa vào đã tự phong bế.
Tại lối vào, hơn trăm tên tu sĩ Miêu gia như Miêu Ngọc Lang đứng trên mặt đất trống trải, thần sắc khác nhau.
Có tộc nhân chủ Trương đi vào tầm bảo, dù sao đã qua hơn bốn ngàn năm, tu sĩ Hóa Thần cũng không thể sống được lâu như vậy, cũng có người mang ý kiến phản đối. Thọ mệnh của Ma tộc dài hơn nhiều so với tu tiên giả cùng cấp, nếu như Miêu gia đi theo tầm bảo, không có ai trông coi cửa vào. Yêu ma phong ấn lao ra, chính là ngày Miêu gia diệt tộc, cơ nghiệp mấy ngàn năm của Miêu gia sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
Cuối cùng Miêu Ngọc Lang lên tiếng, canh giữ ở lối vào, không được để bất luận yêu ma nào ra ngoài gây nguy hại cho nhân gian, đồng thời phái người thông báo cho triều đình Đại Yến và Vạn Tiên Ty.
Miêu Ngọc Lang quay đầu nhìn lên không trung, một đạo bạch quang xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng bay tới bọn hắn.
Cũng không lâu lắm, bạch quang dừng trên đỉnh đầu Miêu Ngọc Lang.
Độn quang chợt tắt, hiện ra một phi chu màu trắng linh quang lập lòe, một đội tu sĩ đứng ở trên phi thuyền màu trắng, Vương Thiên Tinh cũng ở bên trong.
Tu sĩ Nguyên Anh vận dụng pháp bảo phi hành đi trên đường, thu nạp không ít tu sĩ Vạn Tiên Ti. Theo như tu sĩ Nguyên Anh giới thiệu, bên trong Vân Lam Châu có một cấm địa, bên trong phong ấn ma vật. Tu sĩ Ma đạo thường xuyên lui tới, tạo ra động tĩnh lớn như vậy chính là nhằm thu hút sự chú ý của tu sĩ Nguyên Anh, thuận tiện cho bọn hắn mở phong ấn ra.
"Liễu đạo hữu, sao ngươi tới nhanh như vậy?"
Miêu Ngọc Lang nhìn thấy thiếu phụ váy trắng cầm đầu, kinh hỉ đan xen.
"Miêu đạo hữu, thiếp là từ Tuyền Châu chạy tới đây, nếu không phải bắt được một vị người biết chuyện, ta cũng không thể tin được, trước cửa Miêu gia các ngươi lại có một cấm địa, phong ấn ma vật."
Thiếu phụ váy trắng cau mày nói, nàng đã tới Bạch Hoa sơn mạch nhiều lần, cũng không phát hiện cấm địa tồn tại, trọng yếu nhất là, Hoàng tộc cũng không nhắc tới chuyện này.
Nàng cũng không hiểu rõ nội tình cụ thể vì sao không tiêu diệt ma vật? Mà là phong ấn nó lại? Nếu như không cách nào tiêu diệt ma vật, Hoàng tộc có thể phái ra đại lượng cao thủ bảo vệ cửa vào, vì sao Hoàng tộc lại không lên tiếng? Chẳng lẽ thời gian quá dài, Hoàng tộc đã quên chuyện này?
"Đúng vậy! Lão phu cũng đã tìm đọc qua tộc sử, thế mới biết việc này. Liễu phu nhân, ngươi có cao kiến gì không?"
"Chúng ta nhất định phải đi vào, không thể ngồi nhìn tu sĩ ma đạo mở ra phong ấn. Nếu thả ma đầu ra, vậy thì phiền toái, nhất định phải ngăn cản ma đạo tu sĩ."
Sắc mặt thiếu phụ váy trắng ngưng trọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng, tu sĩ ma đạo quấy rối, tử thương hơn mười vạn phàm nhân cũng không tính là gì. Nếu ma đầu bị phong ấn chạy ra ngoài, toàn bộ vương triều Đại Yến đều sẽ gặp phiền toái.
"Ta thấy chúng ta thủ ở bên ngoài chẳng phải tốt hơn sao? Tiên bối bố trí phong ấn khẳng định có không ít cấm chế cường đại, chắc là tu sĩ ma đạo rất khó phá trừ cấm chế."
Miêu Ngọc Lang không muốn tiến vào cấm địa. Vốn dĩ Miêu gia có hai vị tu sĩ Nguyên Anh, bất quá mấy chục năm trước, bản mệnh hồn đăng của một tu sĩ Nguyên Anh khác đột nhiên tắt đi. Miêu gia chỉ còn lại một vị tu sĩ Nguyên Anh, nếu Miêu Ngọc Lang gặp chuyện không may, Miêu gia sẽ gặp phiền toái lớn.
Miêu gia tổ chức Phi Tiên đại hội, chính là để thế nhân biết sự tồn tại của Miêu Giai, để những thế lực khác biết, Miêu gia phát triển rất tốt, gia tộc kế thừa có người.
"Đã qua nhiều năm như vậy, cấm chế cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Vạn nhất ma vật đạt được quyền khống chế bí cảnh, tùy cơ truyền tống ra ngoài, ngươi thủ tại lối vào thì có ích lợi gì? Ma vật không có nhân tính, nếu nó rời khỏi cấm địa, nhất định sẽ đại khai sát giới. Trên vạn tu sĩ Miêu gia các ngươi, chính là thức ăn của ma vật."
Một thanh âm nam tử tràn ngập uy nghiêm bỗng nhiên vang lên, vừa dứt lời, không trung bỗng nhiên sáng lên một đạo kim quang, kim quang nhanh chóng bay tới nơi này.
Cũng không lâu lắm, kim quang ngừng lại, rõ ràng là một chiếc long chu màu vàng dài hơn mười trượng, một đội tu sĩ đứng ở trên kim sắc long chu, đứng đầu là một nam tử trung niên khuôn mặt uy nghiêm, hắn mặc mãng bào màu vàng, ánh mắt uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là người sống lâu ở thượng vị.
Ở bên cạnh nam tử áo vàng còn có một thiếu nữ ngũ quan như vẽ, làn da thiếu nữ trắng như tuyết, thần sắc lãnh đạm, mặc váy hoa sen màu vàng, cho người ta một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
"Hoàng tộc! Vĩnh Nhạc quận chúa!"
Vương Thiên Võng trợn mắt há hốc mồm, hắn ta may mắn gặp được người trong hoàng tộc, nam tử áo vàng và thiếu nữ váy vàng đều là hoàng tộc.
Chu Quảng Dương, Nguyên Anh trung kỳ.
Chu Ngọc Kiều, Nguyên Anh sơ kỳ đã từng đứng đầu mười tám kiệt ở Đại Yến, kết anh vài chục năm nay vẫn luôn bế quan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK