Bảy ngày sau, sâu trong Vạn Linh Khư, một hẻm núi hẹp dài, bảy người Vương Thanh Sơn đang công kích một con bò cạp khổng lồ màu đen hình thể to lớn, trên lưng có một đôi cánh mỏng màu tím, gai đuôi là màu vàng, miệng phun khói độc, đây là một con Tử Dực Viêm Hạt thất giai hạ phẩm.
Bọn họ đi dọc theo lộ đồ của Thiên Khôi tán nhân, một đường đi tới, không đụng phải cấm chế gì, ngược lại đụng phải không ít yêu thú cấp năm cấp sáu, không uy hiếp được bọn họ.
Lúc đi ngang qua hạp cốc này, Vương Thôn Thiên phát hiện con Tử Dực Viêm Hạt này, Vương Hướng Vinh bày trận, bảy người Vương Thanh Sơn thi pháp công kích con trùng này.
Một màn sáng màu xanh cực lớn bao lại bảy người Vương Thanh Sơn, hơn mười sợi dây thừng màu vàng thô to cuốn lấy thân thể Tử Dực Viêm Hạt, bên ngoài thân Tử Dực Viêm Hạt vết thương chồng chất.
Tử Dực Viêm Hạt phát ra một tiếng tê minh chói tai, há miệng phun ra một cỗ độc hỏa màu đen tanh hôi gay mũi, đánh vào trên màn sáng màu tím, bốc lên một trận khói xanh.
Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly, tiểu kính màu vàng trên tay nhao nhao sáng lên một trận kim quang chói mắt, phun ra một đạo thiểm điện màu vàng thô to, đánh lên người Tử Dực Viêm Hạt.
Sau khi tiếng nổ ầm ầm vang lên, lôi quang màu vàng chói mắt che mất Tử Dực Viêm Hạt, sóng khí cuồn cuộn.
Đoạn Thông Thiên vung vẩy trường đao màu xanh trong tay, đập một cái vào hư không, một đạo đao khí màu xanh mờ mịt quét ra, hóa thành một phong giao màu xanh mờ mịt, đánh về phía lôi quang màu vàng.
Một tiếng tê minh thê lương vang lên, Tử Dực Viêm Hạt từ đó bay ra, bên ngoài thân bốc lên một trận khói đen, kìm phải không thấy, khí tức uể oải.
Nó còn chưa bay được bao xa, một tiếng xé gió chói tai vang lên, một đạo cầu vồng màu xanh bay vụt đến, nó vội vàng phun ra một ngọn lửa màu đen, nghênh đón.
Ngọn lửa màu đen giống như hồ giấy bị cầu vồng màu xanh chém nát, Tử Dực Viêm Hạt phun ra một vòng sáng màu đen, cầu vồng màu xanh đánh trúng vòng sáng màu đen, ngừng lại như bị cố định giữa không trung, rõ ràng là một thanh cự kiếm khổng lồ màu xanh mờ mịt.
Vương Thanh Sơn há miệng, một đạo hỏa diễm màu vàng xanh bay ra, hóa thành một đóa hoa sen màu xanh, rơi vào trên thân cự kiếm khổng lồ. Cùng lúc đó, linh quang kình thiên cự kiếm đại phóng, đánh tan vòng sáng màu đen.
Sau một tiếng kêu thê lương vang lên, một ngọn lửa màu vàng xanh bao phủ thân thể Tử Dực Viêm Hạt, Tử Dực Viêm Hạt chia ra làm hai, một con Viêm Hạt vừa mới ly thể, liền bị một cỗ hào quang màu đỏ bao lại, cuốn vào trong một bình ngọc màu đỏ.
Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, Kình Thiên Cự Kiếm hóa thành chín thanh Thanh Ly Kiếm, bay trở về trong hộp kiếm, ngọn lửa màu vàng xanh chui vào ống tay áo của y không thấy.
Linh diễm của hắn là lục giai, muốn tiến giai thất giai rất khó khăn, nếu luyện hóa một đoàn thất giai linh diễm, tiến giai thất giai khẳng định không thành vấn đề.
Linh diễm của Vương Thanh Sơn là chí dương chí cương, không thích hợp luyện hóa băng diễm thất giai, đồng dạng là hỏa diễm, uy năng khác nhau của hỏa diễm.
Vương Thanh Phong thu thi thể Tử Dực Viêm Hạt lại, Vương Hướng Vinh triệt hồi trận pháp. Vương Thôn Thiên đi về phía một sơn động xa xa, trong động có không ít linh dược vạn năm.
Một lát sau, Vương Thôn Thiên đi ra, trong sào huyệt Tử Dực Viêm Hạt có hơn hai mươi gốc Đoạn Tràng thảo, tuổi thọ khoảng một vạn đến ba vạn năm. Đoạn Tràng Thảo ba vạn năm trở lên bị Tử Dực Viêm Hạt ăn mất.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, bọn họ tiếp tục lên đường.
Xuyên qua hạp cốc, một mảnh rừng rậm màu đen xuất hiện trước mắt.
Trong rừng cây khắp nơi đều là cây cối màu đen cành lá rậm rạp, lá cây hình thoi, trên cành cây mọc đầy gai nhọn màu đen, không có quả.
Hai mắt Vương Thôn Thiên sáng lên một trận hoàng quang chói mắt, hai mắt của hắn biến dị quá, tầm bảo thám hiểm đều có thể phát huy tác dụng, có thể né tránh một chút nguy hiểm.
"Xem ra không có vấn đề gì, vẫn nên cẩn thận một chút."
Vương Thôn Thiên trịnh trọng nói.
Hắn bất quá là Luyện Hư kỳ, nếu cấm chế quá cao minh, hắn cũng không phát hiện được.
Vương Thanh Phong thả ra mấy trăm con ong mật Khôi Lỗi, để chúng bay ra bốn phía, vây chúng lại với nhau.
Cứ như vậy, nếu phía trước có cấm chế, bọn họ có thể phát hiện ngay.
Loại thủ đoạn này đối phó cấm chế bình thường không thành vấn đề, gặp phải một ít cấm chế lợi hại lại khó nói.
Thôi Dao thu thập lại tin tức liên quan tới Vạn Linh Khư, trong đó có giới thiệu cấm chế Vạn Linh Khư, một ít cấm chế lợi hại rất khó phát hiện, lúc phát hiện đã xúc động cấm chế.
Con rối ong vờn quanh một vòng trong rừng rậm, không hề chạm vào bất kỳ cấm chế nào.
Bọn họ chậm rãi tiến lên, tốc độ cũng không nhanh.
Sau khi xuyên qua rừng rậm màu đen, một ngọn núi khổng lồ màu đen nguy nga xuất hiện trước mặt bọn họ, trên núi trải rộng những tảng đá màu đen, không có một ngọn cỏ, đỉnh núi có một cái hang động cực lớn.
Hai mắt Vương Thôn Thiên sáng lên hoàng quang chói mắt, nói: "Ta không phát hiện cấm chế gì cả."
Vương Thanh phong quyết vừa bấm, mấy trăm con ong mật bay lên núi, cũng không chạm vào cấm chế gì cả.
"Nơi này có ba động không gian, có thể có cấm chế không gian, cẩn thận."
Vương Hoàn Vũ nhắc nhở, sắc mặt nghiêm túc, nàng rất mẫn cảm với lực lượng không gian.
Đổng Tuyết Ly thả ra hai con Khôi Lỗi thú Tri Chu rồi leo lên núi, lúc đầu cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Đến giữa sườn núi, một vòng xoáy mờ ảo hiện ra, hai con Khôi Lỗi Tri Chu bị hút vào bên trong vòng xoáy bị xoắn nát bấy.
Đại lượng con rối ong mật cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy, xoắn nát bấy.
Hai con khôi lỗi thú cấp ba cứ như vậy mà bị phế đi, cũng may phát hiện cấm chế, nếu không thì bọn họ phiền toái rồi.
"Dựa theo địa đồ còn sót lại của Thiên Khôi tán nhân, nơi này cũng không có cấm chế, xem ra cấm chế đã xảy ra cải biến, chúng ta đi đường vòng thôi! Hy vọng mọi việc tiếp theo sẽ thuận lợi."
Vương Thanh Sơn đề nghị.
Bọn họ dọc theo đường trở về, rời khỏi nơi đây.
Rầm rầm
Phụ cận một dòng sông chảy xiết, hơn mười tu sĩ Vu tộc Thương Ly đứng ở bờ sông, nhìn một mảnh rừng hoa đào đối diện, sắc mặt bọn họ ngưng trọng.
"Cấm chế quả nhiên đã thay đổi, nơi này không thể thông qua, chỉ có thể thay đổi rồi."
Thương Ly nhíu mày nói.
"Thay đổi đạo không có gì, chỉ cần có thể đạt được truyền thừa của Bách Khôi Chân Quân, đường vòng xa tới đâu cũng đáng."
Một nam tử áo vàng bụng phệ không cho là đúng, một con rắn nhỏ màu vàng to bằng ngón tay quấn trên cánh tay.
Kim nao, Hợp Thể trung kỳ.
"Hy vọng là vậy! Lúc trước chạy vô ích mấy chuyến, hy vọng lần này sẽ không lại phí công đi một chuyến nữa."
Thương Ly gật đầu, bọn họ rời khỏi nơi đây.
Rầm rầm
Một sơn cốc hẹp dài, hơn mười tên Man tộc đứng trong cốc, sắc mặt âm trầm, trong cốc có ba cỗ thi thể, nhìn cách ăn mặc thì đúng là Man tộc, cách đó không xa là hai con thằn lằn năm màu.
Cầm đầu là một đại hán áo vàng cao lớn vạm vỡ, hai mắt trừng trừng, trên thân tản mát ra sát khí nồng đậm.
Ngột Thiên, Hợp Thể trung kỳ, Man tộc thủ lĩnh tầm bảo.
Man tộc phái ra năm tên Hợp Thể cùng hơn mười tên tu sĩ Luyện Hư tiến vào Vạn Linh Khư tầm bảo.
Lúc bọn họ đi ngang qua nơi đây, bị hai con thằn lằn cấp bảy tập kích, ba gã Luyện Hư bị ngộ hại.
Ngoại trừ cấm chế, yêu thú độc trùng của Vạn Linh Khư cũng không thể khinh thường.
"Lại đụng phải con thằn lằn ngũ sắc cấp bảy. Đáng chết. Yêu thú này tinh thông thuật ẩn nấp, quả thật rất khó phát hiện."
Một phụ nhân váy tím diễm lệ nhíu mày nói.
Tang Lệ, Hợp Thể sơ kỳ.
"Đều cẩn thận một chút đi! Cũng may không phải đụng phải Lục Nhãn Sa Chu cấp bảy."
Ngột Thiên nhắc nhở, thu hồi thi thể đồng bạn cùng Ngũ Thải Tích Dịch, bọn họ rời khỏi nơi đây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK